Sắc Dục Khuynh Tâm

Chương 24




Những ngày sau đó, Dật Thần đã không còn trở về biệt thự nữa, có lẽ là do công việc ở Tôn thị quá bận hoặc là do một điều gì đó đã khiến anh không muốn trở về.

Nhưng cũng thôi vậy, Tầm Vũ không muốn quan tâm quá nhiều đến cuộc sống của người đàn ông này, quan tâm nhiều ắt sẽ thừa thãi, hơn nữa nếu Dật Thần đã không muốn đối mặt, không muốn nói lời tạm biệt thì Tầm Vũ cần gì phải mặt dày ở lại chờ đợi.

Vì vậy, sau khi Tầm Vũ đã tìm được chỗ ở thì anh đã quyết định thu dọn hành lí và rời đi. Lúc này điều khiến anh lưu luyến nhất là tiểu Phong, thằng bé còn quá nhỏ và quá ngây thơ, hồn nhiên. Thứ mà thằng bé cần có lẽ là một người mẹ hơn là thêm một người ba.

Trước khi rời đi, Tầm Vũ đã đến phòng làm việc của Dật Thần và để lại một lá thư, vì rất có khả năng... sau này anh và Dật Thần sẽ không còn gặp mặt nữa.

Không phải Tầm Vũ muốn chạy trốn, chỉ là... mối quan hệ này thật khó để có thể tiếp tục. Cuộc sống của Dật Thần vốn rắc rối và phức tạp như vậy, lại thêm những lời dèm pha từ dư luận, tuy ở hiện tại mọi người đã ngày càng cởi mở hơn với đồng tính luyến ái nhưng đâu phải ai cũng có cái cách nghĩ đấy. Nếu người phải đối mặt chỉ có một mình Tầm Vũ anh thì anh sẵn sàng bị tổn thương vì tình yêu nhưng còn ba mẹ anh thì sao? Họ vẫn đang ở quê chờ anh, từ trước đến giờ họ đã phải nhẫn nhục và chịu đựng rất nhiều vì một đứa con trai được xem là bệnh hoạn như anh, phải nghe những lời không hay của những người cùng quê. Nếu bây giờ anh lại tạo ra thêm một cú sốc cho họ thì không phải là bất hiếu sao? Dù gì từ khi lên thành phố anh cũng chưa lo được gì cho họ cả.

...----------------...

Vài ngày trước Tầm Vũ đã tìm được một khu trọ ở ghép, giá cả cũng ở ổn định nên khi ra khỏi biệt thự của Tôn Dật Thần thì anh liền đến đó.

Khi đến nơi anh đã thản nhiên dùng chìa khóa và bước vào trong, anh đi lên lầu sắp xếp lại đồ đạc thì không hiểu sao vừa bước vào phòng anh đã nghe có tiếng nước xào xào phát ra từ phòng tắm.

"Là bạn cùng phòng của mình sao? Nếu người đó đã ở phòng này thì mình đến phòng kế bên vậy."

Tầm Vũ xách hành lý vừa quay lưng định đi ra khỏi căn phòng này thì đúng lúc trong phòng đã không còn tiếng nước chảy nữa.

Cạch!!!

Người đó mở cửa ra, vì tò mò không biết bạn cùng phòng của mình là ai nên Tầm Vũ đã quay lại. Không ngờ người trước mặt anh lại là...

- Mạc... Mạc tổng? Sao lại là anh? Sao... anh lại ở đây?

Mạc Thế Ngân cũng rất ngạc nhiên, điều này vốn không nằm trong kế hoạch của anh ta, cái này cũng trùng hợp quá rồi.



- Tầm Vũ? Cậu là người ở ghép cùng tôi đó à?

- Hả? Ừm, nhưng mà... có cần tôi nói với chủ nhà, cho tôi đến ở ghép cùng người khác không?

- Ý gì đây? Chê tôi? - Nhướng mày.

- Không... không phải, chỉ là, tôi sợ... sẽ làm phiền anh.

