Sắc Dụ

Chương 216: Giữ bên người thật lâu




Tôi phải thức trắng cả đêm trong tư thế bị trói như vậy. Bất luận tôi gào thét đến mức nào thì bảo mẫu cũng không nghe thấy. Cửa sổ và cửa ra vào đóng chặt làm tiếng la hét của tôi bị ngăn cách tuyệt đối ở trong căn phòng này. Vì phải kêu cứu khàn cả cổ khiến cho cổ họng của tôi vô cùng khô khốc, cuối cùng gần như không thể phát ra tiếng được nữa. Tôi phải từ bỏ việc giãy dụa và chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bầu trời trắng xóa qua tấm kính xuyên tấm rèm cửa trong suốt.

Giờ phút này tôi rất nhớ Chu Dung Thành, bởi vì màu trắng này làm mắt tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như một nắm xương cốt, một nắm xương cốt mà có lẽ cả đời này sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Rất nhiều người trên đời này căn bản là cái gì cũng không nắm bắt được, đến và đi cũng đều vội vàng như vậy, sống như những kẻ ngốc.

Khi tia nắng đầu tiên xuyên qua những đám mây, xuyên qua kẽ lá và những viên gạch mà rơi trên bậu cửa sổ đầy bụi, tôi hốt hoảng khi nghe thấy tiếng khóa cửa được vặn mở, cô bảo mẫu cầm ly nước từ ngoài bước vào, lối đi tràn ngập gió, có chút hơi lạnh làm tôi rùng mình một cái. Bà ta nhìn thấy tôi đang trần truồng nằm trên giường, thậm chí còn có rất nhiều vết đỏ hằn lên trên người. Bà ta trừng mắt lớn, mở miệng gọi tôi, kinh ngạc mà run lên suýt chút nữa đã ném cái ly xuống đất.

Phải một lúc lâu sau bà ta mới bình tĩnh lại trước cú sốc quá lớn này, đặt cốc nước xuống giường, vươn tay kéo người tôi sang bên cạnh: “Thảo nào tối hôm qua ông chủ xuống lầu mà cả người toàn hơi lạnh. Tôi sợ làm phiền cô cùng ngài ấy cãi nhau nên không đi lên đây. Nếu sớm biết tình huống thế này, tôi hẳn là phải đi vào nhìn một cái, đây thật sự là sai sót của tôi.”

Tóc tôi vướng vào khóa kim loại của thắt lưng, dù thế nào tôi cũng không thể tách nó ra được. Bà ta cẩn thận loay hoay nhiều lần để lấy nó ra khiến da đầu tôi đau rát vô cùng, tôi thậm chí không còn hơi sức để mà hét lên.

“Thưa cô, cô đừng ghét ông chủ, ông ấy không phải là người đàn ông động một chút là đánh đập và mắng mỏ phụ nữ. Ông ấy thật sự rất quan tâm đến cô, cô không nhìn thấy vẻ mặt không nỡ và dung túng cô rốt cuộc lại rước lấy tức giận của ông ấy. Chính vì vậy ông ấy mới ra tay làm điều này, thật ra ông chủ rất lo lắng cho cô, ông ấy vừa rồi còn gọi điện đặc biệt dặn dò tôi trời vừa sáng nhất định phải mang nước lên phòng này cho cô, tôi còn không hiểu tại vì sao.”

Sau khi rút hết được tóc ra, bà ta cởi dây trói cổ tay tôi và lấy chăn đắp lên người cho tôi, lúc này tôi nằm cứng đơ như bị mấy tảng đá nặng mấy nghìn ký đè lên người, hoàn toàn không cử động được.

Bảo mẫu đưa ống hút vào miệng tôi, tôi uống hết một ly nước rốt cuộc mới có thể khôi phục được một chút ý thức.

