Thư ký rót một ly nước trà cho Chu Dung Thành, trong phòng nhất thời mùi trà lan tràn. Anh ta trầm giọng nói: “Báo cáo cục thành phố đã gửi tới tỉnh sở, sở trưởng Hồ ém xuống, ông ta nhờ nguời truyền lời cho tôi là cho ngài ba ngày để ngài lấy lại lô vũ khí đó, nếu làm không được…” Nói tới đây, thư ký im lặng.
Chu Dung Thành hỏi anh ta số lượng vũ khí mất tung tích thực tế, thư ký đáp là chín mươi chín khẩu súng ngắm, hai mươi mốt khẩu súng ngắn, năm khẩu súng tự động ngắm tầm xa. Bây giờ chỉ sợ Kiều Dĩ Thương không phải tự dụng mà bán ở chợ đen. Nếu thứ này là lưu thông ra ngoài thì sẽ phạm tội lớn.
Chu Dung Thành vùi mặt vào tay mình: “Kêu người trực kiểm sát đêm đi điều tra xem rốt cuộc là đi đâu.”
Giọng thư ký càng nặng nề: “Đi về phía Mỹ Điện, nhưng có xuất cảnh hay không thì không biết, chỉ đi thông trên con đường đó, có lẽ nửa đường đã dỡ hàng.”
Cả người Chu Dung Thành run lên. Ông ta dời tay, để lộ đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt đáng sợ hung ác: “Liều mạng ngăn cản, gọi điện thoại xin bộ đội quốc phòng trợ giúp, tuyệt đối không thể cho lô hàng đó xuất cảnh!”
Thư ký nói: “Tỷ lệ xuất cảnh không cao lắm, Kiều Dĩ Thương sẽ không hồ đồ đến mức để chúng ta đoán được suy nghĩ của anh ta. Nếu đầu óc anh ta đơn giản như thế thôi thì đã sớm sập bẫy rồi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tuyến đường này là để lừa gạt tầm mắt, khiến chúng ta hiểu nhầm sẽ xuất cảnh, đều theo dõi biên giới Mỹ Điện, thực tế vũ khí đã được bán ngay trên đường vận chuyển.”
Chu Dung Thành sờ bản đồ bên cạnh: “Tuyến lần này đi ngang qua phía nam tam giác, bán ở nơi này có khả năng lớn nhất.”
Thư ký thở dài: “Ngài có thể nghĩ tới, Kiều Dĩ Thương sẽ sập bẫy sao?”
Bàn tay Chu Dung Thành đặt trên bản đồ cứng đờ, thư ký đặt ly trà trước mặt ông ta, không nói một lời xoay người đi ra văn phòng. Anh ta đóng cửa lại, trong phòng chợ yên tĩnh, tôi vòng ra sau bàn, cách lưng ghế dựa khom lưng ôm lấy Chu Dung Thành. Lúc này tôi mới thấy trong vòng một đêm ông ta lại có mấy sợi tóc trắng, lúc trước còn không có một cọng nào. Tôi hơi đau lòng ông ta, nhưng không thể giúp gì được, chỉ có thể ôm ông ta chặt hơn: “Em sẽ ở bên anh, có gì em và anh sẽ cùng nhau đối mặt, cùng lắm thì chúng ta không cần gì hết, cuộc sống tốt hay xấu thì cũng là sống thôi.”
Thân thể ông ta phập phồng mãnh liệt, dường như đang cố gắng kìm nén sự bùng nổ. Tôi cảm nhận được trong lồng ngực ông ta mỗi lần hô hấp đều rất khó khăn: “Em về nghỉ ngơi trước đi.” Ông ta nói rồi tách ngón tay tôi ra, tôi lập tức dán lên người ông ta, mặc cho ông ta dùng sức thế nào cũng không đi. Ông ta hơi khó chịu: “Nghe lời.”
“Em không đi.” Tôi cố chấp nói ba chữ.
Ông ta biết tôi cứng đầu. Tôi mà bướng lên thì ông ta chẳng có cách gì, ông ta đánh tôi tôi cũng sẽ không đi. Cường độ trên tay ông ta thu nhỏ lại, từ bỏ ý định đuổi tôi rơì đi.
Lúc này Chu Dung Thành đang là yếu ớt nhất. Lòng kiêu hãnh của ông ta không cho phép tôi thấy dáng vẻ này của ông ta, nhưng ông ta lại khát vọng có người ở bên mình, bởi vì ông ta đang nắm chặt tay tôi, cứ như muốn hòa tan tôi vào trong máu thịt của mình. Tôi nhỏ giọng hỏi ông ta ah còn nhớ tối hôm ông Rỗ tặng em cho anh không? Anh nói rằng anh tên là Chu Dung Thành, hỏi em có đồng ý không. Nhớ lại cảnh tượng đó, Chu Dung Thành nở nụ cười: “Có phải là không quá đứng đắn không?”