Mạc Thế Ngân vừa dùng khăn lau tóc vừa ngồi xuống giường, nói với giọng thoải mái.

- Không cần, tôi cũng không muốn làm khó chủ nhà, cứ vậy đi, cậu qua ở phòng bên cạnh là được.

Tầm Vũ gật đầu rồi ngoan ngoãn nghe lời, qua phòng kế bên sắp xếp lại đồ đạc.

...----------------...

Sau đó vào buổi chiều, Tầm Vũ đã tự quyết định mà đi chợ nấu cơm. Xem ra thì anh học nấu ăn không phải là lãng phí, vẫn có lúc phải dùng đến.

...

Buổi tối Mạc Thế Ngân xuống lầu, định hỏi Tầm Vũ ăn gì, sẵn tiện để anh ta gọi đồ ăn ngoài luôn, nhưng không thể nào tin được là trên bàn lại có sẵn một bàn thức ăn thịnh soạn.

- Tất cả... là do cậu nấu hết sao?

- Đúng vậy, cũng không biết là có hợp khẩu vị với anh không. Hay là ngồi xuống nếm thử đi!

Mạc Thế Ngân trước giờ luôn rất bận bịu, bình thường nếu không về nhà thì anh toàn gọi đồ ăn ngoài, cũng ít khi ăn cùng người khác. Hôm nay đột nhiên trong căn hộ này lại có mùi thức ăn nóng hổi, thơm phức, còn có một người ngồi ăn chung, chợt... anh ta cảm thấy có chút ấm áp của gia đình. Không chần chừ, anh ta đã động đũa.

- Ưm! Ngon đấy, rất hợp khẩu vị của tôi, không ngờ cậu còn là một người biết nấu ăn.



- Ha ha, anh quá khen rồi Mạc tổng, tôi cũng chỉ là mới học thôi.

- Đừng gọi tôi là Mạc tổng, nghe xa cách lắm, cứ gọi là Thế Ngân đi! Dù sau chúng ta cũng là bạn cùng phòng.

Nhắc đến bạn cùng phòng thì Tầm Vũ lại cảm thấy thắc mắc, tại sao một người như Mạc Thế Ngân mà lại đến ở ghép cùng người khác chứ, cho dù có ở thì cũng phải là một căn hộ cao cấp hơn nhiều.

- Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.

Mạc Thế Ngân thấy Tầm Vũ cứ nhìn chằm chằm mình, liền biết Tầm Vũ đang có chuyện muốn hỏi.

- Sao anh đến căn hộ này vậy? Người giàu có như anh chắc phải có rất nhiều biệt thự chứ.

- À, đúng là tôi có nhiều biệt thự, nhưng mà dạo gần đây căn biệt thự tôi hay ở đang được trùng tu lại, mấy căn kia thì xa công ty quá nên tôi mới đến đây ở tạm.

Quả thật là nơi này rất gần với công ty.

- Thì ra là vậy.

- Còn cậu thì sao? Không ở cùng Tôn Dật Thần nữa à.

Nghe Mạc Thế Ngân hỏi vậy làm Tầm Vũ có chút khựng lại.

- Không, tôi nghỉ việc rồi, không còn làm bảo mẫu cho tiểu thiếu gia nữa nên... mới rời đi. Tôi muốn tập trung vào công việc hiện tại của mình.

Mạc Thế Ngân là người từng trải, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Tầm Vũ là liền biết anh không thật sự muốn rời đi, anh vẫn còn lưu luyến. Thậm chí ở đáy mắt của anh còn chứa đầy tâm sự và nổi buồn không thể nói ra. Bởi, Tầm Vũ thật sự đã yêu Dật Thần mất rồi.

Nhưng Mạc Thế Ngân chỉ khẽ mỉm cười chứ không vạch trần điều đó, vì thứ anh ta muốn không phải là bới móc nội tâm của Tầm Vũ mà anh ta muốn cướp lấy trái tim của Tầm Vũ khiến Dật Thần trở thành kẻ thua cuộc và phải chịu nổi đau đớn khi mất người mình thương.