Một màn này vô cùng quen thuộc như vậy, Chu Dung Thành cũng đã từng dùng cách này để trừng phạt tôi, lúc đó anh ấy nổi cơn thịnh nộ, từng tấc cơ bắp cuồn cuộn tràn đầy thù địch như muốn nuốt chửng tôi, nếu như anh ấy có ý đồ muốn hủy hoại tôi, thì nhất định chính là thời điểm đó.

Nhưng lúc đó tôi không sợ, tôi biết rằng anh ấy có khả năng vô tình bắn chết tôi và đốt xác tôi để tôi không bao giờ nhìn thấy bầu trời và không bao giờ bị phạm tội, nhưng anh ấy sẽ không làm thế, anh ấy không nỡ bỏ tôi. Cuộc đời tôi chỉ có đánh cược chính mình cùng với sự không đành lòng của đàn ông mà thôi. Thế rồi tôi đã thắng cược liên tục hết lần này đến lần khác như vậy.

Trái tim của Chu Dung Thành không phải là màu đen. Anh ấy chấp nhận tất cả những gì thuộc về con người tôi, và sẽ không hủy hoại tôi vì bất kỳ một lý do nào đó. Nhưng Kiều Dĩ Thương thì không, ông ta là một người đàn ông rất độc ác, nhìn cách ông ta trút bỏ dục vọng, cách mà ông ta giam cầm và trói buộc tôi tàn nhẫn hơn Chu Dung Thành rất nhiều. Đôi mắt của ông ta một chút nhu tình và thương tiếc đều không có, ông ta làm cho tôi hoảng sợ, bất lực và khiến tôi lạnh run.

Chu Dung Thành là một con người, còn Kiều Dĩ Thương là ma quỷ, con quỷ giả vờ dịu dàng hơn con người, nhưng một khi chiếc mặt nạ được gỡ bỏ, sự khát máu tàn ác của ông ta sẽ được phơi bày triệt để.

Tôi nắm lấy tay bảo mẫu, khó nhọc ngồi dậy trên giường, nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt, tôi nhớ lại cảnh ông ta bóp cổ tôi và đè tôi vào đêm hôm qua, nghĩ lại trong lòng liền cảm thấy sợ hãi vô cùng. Kiều Dĩ Thương từng chính miệng nói với tôi rằng trong từ điển của ông ta không có từ thua cuộc, không có chuyện gì là không thể, trên đời này ông ta là người duy nhất được quyền hô dừng lại, không có sự đồng ý của ông ta thì kẻ khác không đủ tư cách để hô dừng lại rồi thoát ra.

Tôi há miệng nén ra một tiếng nghẹn ngào khàn khàn: “Tôi không có chạy trốn, tôi cũng không được phép chạy trốn, tôi chỉ muốn làm mất đứa nhỏ, thế rồi ông ta liền bắt tôi lại và giam cầm tôi ở đây.”

Bảo mẫu kéo rèm cửa, lấy từ trong tủ ra một chiếc váy để mặc cho tôi, hai tay gom mái tóc dài lòa xòa của tôi lên mà xoắn thành một búi tóc gọn gàng: “Thưa cô, đây có phải là lần đầu tiên ông chủ tức giận như vậy đối với cô đúng không? Lúc trước ông chủ đối với cô đều là cô nói gì thì ông chủ nghe nấy, luôn ôn nhu với cô, hoàn toàn không giống với tính khí của ông chủ bây giờ có phải không?”

Tôi không mở miệng nói lời nào, bà ta mỉm cười buộc dây lưng và dìu tôi ra khỏi giường: “Ông chủ cái gì cũng đều có, trên đời này không thiếu phụ nữ sẵn sàng sinh con cho ông ấy. Ông ấy chính là kiểu người đã yêu thì yêu luôn cả đường đi lối về, bởi vì mẹ của đứa nhỏ chính là cô nên ông ấy sẵn lòng xem trọng và yêu mến nó. Trên thế gian này có rất nhiều việc người trong cuộc nhìn không thể rõ ràng bằng người ở ngoài được, sự oán hận của cô đối với đứa nhỏ đến từ đâu, chẳng qua đó là vì ba của đứa nhỏ là ông chủ, và cô lại có lòng căm thù với ông ấy như vậy. Chính vì thế, ngài ấy thà rằng cô khóc lóc om sòm, tranh cãi ầm ĩ cũng không mong muốn cô làm hại cốt nhục của mình.”

