Hôm sau, khi tỉnh dậy thì Đới Tầm Vũ đã không thấy Tôn Dật Thần đâu nhưng cả người anh đều ê ẩm, đến bây giờ vẫn còn rất đau, đến nổi anh phải đi cà nhắc.
Đới Tầm Vũ tắm rửa cho sạch sẽ thơm tho, còn cố tình mặc một chiếc áo cao cổ để che đi những vết hôn rồi mới dám bước xuống lầu. Nhưng không ngờ bước chân khập khiễng của anh vẫn khiến cho mọi người để ý đến, khiến anh phải cúi đầu ngượng ngùng mà bước vào bàn ăn.
- Anh Tầm Vũ, chân anh bị sao vậy? - Tiểu Phong hỏi.
- Không, không sao, không cẩn thận nên bị ngã thôi.
Đới Tầm Vũ còn chưa kịp đụng vào đồ ăn thì Tôn Dật Thần đã cố tình châm chọc.
- Hôm nay trời nóng thế này mà cậu lại mặc áo cổ cao, đang che giấu thứ gì à???
"Ha! Cái con người đáng ghét này, rõ ràng là đang cố tình đẩy mình vào tình thế khó xử. Đúng là tra nam."
- Tôi sợ đen, sợ xấu, không được sao? Dù sao cũng đã hứa với tiểu Phong là hôm nay sẽ đến khu vui chơi mà.
- Yeah! Vậy là sắp được đi khu vui chơi rồi.
Trong lúc tiểu Phong đang hớn hở, vui mừng vì sắp được đi chơi thì Dật Thần lại lén lút cười và nhìn Tầm Vũ bằng ánh mắt kì lạ. Dường như là đang muốn nhắc cho anh nhớ đến chuyện của tối hôm qua.
Đột nhiên, ngay lúc này, trợ lí cho Dật Thần từ bên ngoài bước vào, thì thàm nho to với anh ta điều gì đó khiến cho sắc mặt của anh ta bỗng tối sầm lại.
- Gì chứ? Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi.
Dật Thần nói với trợ lí rồi quay sang nói với Tầm Vũ và tiểu Phong.
- Hôm nay không thể đi khu vui chơi được, hai người ngoan ngoãn ở nhà đi.
Nói xong anh ta liền bỏ đi, ngay cả bữa ăn sáng cũng chưa kịp ăn xong.
- Anh Tầm Vũ, sao chúng ta lại không thể đi khu vui chơi được vậy?
- À, cái này... ba của em chắc là có việc gấp gì đó, sau này chúng ta đi cũng chưa muộn mà. Không sao, anh Tầm Vũ sẽ chơi cùng em, được không? Ăn xong chúng ta cùng mấy người làm trong biệt thự chơi trốn tìm nha!
- Được!!!
...----------------...
Ở công ty của Tôn Dật Thần, có rất nhiều phóng viên vây quanh, đông và ồn ào đến mức anh phải đi cửa sau vào.
...
Tại phòng làm việc.
- Rốt cuộc chuyện này là sao đây? - Dật Thần tức giận.
- Tôi cũng không rõ, sáng nay khi vừa mở điện thoại ra thì tôi thấy tin của anh đã lên hotsearch rồi. Cũng không biết là kẻ nào đã chụp được ảnh của anh và Tầm Vũ trong xe hơi. Vì bọn họ nghĩ người trong xe là con gái thật nên đã tung tin đồn, còn nói... còn nói đó chính là mẹ của tiểu thiếu gia. Bao nhiêu năm nay xuất thân của tiểu thiếu gia vẫn luôn là một bí ẩn, anh cũng chưa bao giờ gần nữ sắc nên làn này họ cho rằng người trong chiếc xe chính là người phụ nữ đến bữa tiệc cùng anh đêm qua, cũng là mẹ của tiểu thiếu gia.
- Hừ! Còn dám chụp lén tôi và tung tin đồn bậy bạ. Bọn người này cũng gan lắm, dám chơi đùa với tử thần. Mau cho người điều tra xem rốt cuộc ai đã chụp những tấm hình này và đăng bài viết lẻn mạng. Tìm được thì trực tiếp cho hắn một bài học, tốt nhất là quãng đời còn lại của hắn phải gắn bó với giường bệnh.
- Hiểu rồi thưa tổng giám đốc. Nhưng... còn đám phóng viên phía dưới thì sao? Họ vẫn còn đang chờ phỏng vấn anh và biết rõ sự thật. Có cần... mở họp báo?
- Không cần, tạm thời cứ cho vệ sĩ đến đuổi họ đi đi.
...----------------...
Tôn Dật Thần thật không ngờ lại xảy ra chuyện này, tuy sự thật rồi vẫn phải đối diện nhưng không phải là lúc này, nếu lúc này anh công khai rằng mình không phải là một đàn ông bình thường còn người trên xe không phải là phụ nữ thì sẽ dẫn đến rats nhiều hậu quả. Dù sao anh cũng không phải là một người bình thường, có thể sống thật với chính bản thân mình, hơn nữa anh là con một của nhà họ Tôn, nếu... chuyện này bại lộ thì khác nào anh đang bôi tro trét trấu vào mặt ba mẹ anh, khiến danh tiếng của nhà họ Tôn bị ảnh hưởng.
Trong lúc Tôn Dật Thần vẫn đang chật vật không biết nên xử lý thế nào thì Tôn lão gia - ba anh gọi điện đến.
- Ba!
- /Rốt cuộc chuyện này là sao đây? Người phụ nữ đó là ai? Không lẽ... con... thẳng rồi?"
- Ba đừng đùa, làm gì có người phụ nữ nào.
- /Chả nhẽ lại là đàn ông? Tôn Dật Thần, con có biết mình đang làm gì không hả? Con định hủy hoại Tôn gia sao? Nếu chuyện này bị phát hiện, con có biết hậu quả to lớn thế nào không hả? Chúng ta là một gia tộc có quyền lực và danh tiếng, không thể bị sỉ nhục như vậy được./
- Chậc! Con biết, ba không cần nói đâu. Con sẽ xử lí tốt vụ này.
- /Được, tốt nhất là con phải khiến cho vụ việc lần này lắng xuống, nếu không... con bắt buộc phải cưới vợ./
Tút!
Nói xong Tôn lão gia liền cúp máy khiến anh không có cơ hội phản bác nào.
Và cũng ngay lúc này, vẻ mặt của anh đã hiện rõ sự buồn rầu và lo lắng. Nếu thật sự không còn cách thì anh chỉ có thể chọn đại một người phụ nữ làm vợ. Nhưng nếu lấy vợ thì cuộc đời anh không phải chấm hết từ đây sao? Anh vốn không hề thích phụ nữ, một cuộc hôn nhân không vì tình yêu cũng không vì gì cả, sẽ khiến cả hai khó chịu và đau khổ đến mức nào?