Nhiều ngày sau đó nữa, Tôn Dật Thần vẫn luôn âm thầm đi theo sau bảo vệ cho Tầm Vũ. Nhưng rồi đến một ngày Mạc Thế Ngân đã tan ca sớm và đưa Tầm Vũ về, hai người còn cười nói rất vui vẻ khiến cho Dật Thần vô cùng phẫn nộ.
Vậy là anh đã mặt dày đến tận căn hộ mà họ đang ở và bấm chuông.
Cạch!
- Là anh???
- Sao vậy? Em không định mời anh vào trong à?
Tầm Vũ còn chưa kịp đồng ý thì Dật Thần đã tự tiện bước vào. Thấy họ đang vui vẻ cùng nhau ăn cơm ngue một gia đình nhỏ hai người ăn lại càng tức giận.
- Chà, sao hôm nay bạn học cũ lại có nhã hứng đến nhà của của chúng tôi vậy? À, mà gọi là bạn học cũ thì không đúng lắm nhỉ? Tôn tổng? - Nhếch mép.
Dật Thần không nói gì, chỉ mỉm cười rồi kéo ghế ngồi gần Tầm Vũ khiến cho Tầm Vũ thật sự khó xử.
- Anh... muốn cùng ăn cơm không?
- Không cần đâu, chỉ càn ngắm em là anh cảm thấy no rồi.
Chợt, Mạc Thế Ngân cười lớn.
- Ha ha ha ha! Không ngờ Tôn tổng đây mà cũng có lúc mặt dày như thế, đã tự tiện đến nhà người khác còn muốn thả thính người của tôi.
Rầm!!!
Tôn Dật Thần tức giận đập bàn, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Mạc Thế Ngân.
- Ai bảo Tầm Vũ là người của cậu? Cậu không có tư cách giành người với tôi đâu. Cậu đừng tưởng là tôi không biết cậu đang nghĩ gì. Khôn hồn thì an phận một chút, cút ra khỏi đây.
- Tôi cảm thấy người nên rời khỏi nơi này là cậu mới đúng đấy.
Bầu không khí đột nhiên lại trở nên ngột ngạt và khó hô hấp, dường như cả căn hộ này đều đã bị bao vây bởi sát khí của hai người họ mà người ở giữa chính là Tầm Vũ.
- Được rồi, được rồi đấy, cơm canh cũng đã nguội hết rồi, nếu còn không ăn thì sẽ không còn ngon đâu. Dật Thần, anh đừng tức giận nữa, anh Thế Ngân chỉ là nói đùa thôi, để em bới cho anh bát cơm.
- Anh Thế Ngân? Gọi thân mật đến vậy?
Bữa cơm này quả thật không thể nuốt trôi vì Tôn Dật Thần cứ liên tục bắt bẻ Tầm Vũ. Nhưng không hiểu sao Tầm Vũ lại không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn có chút vui.
"Tôn Dật Thần khi ghen... cũng thật là đáng yêu."
Rồi tiếp theo đó, Tầm Vũ đã tốn rất nhiều công sức mới có thể đuổi Tôn Dật Thần về.
...----------------...
Những ngày trước Tôn Dật Thần vẫn theo đi theo Tầm Vũ đã tạo cho anh một thói quen nhưng hôm nay có lẽ vì bận công việc nên anh ấy không còn đi theo anh nữa khiến trong lòng anh có chút cảm giác trống trải và cảm thấy nhớ người đàn ông đó.
Cũng vì vậy mà Tầm Vũ đã nổi hứng muốn uống ít rượu, không ngờ uống mãi uống mãi, đến mức trở nên say bí tỉ lúc nào cũng không hay.
Vừa đúng lúc đó thì Mạc Thế Ngân trở về.
- Sao lại uống say đến vậy? Còn ngủ ở sofa nữa chứ.
Mạc Thế Ngân đi tới lấy chai rượu trong tay Tầm Vũ ra để lên bàn, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Tầm Vũ đột ngột kéo xuống, cũng may là anh ta đã chống tay kịp nên không đè lên người Tầm Vũ. Chỉ là khoảng cách này quá gần làm cho tai và má của Mạc Thế Ngân dần nóng lên, cảm giác như lồng ngực đang sắp vỡ tung, tiếng tim đập thình thịch có thể nghe rõ mồn một.
"Không phải chứ, mình sao vậy nè, sao lại có cảm giác kì lạ như vậy."
Mạc Thế Ngân chợt nhận ra điều gì lạ nên đã lập tức đứng dậy rồi bế Tầm Vũ trở về phòng. Nhưng khi đặt Tầm Vũ xuống giường anh ta vẫn chưa vội rời đi mà đã nán lại nhìn Tầm Vũ một lúc lâu.
"Rõ ràng là không có gì đặc biệt, lại có thể khiến người ta say mê, rốt cuộc là cậu đang nắm giữ siêu năng lực gì vậy? Không lẽ chỉ vài bữa cơm và nụ cười hồn nhiên đó mà cậu đã có thể câu dẫn tôi?"
Mạc Thế Ngân cũng không hiểu bản thân mình nữa, rõ ràng anh mới là người nắm giữ thế cờ, vậy mà bây giờ người bị lung lay trước lại là anh. Điều này đúng là khó chấp nhận được.