Sắc Dụ

Chương 269: Hà Linh San không phải là người có thể động tới




Tôi trở lại chùa tắm rửa sạch sẽ, đang định lên giường nghỉ ngơi thì nhận được tin nhắn của Vương Tân, chỉ có một câu, mọi chuyện đều đang trong tầm kiểm soát.

Tôi biết bà Ba đã mắc câu, nhìn dáng vẻ hồn vía như bay của bà ta muốn tấn công dễ như trở bàn tay. Bà ta không có khả năng chống cự trước Vương Tân. Bà ta thích đánh bài, đã tiếp xúc với rất nhiều dân chơi cờ bạc, bây giờ bất ngờ xuất hiện một người đàn ông phong lưu nho nhã ở sòng bạc nhặt đôi bông tai giúp bà ta, mỗi một hành động đều trêu ghẹo đến trái tim của bà ấy. Bà là một người vợ lẽ đã trạc ba mươi không lo cần phải lo ăn mặc chỉ cần cung phụng lão gia, việc rơi vào vòng tay của một người đàn ông trẻ tuổi và đẹp trai là điều vô cùng dễ dàng.

Tôi trả lời Vương Tân căn dặn anh ta đừng nóng vội.

Bà Ba không phải không có đầu óc, nếu không đã không sống được cho tới bây giờ, sớm đã bị hai người phụ nữ kia hành hạ cho tới chết. Bà ta chỉ đang bị mê hoặc bởi điều bất ngờ đẹp đẽ đang xảy ra. Bà ta là người không thể cưỡng lại chân tình và sự dịu dàng của một người đàn ông. Nhưng có thể cô ta cũng rất sợ chân tình, bà ta giàu có quyền lực, một khi đối phương quá niềm nở, lập tức bà ta sẽ nhận ra có điều gì đó không ổn, khi đó khó có thể đến gần.

Tôi gọi cho ông Tào kể cho ông ta nghe những gì mà Vương Tân đã làm. Ông ta nghe ra được tôi đang vui mừng và hỏi tôi bằng giọng điệu dịu dàng có phải tôi đang rất vui hay không.

Tôi nói đương nhiên, nếu tôi loại bỏ được người vợ ba, tôi sẽ ít đi một chướng ngại vật và tôi sẽ là người nắm quyền nhà họ Thường , Đường Vân Lan là người của Kiều Dĩ Thương, cô ấy sẽ không ngăn cản tôi. Sau khi loại bỏ được bà Ba, lập tức sẽ tính kế với bà Hai, sau đó là người vợ cả và cuối cùng là Thường Bình Ngô.

Ông ta ậm ừ một tiếng: “Để dành những gì khó khăn nhất cho đến cuối cùng là khôn ngoan. Cô cảm thấy vui là được rồi.”

Tôi đóng cửa sổ lại, đi tới trước gương đồng, nhìn chằm chằm khuôn mặt không chút son phấn của mình: “Có lẽ sau này tôi phải làm phiền nhiều đến anh.”

Ông ta cười và nói cần gì khách khí như vậy.

“Tôi luôn cảm thấy có lỗi, tôi không thể giúp được gì cho anh, nhưng lúc nào tôi cũng tìm đến anh để giúp đỡ.”

Có một hành động nhỏ từ đầu dây bên kia, giống như đang rót rượu: “Nếu cô cảm thấy có lỗi, vậy tốt hơn nên tìm biện pháp nào đó để bù đắp một ít đi.”

Tôi nhếch môi cười: “Ông Tào muốn như thế nào?”

Ông ta im lặng một lúc: “Đoán đi.”

Ông ta nói xong liền bật cười, tôi cũng cười theo: “Anh nói vậy thì người khác không cho không được, cũng không thể nói không. Anh Tào sẵn lòng mạo hiểm lớn như vậy nhưng mà chỉ cần đổi lấy tôi thôi.”

“Quá thông minh sẽ khiến người khác không thể kìm lòng mà thích cô nhiều hơn.”

Chúng tôi không nói gì thêm nữa, cũng không nói lời tạm biệt và gần như là cúp điện thoại cùng một lúc.

Mấy ngày liên tiếp bà Ba rời đi lúc trời còn rạng sáng đến tối mới trở về. Buổi sáng chạng vạng trong chùa tĩnh tâm thắp hương khấn vái nhưng bà ta cũng không ra mặt. Lúc đầu không ai để ý, nhưng chính là hôm nay bà ta đi đúng một tháng nữa là sẽ về phủ, làm lễ bái trong ba đêm, thắp ba nén nhang xong, Thường lão gia phát hiện bà Ba không có ở đó, bèn hỏi người hầu bà ta đã đi đâu, người hầu nói rằng gần đây người bà Ba rất bận rộn cả ngày không ở trong phòng, bà ấy cũng không nói cho ai biết là đi đâu.