Tôi không nói với ông ta rằng tối hôm đó tôi rất sợ hãi. Tôi từng đi theo rất nhiều người đàn ông, chỉ có lúc nằm trên giường ông ta là kinh hoàng vô thố. Ông ta cởi từng món quần áo của mình, sau đó lại cởi đồ của tôi. Đối mặt với thân thể trần trụi của ông ta, hai tay tôi không nhịn được run rẩy. Tôi nghĩ người đàn ông này thật tốt, ông ta không nhào lên cắn xé mình như một con chó điên, ông ta sẽ trò chuyện với tôi, chỉ vào ánh trăng ngoài cửa sổ hỏi tôi có đẹp không, sau đó bưng mặt tôi dần dần hôn tôi. Tôi coi đêm đó như đêm đầu tiên của mình, tôi cảm thấy những người đàn ông trước ông ta đều là một cơn ác mộng.
Chu Dung Thành kéo một chiếc ghế dựa ở bên cạnh qua, kêu tôi ngồi xuống. Ông ta im lặng nhìn tôi thật lâu, bỗng nhiên nói: “Mấy năm nay, khổ cho em.”
Tôi hoảng hốt, linh cảm chẳng lành chợt lóe mà qua, tôi vội vàng nói không tội nghiệp, nếu không phải anh cần em thì có lẽ bây giờ em đang đi theo ông Rỗ, hoặc là bị ông ta tặng cho một gã đàn ông vừa già vừa xấu, mỗi ngày tra tấn tôi. Ông ta vuốt ve tóc tôi, từ hai má trượt đến cổ, xương quai xanh, cuối cùng dừng lại trên vết thương nhợt nhạt trên ngực tôi, mấy lỗ bị thủy tinh đâm vào còn chưa khỏi hẳn, màu sắc trắng bệch, hỏi tôi còn đau không?
Tôi lắc đầu nói không đau, cũng không trách anh, là lỗi của em. Ông ta không dây dưa tại sao tôi lại nhận lỗi, bình tĩnh nói: “Lần này nếu anh xảy ra chuyện thì sẽ kêu người thu xếp cho em. Có lẽ biệt thự sẽ bị niêm phong. Anh đã để lại một khoản tiền cho em, chắc là có thể bảo đảm cho em nửa đời sau không lo chuyện cơm áo. Linh San, anh chỉ có thể làm chừng đó cho em thôi.”
Ông ta mở ngăn kéo ra, lấy một phong thư từ cạnh bàn đẩy đến trước mặt tôi: “Tìm đến địa chỉ này, sẽ có người đưa tiền cho em, rời khỏi thành phố này, đừng nhắc với bất cứ kẻ nào là em quen biết anh, cùng với quan hệ trong quá khứ với anh.”
Tôi mở to mắt: “Anh không cần em sao?”
Ông ta không nói một lời, chỉ im lặng nhìn tôi. Tôi cầm lá thư, không hề do dự xé rách nó thành từng mảnh: “Em thoát được sao? Ai chẳng biết em là tình nhân của anh, anh ngã xuống, chân trời góc biển cũng không có chỗ cho em dung thân. Em muốn đi theo anh, anh không đuổi em đi được đâu.”
“Anh đã tìm người thay thế em, hai năm nay người ở bên cạnh anh không phải là em mà là cô ta. Mặc dù rất nhiều ngươì từng gặp em, nhưng anh ở quan trường không phải là không có vây cánh. Họ sẽ không vạch trần. Sở trưởng Hồ có 3% cổ phần ở công ty Thẩm Quỳnh Tư, anh sẽ đè xuống không cho ông ta rút cổ phần, mãi tới khi em bình yên rời đi. Anh chỉ mong ông ta sẽ bảo vệ em, ông ta sẽ không từ chối.”
Đôi mắt tôi cay cay, ngực như bị thứ gì đó chặn lại, vừa đau vừa chua xót. Trước mắt tôi hiện lên một lớp sương trắng, trong sương mù là gương mặt ông ta khiến cả người tôi đau đớn. Tôi lớn tiếng nói tôi sẽ không đi, nếu hôm nay anh vẫn là cục trưởng cao quý hơn người, anh bảo em đi em sẽ không nói hai lời, nhưng anh sa sút lại muốn đuổi em đi, em chết cũng sẽ không đi. Người đời thường nói kỹ nữ bạc tình đào kép bạc nghĩa, thực tế đều vì đàn ông không xứng đáng, kỹ nữ cũng là con người, đào kép cũng biết có ơn phải báo, kêu tôi cầm tiền cao chạy xa bay, tôi không có khả năng nhẫn tâm như vậy.
