Sắc Dụ

Chương 260: Say mê mãnh liệt




Tôi nằm trên giường và nheo mắt một thời gian. Vào khoảng sáu giờ, các tôi tớ của nhà họ Thường bắt đầu làm việc, Hoa Yên đến từ bên ngoài ngôi nhà với một xô nước. Cô ta đặt nó trên bảng gỗ gần cửa ra vào, đem giẻ thấm ướt quỳ trên mặt đất lau,khi lau gần giường, cô ngẩng đầu khó hiểu nói: “Cô Hà Linh San, phòng này có mùi gì đó.”

Tôi uể oải ngáp một cái, cởi bỏ quần áo ném xuống giường, thay một bộ váy liền bằng vải cotton, chải đầu nói: “Cô ngửi nhầm rồi, là nước hoa nửa đêm tôi xịt.”

Cô ta sụt sịt: “Thật sao? Có chút hơi tanh.”

Cô ta mở tất cả cửa sổ, kéo rèm bằng dây thừng, cho nắng chiếu vào phòng, cô ta quay lại cười nói: “Ông chủ đã đến đây rồi, sắp chuẩn bị lên lầu.”

Nghe tin Thường Bình Ngô chuẩn bị đến toàn bộ cơ thể của tôi đã bị kích động. Tôi vội vã nhảy ra khỏi giường, nhặt nước hoa từ gương, và phun nó lên không trung. Tôi không bỏ xót bất kì ngóc ngách nào, đặc biệt là nơi Kiều Dĩ Thương từng ở.

Không chỉ che đi mùi tình nồng đậm, hơi thở của ông ta rất đặc biệt, trong veo, thơm tho, hiếm người hút thuốc, ông Thường đã biết ông ta nhiều năm và phụ trách ông ta, hơi thở độc nhất vô nhị nên mới có. Ông ta ngửi thấy mùi nghi ngờ, và sẽ rất khó để đảo ngược tình thế.

Sau khi tôi phun nơi cuối cùng, ông Thường vừa bước vào cửa.Ông ta dường như không nghĩ rằng tôi sẽ đứng dậy và trong giây phút, ông mỉm cười và hỏi tôi tại sao lại dậy sớm như thế.

Tôi đã nói rằng tôi không thể ngủ được.

Ông ta đi về phía tôi, nắm lấy tay tôi, ôm tôi vào lòng, cúi đầu ngửi nhẹ trên người tôi, đôi mắt có chút mờ mịt: “Cô thơm quá.”

Tôi biết đàn ông ai cũng ham muốn vào buổi sáng, lúc này ông ta lao vào chẳng đến, chẳng màng đến chuyện trà dư tửu hậu, chắc là muốn nhân lúc bà hai không để ý, đang hấp bát yến cho tôi. Người đàn ông một khi cảm thấy mình không thể khống chế được người phụ nữ của mình, đều sẽ chọn cách chiếm hữu thân xác để hoàn toàn khuất phục, họ cho rằng đây là cách an toàn nhất.

Tôi từ trong vòng tay ông ta nhảy ra, nói là phòng rất thơm, đoán là ông đến, nên đặc biệt làm át mùi hôi đi.

Ông ta sát lại gần tôi, ép tôi vào bên thành cửa sổ, hỏi tôi mùi hôi sao lại có, tôi đung đưa đôi chân thon gọn trắng trẻo, kéo kéo chiếc quần của ông ta: “Là nó.”

Bộ dạng tinh nghịch của tôi chọc khiến ông ta cười ha ha, trong lúc tôi không để ý ông ta đột nhiên bế tôi lên, tôi bất ngờ liền lập tức bám lấy cổ ông ta, sợ rằng sẽ bị ngã xuống, Ông Thường này trong độ tuổi này sức lực vẫn rất dồi dào, bế tôi lên một cách nhẹ nhàng, mà lại rất chắc chắn, người đàn ông cả đời đánh chém, dù có đến độ tuổi xế chiều thì cũng mạnh mẽ cường tráng hơn những người đàn ông bình thường nhiều.

Hoa Yên nhìn thấy cảnh tượng này liền bước ra khỏi phòng, ông Thường bế tôi lên giường, thân trên của ông ta đè lên ngực tôi, đôi ngực mềm mại của tôi bị ép dưới thân người ông ta như một viên kẹo bông gòn mềm, từ cổ áo lộ ra làn da trắng trẻo mềm mại, trông rất quyến rũ và cuốn hút.