“Ôi, mỗi ngày đều không thấy bóng dáng vợ ba đâu, ai mà không biết bà ấy thích nhất là bỏ tiền ra đánh bài, ngày nào cũng thoải mái ngồi vào bàn đánh bạc, tôi sợ bà ấy sắp thua đến mức bán cả gia sản này rồi.”

Vẻ mặt Thường lão gia trông có vẻ hơi khó coi khi được người vợ hai quạt cho: “Cô ấy thường chơi ở đâu?”

Người hầu cúi thấp đầu, nói đỡ bà Ba: “Khi đi đến thành phố Hải Châu mợ Ba rất biết chừng mực sẽ không gây ra chuyện lớn gì đâu. Chỉ có sòng bạc Bond là nơi cô ấy đến chơi nhiều nhất, nghe người ở đó nói ở đó cô ấy quen biết rất nhiều người.”

Thường Bình Ngô bảo vệ sĩ đi tìm bà ta và đưa bà ta trở về.



Trong lòng tôi biết rõ rằng bà Ba và Vương Tân đang hẹn gặp riêng ở đó. Hiện tại còn lâu thì sự thật mới bị bại lộ, chỉ cần dẫn đến hậu quả không thể tha thứ, bà Ba có thể hoàn toàn bị sụp đổ và không bao giờ vươn mình lại được.

Khi người vệ sĩ đi qua trước mặt tôi, tôi ngăn anh ta lại, tôi nâng cằm lên, ra hiệu cho anh ta quay lại.

Tôi cầm nắp cốc lắc nước từ từ nói: “Bà Ba đang cùng với mấy vị phu nhân nhà nước liên doanh hùn vốn làm một cái thẩm mỹ viện. Dựa vào mối quan hệ tốt đẹp để làm ăn, không cần phải lo lắng về việc kiếm tiền. Thời điểm hiện nay kinh doanh thẩm mỹ viện là tốt nhất, bà ấy bận rộn với việc này nên mới đi sớm về muộn, không phải đang làm chuyện không đàng hoàng.”

Bà Hai bất mãn với tôi khi giải vây cho bà Ba, làm bỏ lỡ cơ hội tốt để hãm hại bà ấy. Bà ta dùng ánh mắt hung dữ liếc xéo tôi: “Cô Linh San có mắt cao hơn đầu hay sao, không ai nhắc đến cô mà cô lại mở miệng làm gì chứ. Gần đây tôi thấy cô thường xuyên chạy đến phòng của bà Ba, hình như giữa hai người đang có mối quan hệ rất thân thiết. Tôi cảm thấy hai người là đang mưu tính chuyện gì đó.”

Tôi cười hỏi bà ấy cảm thấy mưu tính chuyện gì là chuyện gì.

“Trong lòng hai ngươi biết rõ. Nhưng tôi cảm thấy đây không phải là chuyện tốt đẹp gì. Không biết có phải là đang tính kế để tranh sủng với tôi đó chứ, phụ nữ ở cùng một chỗ thì có thể làm từ thiện hay sao?”

Tôi uống một ngụm trà, suýt nữa thì bị sặc, sắc mặt cũng biến sắc theo: “Cô đừng có mà ăn nói lung tung. Trong lòng tôi luôn rất cảm kích khì được ở lại Thường Phủ. Làm sao tôi dám tính kế gì chứ? Mối quan hệ của tôi với bà Ba đã tốt đẹp hơn rất nhiều. Sau rất nhiều lần bà ấy đã sẵn sàng tha thứ tôi, không chống lại tôi nữa, tôi tự nhiên biết ơn bà ấy, sẵn sàng qua lại với bà ấy thôi.”

Đường Vân Lan ở bên cạnh bật cười, lập tức lấy khăn tay che lại, vẻ mặt của bà Hai càng thêm xấu hổ: “Ý cô nói là tôi đang nhắm vào cô?”

“Hiện tại không phải bà đang vu cáo tôi hay sao?”

“Cô!”

Thường Bình Ngô chống gậy, dùng sức chọc mạnh xuống đất, phát ra một tiếng vang khó chịu. Tất cả chúng tôi đều im lặng, không ai tranh cãi nữa, ông ta cau mày hỏi chuyện về bà Ba có đúng không.

