Sắc Dụ

Chương 237




Lưng tôi cứng đờ, Thường Cẩm Hoa mặt mày hớn hở vươn hai tay ra phía sau tôi, Kiều Dĩ Thương vẫn mặc bộ quần áo tối qua, nhưng vẫn rất sạch sẽ, chỉ hơi nhăn một chút, từ cửa bước vào mỉm cười hỏi thăm vài điều, Thường Cẩm Hoa nói bà ta đang rất đói bụng, bữa ăn dinh dưỡng của bệnh viện không có mùi vị, và cháo do bảo mẫu nấu cũng không ngon.

Ông ta bị bộ dáng của bà ta chọc cười thích thú.

“Thật dẻo miệng.”

Bà ta làm nũng nhăn nhăn cái mũi.

“Em hiện tại là một người ăn hai người bổ. Em có thể ăn qua loa cái gì cũng được, nhưng bảo bối sao có thể chứ?”

Đôi mắt Kiều Dĩ Thương ra hiệu cho người vệ sĩ đang đợi ở cửa, người vệ sĩ hiểu ý mang theo hai phần thức ăn bước vào đặt trên bàn cạnh giường, trên chiếc túi đồ ăn có in tên quán Thủy Cung, đây là một cửa hiệu lâu đời nổi tiếng trăm năm ở khu này, tay nghề của đầu bếp rất tinh xảo và khéo léo, mua một phần đồ ăn có khi còn phải xếp hàng chờ hơn cả nửa ngày trời, đằng này lại mua đến tận hai phần chắc là mất cả ngày chứ không ít.

Sau khi tôi mang thai, Kiều Dĩ Thương cũng dung túng tôi mọi thứ, nhưng đồ ăn ở Thủy Cung này, tôi cũng chưa từng đựơc thử qua, mà ông ta cũng không có nhắc tới, vì vậy khi thấy cảnh tượng trước mắt bây giờ, trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu.

Thường Cẩm Hoa biết sự quý giá của những phần đồ ăn này, bà ta cố ý kinh ngạc hét lên.

“Làm sao anh biết em thích ăn đồ ăn ở cửa hiệu này?”

“Có điều gì về em mà anh không biết.”

Bà ta đỏ mặt thầm mắng ông miệng lưỡi trơn tru, không đợi được lập tức mở ra, mùi thơm của đồ ăn tỏa ra khắp phòng, tôi chợt nhớ ra mình vẫn chưa có ăn sáng, buổi tối hôm qua cũng không ăn.

Kiều Dĩ Thương cởi bỏ áo vest liếc nhìn tôi một cái, giọng điệu thờ ơ.

“Sao cô lại ở đây?”

Nghe ông ta nói có vẻ như tôi luôn là người gây chuyện, tôi cố ý tỏ thái độ dửng dưng không quan tâm đến ông ta, Thường Cẩm Hoa cười nói tôi đến tặng hoa cho bà ta, nhưng bà ta bỗng dừng lại.

“Nhưng hoa đã bị cô ấy ném đi rồi.”

Lời nói của bà ta càng có ý vị sâu xa chọc cho người khác hiểu lầm, quả nhiên Kiều Dĩ Thương sau khi nghe xong liền cau mày, ông ta đưa áo vest trên tay cho vệ sĩ, đi về phía của tôi, kéo một chiếc ghế bên cạnh tôi ra rồi ngồi xuống, khí chất mạnh mẽ, kiên cường tỏa ra trên người ông ta như một bàn tay vô hình châm lửa đốt cháy từng tấc không khí, khiến tôi không còn chỗ nào để trốn, Thường Cẩm Hoa chỉ về phía bên kia của bà ta và nói.

“Cô cũng ngồi đi.”

“Cô về trước đi.”

Kiều Dĩ Thương nhanh chóng đánh gãy lời bà ta, ông ta dửng dưng vừa ngồi mân mê cúc áo vừa nói với tôi.

“Tôi sẽ cho tài xế đưa cô về.”

Ở lại xem màn thể hiện tình cảm vợ chồng ân ái của bọn họ quả thực có hơi tàn nhẫn với một thai phụ đang mang thai tháng thứ tư như tôi. Trước khi về, ông ta còn không thèm cho tôi một ánh mắt, tôi chỉ có thể nhẫn nhịn dùng thanh âm thấp nhất chỉ có hai người chúng tôi nghe thấy nói với ông ta.

“Ngày mai tới ngày kiểm tra thai sản, anh có đi với tôi không?”

Kiều Dĩ Thương khẽ mở môi, còn chưa kịp trả lời, Thường Cẩm Hoa đã kêu một tiếng, dùng đũa trong hộp thức ăn đã lâu gắp tới gắp lui một hồi lâu, không chút để ý quay sang hỏi tôi.