Ánh mắt đó của ông ta, và cả yết hầu đang động đậy ở cổ, tôi bỗng nhiên muốn ngăn lại, lại cảm thấy không đúng lắm, trong lúc tôi đang do dự, ông ta cúi xuống dùng nụ hôn che lấp hết mặt tôi, ông ta vốn dĩ muốn hôn môi tôi, nhưng tôi đã né tránh, thế là nụ hôn đặt lên gò má tôi.

Ông ta rất mê mẩn với những nụ hôn, môi ngậm lấy làn da mỏng manh của tôi, đầu lưỡi một chút lan đến tai và cổ tôi, bàn tay đặt trên ngực tôi nhào nặn, ông ta không hôi, không bẩn, thậm chí còn có mùi rất sạch, nhưng khi nghĩ về sự thù hận giữa tôi và ông ta, tôi rất kinh tởm và sắp sửa nôn mửa. Tôi không thể cưỡng lại được. Tôi chỉ có thể nghiến răng và hợp tác với ông ta để cho ra một hơi thở hổn hển mờ nhạt và rên rỉ.

Ông ta chậm rãi dùng đôi bàn tay vuốt ve rồi lân xuống đùi tôi, sáng sớm lúc Kiều Dĩ Thương dời đi tôi chưa kịp mặc đồ lót, khi ông ta chạm vào thì có chút sững lại, ông ta ngẩng đầu lên nói: “Cô đợi tôi sao?”

Tôi ngượng ngùng, miệng cắn nhẹ môi nói lúc nãy ngủ dậy đã quên chưa mặc.

Nụ cười của ông ta càng đắc trí, còn chưa kịp đụng chạm lần thứ hai, quản gia đã dưới lầu hét lên: “Lão gia à, bà hai đã tỉnh rồi, không thấy lão gia bà không chịu ăn cơm, đã đập vỡ hai bát cháo rồi, giờ đang làm loạn ở dưới kia.”

Tính tình nóng nảy của người vợ thứ hai gây chuyện, ông Thường không thể trì hoãn, lúc này không để ý tới người phụ nữ này, mà là bờ eo của cô ta, làn da thịt mềm mại kia.

Bà hai biết quá rõ điều này nên đã trơ trẽn tranh sủng, giành hái thậm chí hết lần này đến lần khác làm phiền việc tốt của ông ta.

Khoảnh khắc ông Thường rời khỏi cơ thể tôi, trái tim treo lơ lửng của tôi đột nhiên trở lại vị trí ban đầu.

Ông ta cáu kỉnh đôi lông mày nheo lại, đáy quần ông ta phồng lên: “Bà hai đã trở nên ngày càng tự ý sau khi mang thai, Hà Linh San, khiến cô phải chịu nhiều ấm ức rồi, biết trước tôi đã nên ở lại với cô ở đây.”

Tôi thu xếp quần áo rồi hào phóng đẩy ông ta về phía cửa: “Máu mủ ruột già quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Trong lòng ông, tôi là người không hiểu chuyện đến như vậy sao?”

Ông ta cười và nói rằng tôi rất hiểu chuyện, điều đó khiến ông ta cảm thấy rất tiếc và có lỗi.

“Ông chỉ cần biết tôi xưa nay hiểu chuyện thường tình hợp lý, không để cho ai vu oan cho tôi,có gì không vừa lòng cũng không để trong lòng,và sẽ luôn giữ khuôn mặt tươi cười chào đón ông.”

Sự dịu dàng của tôi như nước là liều thuốc tốt để xoa dịu sự cáu kỉnh và trầm cảm của ông ta. Nó thấm vào tim và dỗ dành ông ta. Hơi thở gấp gáp của ông ta dần ổn định và những ngón tay thô ráp miễn cưỡng nán lại trên khuôn mặt tôi: “Hà Linh San à, nhìn thấy cô mà tôi thấy mình trẻ ra mà cũng buồn vì mình già đi, cô như bông hoa vừa nở, quyến rũ, rực rỡ, thơm ngát, quyến rũ hơn bất kỳ người phụ nữ nào trong ngôi nhà này, và tôi đã chết mê chết mệt vì cô.”

Tôi duỗi một ngón tay chặn môi ông ta: “Tôi thà rằng như thế, nếu như một ngày nhan sắc của tôi không còn đẹp nữa, ông chán ghét tôi, ngay cả nhìn thấy tôi cũng ghét.”

“Sao lại có thể thế chứ, cho dù cô có già đi, thì cũng là dáng vẻ mà tôi thích.”

Ông ta sững sờ trong chốc lát và cười, nhân lúc ông ta không để ý tôi đẩy ông ta ra khỏi cửa. Đóng cửa lại và nói: “Tôi không thèm tin.”

