Tôi quay đầu nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt tôi, bà ta đang mặc một chiếc váy màu nâu nhạt, đeo một chiếc vòng ngọc trai rất chói mắt và trên tay là một chiếc Hermes màu hoa vân anh. Nếu không phải gương mặt đầy phẫn nộ của bà ta, tôi sẽ thực sự không nhận ra đây là Thẩm Quỳnh Tư, người đã từng bị tôi đánh bại.
Khi Chu Dung Thành còn ở đó, bà ta luôn rất trầm lặng và tao nhã, không quá sang trọng, ngoại trừ này hôm đó cố ý ăn diện đến thị uy với tôi, thì bình thường vô tình nghe Chu Dung Thành bà ta rất hiền lành và tiết kiệm, chỉ cần mua một cái gì đó đắt tiền cho bà ta. Bà ta sẽ nỡ không dám dùng.
Tôi đứng thẳng người, nhổ ngụm máu tanh lên mặt đất: “Tôi còn tưởng là ai? Thì ra là cô Thẩm. Hai tháng nay đúng là long trời lở đất, không chỉ tôi, mà chị cũng vậy. Cả thân quần áo đẹp đẽ có thể bù đáp được tính keo kiệt giả bộ nhiều năm nay của chị sao.”
Bà ta phớt lờ lời chế giễu của tôi mà nhìn vào hơn chục hộp quà ngọc bích trong tay tôi.”Cả đời Dung Thành lần đầu tiên anh ấy nhìn lầm lại ngay trên người cô. Nếu anh ấy biết chuyện này, anh ấy nhất định sẽ không buông tha cho cô.”
Tôi không hoang mang mở hộp ra, tìm một đôi bông tai ngọc bích, lần mò đeo vào được chiếu sáng nhờ kính xe đậu xe bên cạnh: “Anh ấy biết tất cả mọi chuyện của tôi, tôi không giả vờ bản chất xấu xa và tham lam. Còn cô Thẩm rõ ràng là người phụ nữ giống như tôi, nhưng lại phải giả làm người phụ nữ đức hạnh. Anh ấy biết chị đã nói dối ah ấy nhiều năm như vậy, thì anh ấy sẽ không bỏ qua cho ai nha.”
“Cô giỏi nhất ngụy biện, giỏi nhất là quyến rũ, chỉ cần hai cái bản lĩnh này cô đã hại bao nhiêu người đàn ông rồi, Dung Thành đã bị cô hại chết rồi, cô còn mặt mũi gì mà trách móc trước mặt tôi. Tôi và cô đương nhiên không giống nhau, tôi sẽ không bao giờ hại chết chồng mình!”
Thẩm Quỳnh Tư hận tôi, hận tôi tận xương tủy, vì tôi mà mất đi vị trí bà lớn Chu, bà ta trở thành trò cười của giới danh nhân ở đặc khu. Gia đình và hôn nhân tan vỡ. May mà bà ta không đâm tôi bằng một con dao lúc vừa rồi.
Bà ta chỉ tay về phía tôi và nghiến răng nghiến lợi: “Người đang làm trời đang nhìn, cô nghĩ rằng cô có thể che đậy thói đồi bại vô liêm sỉ của mình bằng cách ngụy biện và phủ nhận? Ở đặc khu đã lan truyền khắp nơi. Kiều Dĩ Thương đưa cô đến Hoàng Đông và gọi cô là của ông ta tại yến tiệc của bà lớn Dĩ . Rồi ở chung phòng với cô, vừa ra vở kịch gian tình, thi hài của Dung Thành còn chưa lạnh sao cô có thể làm ra chuyện như vậy!”
Giọng bà ta ngày càng to hơn khiến nhiều người đi bộ qua đường phải dừng lại. Tôi không muốn dây dưa với bà ta. Trên đường phố và ngõ hẻm có rất nhiều người. Cãi nhau cũng không tốt. Tôi lạnh lùng nói rằng tôi nghe không hiểu bà ta nói.