Bà ấy ngồi xổm xuống xỏ giày cho tôi: “Tôi có thể thấy phu nhân không thật lòng với ông chủ. Ngài ấy thông minh như vậy tất nhiên còn tường tận mọi chuyện hơn tôi. Ngài ấy có lẽ chỉ muốn dùng đứa nhỏ để giữ cô bên ở bên cạnh ngài ấy thật lâu mà thôi. Ngài ấy không giữ được, cô từ trên người ngài ấy rớt xuống thì da thịt cũng không còn nguyên vẹn được.”

Thân thể của tôi kịch liệt mà run lên, cúi đầu nhìn bà ta: “Bà nói cái gì cơ?”

Bà ta liền cười và nói rằng bà ta có một con mắt tinh tường, sống đã lâu nên liền có thể nhìn rõ mọi chuyện.

Bà ta dìu tôi xuống dưới lầu và đưa tôi ngồi xuống, tôi ngồi trên ghế trong phòng ăn và tìm một hộp thuốc để xem xét mấy vết thương trên cổ tay, bà ta có chút cảm thấy đau lòng mà sờ sờ xung quanh vùng da bị đỏ ấy: “Cô thật là cứng đầu. Người phụ nữ càng cố chấp thì càng phải chịu nhiều đau khổ.”

Tôi không nói lời nào, bà ta thấy tôi không muốn nói gì nên cũng không tiếp tục quấy rầy nữa, đứng dậy đi vào bếp hâm nóng đồ ăn, đúng lúc này, cửa đại sảnh bị đẩy ra. Từ bên ngoài tràn vào một cơn gió, tôi nghe thấy tiếng giày da lanh lảnh bên tai thì liền biết là ông ta đến, liền quay đầu lại nhìn hướng khác ngay lập tức.

Ông ta phủi phủi những hạt sương sớm dính trên người mình, hỏi bảo mẫu đang bưng thức ăn ra: “Cô ấy đã ăn chưa?”

“Chưa, tôi vừa mới nấu.”

Kiều Dĩ Thương ừ một tiếng: “Đưa nó cho tôi.”

Ông ta không cởi tây trang, dường như sau đó phải vội vã rời đi ngay, ông ta cố ý dành thời gian để đến đây, tôi cầm đũa lên và muốn tự mình ăn, cổ tay tôi có chút tê và đau, đôi đũa ở trong lòng bàn tay tôi chưa quá năm giây liền lảo đảo mà rơi xuống.

Ông ta ở phía sau một lần nữa đè hai ngón tay tôi lại: “Thể hiện.”

Tôi im lặng, ngoan ngoãn tùy ý để ông ta ôm vào lòng, ông ta ôm tôi đặt ở trên đùi, cầm lấy thìa và chén súp từ cô bảo mẫu, sau khi thổi nguội thì đút vào miệng tôi, tôi mở miệng ra ăn, ông ta liền có chút ngạc nhiên trước sự ngoan ngoãn của tôi. Ông ta nhìn chằm chằm khuôn mặt với khí sắc không tốt của tôi một hồi lâu, vẻ mặt lạnh lùng xa lánh khiến ông ta cảm thấy buồn cười: “Đây là biểu hiện của chịu khuất phục hay là vẫn không chịu đây?”

Bảo mẫu sợ tôi lại chọc tức ông ta nên nói ngay rằng tôi sáng sớm dậy đã hỏi ngài đâu, tôi đã chịu nghe lời rồi.