Bà quản gia thúc giục ông ta lần thứ hai. Ông ta đã không ở lại nữa và rời khỏi tòa nhà.

Sau khi ông ta đi, tôi bảo Hoa Yên đi lấy một chậu nước ấm để rửa sạch chỗ bị ông ta hôn, dường như mất mất một lớp da.

Tại thời điểm này, tôi rõ ràng nhận ra ông Thường muốn sở hữu tôi mạnh mẽ, hơn nữa ông ta không thể chờ đợi được thêm nữa. Không màng tính cách của tôi có ương ngạnh, sự dịu dàng, phong cách, và sự ngây thơ, trong mắt ông ta tôi vẫn như vậy hấp dẫn và quyến rũ. Sau khi thai khí của bà hai trở nên ổn định, ông ta sẽ đến và ngủ với tôi trong đêm đầu tiên, trừ khi một việc gì đó lớn hơn và khiến ông ta không còn hứng thú với chuyện ân ái.

Tôi vẫn chưa khi nào quên mục đích của việc tôi đến đây, lật đổ nhà họ Thường, thôn tính lực lượng của Thường Bình Ngô, giết tất cả gia đình của nhà họ Thường, và báo thù cho Chu Dung Thành và Kiều Từ. Chỉ cần căn lầu này tách riêng ra độc lập, cách biệt với nhà họ Thường thị phi, không nghe thấy bất cứ tin đồn gì, chỉ có sống trong biệt thự chính khu vườn, tìm hiểu phòng đọc sách của ông Thường, nắm bắt được ông ta đã gặp những người như thế nào, làm những việc gì, mới có thể tiếp cận gần hơn với những câu chuyện bên trong của tổ chức tối khổng lồ này.

Tiếp cận ông ta đối với tôi mà nói lại càng nguy hiểm. Thật khó để giữ được sự ngây thơ, nhưng đó là cách duy nhất. ông ta rất yêu thích sự thông minh và tinh tế của tôi, nếu ông ta có thể đưa tôi đi khắp nơi và xuất hiện thay mặt cho ông ta vài lần nữa, ông ta sẽ mất khả năng phòng thủ trước tôi trong suốt nhiều năm, và như thế sẽ rất dễ dàng để lật đổ ông ta.

Tôi chìm xuống sâu hơn và hoàn toàn đắm mình trong nước. Cảm giác ngột ngạt mạnh mẽ đã truyền cảm hứng cho kế hoạch của tôi. Tôi biết phải loại bỏ ai trước và làm thế nào để lật đổ ông ta.

Sau khi tắm xong, tôi gọi Hoa Yên đi dạo quanh vườn với tôi, cô ta nói hôm nay thời tiết rất tốt, đi chèo thuyền trên hồ là thích hợp nhất.

Tôi hỏi cô ta xem có hồ nào không.

Cô ta chỉ vào non bộ ở phía sau: “Đi qua bên đó là đến, nhà họ Thường rất to, bên đó là hồ nhân công, chiếm một nửa diện tích vườn. Vào mùa hè, các bà các bà chủ hay đi để tận hưởng sự mát mẻ với ăn hạt dưa.”

Vì đó là một nơi tốt để giải nhiệt, thời tiết mấy ngày nay rất nóng và buồn tẻ, bọn họ nhất định sẽ ở đó, tôi sẽ không tham gia cùng nữa, chạm mặt nhau khó mà tránh khỏi lời ra tiếng vào. Dù gì thì tôi cũng đã không có chỗ đứng vững chắc ở nhà họ Thường. Tránh được thì cứ tránh trước đã.



Tôi bảo cô ta đi lang thang, đợi buổi tối không có ai thì hãy ra hồ ăn nhẹ và ngắm trăng.

Hoa Yên đỡ tôi đi qua một con đường đất mềm và nói nhỏ rằng món bông hồng lụa xanh trong bếp là ngon nhất, cô ấy có một lần làm đến tận đêm khuya, thực sự quá là đói bụng nên trộm ăn một chút, hương vị thơm ngon nhớ mãi.

Chúng tôi đã nói chuyện vừa cười và đi đến một ngôi nhà gỗ lớn rộng rãi với có chút hơi nước. Xem cách bài trí thì là một căn bếp. Mái của ngôi nhà gỗ được che phủ bằng gạch đỏ. Đây là loại gạch quý và hiếm nhất. Nhìn có vẻ rạng rỡ,và một số lớn các gia đình giàu có thích nó. Việc sử dụng các loại như vậy gạch, để mong sự may mắn sẽ đến.