Tôi nói phải, tôi cũng gặp mấy vị phu nhân kia, bọn họ cũng muốn góp vốn, dù sao người vợ ba cũng không có việc gì để làm, mà Thường phủ không thiếu tiền, không hi vọng bà ta sẽ kiếm nhiều tiền hơn nữa nhưng dù sao cũng còn hơn để bà ta nhàn rỗi đi đánh bài.

“Nếu vậy thì cứ để cô ấy đi, bây giờ tôi có chuyện muốn nói.”

Ông ta liếc mắt nhìn thoáng qua hai chỗ trống trong góc: “Dĩ Thương và Cẩm Châu cũng không có ở đây, Tiểu Ngũ cậu hãy lên phòng gọi bọn họ một tiếng. Cẩm Châu không cần đi nhưng Dĩ Thương nhất định phải đến. Tối mai sẽ có yến tiệc rượu, cục trưởng thành phố Hải Châu cũng tham dự, mọi người đều phải đi. Trước mặt ông ta nên hiểu chuyện một chút, đừng làm mất mặt Thường phủ.

Chúng tôi cùng nhau đứng lên và nói đã nhớ kỹ rồi.

Ông ta nhìn về phía tôi: “Linh San ở bên cạnh tôi, trong những dịp như vậy cô biết rất nhiều nên cùng tôi đi giao lưu.”

Bà hai cảm thấy không bằng lòng nói: “Lão gia, sao ông lại dẫn theo cô ta, ở đây cô ta không có danh phận, ra ngoài sẽ không tốt. Tôi đi cùng ông có được không? Bọn họ đều biết đến tôi. Hơn nữa lần này là có ý nghĩa khác, tôi đang mang thai, đây chính là việc nên vui mừng.”

Thường Bình Ngô nói rằng Hà Linh San có thể uống ít rượu cũng có thể giao tiếp với bọn họ. Cô ấy biết rất nhiều quy tắc trong chuyện tình cảm, bà ta có hiểu hay không?

Bà Hai phồng má bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng có thể uống một chút rượu, mỗi lần đều là tôi ra ngoài cùng với ông, bây giờ đột nhiên thay đổi người khác, lỡ bọn họ cho rằng tôi đã bị thất sủng thì sao đây?”

Đường Vân Lan cười nói: “Mỗi lần bà hai tán gẫu với mấy phu nhân đó quan hệ xã giao thật sự rất tốt. Dù sao trang sức và sắc đẹp là sở trường của bà, nhưng lần này thì khác. Quan lớn tới đây, mà cô Linh San đã có quan hệ với bọn họ trong nhiều năm như vậy, có những chuyện cô ấy sẽ hiểu biết rõ hơn chúng ta.”

Bà Hai biết không có cách nào thay thế tôi liền búng móng tay khinh thường: “Có gì đặc biệt đâu chứ, cũng chỉ là xã giao, cô cũng không thể lên làm thiếp chính được.”



Thường Bình Ngô đứng dậy nói thế cứ như vậy đi, sáng mai sẽ quay lại phủ.

Khi bà Hai bước xuống bậc thềm, bà ta quay đầu lại nhìn tôi đầy dữ tợn, tôi không để ý đến điều đó. Sự bình tĩnh trên khuôn mặt tôi chỉ là đang cố gắng kiềm chế, thực chất trái tim tôi đang nhảy lên vì sung sướng.

Đối với tôi đây là cơ hội ngàn năm có một. Nếu tôi có thể tận dụng cơ hội này để bước vào mối quan hệ của Thường Bình Ngô nhằm đánh bóng tên tuổi của chính mình thì mọi kế hoạch trong tương lai sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Mặc dù rất khó để có được sự đánh giá cao của ông ta, nhưng thành phố Hải Châu là một thành phố có nhiều người mới nổi, không giống với một khu vực chuyên biệt mà những người giàu và quyền lực luôn hỗn tạp nhau. Thân phận của tôi cũng rất đặc biệt, nếu tôi có thể thể hiện tốt trong dịp này, chắc chắn Thường Bình Ngô sẽ rất vui. Ông ta sẽ coi tôi như báu vật, đi đâu cũng sẽ đem tôi theo bên cạnh, tất cả những chuyện riêng tư của ông ta, tôi có thể kiểm soát từng chút một.