Ông ta cười mà không nói một lời, cũng không tin tưởng vào lời nói đó, ông ta đút cho tôi ăn một bát cháo, thấy tôi vẫn còn thèm ăn, ông ta lại múc đầy bát thứ hai, tôi nuốt xuống một ngụm cháo đặc quánh rồi quay mặt lại nhìn ông ta: “Buổi sáng bảo mẫu nói anh giữ đứa nhỏ là vì muốn giữ tôi?”



Ông ta ngừng động tác múc cháo và im lặng trong hai giây rồi nói: “Đều có.”

Vẻ mặt của tôi không chút thay đổi mà nói: “Anh cảm thấy có thể sao?”

Ông ta nói nếu không thử thì làm sao biết không có khả năng.

“Tôi sẽ không cho anh cơ hội như vậy.”

Ông ta lập tức rũ mắt xuống nhìn tôi chằm chằm đang ngồi ở trên đùi ông ta, tư thế vô cùng thân mật: “Hiện tại không phải là đang như vậy sao?”

Tôi muốn nhảy xuống ngay lập tức, ông ta dỗ dành tôi để tôi ngồi trở lại mà muốn dở khóc dở cười: “Tính tình này của cô có thể thay đổi một chút hay không?”

Tôi nằm trong vòng tay mềm mại của ông ta, giống như một đóa hoa bồ công anh nhỏ và mềm đến nỗi ông ta không dám dùng lực vì sợ rằng sẽ bóp nát tôi mất.

“Tôi sẽ không bao giờ nhượng bộ về lợi ích liên quan đến Chu Dung Thành, và sẽ không bao giờ khuất phục trước anh.”

Kiều Dĩ Thương cười nói: “Loại lợi ích này làm sao có thể so sánh với sự vui vẻ được. Rất thú vị khi chinh phục được cô và để cô phải đối xử với tôi như đối xử với Chu Dung Thành. Tôi sẽ không bao giờ dừng lại nếu tôi chưa làm được.”

Tôi duỗi ra ba ngón tay mà lắc lắc trước mặt ông ta: “Chúng ta đánh cược đi, trong vòng ba năm, nếu sau ba năm anh không làm được, trả lại Đế Hào cho tôi, cái chết của Chu Dung Thành cũng phải cho tôi một lời giải thích, chẳng hạn như loại bỏ một chân của anh để làm đồ tế phẩm cho anh ấy.”

Trong đáy mắt ông ta bất chợt hiện lên một tia sóng trong sạch: “Sao cơ, một cái mạng biến thành một cái chân, đã đối xử với tôi đến mức này mà còn không chịu thừa nhận sao.”

Ông ta nhướng mày, cân nhắc một lúc liền cảm thấy thú vị: “Một năm là đủ.”

Sự kiêu ngạo của ông ta khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, ông ta cầm lấy tay tôi, cầm ngón út của tôi móc vào ngón út của ông ta, lộ ra hai hàng răng đều tăm tắp mà cười vô cùng vui vẻ: “Nếu một năm nữa tôi có thể làm được thì cô tính làm gì.”

Tôi đẩy ông ta ra, từ trong nách ông ta mà chui ra ngoài để đi lên lầu: “Không làm gì cả, đây là đánh cược một chiều. Tôi sẽ không trả cho anh bất cứ thứ gì, và anh cũng sẽ không đạt được điều đó đâu.”

Kiều Dĩ Thương im lặng ba giây sau đó cúi đầu bật cười, cười đến mức vui vẻ tươi sáng. Ông ta đã không còn cách nào để làm gì tôi.