Một mùi cháo thơm phức lan đến, tôi rất tò mà và muốn đi vào xem thử. Ngay thời điểm này, trong góc phòng giặt bước ra hai người giúp việc đang bê chậu gỗ.Họ nhìn có vẻ còn trẻ, tầm hai mươi tuổi, sấp sỉ tuổi với Hoa Yên, bọn họ đang bàn luận xì xào về tôi một cách nhiệt tình.

“Mới bốn, năm giờ sáng nay. Vừa thấy trời sáng, tôi vừa mơ mơ màng màng đi ra, đã thấy một người đàn ông nhảy xuống từ của sổ lầu của cô ta.”

Cô gái bên cạnh sửng sốt: “Hả? Cô Hà mới vào đây chưa được nửa tháng, đã dám vụng chộm với người đàn ông khác ư? Lão gia kiêng kỵ nhất chuyện này, cô ta làm thế không phải là tìm chết sao?”

Ai biết được cơ chứ, cô gái nói, lão gia có chiều chuộng thì cũng không đến lượt cô ta, nếu không phải là bị bà hai cướp đi, thì cũng bi bà năm cướp mất, lão gia bị điên rồi sao? Sắc đẹp trên đời còn kiểu nào mà ông chưa gặp, mà lại dẫn một người con gái chưa quen biết được bao lâu về.

Những cô gái nghe xong liền ồ ồ lên vài tiếng, có chút tỏ ra vẻ không thể tin được: “Tôi thật không nhìn ra được, cô ấy thường mang cái dáng vẻ cao quý và dè dặt, ai ngờ bên trong lại chẳng khác gì một đôi giày rách rưới. Cô nhìn thấy người đàn ông đó bay xuống sao? Có biết võ công không, có lẽ nào là vệ sĩ của phủ chúng ta không?”

Cô gái nói không đâu, cô ta phải quan sát người ra vào phủ mà, cô ta nhắm mắt lại hồi tưởng trong giây lát: “Người khá gầy, cao và ưa nhìn, sao tôi lại cảm thấy giống như cậu rể?”

Hai cô gái đồng thời lấy tay che miệng, trợn tròn mắt kinh hãi, sợ Kiều Dĩ Thương. Ai ở tỉnh Quảng Đà mà lại không biết ông ta là giết người không trả mạng? Ai dám nói sau lưng ông ta về việc dan díu với phụ nữ chứ?

Tôi nghe thấy tiếng chế nhạo ở đây, quay mặt lại và hỏi Hoa Yên: “Hai người này từng đánh cô có phải không?”

Mắt Hoa Yên đỏ hoe: “Chính là bọn họ, thường xuyên đánh tôi, còn ăn bớt mất phần ăn của tôi nữa, chỉ cần có một chút thịt thôi, là bọn họ cướp hết của tôi.”

Tôi ừ một tiếng: “Bây giờ tôi sẽ cho cô cơ hội trả thù.”

Hoa Yên nghiến răng kích động, cô ta buông tay ra, giống như một cơn gió thổi qua, một cái véo tai đột ngột khiến cả hai người giúp việc đều sững sờ, một lúc sau vẫn không có phản ứng gì, cho đến khi khóe miệng chảy máu, cô ta mới nhận ra mình bị đánh, có sự chống lưng của tôi Hoa Yên không sợ gì, cô ta vênh mặt tự đắc, đứng phía sau lưng tôi nói: “Hỗn xược, dám đặt điều nói xấu sau lưng cô Hà, đến bây giờ còn không phân biệt nổi đâu là tôi tớ rồi đúng không, còn muốn làm thân trâu tró nữa hay không?”

Hoa Yên nói xong tát một cái đau điếng, đau đớn gấp bội, cô ta mới như vừa tỉnh dậy khỏi giấc mơ, lấy tay che mặt khóc và mắng: “Cô dựa vào cái gì mà đánh chúng tôi chứ? Bà hai đang mang thai. Bà ấy bây giờ là người phụ nữ quyền lực nhất nhà. Cô Hà thì có gì chứ, cô ta ngay cả lão gia cũng không giữ nổi! Chỉ cần một câu nói của bà hai là lão gia liền đi rồi.”

Tôi sửng sốt gọi Hoa Yên lại, cô ta đi tới gần tôi, tôi trầm giọng hỏi: “Đây là người của bà hai sao?”

“Là người giúp việc chuyên đưa đồ ăn cho người mang thai của bà hai, không phải người phụ trong phòng của bà ta, nhưng lại rất thân thiết với bà ta.”