“Không biết cô đã từng thử qua món chân giò cùng với điểm tâm thập cẩm ở Thủy Cung này chưa?”

Tôi mất kiên nhẫn nói với bà ta.

“Tôi chưa ăn bao giờ.”

Bà ta nghe thế hai mắt liền trở nên sáng rỡ, chỉ vào đĩa thức ăn thừa nguội lạnh của mình nói.

“Nếu cô không ngại thì lại đây nếm thử xem. Hai món này có thể nói là tuyệt vị ở cửa hiệu này đấy, không tìm được mùi vị này ở nhà hàng thứ hai đâu.”



Ai cũng hiểu chỉ có lợn và chó ăn mới thức ăn thức ăn thừa của người khác bỏ lại. Thường Cẩm Hoa giả vờ như đang quan tâm tới tôi, chặn lại lời từ chối của tôi, thực tế hành động cùng lời nói của cô ta càng khó nghe hơn bao giờ hết.

Tôi vén mái tóc dài của mình lên và nói.

“Tôi cũng không nhỏ nhen đến mức đi tranh của bà. Nếu tôi muốn, tự nhiên tôi sẽ có cách.”

Tôi hỏi vệ sĩ của Kiều Dĩ Thương phần ăn ở Thủy Cung này mua hết bao nhiêu tiền.

Người vệ sĩ sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi nói.

“Ứơc chừng cũng khoảng chín chữ số.”

“À, vậy thì cũng không đắt đâu.”

Tôi cười chớp chớp mắt, đưa tay chạm vào vai Kiều Dĩ Thương.

“Phiền toái anh Thương giúp tôi hỏi một câu chút tiền tôi bỏ ra như vậy có đủ để ăn uống thoải mái để an tâm dưỡng thai hay không?”

Kiều Dĩ Thương biết tôi là một người tính toán chi li, một xu tôi cũng không cam tâm cho người khác, nhưng không nghĩ tới vừa rồi tôi lại nói như thế, ông ta biết tôi có tiền, Chu Dung Thành đã để lại cho tôi một khối tài sản khổng lồ, mà việc bỏ tiền ra mua một nhà hàng là chuyện không cần thiết, lúc nãy mạnh miệng như thế còn không phải là vì thể hiện hay sao, ông ta nhịn cười ừ một tiếng.

Sắc mặt tôi không tốt lắm nhìn sang Thường Cẩm Hoa gật đầu giả vờ cười cười rồi quay người rời khỏi phòng bệnh, đi ngang qua phòng trực của một y tá, tôi kéo lấy tay một người rồi chỉ vào đèn cửa nói.

“Hãy chăm sóc bà Kiều cho tốt, tốt nhất là nên chờ thời điểm ông Kiều cũng có mặt ở đó, tìm thêm một vài người đến hỗ trợ cho bà Kiều dưỡng thai, mặc kệ bà ấy có đồng ý hay không, cô cũng phải làm theo tôi nói, chờ vài ngày nữa nơi này sẽ có rất nhiều người đến thăm, cô hãy dẫn theo tất cả y tá vào, nhìn thấy các người coi trọng như vậy, ông bà Kiều khẳng định sẽ rất cao hứng, thưởng lì xì cho mấy người cũng không ít đâu đấy!”

Cô y tá gật đầu nói rằng cô ta sẽ cố gắng hết sức.

Tôi nhếch môi cười, đưa cho cô ta một chiếc vòng tay, cô ta sống chết không nhận, cô ta nói nhỏ với tôi rằng có camera, tôi hiểu ý liền đi về phía một góc chết, cô ta nhìn quanh vài lần mới theo kịp theo, thấy nơi này đã an toàn, lần này cô ta cũng không từ chối nữa.

“Ai là bác sĩ phụ trách của bà Kiều?”

“Chủ nhiệm Tưởng và chủ nhiệm Tống.”

Tôi thốt lên.

“Ngoài họ ra còn có ai nữa không?”

Y tá lắc đầu.

“Bà Kiều thân phận tôn quý, đương nhiên không phải bác sĩ bình thường nào cũng có thể đụng vào. Bà ta trực tiếp chỉ định hai người này, danh tiếng của hai người bọn họ ở bệnh viện này cũng không phải dạng vừa, trong đó chủ nhiệm đã nhiều năm không tiếp nhận nhiều bệnh nhân, chỉ chuyên tâm điều trị cho những bệnh nhân nhà quyền quý, lần này là trực tiếp hỗ trợ bà lớn Kiều dưỡng thai.”