Mấy ngày sau đó, Kiều Dĩ Thương đều sẽ đến vào buổi sáng, ăn sáng với tôi rồi rời đi, sau đó lại trở lại vào buổi tối, nhưng không bao giờ ở lại qua đêm, tôi nghe thư ký của ông ta nói rằng dạo này ông ta rất bận, Thịnh Thái và bến tàu, Hoa Chướng và Giang Vĩ, ông ta gần như mỗi ngày đều phải đi một chuyến, cục cảnh sát gần đây rất nhạy cảm, ở Phố Tây và cửa hàng đồ cũ đã bắt được không ít tên lưu manh, trong số đó còn có người thuộc băng nhóm của Kiều Dĩ Thương, mà ông ta cảm thấy được đây là một loại ẩn ý.

Sáng thứ năm, Kiều Dĩ Thương đến muộn, tôi vung vẩy trên bàn mà không chịu ăn một miếng nào, ông ta bước vào cửa liền nhìn thấy đống hỗn độn trên mặt đất cũng không nói một lời nào, chỉ dặn bảo mẫu một lần nữa làm lại món đó, rồi từ phía sau ôm lấy tôi hỏi tôi rằng tôi có muốn ra ngoài cho khuây khỏa không.

Ông ta thấy bộ dạng của tôi rõ ràng là muốn nhưng miệng lại không chịu nói, ông ta mỉm cười chỉ tay về phía người vệ sĩ ở cửa: “Nhưng phải có bọn họ đi theo, có thể đứng cách xa cô một chút.”

Tôi đã rất ngột ngạt, đừng nói hai, cho dù là hai mươi người đi theo tôi cũng có thể chấp nhận được, chỉ cần tôi không đi đến bệnh viện thì tôi làm gì họ cũng sẽ không can thiệp vào.

Kiều Dĩ Thương cầm theo văn kiện và đi đến Thịnh Thái để bàn bạc công chuyện, tôi đi theo phía sau ông ta để ra ngoài, lên xe thì nhận được điện thoại của Thảo Vi, cô ta hỏi tôi có thể ra ngoài ngồi không, tôi đúng lúc không biết tìm ai để nói chuyện, vì vậy liền lập tức đồng ý hẹn với cô ta.

Sau khi gặp Thảo Vi, tôi mua một bao quả mơ trong siêu thị, đang bước lên bậc thang thì đột nhiên có một người nhảy lên trong chiếc xe không dừng ở bên cạnh, Trần Khiết hoảng sợ kéo tôi lại, gần như quỳ gối trên mặt đất.

“Bà Chu, mấy ngày nay tôi đã bị tra tấn rất nhiều. Tôi đã đứng đợi bên ngoài tòa nhà của cô ba ngày, thật vất vả mới thấy cô xuất hiện. Việc đã xảy ra ở bữa tiệc tôi vô cùng xin lỗi, nhưng tôi không thể làm khác đi được, cô biết đấy, người đàn ông của tôi làm ăn ở đặc khu, nơi đó không phải là địa bàn của anh ấy, có người chèn ép chúng tôi, nếu anh ấy không nghe theo sẽ gặp xui xẻo, tôi lấy chồng sinh con, mọi việc đều phụ thuộc vào chồng. Tôi thực sự không có sự lựa chọn nào khác.”

Thảo Vi cảm thấy kỳ lạ mà hỏi chị ta xem chị ta đang nói gì.

Cô ta đẩy Trần Khiết ra và mắng chị ta là đồ vong ân bội nghĩa, tôi ngăn lại để cho Trần Khiết đứng dậy thì chị ta không chịu, chị ta nói nếu quỳ xuống mà được tha thứ thì chị ta có thể quỳ bao lâu cũng được.

“Tôi không quá buồn vì cô đã liên thủ với người ngoài để tính kế với tôi. Tôi chỉ buồn vì cô thật sự rất ngu xuẩn. Cô cho rằng cô thay Thường Cẩm Hoa làm việc thì cô ta sẽ cho cô cái gì? Tất nhiên là cô ta sẽ cho, nhưng đó nhất định không phải là việc có lợi với cô.”