Tim tôi đập mạnh vài cái, cũng có chút phiền phức rồi đây, bà hai giờ kiêu ngạo như vậy, đang chờ để gây phiền phức cho tôi, đánh chó thì phải xem chủ, bà ta thể nào cũng tranh thủ lấy chuyện này làm cái cớ để gây chuyện, ông Thường lại đang lo cho cái thai trong bụng bà ta, ông ta sẽ bênh vực ai còn chưa chắc chắn.

Tôi đã có động cơ, vì vậy tôi cũng có thể nhân cơ hội để làm ầm ĩ lên. Tôi đưa Hoa Yên trở lại tòa nhà lầu và dọn dẹp căn bếp nhỏ mà tôi đã không sử dụng từ lâu. Tôi yêu cầu một nửa gà không xương- gà rút xương từ bếp sau. Tôi đã tự tay đun một nồi súp gà nhỏ và gửi đến sảnh chính vào giờ ăn trưa.

Lúc tôi bê bát canh đến ngoài bà cả và bà bốn ra, những người khác đều đã có mặt, Đường Vân Lan vỗ nhẹ chỗ ngồi bên cạnh cô ta biểu thị ý muốn tôi qua đó, người giúp việc đỡ lấy bát canh trên tay tôi, cô ta hỏi tôi đó là thứ gì, tôi cố ý nói lớn tiếng lên là canh gà tôi hầm cho bà hai.

Ông Thường đang súc miệng bằng trà, ngạc nhiên không ngờ rằng tôi lại có thể đảm đang đến thế, ông ta cười hỏi: “Cô tự nấu đó à?”

Tôi nói vâng, tôi cả ngày chỉ quẩn quanh trong phòng, chỉ sợ mắc phải sai lầm, sau này phiền bà hai quan tâm chỉ bảo nhiều hơn, tôi cũng sẽ cố gắng hết lòng.

Ông Thường rất hài lòng, hỏi người hầu tại sao bà hai không đến, mau gọi bà hai đến uống canh gà.

Nhà họ Thường có quy định, theo thứ tự xếp hạng, bà cả không đến, bà hai sẽ chính là người làm chủ, bà ta không đến thì không ai dám cầm đũa, nhưng có thể uống trà, Đường Vân Lan kéo tách trà trước mặt mình lại, đặt lên môi nhấp vài ngụm: “Cô hầm canh không sợ bà ta nói cô bỏ thuốc vào sao?”

Tôi hơi mím môi lại: “Bà ta sẽ không uống đâu.”

Cô ta cau mày hỏi thế sao tôi còn phải tốn công tốn sức hầm canh làm gì

Tôi cười và không nói gì.

Người hầu đã đi không lâu sau, đón được bà hai ở trên đường đi, bà ta vội vàng mở ra hai cánh cửa chính điện, ánh mắt sắc bén hung ác hướng đại sảnh liếc nhìn chung quanh, ánh mắt dừng lại ở trên mặt của tôi, trực tiếp xông về phía tôi: “Cô dám đánh người của tôi sao? Nhà họ Thường này vẫn còn chưa tới lượt cô làm chủ, Thẩm Hương Dạ tôi đây không phải là người dễ bị bắt nạt.”

Tôi cố tình làm ngơ với hai cô giúp việc đang khóc mà bà ta đưa tới, và giả vờ như không nghe thấy tiếng bà ta hỏi, bưng bát canh với nụ cười trên môi đưa tay ra trước mặt bà ta rồi đưa. Tôi cố tình để ông Thường nhìn thấy tôi khiêm tốn và tôn trọng người khác: “Thưa bà, tôi đã trong bếp hai tiếng đồng hồ chỉ để hầm bát canh gà này cho bà đấy, bà nếm thử đi xem có vừa miệng không. Nếu như cảm thấy ngon, sau này mỗi ngày tôi đều hầm cho bà.”

Ông Thường rất vui nói bà hai rằng hãy nếm thử đi, đừng phụ lòng tốt của Hà Linh San.

Bà hai lạnh lùng nhìn bát canh của tôi: “Hầm canh cho tôi ư? Cô nghĩ tôi ngốc sao? Lòng dạ của cô thâm độc, tôi sẽ uống canh của cô sao?”

chưa kịp nói dứt lời bà ta đã hất bát canh trên tay tôi đi, bát canh còn nóng văng ra làm tôi bỏng, tôi hét lên vì đau, bát canh rơi ra khỏi lòng bàn tay, tôi cố tình lắc nó và tự tay rưới nước canh đang sôi lên. Cổ tay của tôi, trong thời tiết oi bức và nhiệt độ như thiêu đốt, tôi tự nhiên không thể chịu đựng được, đau đến toát mồ hôi lạnh, khi thấy cổ tay tôi bốc hơi và chiếc băng quấn tay nhỏ giọt, ông ta liền ném tách trà và vội vàng đỡ lấy tôi. Khi mắt ông ta rơi vào da thịt tôi đỏ bừng, khuôn mặt ông ta trở nên rất khó coi.