“Nghe không hiểu sao? Trong lòng cô hiểu rõ nhất là Dung Thành đã xử lý hàng trăm vụ án lớn nhỏ từ phía cảnh sát. Anh ấy đã không ít lần mất mạng trong những tình huống nguy hiểm. Anh ấy đã chiến đấu với Kiều Dĩ Thương nhiều năm như vậy, Chỉ khi cô gặp người đàn ông đó, Dung Thành mới chết. Cô dám nói rằng mình không liên quan gì đến cái chết của anh ấy. Cô dám thề với trời rằng không câu kết với người đàn ông đó?”
Bà ta tiến lại gần tôi từng bước, dùng đầu ngón tay cầm quai ba lô Hermès, giây phút sau như muốn ném thẳng vào mặt tôi: “Cô cung với tên gian phu âm mưu chiếm đoạt tài sản. Trong ngoài kết hợp. Hiện tại quyền kinh doanh nằm trong tay Kiều Dĩ Thương, công sức cuối cùng của Dung Thành đã mất rồi. Cô bây giờ uống rượu vui vẻ ngày đêm, thưởng ngoạn phong cảnh mà đàn ông ban tặng, lòng cô làm sao có thể yên ổn được.”
Bà ta gầm lên và lao về phía tôi, tôi đưa tay chặn chiếc ba lô rồi dùng sức đập mạnh xuống đất, theo quán tính thì bà ta lùi lại vài bước.
“Cô thật bất tài và vô dụng, chỉ biết than phiền. Nếu đã tức giận đến bất bình, chẳng phải tốt hơn là yêu cầu văn phòng thành phố cho một khẩu súng và giết Kiều Dĩ Thương sao? Nếu cô đã không có bản lĩnh dó thì cứ ở yên đó, đồ của Dung Thành một thời gian sau sẽ quay trở về.”
Tôi nói xong xoay người đi đến phía đối diện xe đang đợi tôi, Thẩm Quỳnh Tư từ phía sau đuổi kịp tôi, túm lấy vạt áo của tôi: “Ý của cô là gì?”
Tôi rất chán ghét gạt tay bà ta ra: “Lo dạy dỗ Chu Đức cho tốt, mấy ngày nay tôi sẽ gửi cho chị một khoản tiền lớn, đây là tiền hỗ trợ mẹ con chị của Dung Thành. Còn lại không liên quan gì đến chị. Im lặng lấy tiền rồi cút đi.”
Tôi lấy từ trong túi ra một chiếc kính râm rất lớn, đeo lên mặt để che dấu tay, mặc kệ Thẩm Quỳnh Tư la hét thế nào, tôi cũng không để ý.
Tôi lên xe bảo tài xế đưa đi bệnh viện, anh ta hỏi tôi bị làm sao và hỏi tôi người phụ nữ vừa rồi là ai, tôi lạnh lùng nói rằng anh ta quản quá nhiều.
Anh ta bị tôi làm cho nghẹn lại không dám hỏi thêm.
Tôi đến bệnh viện bôi thuốc chống sưng phù, nhân tiện kiểm tra lại xem có thai không, bác sĩ cẩn thận chụp phim cho tôi và bảo tôi không có thai mà là bí thương quá làm khí huyết không thông, điều trị một thời gian liền khỏi.
Tôi nhiều lần yêu cầu anh ta xem kỹ hơn, nếu không được thì có thể kiểm tra lại lần hai. Anh ta nói không cần, chắc chắn đó không phải là dấu hiệu có thai.
Cả người tôi vô cùng thất vọng, chờ đợi bao lâu cuối cùng vẫn thất bại, sợi dây vướng víu duy nhất còn tồn tại giữa tôi và Dung Thành trên thế giới này đã hoàn toàn tan vỡ.
Tôi chưa bao giờ mang thai một đứa con cho anh ấy. Người làm vợ như tôi cũng thật tệ, ngoài việc giải quyết một số việc cho anh ấy, cũng không thực hiện tốt hơn nghĩa vụ của mình. Tôi rất mong muốn được mang thai cốt nhục của anh ấy. Đứa trẻ là sự giao phó của tôi với Dung Thành. Đó là lời thú tội và sự chuộc tội của tôi dành cho anh ấy.
Nhưng ngay cả với những yêu cầu hèn mọn và đơn giản như vậy, ông trời cũng không làm tôi hài lòng. Nó chỉ muốn tôi sống mãi trong sự tra tấn, không cho tôi một lối thoát và buông bỏ.