Trong lòng tôi đại khái đã hiểu rõ điều gì đó, tôi nói lời cảm ơn với cô ta rồi nhanh chóng rời đi. Vừa hay thang máy đứng ngay tầng này, tôi đi vào bấm xuống tầng một rồi từ cửa hông rời đi. Khi đi ngang qua một đài phun nước, tôi mơ hồ cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình nhưng quay đầu nhìn lại không thấy điều gì bất thường, tôi cố tình không đi ra ngay mà đi quanh mấy cái cột ở sảnh bệnh viện, đảo tới đảo lui hàng chục vòng, tôi đoán là người nọ đã bị tôi làm cho choáng váng, tôi liền nhân cơ hội đó quay đầu lại.

Giữa biển người xa lạ ồn ào, tôi nhìn thấy một phụ nữ trẻ, nhìn thoáng qua tôi đã nhận ra người phụ nữ này, đó là người phụ nữ ngủ cùng với Kiều Dĩ Thương trên sofa trong khách sạn trên lưng chừng núi đó.

Cô ta đã theo dõi tôi ở đây cả nửa tiếng rồi, tôi và cô ta chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng nói với nhau lời nào, tôi không thích cô ta, phàm là người phụ nữ bên người Kiều Dĩ Thương, cùng ông ta làm qua loại chuyện thân mật đó tôi đều không yêu thích.

Cách nhau một đài phun nước, tôi và cô ta nhìn chằm chằm đối phương, hai ba giây trôi qua, tôi quay mặt đi về hướng ngược lại, tôi thoáng thấy một bóng dáng đuổi theo tôi, cô ta ở phía sau hét lớn.

“Cô ơi xin dừng lại một chút.”

Tôi chậm rãi dừng lại, giả vờ như không biết chuyện gì quay đầu nhìn cô ta.

“Là cô.”



Cô ta mỉm cười gật đầu.

“Đã lâu không gặp, cô vẫn luôn xinh đẹp như thế, dường như có chỗ nào có cô xuất hiện, tất cả những người phụ nữ khác đều bị lu mờ.”

Bộ dáng cô ta không giống như loại người giỏi ăn nói, hôm nay lại có thể nói ra những lời hoa mỹ như thế, tôi trầm mặc không tiếp lời, chờ cô ta nói tiếp.

Ánh mắt cô ta dừng ở vùng bụng căng phồng của tôi.

“Cô thật may mắn, bên cạnh cô chưa bao giờ thiếu những người đàn ông tốt và tình cảm, anh Thương cũng sắp sửa qua bốn mươi tuổi rồi, may mắn cuối cùng cũng có cơ hội được làm ba, chỉ tiếc là tôi không thể trực tiếp đứng trước mặt anh ấy nói một tiếng chúc mừng.”

Cô nắm chặt hai cánh tay yếu ớt của mình.

“Tôi rất nhớ anh Thương, mặc dù tôi biết rằng điều này nói trước mặt cô là không thích hợp, mà cô cũng sẽ không giúp tôi trở lại bên cạnh anh ấy, tôi chỉ muốn nói ra cho lòng nhẹ nhõm một chút mà thôi.”

Nụ cười của cô ta chất chứa vẻ phiền muộn.

“Anh Thương kỳ thật không có vứt bỏ tôi, nhưng từ khi anh ấy gặp cô, anh ấy cũng không còn đụng đến tôi nữa. Anh ấy cấp cho tôi một căn hộ để sinh sống và ngẫu nhiên một tuần sang thăm vài lần, đôi khi còn an bài tôi bồi các ông lớn uống rượu ở hộp đêm, tôi thích chính là cuộc sống như vậy, lúc nào cũng luôn hi vọng anh ấy đến, cho dù chỉ trong chốc lát ngắn ngủi cũng làm cho tôi cảm thấy mãn nguyện vô cùng.”

Cô ta nói đến đây, đáy mắt bỗng trào dâng một tảng lốc xoáy.

“Những ngày tháng vui vẻ đó nhanh chóng bị bà Thường đánh vỡ, bà ta kiên quyết không tha cho tôi, cho dù tôi có đau khổ cầu xin bà ấy như thế nào, tôi nói chỉ cần cho tôi ở bên cạnh anh ấy, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cả đời này, cũng tuyệt đối không có ý nghĩ sâu xa nào khác với anh ấy, nhưng bà ta vẫn như cũ không buông tha cho tôi, còn tàn nhẫn đem hết quần áo trên người tôi lột xuống, dùng dầu bơ in dấu vết sẹo kỹ nữ lên người tôi, dấu vết này trên người tôi cả đời cũng rửa không sạch.”

Tôi nghe xong liền sửng sốt, biết rằng thủ đoạn của Thường Cẩm Hoa độc ác, nhưng không ngờ bà ta lại tàn nhẫn đến mức độ như vậy, quả thực cùng ông chồng của bà ta giống y như đúc.

“Sao cô không nói cho Kiều Dĩ Thương biết?”