“Cô định làm gì?”

Ông ta tức giận hỏi bà hai: “Hà Linh San hầm canh cho cô, đơm canh ra bát, cũng chỉ là muốn lấy lòng cô, thân phận trước kia của cô ấy bà cũng biết rõ, cô ấy còn cao quý hơn cô nhiều, cô ấy chịu ở cái nhà họ Thường này vì tôi, cũng là vì bản thân cô ấy, đã nhún nhường đến bước đường này rồi, sao cô còn ức hiếp người quá đáng như thế?”

Bà hai chỉ vào mặt tôi và cãi: “Cô ta vốn dĩ đã có mưu đồ, là một con khốn nạn đầy giảo quyệt, lão gia à, ông đừng để bộ mặt giả tạo đáng thương để lừa, cô ta chuyên đi lừa gạt quyến rũ đàn ông, cả đời ông có gì là chưa trải qua, sao lại có thể u mê cô ta như vậy chứ, ông không đoán được tâm cơ bên trong của cô ta sao? Cô ta rõ ràng là đang diễn kịch trước mặt ông!”

Sắc mặt Ông Thường ảm đạm, Đường Vân Lan đã nhìn thấu tình huống và sách lược của tôi, cô ta ở bên cạnh nói: “Canh nóng như thế, nếu mà bị đổ lên mặt, chắc chắn sẽ hủy hoại dung nhan nhỉ. Cô Hà Linh San xinh đẹp như thế, nếu như trên mặt có vết sẹo, thì thật là đáng tiếc, may mà canh chỉ bị đổ lên tay.”

Cô ta đậy chén trà lại ho lên một tiếng, Hoa Yên liền quỳ xuống khóc nói: “Là lỗi của tôi, tôi nghe thấy có hai người giúp việc chửi cô Hà, nói rằng phòng cô Hà có người đàn ông khác lẻn vào, sáng sớm rõ ràng người bước ra là tôi, tôi đến để đưa vải lụa cho cô Hà, để cô ta chọn vải may một chiếc sườn xám. Ngoại hình tôi thì cũng xấu xí, khung xương lại to, lúc trời tờ mờ tối nhìn không rõ, lại nhìn nhầm thành một người đàn ông. Cô Hà phải chịu oan ức lớn như thế này, tôi tức giận quá mới ra tay động thủ. Cô Hà tốt bụng, không tranh giành hay giành giật thứ gì, thường xuyên ở trong phòng tránh chuyện thị phi, rốt cuộc chỗ nào đắc tội mọi người chứ, các cô ta như thế này là hủy hoại thanh danh của cô Hà rồi.”

Tôi không kìm được mắt đỏ hoe. Tôi cúi đầu xuống và dùng mái tóc dài che lại. Đường Vân Lan và Hoa Yên đã giúp đỡ tôi bên xướng bên họa, đứng ở phía sau đỡ cho tôi. Ông Thường vốn dĩ thương cho cánh tay tôi bị thương vì bỏng, lại nghe thấy việc người giúp việc chửi mắng tôi, lại càng tức giận, ông ta chỉ tay vào hai người giúp việc bị đánh đứng phía sau bà hai, ngay cả lời giải thích cũng không nghe nữa, trực tiếp phạt hai người này đi dọn nhà vệ sinh.

Sắc mặt bà hai trở nên tái nhợt: “Lão gia à, mấy ngày nay tôi mang thai đều là bọn họ chăm chóc tận tình, đổi người khác tôi không quen, bọn họ bị đánh nhưng cũng không đánh trả lại, người không thể thiên vị Hà Linh San như thế được, oan ức cho tôi quá.”



Ông Thường liếc bà ta một cái: “Lúc bà mới vào phủ này ngoãn dịu dàng như vậy, nhưng bây giờ bà lại kiêu ngạo và độc đoán đến mức này, tôi cũng không quen.”

Toàn thân bà hai trở nên cứng ngắc, bà ta nhìn thấy trên khuôn mặt của ông Thường có chút chán nản, và chán ghét sự ồn ào của bà ta, bà ta cắn chặt môi dưới, như những mũi dao sắc cứa vào mặt tôi, tức giận quay đi.

“Đứng lại.”

Ông Thường gọi bà ta lại, chỉ vào vị trí của bà ta: “Là bà bất mãn với Hà Linh San, hay là bất mãn với tôi. Giờ ăn cơm không ở lại, còn muốn tôi phải kiên nhẫn với bà sao.”