Trên đường ra khỏi bệnh viện, Thảo Vi gọi cho tôi và hỏi tôi có tiền không, gửi cho cô ta một chút. Giọng cô ta rất lo lắng, tôi không hỏi nguyên nhân nên hỏi bao nhiêu thì cô ta nói sáu trăm triệu, vài ngày nữa cô ta sẽ trả lại tiền khi lấy được tiền bao nuôi từ kim chủ. Sau đó cô ta nói tên của sòng bạc.
Sòng bạc thuộc sở hữu của nhà họ Phó, nhưng sau khi sụp đổ ở đường số Mười Ba, nhà họ Ma đã tiếp quản. Bây giờ về cơ bản ông ta đã có tiếng nói cuối cùng. Ông ta là người duy nhất có thể gọi biệt danh Kiều Dĩ Thương trong đặc khu.
Thảo Vi không bao giờ động đến cờ bạc. Cô ta thường uống axit hyaluronic và hút mỡ trán. Phần lớn số tiền kiếm được đều đầu tư cho ngoại hình của cô ta. Phần còn lại sống phóng thoáng và đánh bạc thua tiền là lần đầu tiên của cô ta.
Tôi xuống xe, nhìn thấy Thảo Vi đang đứng ở cửa sòng bạc hút thuốc, xung quanh là một vài vệ sĩ, tất cả bọn họ đều ở trong sân, họ muốn cua cô ta với một nụ cười xấu xa, Thảo Vi là một giang hồ lâu năm nên thấy loại này rất nhiều. Chỉ hờ hững không để ý.
Tôi bước xuống xe vẫy tay với cô ta, cô ta bóp ngay tàn thuốc và chào tôi, tôi đưa thẻ cho cô ta, cô ta nói không được, phải vào và ký hóa đơn. Nội quy ở đây khá lớn, tôi không biết có phải bị cảnh sát kiểm tra hay không.
Cô ta bước vào trong cửa vài bước rồi lùi lại, tóm lấy người vệ sĩ lúc vừa rồi chạm vào tay cô ta, kéo người đến trước mặt cô ta, cô ta ngẩng đầu lên và chế nhạo: “Dạng người như anh, một tháng lương cũng không đủ để tôi có một bữa ăn tối.”
Vệ sĩ tức giận chửi bới muốn làm cô ta, cô ta ho khan rồi bỏ ra ngoài, vệ sĩ nhìn thấy tôi từ không trung, vẻ mặt hung hăng của anh ta đột nhiên thay đổi, không tiếp tục nữa, Thảo Vi quay người lại. Cô ta đảo mắt rồi bước vào sòng bạc rồi kéo cánh tay của tôi.
“Cô dùng tôi làm lá chắn?”
Cô ta nói: “Ồ, đây không phải là một cuộc thử nghiệm sao? Thấy cục trưởng Chu đã đi rồi, bà lớn Chu cô còn có tác dụng hay không. Sự thật là vẫn còn tác dụng. Mọi người đều biết rằng ông ta đã để lại cho cô rất nhiều tiền. Nếu cô có tiền, cô chính là tổ tông.”
Tôi hất tay cô ta ra.”Một nửa số tiền sẽ đưa cho Chu Đức. Đương nhiên tôi không thể bạc đãi con trai duy nhất của Dung Thành. Tính cả cổ phần của công ty mà tôi nắm, trong tương lai sẽ là của nó.”
“Cô ngốc sao?” Thảo Vi đỏ mặt, thô bạo chọc vào trán của tôi: “Cô sinh ra Chu Đức à? Người mẹ kế như cô cúc cung tận tụy có ai nói tốt? Nó còn nhỏ như vậy biết cái gì, lớn lên sẽ hiếu kính cô sao? Làm người không vì mình trời chu đất diệt. Hơn nữa, tiền bạc là do con mụ Thẩm Quỳnh Tư đó tiêu xài, nên có thể đơn giản tìm người giết bà ta. Dù sao cô có anh Kiều chống lưng thì không ai dám điều tra cô.”
Tôi mở một cánh cửa trước mặt “Tôi cùng anh ta không có gì, cô đừng nghe bên ngoài nói nhảm.”