Ngày hôm sau, tôi đến tiệm trang điểm mất hơn nửa ngày để trang điểm, thay đổi thành một khuôn mặt tinh xảo nhưng không quá giả tạo, cẩn thận lựa chọn một bộ sườn xám nhung ngắn màu đỏ rượu vừa vặn che ngang bắp đùi, quyến rũ nhưng không quá lố tạo nên một cảm giác thoải mái vừa vặn. Tôi đã lo lắng về hai bộ trang sức có màu sắc khác nhau, đeo thử chúng nhiều lần, cuối cùng chọn một bộ dây chuyền và bông tai cảm thạch.

Sau khi mặc quần áo xong, tôi nhìn vào gương một hồi lâu, Kiều Dĩ Thương và Chu Dung Thành đều nói rằng tôi vừa có nét quyến rũ của một thiếu nữ vừa có nét ngây thơ của một cô gái trẻ, hòa hợp trên người tôi như thế thật đúng là làm người khác mê hoặc.

Bữa tiệc tối nay rất nổi tiếng tại thành phố Hải Châu bởi vì người của chính phủ đều có mặt, vì vậy mà tác phong vô cùng nhanh nhẹn, lễ nghĩa cũng rất quan trọng. Đường Vân Lan đã theo ông Thường được một năm, vừa vào cô ấy đã bỏ lỡ buổi tiệc năm trước vì vậy đây là lần đầu tiên chúng tôi tham dự nên cần vào sảnh tiệc sớm một chút để chụp ảnh lưu niệm và chờ cùng xuất hiện với Thường Bình Ngô.

Chúng tôi đến nhà hàng bằng ô tô trước, tôi nhìn thấy xe của Kiều Dĩ Thương ở cửa, Đường Vân Lan cũng nhìn thấy, nhưng chẳng qua là cô ấy không nói gì.

Chúng tôi được bà chủ dẫn vào sảnh phụ ở tầng một. Sau khi làm xong xuôi mọi thử tục, rất đông khách cũng đã đến, chúng tôi sẽ ra cửa sau để gặp những người ở Thường phủ, sau đó đi cùng Thường Bình Ngô đi vào thảm đỏ từ sảnh chính.

Khi đi qua hành lang vắng vẻ, bước chân đang vội vàng của Đường Vân Lan đột nhiên dừng lại, tôi nghi hoặc tự hỏi cô ấy bị sao vậy, cô ấy im lặng kéo kéo tay áo của tôi. Tôi thuận nhìn theo ánh mắt của cô ấy, kinh ngạc khi nhận ra Kiều Dĩ Thương và ông Tào đang ở cách đó không xa trên một con đường nhỏ thiếu ánh sáng ở lối vào của nhà hàng.

Bọn họ vẫn vậy, mặc bộ vest đen và cà vạt sọc khác màu, cũng không ai dẫn theo vệ sĩ. Kiều Dĩ Thương cầm điếu xì gà giữa đầu ngón tay còn ông Tào thì đang chuẩn bị châm một điếu thuốc.

Một cảnh tượng vô cùng căng thẳng.

Khí thế mạnh mẽ và âm trầm trên người bọn họ khiến tôi bất giác phải nhíu mày, Đường Vân Lan cười nói: “Quả nhiên anh ấy đã biết rồi, không có chuyện gì có thể giấu được anh ấy trên tỉnh Quảng Đà này.”

Chúng tôi bị mặt vách tường che khuất, ngay cả những bóng đen chìm trong các góc, trên hành lang cũng không có một tiếng động.

Sau khi ông Tào châm thuốc, chậm rãi hút một ngụm, khói thuốc tràn ra khóe môi ông ta, cười như không cười, dưới ánh đèn mờ tựa như biển mây đang bốc hơi.

“Anh Thương có chuyện gì muốn nói phải không?”

Kiều Dĩ Thương một tay đút túi quần, tay kia khẽ chuyển động, một tàn ro thuốc rơi xuống: “Mấy ngày nay xem ra anh Tào rất bận thì phải.”

Ông ta nói đương nhiên, đang làm ăn một chút.

Kiều Dĩ Thương hé môi mỏng ngậm điếu thuốc, híp mắt hỏi: “Có phải tôi đã đắc tội gì với anh Tào không?”

Ông ta thản nhiên mỉm cười nói: “Tôi không hiểu anh Thương đang nói gì.”

Đầu ngón tay của Kiều Dĩ Thương rung lên, điếu xì gà dày cộp bị gãy làm đôi, một đoạn rơi xuống chân ông ta, còn lại một đoạn vẫn nằm trên môi.

Sắc mặt ông ta trở nên lạnh lùng hơn: “Anh Tào, không ai có thể cướp người của tôi từ trong tay tôi được. Linh San không phải là người anh có thể động tới.”