Cô ta cười khổ nói.

“Nếu đổi là cô chịu nhục nhã như vậy, khẳng định anh ấy sẽ rất quan tâm, nhưng người này lại là tôi, anh ấy sẽ không cho phép tôi cái quyền chỉ trích bà vợ của anh ấy, mà tiền tài đối với tôi mà nói, ngay cả tình cảm mà tôi dành cho anh ấy cũng vĩnh viễn so sánh không được “

Vòng xoáy nước dưới mắt cô tích tụ trở thành một giọt nước gợn sóng trong suốt khổng lồ, cô ta nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi.

“Bà Thường hoàn toàn không có thai. Bà ta đã mua chuộc hai vị bác sĩ ở bệnh viện để thông báo chuyện này, chỉ còn đợi cho thời cơ thích hợp, bà ta sẽ giá họa cho cô, vu khống cô trước mặt mọi người làm tổn hại đứa nhỏ của bà ta.”

Không ngoài tính toán của tôi, chủ ý của Thường Cẩm Hoa chính là muốn làm cho tôi trở nên thân bại danh liệt. Mà mọi người đối với những việc làm gây tổn hại đến trẻ nhỏ đều phản ứng rất mãnh liệt, lần này bà ta có một cái lợi thế như vậy nhất định là bách chiến bách thắng.

Cô ta đến gần tôi, đến khi không thể gần hơn được nữa, cô ta hơi nghiêng người, kéo lấy cổ tôi, thì thầm.

“Sau mỗi lần anh ấy làm tình cùng bà ta, anh ấy vẫn luôn có thói quen uống một viên thuốc tránh thai, loại thuốc này dĩ nhiên xác suất phát sinh sơ hở là rất thấp, mà anh ấy lại thích cô, thế nên số lần làm cùng bà ta cũng không nhiều lắm, bà ta càng không có cơ hội gặp may mắn như vậy.”

Tôi chợt bừng tỉnh, chẳng trách thư ký nói rằng bà ta sẽ không bao giờ có thai, tôi còn tưởng rằng bà ta vụng trộm với người đàn ông khác sinh ra đứa nhỏ, hoặc muốn dùng tinh trùng của người khác để mang thai để trói buộc Kiều Dĩ Thương, nhưng không ngờ sự tình lại như thế. Tôi có từng nghe nói đến thuốc tránh thai dành cho nam giới, nhưng loại này rất ít người dùng, lẽ ra Kiều Dĩ Thương cũng không có lý do gì phải làm như vậy, dù gì bà ta cũng là người được ông ta đường hoàng cưới về, bộ dáng của ông ta cũng không giống loại người chán ghét trẻ con.

Tôi còn đang thắc mắc thì cô ta lại nói tiếp.

“Anh Thương muốn kiểm soát toàn bộ thế lực ngầm ở Quảng Đà, muốn đạt được mục đích này thì phải nuốt chửng cả thế lực của ông Thường, mà ông Thường cũng không phải dạng tầm thường, ông ta đã sớm đề phòng anh ấy từ lâu, một khi bà Thường sinh được con nối dõi, đến lúc đó ông ta liền đem hết thảy giao hết cho cháu ngoại cùng con gái của mình, anh Thương cuối cùng lại không có gì cả, một người con cả năm không gặp mặt ba của mình, đối với ông ngoại lại vâng lệnh, anh Thương làm gì dễ dàng cho phép cục diện như vậy xảy ra. Mà nếu có, anh Thương cũng sẽ tự mình giải quyết ông ta.”

Trong lòng tôi lộp bộp nhói lên, thấy cô ta bất động thanh sắc lùi lại sau hai bước, nét mặt lại trở lại vẻ nhu hòa như ban đầu, cứ như thể người nói chuyện với tôi vừa rồi hoàn toàn không phải là cô ta.

“Anh Thương từng hỏi tôi có cảm thấy cô thật quá mê người hay không? Tuy rằng gian trá, ác độc, lại không biết cách đối nhân xử thế, nhưng cảm thấy thật đáng yêu. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy anh ấy khen ngợi một người phụ nữ đáng yêu như thế, cô không biết khi đó tôi đã hâm mộ cô đến mức nào đâu.”

Tôi cười nói cô ta hâm mộ tôi, còn tôi lại ghen tị với tất cả những người vợ có chồng còn sống.

Tôi để lại câu nói này rồi gật đầu tạm biệt với cô ta, cô ta đồng thời ở phía sau lưng tôi nói.

“Thật ra anh Thương đã nghĩ đến chuyện cưới cô. Đáng tiếc là cô đã căm hận anh ấy, mà anh ấy cũng biết cô sẽ không đợi nữa. Bởi vì anh ấy không biết thời gian là bao lâu, có lẽ là cả đời này cũng không thể.”