Bà hai không dám không vâng lời, rất tức giận ngồi xuống, ông Thường cho gọi người giúp việc mời bác sĩ tới, bôi thuốc cho tôi. Thực tế, tôi không thấy đau một chút nào. Tôi đã sớm bỏ vào bát canh một chút dầu lạnh, có thể làm bớt nóng. Nếu không, bát canh như vậy bị đổ, chắc chắn sẽ bỏng rất nặng. Sắc đẹp là vũ khí tối thượng của tôi. Làm sao tôi có thể để cơ thể của mình bị sẹo và tổn thương cơ chứ.

Là tôi hiểu được lòng người đàn ông, người đàn ông thương ai, thì sẽ bị cô ta mê hoặc, tôi tạo nên tình huống này, để khiến bà hai có chất vấn thì cũng sẽ không còn được tin tưởng nữa, ông Thường xót thương tôi, nào còn để tâm đến người giúp việc bị đánh, ngay cả người đàn ông nhảy qua cửa sổ phòng tôi còn không hỏi đến.

Trong bữa ăn không ai nói gì, bữa ăn rất im ắng, kết thúc bữa ăn, dì Lâm mời ông Thường đến, bà cả có chuyện muốn nói.

Ông Thường sau khi rời đi, những phụ nữ ở đây không muốn nán lại nữa, đứng dậy, rời khỏi bữa cơm, tôi đi theo sao bà hai, bà ba ra sớm nhất rồi đợi ở hành lang chưa về phòng, thấy tôi đi ra bà ta cười chào đón: “Chị Hương Hạ à.”

Bà hai vừa bước ra chân cũng ngừng lại, tôi cũng dừng lại, bà ba cười cười nói: “Chị ra mặt cho người giúp việc, hất bát canh gà đi, bị lão gia trách móc một trận, mất mặt trước mọi người, hà cớ phải như thế chứ.”

Sắc mặt bà hai tái mét hỏi liên quan gì đến cô.

“Chuyện này liên quan chứ, lão gia cả đời này chưa có con, tất cả hi vọng đều đặt hết vào đứa con trong bụng chị rồi, tôi phải khuyên chị Hương Hòa, là chị không có việc gì thì hãy ở yên trong phòng đi, thời của chị sớm đã qua rồi, bây giờ là thời của cô Hà kìa, lão gia toàn tâm toàn ý với cô Hà, chị chỉ có thể đặt hi vọng vào đứa con trong bụng kia thôi, tốt nhất là yên phận thủ thường đi.”

Bà hai ghét nhất người khác nói mình thất sủng, nên trở mặt: “Tin này lấy ở đâu ra, sao tôi không biết một chút gì vậy, bà cả thì đã già yếu xuống sắc, lão gia ngay cả nhìn còn không muốn, nữ chủ nhân của nhà họ Thường này sớm đã chuyển thành họ Thẩm rồi.”

Bà ba vuốt ve chiếc kẹp tóc bằng ngọc thạch cài trên đầu: “Chẳng phải lão gia đã nói, cô ta cao quý hơn chúng ta sao, trong lời nói này ắt có hàm ý, nếu không làm tốt, cả đời này coi như đang chơi đùa với đại bàng, đến cuối cùng có thể lật thuyền bất cứ lúc nào, tính mạng nằm gọn trong tay người khác. Cô ta thân là vợ cũ của bộ trưởng bộ công an, chỉ cần dựa vào thân thế và quyền lực đó của chồng cũng đã đủ cho cô ta đủ sống sung sướng cả đời rồi, vậy thì hà tất phải hạ mình làm vợ lẽ như cô và tôi? Mục đích của cô ta, chị Hương Hòa hãy suy nghĩ kỹ xem, chính là giọt máu trong bụng chị, hay là thứ mà chúng ta đều ghen tị.”

Bà hai cau mày suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên hiểu ra, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn tôi, nói bóng nói gió nói: “Nếu như tôi còn chưa chết, nhà họ Thường này cũng không đến lượt người khác lên thay thế!”

Bà ta nói dứt lời này rồi dẫn một nhóm người rời đi. Tôi nhìn chằm chằm vào bà ba đang tức giận bừng bừng ròi cười và không nói gì. Bà ta giật nhẹ khóe môi và không biết là đang cười hay đang bực bội: “Là tôi đã đánh giá thấp cô rồi, vở kịch này cô diễn quá xuất sắc.”

Ánh mắt của bà ta dừng lại ở cổ tay đang quấn đầy băng gạc của tôi: “Khổ nhục kế.”

