Sắc Dục Khuynh Tâm

Chương 33




Sau khi rời khỏi bữa tiệc, Tôn Dật Thần đã kéo Tầm Vũ lên xe rồi phóng xe chạy, dường như anh đã dồn hết sự tức giận vào tốc độ, chạy xanh đến mức còn xém vượt qua đền đỏ.

- Tôn Dật Thần, anh không muốn sống nữa phải không? Cảnh sát đuổi theo kìa!

Tôn Dật Thần đã thật sự bị cảnh sát đuổi theo vì chạy quá tốc độ, anh dừng xe lại và bước xuống xe, ánh mắt cứ lườm lườm như giang hồ, muốn đánh cảnh sát, khiến bọn họ cũng phải đổ mồ hôi hột, sau khi lập biên bản và phạt tiền xong anh liền trầm giọng hỏi đầy sát khí.

- Tôi có thể đi được rồi chứ? Hửm???

- Được, được rồi, hai anh có thể đi. Nhớ chú ý an toàn, đừng vi phạm nữa.

...----------------...

Sau khi bị cảnh sát giao thông phạt xong, Tôn Dật Thần đã không lái xe bạt mạng nữa, nhưng tâm trạng hình như vậy không khá lên. Trông đáng sợ đến mức Tầm Vũ không dám lên tiếng khiến bầu không khí trở nên tĩnh lặng và đầy mùi chết chóc làm cho người khác phải nghẹt thở.

Đột nhiên, anh ấy nhìn sang Tầm Vũ bằng ánh mắt tang thương rồi lên tiếng.

- Tầm Vũ, nếu anh không đến thì em định cứ để cho cậu ta cưỡng hôn em như vậy sao?

- Ha... hả? Không có, chỉ là, chỉ là lúc đó em chỉ hơi đơ người, chưa kịp phản ứng. Không phải anh đã đến kịp lúc rồi đó sao?

- Vậy nếu anh không đến thì sao?

- Em... em chắc chắn sẽ đẩy anh ấy ra.



Tôn Dật Thần chợt cười khổ, trong lòng anh vừa tức giận, vừa sợ cũng vừa không cam lòng, anh không muốn bỏ qua dễ dàng cho Mạc Thế Ngân như vậy.

- Tầm Vũ, em có cảm thấy... anh giống lời cậu ta nói không? Ích kỷ, nhát gan, không dám công khai em trước gia đình, mọi người?

- Em... thật ra, em cũng từng nghĩ như vậy nên mới chọn ra đi, chọn trốn tránh tình cảm của bản thân. Nhưng mà bây giờ em hiểu rồi, ai cũng có nổi khổ riêng của mình mà. Những thứ khác không quan trọng, em mặc kệ hết, em chỉ cần anh ở bên thôi là em đã thấy hạnh phúc, thấy mãn nguyện rồi, em tin một ngày nào đó... anh sẽ dọn dẹp hết chướng ngại trước mắt để ở bên cạnh anh.

- Thật sao?

- Đương nhiên rồi, em yêu anh nhất luôn đó, Tôn Dật Thần!!!

Nghe thấy những lời này của Tầm Vũ, Dật Thần đã yên tâm và cảm thấy được an ủi, sự tức giận trong lòng anh ấy không còn sôi sục nữa. Chỉ là... không hiểu sao anh ấy không hề uống rượu mà lại có cảm giác say, đầu óc trở nên choáng váng, hai gò má và tai đỏ bừng lên.

- Chậc! Cho dù vậy anh cũng không thể bỏ qua cho em được. Anh phải dạy dỗ lại em, cho em biết em là người của ai. Sau này có bất cứ người đàn ông nào chạm vào em em phải biết phản kháng, chống cự lại.

- Dạy dỗ? Dẫy dỗ bằng cách nào chứ?

- Em nghĩ xem?

- Đây... anh em đi đâu vậy? Đây đâu phải là đường về nhà, cũng đâu phải đường trở về biệt thự.

- Hai chỗ đó đều xa quá, anh không thể nhịn nổi nữa rồi, chúng ta đến khách sạn đi.

Tầm Vũ giật mình, nhìn xuống chỗ đó của Dật Thần, quả nhiên là có cái hì đó đang ngóc đầu dậy, rất to, như muốn sắp chui ra khỏi quần luôn rồi.



- Anh... cái tên lưu manh này!!!

...----------------...

Một tuần sau, thời hạn làm việc như trong hợp đồng đã kết thúc, Tầm Vũ đã thật sự rời khỏi công ty của Mạc Thế Ngân và cắt đứt mọi liên lạc. Tầm Vũ không muốn có liên quan gì đến người đàn ông đó nữa vì anh không muốn khiến Tôn Dật Thần tức giận.

Nhưng mà hôm nay cũng là ngày Tầm Vũ chính thức bị thất nghiệp, chính thức trở thành người ở dưới đáy xã hội, không những không có tiền ăn mà sau này cũng sẽ không có tiền đóng tiền thuê nhà. Anh sẽ trở nên thảm hại như lúc trước.

...

Ở nhà thuê của Tầm Vũ.

- Tầm Vũ, em không định đi xin việc nữa à? Lần này anh nhất định không can thiệp vào nữa.

- Thôi đi! Anh đừng nói nữa, em thật sự đã thảm lắm rồi. Trong một năm nay em đã bị thất nghiệp hai lần rồi, xin việc ở công trong thành phố này cũng đi đến mấy lần, anh nghĩ xem, bây giờ em còn mặt dày đến đó được sao? Nếu không có anh thì em sẽ lập tức đến thành phố khác để xin việc làm. Còn bây giờ... thôi vậy, đợi một thời gian nữa để bọn họ quên mặt anh vậy. - Thở dài.

- Vậy là em trách anh à?

- Anh biết em không có ý đó còn gì.

- Hay là... anh có ý này, em dọn về biệt thự của anh đi, sống một cuộc sống ba người như lúc trước, vui biết bao. Có anh, có em, có tiểu Phong, chúng ta chính là một gia đình nhỏ. Em cứ việc ở nhà, anh sẽ nuôi em, nuôi em cho đến khi em tìm được việc, nuôi em cả đời.

Tầm Vũ nghe thấy những lời này liền tưởng tượng ngay đến một viễn cảnh vô cùng vui vẻ, hạnh phúc và ấm áp, khiến anh không thể nào kiềm lòng được mà gật đầu đầu ý ngay. Dù sao thì quan hệ của họ cũng không giống như trước nữa, bọn họ đã hẹn hò, sống chung thì có sao đâu chứ?