Chu Dung Thành sửng sốt, vẻ mặt hơi thả lỏng, vừa bất đắc dĩ vừa tức giận: “Em đừng tùy hứng.”
Tôi lau nước mắt liên tục chảy ra nơi khóe mắt, cúi đầu không nói lời nào. Lần đầu tiên tôi mãnh liệt muốn từ bỏ vinh hoa phú quý, ở bên cạnh một người đàn ông chịu đựng đau khổ, tôi chưa từng nếm trải cảm giác này, nhưng dường như nó là trong đắng cay có ngọt bùi.
Đúng lúc này, thư ký gõ cửa vào phòng, báo với Chu Dung Thành rằng sau khi vũ khí ra cảng thì không thấy tăm hơi, đã hoàn toàn biết mất dưới tầm theo dõi của cảnh sát trong thành phố, bây giờ chỉ có Kiều Dĩ Thương giao hàng ra đây, không thì không có khả năng tìm lại. Chu Dung Thành đã dự kiến được kết quả này, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt. Thư ký nhìn tôi: “Cô Hà, kế tiếp sẽ có nhóm tuần tra từ tỉnh sở xuống dưới gặp cục trưởng Chu tìm hiểu tình hình, cô tránh mặt một chút.”
Tôi đứng dậy, cùng thư ký ra ngoài, trong lòng rất quan tâm Chu Dung Thành. Đả kích này gần như hủy diệt ông ta, tôi thật sự sợ ông ta không thể chịu đựng được. Tôi dặn dò thư ký chú ý tới ông ta, đừng để ông ta ở một mình. Thư ký kêu tôi cứ yên tâm, anh ta đưa tôi ra ngoài hành lang rồi xoay người trở về. Lúc đóng cửa, tôi nghe thư ký hỏi Chu Dung Thành có thể tìm Kiều Dĩ Thương nói chuyện, dùng mồi câu bắt anh ta nhả lô vũ khí đó rồi tìm mấy người thế tội được không, vậy thì chuyện này cũng yên ổn. Bên chúng ta hiểu mà không nói, cũng không đối đầu với anh ta, công lao tìm lại sẽ cho ngài, chắc chắn có thể biến nguy thành an.
Chu Dung Thành cười lạnh: “Thứ nhất, anh ta sẽ không chui đầu vào lưới, nhả vũ khí ra chẳng khác nào thừa nhận chuyện anh ta đầu cơ trục lợi vũ khí, sau này anh ta còn có thể xuất hàng ở bến tàu nữa sao? Thứ hai, anh ta sẽ không tin lời hứa của tôi. Thứ ba, mồi câu có thể dụ dỗ anh ta, tôi sẽ không bao giờ lấy ra.”
Thư ký nói ngài đã bị dồn vào đường cùng, bất kể anh ta muốn thứ gì, chúng ta chỉ cần còn cơ hội thì sợ gì không thể lấy lại. Chu Dung Thành quét ly trà rơi xuống đất, lớn tiếng ngăn cản thư ký: “Tôi sẽ không lấy người phụ nữ mình thích ra làm giao dịch.”
Tôi siết chặt tay nắm cửa, lặng lẽ đóng cánh cửa đó lại.
Tôi ngồi ở góc tường, ngọn đèn trắng bệch trên hành lang chiếu lên nguời tôi, tôi không biết dáng vẻ của mình trông như thế nào. Hà Linh San được Chu Dung Thành bảo vệ hai năm càng thêm kiêu ngạo càn rỡ, không coi ai ra gì, không còn là gái điếm hạng sang dơ bẩn kéo dài hơi tàn, mà là một người phụ nữ ăn diện sang trọng ngăn nắp, dựa vào sự sủng ái, quyền lực, tiền tài của ông ta mà sống một cuộc sống tôi không dám nghĩ tới.
Ông ta có ơn lớn với tôi. Ông ta cho Hà Linh San sống giống như một con người. Cho dù đến hôm nay, Chu Dung Thành đã rơi vào cùng đường bí lối mà vẫn muốn tìm một lối ra yên ổn cho tôi, tại sao tôi không thể vì ông ta mà đi van xin Kiều Dĩ Thương? Cho dù ông ta từng đánh tôi, từng giam cầm tôi, nhưng ông ta vẫn là người đàn ông tốt nhất với tôi trên đời này. Ông ta từng hỏi tôi có muốn cho ông ta làm chồng tôi hay không mà. Tôi nhớ rõ ánh mắt của ông ta khi đó, ông ta không lừa tôi.
Loại đàn bà như chúng tôi từ khi nào mà nghe được lời nói thật lòng từ miệng đàn ông?