Tôi nói chung chung, đây chỉ là một màn mở màn đơn giản, không tính là thủ đoạn gì hết.

Bà ta cười giễu cợt: “Sự giả tạo này của cô, đã luyện rất điêu luyện rồi nhỉ?”

Tôi nghiêng đầu, ngây ngốc ngơ ngác nói: “Tôi không hiểu bà ba đang nói gì, tôi muốn trở về ngủ trưa đây.”

Tôi bước nhanh vài bước và rời xa bà ta, để chắc chắn rằng bà ta không theo dõi và níu kéo tôi, chạy lên tòa lầu của mình và khóa cửa lại.

Mấy ngày liền, tôi lấy cớ là chữa vết thương ở tay, ngay cả chuyện trong ngoài thường phủ, thì cũng tránh với việc đấu tranh giữa các phụ nữ trong phủ, nạp năng lượng chuẩn bị ra tay.

Sau một vài ngày nhiệt oi bức, Hải Châu về đêm đã có một trận mưa lớn, mưa rất ta, mưa như trút nước,và mưa ùn ùn kéo đến cũng rất đột ngột, mặt trăng dường như biến mất trong chớp mắt.

Tôi nghĩ đến một vài bông hoa và cây cảnh treo bên ngoài cầu thang trong hành lang, tôi định đặt một chiếc ô vào nhà, tôi mở cửa và ngửi thấy một mùi khói nồng nặc, thoang thoảng tràn ra từ phía sau hành lang bên phải tôi. Trong tiềm thức, tia sáng sấm sét lóe lên nhìn thấy rõ khuôn mặt của Kiều Dĩ Thương.

Ông ta một tay đút túi quần, một chân kiễng chân lên tường, đứng dưới mái hiên lặng lẽ hút thuốc, chiếc áo sơ mi mỏng màu đen ướt sũng, giống như đến để trú mưa, nhưng tôi biết là không phải.

Hơi thở ông bình tĩnh, hình như đã đứng rất lâu.

Năm ngày.

Kể từ lần ân ái trước, đã trôi qua năm ngày rồi

Kiều Dĩ Thương cả đời này, định mệnh đã coi như rơi vào cạm bẫy sự cám dỗ của tôi và không thể thoát ra.

Tôi lộ ra vẻ mặt cười dịu dàng âu yếm, không nói một lời nào, bước đến gần ông ta, vươn tay ôm eo ông ta và ôm vào lòng ông ta.

Ông ta không nói, cũng không từ chối, tiếp tục hút cho đến khi hết điếu thuốc.

Hành lang dài vang lên tiếng mưa tạt vào gỗ, tôi và Kiều Dĩ Thương ôm nhau dưới bức màn mưa như vậy, những giọt nước từ mái hiên nhỏ xuống, làn da nóng bỏng cảm thấy buốt giá.

Tia chớp từ bầu trời nhợt nhạt lóe lên, phủ lên trên khuôn mặt của tôi, cũng phủ lên khuôn mặt Kiều Dĩ Thương, ông ta lạnh lùng, tôi quyến rũ, chúng tôi rất lạc điệu với nhau, vậy mà sinh ra đã phụ thuộc vào nhau.

Tôi ngẩng đầu lên, qua những viên gạch, qua những chiếc đèn lồng, nhìn chằm chằm vào ánh sáng trắng lờ mờ: “Sét như vậy, thích đánh người, đánh vào những người đã làm mọi chuyện xấu.”

Ông ta ậm ừ, và đặt cằm lên đỉnh đầu dày đen của tôi: “Cô Hà sợ bị sét đánh trúng, vậy nên đang nấp trong vòng tay tôi.”

“Tôi đang che chở cho anh đó.”

Ông ta mỉm cười: “Sao tôi lại cảm thấy cô Hà hư hơn tôi nhỉ.”

Tôi nói tôi hư sao.

Ông ta nói rất hư

Tôi kéo chiếc cà vạt của ông ta làm cho hai thân sát vào nhau: “Tôi hư mới làm cho ông bị hút hồn, ông mới bị tôi mê hoặc.”

Ông ta di chuyển đầu và nới lỏng cà vạt của mình với sức mạnh của ngón tay của tôi. Ông ta hôn lên mặt tôi trong khi tôi đang mỉm cười. Lúc đầu, chỉ là thử trên đầu môi, nhẹ nhàng, mơn man, có lẽ mùi hương của tôi quá mê hoặc, ông ta bắt đầu không kiềm chế được, lấn sâu vào hơn, cũng không quan tâm vẫn là ở ngoài phòng, trực tiếp đưa lưỡi hôn lên răng, quấn quít lấy đầu lưỡi tôi.