Mùi mồ hôi xộc lên làm tôi nhíu mày. Sảnh đánh bạc đông trăm người, quanh chục bàn tròn, dân chơi la hét ầm ĩ, có người đổ về một nơi nào đó, tại phòng làm việc, ông ta vỗ về con lăn trên đó có dán giấy bạc, chửi bới rằng sẽ bán vợ nếu không lấy lại vốn.
Thảo Vi thì thầm bên cạnh tôi: “Dư luận xôn xao không ai không biết. Cái này còn nói là không có gì? Hà Linh San, con người cô có thủ đoạn cứng rắn và tâm nhãn cũng nhiều. Cô không phải là một người phụ nữ sẵn sàng làm một góa phụ. Cô nhất định sẽ tìm con đường ra, chúng ta bây giờ đã được coi là một con người phụ nữ lẳng lơ, cũng không cần phải lập đền thờ trinh tiết. Điều quan trọng nhất là hãy sống một cuộc sống tốt đẹp. Đừng bỏ cuộc nếu cô có thể nắm giữ một người đàn ông tốt. Phụ nữ mấy năm nay là quý giá nhất, dù sau lưng có nói gì đi nữa, đối mặt với cô thì cũng phải tôn kính.”
Chỉ khi cô ta nói xong, một cánh tay tóc đen từ bàn bên kéo ra, kéo Thảo Vi ra, cô ta sợ tới mức hét lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt.
“Con mẹ mày Tống Thảo Vi, mày chạy đi? Lấy tiền đi! Nếu không tao sẽ đánh gãy chân mày. Tao không quan tâm mày là tình nhân của ai, luật của sòng bạc, nếu không chúng ta sẽ ngủ với mày nếu mày không có tiền.”
Thảo Vi vội vàng hất anh ta ra nhưng người đàn ông đã giữ chặt quá khiến cô ta không thể thoát ra được, cô ta ngửa cổ gào lên: “Ôi, nếu như tháng này tôi không có đổi xe thì tôi thua thêm mấy trăm triệu cũng được! Anh thật là khủng khiếp, anh không thấy viện binh của tôi đến cứu, cô ta có bao nhiêu tiền mà hù chết anh!”
Người đàn ông chế nhạo: “Người cứu cô không phải là giống như cô sao? Có hôm nay nhưng không có ngày mai, cô ta có thể trả được không?”
Tôi cau mày và hỏi Thảo Vi: “Cô đã thua bao nhiêu?”
“Không nhiều đâu, sáu trăm triệu thôi. Tính ra bằng mấy chai rượu ngoại thôi. Tôi chơi tùy ý thôi, ai biết xui xẻo thế này.”
Thảo Vi lấy thẻ từ trong tay tôi ra, ném cho người đàn ông để anh ta quẹt, người đàn ông nhìn đi nhìn lại: “Được rồi, thẻ đen là cao cấp, dùng được không, đừng lừa gạt tôi.”
Thảo Vi chỉ vào châu báu trên người tôi: “Cộng lại rồi mua cả sòng bạc này cũng không có vấn đề gì. Dám coi thường chị em chúng tôi, mù mắt chó tám đời tổ tiên của anh.”
Người đàn ông liếm môi nhìn đôi bông tai ngọc bích và sợi dây chuyền hồng ngọc của tôi, tôi nói với anh ta mật khẩu với vẻ mặt lạnh lùng bảo anh ta nhanh lên đừng làm trễ thời gian của tôi.
Anh ta không nói một lời, cầm lấy tấm thẻ và quay đi.
Chúng tôi đợi hơn mười phút, sau khi anh ta quay lại, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn, anh ta cười và nói với Thảo Vi: “Không nhìn ra nha, cô quen biết một người bạn lợi hại như vậy.”
Thảo Vi giật lấy tấm thẻ đen: “Chị em của tôi có rất nhiều chỗ lợi hại, mấy người xứng sao?”
Nam nhân lấy ngón tay móc lỗ mũi: “Sao, cô còn muốn chơi một lần nữa sao? Ở đằng kia có cái lớn, đánh cược người, cô dám đánh cược không?”
Thảo Vi hỏi anh ta làm thế nào để đặt cược.
