Kiều Dĩ Thương lên tiếng muốn tôi.
Tôi bỗng không cảm nhận được đau đớn, trái tim quặn thắt, không nói được là cảm giác gì.
Quản lý cấp cao của công ty vợ Chu Dung Thành vớt tiền trên thương trường rất ác, từ sớm đã không hề do dự nhận được hợp đồng lợi nhuận cả trăm tỷ này, hoàn toàn không nhận thấy nguy hiểm sau lưng. Đề cập tới quá nhiều bến cảng và hàng hóa, chưa nói người trong nghề thèm thuồng sẽ ngáng chân, Chu Dung Thành chính là điểm đen lớn nhất. Một người làm quan thì lấy vốn liếng đâu để làm ăn? Vợ ông ta làm chính là ông ta làm, chuyện trước kia ông ta lợi dụng quyền lực bật đèn xanh đều sẽ bị lôi ra, cách chức tra xét là còn nhẹ, không chừng còn phải vào tù ngồi. Hiện giờ ở Quảng Đà trừ Kiều Dĩ Thương không ai dám nhận củ khoai phỏng tay này. Chu Dung Thành đã bị ép phải làm tới cùng.
Bảo mẫu nghe thấy tiếng vang thì chạy ra từ bếp, thấy tôi chảy máu nằm trên mặt đất, bà ấy sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, chạy tới đỡ tôi dậy: “Cô Hà, cô đừng bướng bỉnh với cục trưởng Chu, có gì thì cứ thẳng thắn đi, ông ấy sẽ tha thứ cho cô.”
Thẳng thắn thì chỉ còn một con đường chết. Chu Dung Thành có dục vọng chiếm hữu đối với tôi rất mạnh, ông ta không cho phép tôi dính hơi thở của bất cứ người đàn ông nào, đến nước này thì tôi chỉ có thể chống chọi tới cùng. Kiều Dĩ Thương chỉ hôn hít sờ soạng tôi, ông ta chưa thật sự ngủ tôi. Chỉ cần chưa ngủ thì không tính là gì hết.
Tôi cắn răng nhịn đau: “Em không phản bội anh.”
Nghe tôi nói, Chu Dung Thành ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén hung ác như thể muốn chọc thủng mặt tôi: “Kiều Dĩ Thương rất bạc tình trong chuyện phong nguyệt, anh ta chưa bao giờ lên tiếng đòi người phụ nữ nào của người khác.”
“Anh ta muốn tức là em quyến rũ sao? Trước kia anh đòi em từ ông Rỗ, em chỉ mới gặp anh một lần. Loại đàn bà như em thì làm gì có sự lựa chọn, chẳng qua là hàng hóa giao dịch của đàn ông, chỉ cần tiền với quyền thì sẽ khiến bọn em phải đổi chủ.”
Chu Dung Thành cởi cúc áo sơ mi trên cùng, cả người chìm vào sofa: “Kiều Dĩ Thương không cần tiền, cũng không cần quyền lực của tôi mở đường cho anh ta. Điều kiện duy nhất của anh ta là đòi em, tất cả những chuyện khó giải quyết anh ta đều sẽ chặn lại giúp tôi. Tôi hứa hẹn với anh ta khoản tiền hàng chục tỷ anh ta cũng không động lòng. Hà Linh San, 30 tỷ anh ta cũng không bị thuyết phục, cô đáng giá đến mức đó sao? Rốt cuộc cô đã giấu tôi thông dâm với anh ta bao lâu?!”
Đôi mắt Chu Dung Thành đỏ ngầu, rất khó thở. Mùi hoa sơn trà trên người Chu Dung Thành là ngòi nổ khiến sự tín nhiệm của ông ta sụp đổ, tôi nói gì cũng vô ích, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh, không để cho mình bối rối.
“Em thừa nhận trước khi đi theo anh em không sạch sẽ, nhưng sau khi đi theo anh thì em chưa từng phản bội lần nào. Anh ta nghĩ sao là chuyện của anh ta, em không quản được, em biết bổn phận của mình.”
“Cô dám thề anh ta chưa từng đụng vào cô không?”
Tôi lại run lên. Ông ta híp mắt, ánh sáng lạnh lẽo phụt ra: “Bất cứ điểm nào trên người cô, anh ta đều chưa từng đụng vào. Cô dám không?”