Tôi vuốt ve mặt dây chuyền ngọc trai đeo trên cổ: “Cô ta đã dùng nó để giúp chồng cô thuận buồm xuôi gió ở đặc khu và sử dụng một vài kinh doanh tốt để làm mồi nhử, phải không?

Trần Khiết kinh ngạc ngẩng đầu, tôi biết mình đã nói đúng nên liền nheo mắt cười: “Cô ta sống dưới hào quang của ba và chồng nên tuy rằng thông minh nhưng thực lực lại không có. Cô ta quả thật là một bà chủ giàu có, một thiên kim tiểu thư danh giá. Ngoài ra, trong thế giới của đàn ông cô ta không hề có một chút xíu địa vị nào. Cô ta không thể kiểm soát công việc kinh doanh của Kiều Dĩ Thương cũng như không thể tiếp quản bang phái của ba mình. Cho dù cô có thay cô ta làm việc thì người đàn ông của cô cũng phải tìm Kiều Dĩ Thương để ra mặt. Liệu anh ta có đụng vào một người không liên quan đến mình không? Cho dù là anh ta bằng lòng đi chăng nữa.”

Tôi chỉ vào chính mình: “Cô tìm đến tôi để cầu xin thì tôi cũng chỉ làm cô buồn lòng mà thôi.”

Thảo Vi đứng ở bên cạnh cười nhạo nói chị ta cho rằng ông chủ Kiều đem Hà Linh San quăng đi rồi sao, những bà lớn đó không hiểu về chị ta nhưng thân phận của Hà Linh San cô ta còn chưa hiểu rõ ràng sao?

Trần Khiết nghẹn ngào nói: “Tất cả các bà ấy đều nói bà Chu đã thất thế rồi, tôi cũng tưởng là thật, nhưng bây giờ thì tôi đã hiểu rồi, cô chính là người mà ông chủ Kiều yêu quý nhất, tiếp theo chính là đến lượt người đàn ông của tôi chịu báo ứng.”



Tôi cau mày hỏi cô ta xem đến lượt là ý gì.

Chị ta cười khổ miễn cưỡng nói: “Cô còn không biết sao.”

Chị ta thở dài một hơi: “Chỉ có thể trách tôi không biết rõ người ta, tưởng rằng bà Kiều có thể bảo vệ tôi và đi theo bà ấy để được an toàn, nhưng sự việc xảy ra thì bà ấy đã không gặp tôi và đem chính mình trong chuyện này dọn dẹp sạch sẽ.”

Thảo Vi chế nhạo và nói rằng hiện tại chị ta hối hận muốn đổi phe thì cũng đã quá muộn, những kẻ mưu đồ làm phản cho dù có đầu hàng cũng sẽ không được trọng dụng và tha thứ đâu.

Cô ta nắm lấy tay tôi và rời đi, Trần Khiết nhìn bóng lưng đang rời đi của tôi mà hét to lên: “Bà Kiều và các bà lớn mà đã làm khó dễ cô trong bữa tiệc hiện đang làm các liệu pháp chăm sóc sắc đẹp tại thẩm mỹ viện. Cô đã đe dọa vị trí của bà ấy, bà ấy nhất định sẽ không chịu thua cô đâu.”

Thảo Vi nhanh chóng đi nhanh hơn để tôi không để ý đến chị ta nữa, Trần Khiết ở đằng sau cầu xin rằng có thể để cho ông chủ Kiều buông tha cho chồng của chị ta hay không, tôi càng nghe càng không thể giải thích được, chưa kịp hỏi rõ ràng, thì Thảo Vi đã đẩy cửa ra và kéo tôi xuống vào quán nước.

“Thường Cẩm Hoa sao có thể không biết chuyện cô mang thai chứ? Cô ta không dám động đến đứa nhỏ này, cũng không thể tùy tiện động chạm vào cô. Chỉ có thể dùng tin đồn bên ngoài để chèn ép và bắt cô phải rút lui. Thủ đoạn này thực sự lợi hại. Cô thật sự đã bị lừa rồi.”