Tôi siết chặt tay không nói một lời. Chu Dung Thành biết tôi tin báo ứng luân hồi, ông ta mới ép tôi phải thề.
Bảo mẫu năn nỉ tôi phát thề, chỉ cần thề thì ông chủ sẽ tin. Tôi phẫn nộ đẩy bà ấy ra: “Tôi chưa làm thì tại sao phải thề.”
“Tối qua cô ở sòng bạc Hoa Chướng, tôi ở trong căn phòng bên cạnh, lúc tôi chờ anh ta, cô đang điên loan đảo phượng với anh ta, làm chuyện phóng đãng dâm loạn.” Nói xong câu này, Chu Dung Thành đứng dậy, đi đến trước mặt tôi. Mỗi khi tới gần một bước, tôi đều có thể cảm nhận được sát khí trào ra từ trên người ông ta, mãnh liệt như cái máy xay thịt, hút tôi vào đó rồi xay nát bét.
Ông ta ngồi trước mặt tôi, hai ngón tay nâng cằm tôi lên, chăm chú nhìn gò má bị đánh sưng đỏ của tôi. Ánh mắt của ông ta không có chút yêu thương, chỉ tràn đầy nghi ngờ: “Không ngờ tình nhân của tôi lại có sức hút đến thế, mỗi ngày tôi nhìn gương mặt này còn không thấy có gì đặc biệt, rơi vào mắt người ngoài lại là một đóa mẫu đơn diễm lệ. Kiều Dĩ Thương vọng tưởng cái gì, muốn tình nhân của tôi? Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận điều kiện này.”
Ông ta lạnh lùng rụt tay lại: “Cho dù chết, cô cũng phải chết trong tay tôi. Anh ta có giỏi thì lật đổ tôi đi.”
Lời nói của Chu Dung Thành khiến tôi không rét mà run. Tôi biết thủ đoạn của ông ta, ông ta khác với ông trùm xã hội đen như Kiều Dĩ Thương. Cái ác của Kiều Dĩ Thương là phế bỏ người khác, hoặc là lôi tới vùng hoang vu dã ngoại xử lý, tìm một người gánh tội ngồi tù thay. Chu Dung Thành không dám làm chuyện trái pháp luật, ông ta chơi âm mưu sau lưng, tra tấn, sống không bằng chết.
Mỗi phòng thẩm vấn tội phạm trong cục cảnh sát ở các thành phố đều có rất nhiều bí mật không thể cho người khác biết. Gặp phải xương cứng kiên quyết không mở miệng thì sẽ dùng phương thức bí mật để ép cung, dùng dùi cui điện kích xương bánh chè, kích đầu ngón tay, đàn ông bình thường đều chịu không nổi. Chu Dung Thành trèo lên từng bước một, từng gặp quá nhiều những trò hạ lưu như vậy.
Không sợ kẻ xấu ngang ngược, chỉ sợ người tốt chơi lưu manh.
Trên người tôi mặc dù chỉ bị thương ngoài da, nhưng vết thương rất nhiều, tràn đầy những vết cứa nhỏ. Tài xế không dám đưa tôi đi bệnh viện, Chu Dung Thành ra tay hung ác với tôi, ông ta không lên tiếng thì tài xế không dám tự tiện làm chủ, hơn nữa không ít người biết tôi là tình nhân của ông ta, bị thương đến mức này tới bệnh viện thì sẽ ảnh hưởng quá lớn tới danh dự của Chu Dung Thành.
Bảo mẫu gọi điện thoại mời bác sĩ riêng của bà Chu tới đây, nghe nói vợ Chu Dung Thành khó sinh nên để lại bệnh xấu, bao nhiêu năm qua vẫn uống thuốc điều trị, bây giờ chỉ có mình ông ta là tới đây được.
Bảo mẫu dùng nhíp thanh lý vụn thủy tinh trên người tôi. Bác sĩ nhanh chóng chạy tới, là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, đeo kính hào hoa phong nhã. Ông ta khám rồi kê đơn thuốc bôi ngoài da, kêu bảo mẫu mỗi ngày bôi cho tôi. Tôi nói cảm ơn ông ta, ông ta lạnh lùng nhìn tôi, không nói một lời đi ra ngoài. Xem ra ông ta có quan hệ rất tốt với bà Chu, biết tôi là bồ nhí của Chu Dung Thành nên rất phản cảm tôi.
Bảo mẫu lẩm bẩm sao lại vô lễ như thế, cũng không biết chào hỏi một câu, cái giá ở đâu ra vậy. Tôi chỉ cười chứ không bận tâm. Phụ nữ làm nghề tình nhân trước mặt người khác hãnh diện, sau lưng bị mắng, tôi đã sớm quen rồi, làm gì có chuyện thứ tốt đều bị tôi chiếm lấy.
Tôi về phòng ngủ, phát hiện Chu Dung Thành đang đứng trên ban công hút thuốc, trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, như thể vừa tắm rửa xong. Nghe thấy tiếng bước chân, ông ta ném tàn thuốc qua cửa sổ, xoay người lại nhìn tôi, tay cầm một chiếc roi da đen bóng. Đương nhiên tôi biết đó là thứ gì, nỗi sợ hãi lập tức tràn ngập trong lòng.
Ông ta muốn ngược đãi tôi.
Đây là phương thức đáng sợ nhất. Trói hai tay của người phụ nữ lại, dùng băng dán bịt miệng, túm tóc hoặc tiến vào bằng tư thế cưỡi ngựa, nếu trong quá trình này mà người đàn ông không khống chế được cường độ thì người phụ nữ sẽ bị nghẹn chết.
Tôi van xin ông ta, nói trên người tôi còn có thương tích, có thể chờ thêm mấy ngày nữa được không. Chu Dung Thành nói lúc tôi phản bội ông ta thì đã từng nghĩ tới điều này chưa. Nói xong, ông ta trói tay tôi từ sau lưng, bóp eo tôi quỳ lên giường, tách hai chân của tôi ra, thò tay vào vuốt ve chỗ kín: “Anh ta từng sờ chỗ này chưa?”
Tôi cúi đầu, tóc dài rơi xuống hai bên má che khuất mặt tôi. Ông ta bỗng túm tóc tôi ép tôi nhìn ông ta: “Không trả lời được đúng không? Hà Linh San, tôi không nỡ, nhưng em quá làm càn, không cho em chịu chút đau khổ thì em sẽ không biết tôi có thể giết chết em bất cứ lúc nào.”
Ông ta đâm vào, tôi ngưỡng cổ cất tiếng hét thê lương. Ông ta không ngừng ra vào trong lối đi khô khóc, tôi có thể cảm nhận được ông ta rất cố sức, bởi vì không có chút bôi trơn nào, tôi sợ hãi và đau đớn nên thân thể căng chặt, ông ta rõ ràng là đang chịu khổ. Ông ta đè tôi ngã xuống giường, ngón tay lướt qua vết thương của tôi, khiến tôi đau đớn trước mắt tối sầm. Ông ta cuồng dã va chạm, đồng thời hỏi tôi còn dám phản bội ông ta nữa không? Tôi nức nở nói không dám, ông ta kêu tôi nói lớn lên, tôi đau đến mức cả người run rẩy, không có sức trả lời ông ta.
Ông ta nâng cả người tôi lên, sau đó lại ném xuống giường. Vết thương trên người tôi như bị xé rách. Tôi hấp hối quỳ trước mặt ông ta, thấy vẻ mặt đau đớn đến vặn vẹo của tôi, ông ta mới khôi phục chút lý trí, dừng lại, chôn sâu trong lối đi của tôi. Ông ta hỏi bằng giọng đau đớn: “Hà Linh San, tôi có thể cho em bất cứ thứ gì, tôi chỉ cần em trung thành, tại sao em không làm được?”
Tôi mở to mắt nhìn ông ta: “Nếu em có thể trung thành thì anh thật sự sẽ cho em tất cả mọi thứ sao?”
Ông ta không hề do dự nói đúng vậy. Tôi hỏi ông ta kể cả hôn nhân sao? Ông ta sửng sốt, tôi nói tôi chỉ trung trinh với chồng mình, người đàn ông sẵn lòng cưới tôi, cả đời tôi sẽ không bao giờ phản bội anh ấy. Chu Dung Thành lại hiểu nhầm ý tôi, cho rằng ông ta không cưới tôi thì tôi sẽ cẩu thả với người đàn ông khác. Gương mặt ông ta tràn đầy gió lốc, lại mãnh liệt xông lên.