Tôi nói rằng tôi căn bản là không muốn điều đó chút nào, và chuyện này chính là nguyên nhân để tôi rời khỏi ông ta.

Chúng tôi tìm được một góc yên tĩnh, cô ta gọi hai cốc trà hoa và trái cây, sau khi người phục vụ mang lên, cô ta cười khúc khích nói: “Hà Linh San, tôi vẫn luôn rất ghen tị với cô, cô lúc nào cũng vô cùng lý trí, cho dù có phạm phải sai lầm cũng không bao giờ tự bạc đãi chính mình, cô vẫn luôn có thể nhận được nhiều như vậy. Ngay cả ông trời cũng đang âm thầm giúp đỡ cho cô, cho dù cô nói rằng đây là báo ứng nhưng báo ứng kiểu này thì tôi cũng muốn được như vậy.”

“Nhìn những người có cuộc sống tốt chưa chắc họ đã thật sự sống tốt như vậy. Cô chỉ thấy tôi có được những thứ như vậy chứ cô sẽ không biết được họ có đang thật sự muốn cuộc sống như vậy hay không. Ngày nào tôi còn mang cái thai với anh ta thì tôi đối với Dung Thành đều là vô cùng áy náy. Chồng tôi đã hy sinh, còn kẻ thù của anh ấy và tôi lại đang sống một cuộc sống giống như một gia đình ba người, làm sao tôi có thể cho phép bản thân mình chấp nhận sự sắp đặt như vậy?”

Thảo Vi và tôi cụng ly: “Đúng là thật không dễ dàng gì, người còn sống mới là người thật sự đau đớn.”

Cô ta cúi đầu uống trà, nhanh chóng uống xong liền búng tay kêu thêm một ly thứ hai, tôi cảm thấy Thảo Vi có gì đó không đúng liền hỏi cô ta muốn nói gì, cô ta do dự một hồi rồi nói với tôi rằng người tình mới của cô ta cùng vợ đang có mâu thuẫn rất lớn. Mối quan hệ đã sớm rạn nứt từ lâu, hiện tại đang nghe theo suy nghĩ của gia đình mà đồng ý ly hôn.

Tôi hỏi ông ta có lấy cô ta không?

Cô ta dùng mười ngón tay gắt gao bóp chặt lấy ly nước: “Sinh được con trai mới cưới, nhà ông ta muốn con trai. Ba lần kết hôn trước, có một người đã bỏ lại một người con gái.”

Tôi nói đây là một cơ hội tốt, Thảo Vi lắc đầu với vẻ mặt buồn bã: “Tôi bị tắc ống dẫn trứng, vách thành tử cung bị tổn thương, còn bị đa nang và tôi đã không thể có thai được nữa. Tôi đã đi tư vấn ống nghiệm, và bác sĩ nói với tôi rằng hy vọng rất mong manh.”

Tôi sửng sốt, cuộc sống riêng tư của Thảo Vi rất hỗn loạn, không chỉ cô ta mà các chị em trong giới này đều như thế này, chẳng có người đàn ông nào tiêu nhiều tiền vào một tình nhân và mỗi lần đều chịu đeo bao cao su, cứ tự nhiên mà làm như vậy, ở trên giường cũng không kiêng nể gì.

Người phụ nữ uống thuốc, đặt vòng, đặt một viên thuốc vào đó và luôn tìm mọi cách để tránh thai. Người đàn ông lại chơi hết mình, như một con thú trong cơn động dục và hận không thể ngủ nhiều để lấy lại vốn. Người phụ nữ bên dưới sớm đã tổn thương rất nhiều, việc có thai của những người phụ nữ này còn khó hơn lên trời.