Trận chiến tranh ái tình này cuối cùng kết thúc bằng việc tôi ngất xỉu.
Mấy ngày kế tiếp, Chu Dung Thành giam cầm tôi trong phòng, hai cửa sổ đều đóng kín, ông ta lấy hết quần áo của tôi, tôi chỉ có thể trần trụi nằm trên giường, mỗi đêm ông ta đều đúng giờ về nhà, không nói một lời đè lên người tôi làm tình, mặc cho tôi vừa khóc vừa van xin tha thứ, ông ta cũng không ngừng lại.
Ông ta liên tục lặp lại không được phản bội tôi, cứ như muốn dùng cách thảm thiết này để ép tôi nhớ kỹ. Ông ta dùng rất nhiều thư thế mà trước kia chưa từng dùng tới, có một loại là gấp cả người tôi lại, đầu tôi đều sắp đụng vào hạ thể của mình, bị nghẹt thở không nổi, lúc ông ta tiến vào, tôi có thể thấy rõ tư thế của ông ta, rành mạch nhìn thấy chúng tôi giao cấu như thế nào, thậm chí dòng nước khi va chạm còn bắn lên mặt tôi. Thư thế này quá đau đớn, tôi biết ông ta đang trừng phạt tôi, trừng phạt vì tôi không thành thật.
Chuyện Kiều Dĩ Thương muốn tôi đã kích hoạt con dã thú trong lòng ông ta. Ông ta không còn là cục trưởng Chu tao nhã lịch sự phong độ ngời ngời. Có lẽ ở bên ngoài ông ta vẫn như cũ, nhưng trước mặt tôi ông ta lại thô bạo dã man, điên cuồng hung ác, lúc làm tình trên giường, trong mắt ông ta còn chút thương tiếc nào đối với tôi, chỉ còn lại sự tức giận vì đã phản bội ông ta. Sau khi kết thúc, cơn tức sẽ biến mất không thấy bóng dáng, ông ta ôm tôi nói xin lỗi, còn hôn tôi, vừa hôn vừa nói với tôi rằng ông ta không thể đánh mất tôi, ông ta muốn tôi vĩnh viễn ở lại bên cạnh ông ta.
Hôm đầu là cái tát, hôm sau là quả táo. Lúc bị đánh tôi đã nảy sinh ý định trốn thoát khỏi ông ta, nhưng lúc ăn táo tôi lại không nhịn được tha thứ cho ông ta. Một người đàn ông cao không thể phàn như vậy lại khép nép van xin tôi, tôi thật sự không thể từ chối được. Huống chi trong thành phố này, ông ta là người đàn ông duy nhất từng cho tôi sự ấm áp và nơi quy túc. Thứ gì cũng không thể hủy diệt sự ỷ lại của tôi đối với ông ta.
Tôi run rẩy nằm trong lòng Chu Dung Thành, nằm mơ mộng xuân, mơ thấy Kiều Dĩ Thương. Ông ta đè trên người tôi, nụ hôn nóng bỏng như những ngọn lửa, bàn tay ông ta như trở về trên người tôi, vuốt ve mỗi một tấc da trên người tôi, giống một miếng nam châm cường lực dụ dỗ tôi đắm chìm. Nhưng khi tỉnh lại thì vẫn là căn phòng trống trơn, tràn ngập mùi tanh sau tình ái cùng với gương mặt tái nhợt của tôi.
Tôi bị Chu Dung Thành giam cầm tám ngày.
Trước kia chị Bối từng nói với tôi rằng đàn ông làm quan áp lực rất lớn, cho nên họ chơi cũng rất biến thái, lấy phụ nữ làm búp bê giải tỏa áp lực, ác nhất thậm chí còn đi tiểu vào miệng phụ nữ, kích thích kiểu gì thì chơi kiểu đó, chỉ vì mình được giải tỏa. Chu Dung Thành không biến thái thì thôi, một khi biến thái thì mấy tên quan chức kia cộng lại cũng không bằng. Tôi đã thật sự nghĩ rằng mình sẽ chết trên giường.