Tôi không biết phải an ủi cô ta như thế nào, phụ nữ có thể không đẻ con, nhưng không đẻ con được là một tội lỗi trong mắt đàn ông và cả thế giới này, và điều đó là không thể tha thứ được. Thảo Vi uống nước trong ly, nhìn chằm chằm đường phố bên ngoài cửa sổ với vẻ mặt tĩnh mịch, đôi mắt ảm đạm vô cùng.

“Dân gian có câu nói, một người khi đã từng sống quá lâu trong môi trường phóng túng thì lúc rời đi cũng sẽ có bấy nhiêu chật vật. Người đàn ông thèm muốn cưới về nhà cô gái xinh đẹp, nhưng chỉ cần cãi nhau là anh ta chỉ thẳng vào mặt mũi mà mắng chửi, vạch trần những thứ không được sạch sẽ ngày xưa, mẹ chồng ghét tôi vì tôi không thể đẻ con được, hàng xóm cũng chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng tôi, tôi tự hào nhất khi nghe các chị em khác nói rằng những việc này không để trong lòng. Tôi cảm thấy cuộc sống như vậy thật xa vời với mình. Không ngờ lại đến lượt mình sớm như vậy. Cô nói xem chúng ta làm những việc này lâu như vậy, ngoài việc kiếm được nhiều tiền thì chúng ta còn để lại được những gì.”

“Tiền còn chưa đủ sao? Cô cho rằng đàn ông đáng tin cậy, nhưng việc có tiền trong tay mới là thứ thiết thực nhất, vợ chồng nghèo khổ có rất nhiều chuyện để mà nói, không có tiền thì nói chi đến tình cảm, còn tiền thì còn quan tâm đến tình cảm của mình. Có tiền là tốt nhất, không có thì bỏ đi.”

Thảo Vi giật mình trong giây lát, cô ta cười và chỉ vào tôi: “Thì ra đây là lí do mà cô trăm phương ngàn kế muốn đoạt lại Đế Hào. Cho dù ông chủ Kiều có đối xử tốt với cô như vậy thì cô vẫn cảm thấy chưa đủ.”

Vẻ mặt của tôi không chút thay đổi mà nói: “Dù anh ta có tốt đến đâu thì cũng là chồng của người khác, tôi sẽ rung động, mềm yếu nhưng sẽ không để mình mất tất cả.”

Cô ta nâng chén lên: “Uống trà thay rượu, tôi kính một ly cho sự nham hiểm trong lòng của cô. Nói thật, ông chủ Kiều quả là một nhân vật toàn năng ở tỉnh này. Ông ấy không gì là không làm được. Tôi cũng muốn xem với ý chí sắt đá của hai người thì rốt cuộc ai sẽ thua ai.”

Nửa giờ sau, người tài xế của Thảo Vi đến đón cô ta và nói rằng cô ta phải đến công viên suối nước nóng, người đàn ông của cô ta đã đợi ở đó. Một khách sạn tình thú mới với phong cách Âu Mỹ đã được xây dựng ở đó, và chỗ dựa vững chắc của cô ta đương nhiên đang vô cùng rất sốt ruột muốn thử nó.

Chúng tôi chia tay ở cửa vào của quán nước, hai vệ sĩ thấy tôi bước ra liền lập tức bước đến chào hỏi và hỏi tôi đã muốn về chưa, tôi chưa kịp nói thì điện thoại di động trong túi xách rung lên, tôi cầm lấy nó ra ngoài và nhìn nó, thanh âm ôn nhu của Kiều Dĩ Thương Một nhẹ nhàng từ trong điện thoại phát ra: “Hôm nay đi mua sắm có vui không?”

Tôi lạnh lùng nói rằng tôi không vui.

Ông ta dừng một giây rồi nhếch mép cười: “Ai lại vừa trêu chọc cô?”

“Vợ của anh.”

Ông ta trầm lặng.

“Cô ta chơi cờ rất giỏi, điều này khiến tôi nghiện cờ vua. Tôi muốn đấu với cô ta.”