Người đàn ông lấy ra một cây tăm trong túi và hất hàm răng.”Bắt đầu từ một tỷ rưỡi, đặt cược xem ông Kiều sẽ rơi vào tay người phụ nữ nào.”
Thảo Vi giật mình, cô ta nuốt nước bọt nhìn tôi trong tiềm thức, thấy khuôn mặt dưới kính râm của tôi có chút khó coi, cô ta bảo người đàn ông cút đi: “Lấy tiền câm miệng đi? Sao lại ở đây nói nhảm!”
Tôi quay lại đường cũ mà không nói một lời, khi đi ngang qua bàn đánh bạc bên cạnh cửa, tôi nghe thấy một người đàn ông hét lên: “Cô Hà, cá giống tôi không sai, tôi đảm bảo mấy người có tiền!”
Người đàn ông cởi trần bên kia cười toe toét: “Cược cô ấy làm gì? Cô Thường là con gái của ông Thường. Ông Kiều điên rồi, dám bỏ cô ấy à? Hai nhóm người kia sẽ phải đổ máu! Tôi cá cô ấy thắng.”
Những con bạc khác đang do dự, cầm tiền xem, nhỏ giọng thì thầm. Người đàn ông lo lắng chạy tới, đập bàn dữ dội: “cô Hà là vợ sau của Chu Dung Thành! Đuổi vợ cũ và con trai của ông ta ra khỏi nhà hơi ác sao? Nếu cô Thường không phải con gái của ông Thường thì có thể làm đối thủ được không, chỉ cần đàn ông trên đời này đụng đến tình nhân thì tùy vào năng lực của tình nhân, nếu bản lĩnh lớn, vợ sẽ thua, nếu bản lĩnh nhỏ thì trách không được người khác.”
Nghe xong họ vung tay cược cô Hà, cược là tôi sẽ thắng, chẳng mấy chốc bạc có chất đầy trong thùng, tôi nhắm mắt kìm nén cơn tức giận, mở cửa bước nhanh ra ngoài.
Mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời chuyển từ đậm sang mỏng, không còn nóng nữa. Những chùm ánh sáng mờ ảo che khuất khuôn mặt của những người qua đường đang vội vã bước đi. Họ đi về các hướng khác nhau từ đông sang tây, bắc và nam, vì sinh tồn, vì tình yêu.
Tôi đứng giữa một biển người xa lạ và nhìn cả thành phố sắp chìm vào im lặng, nó rộng lớn, trù phú, luôn tràn ngập sắc màu và âm thanh, nhưng bên kia là sự tàn nhẫn và bất công được che đậy và chôn vùi. Ở những góc mà thế giới không thể nhìn thấy, khí độc của nó sẽ rỉ ra một chút. Chỉ những ai đã từng sống và vật lộn trong vũng lầy mới có thể thực sự và tất cả đều biết rằng bên đó bẩn thỉu như thế nào.
Người cao quý nắm giữ sự sống chết của người hèn mọn. Ngay cả bát cơm, ngụm nước cũng là của từ thiện, quà tặng của giới thượng lưu. Họ có thể tùy ý gạt bỏ, đàn áp, lạm dụng quyền lực, chức vụ và tiền bạc của mình để làm cho bất cứ ai thấp hơn họ. Những người đau khổ cuối cùng đau khổ không kể xiết.
Nhưng một chút tai tiếng của họ, một chút phiền muộn, cũng sẽ trở thành trò cười cho những người này và ở nơi họ không thể nhìn thấy hoặc không nghe thấy họ sẽ bị nhục nhã.
Không ai là người chiến thắng tuyệt đối, tất cả đều đang sống cùng nhau và kiềm chế lẫn nhau.
Khi tôi đến khách sạn và vào phòng, Kiều Dĩ Thương đã trở lại, ông ta mặc một bộ quần áo nhà màu trắng, tóc tai rũ rượi, hình như vừa mới tắm rửa sạch sẽ, lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha, bóng dáng ấm áp mà sạch sẽ.
Ông ta cầm trong tay một chiếc bình thuốc lá bằng ngọc bích màu tím, kích thước vừa phải có thể đựng được điếu thuốc có độ dày bất kỳ, tay còn lại cầm chiếc khăn vuông, ông ta quét qua từng tấc ngọc và lau một cách tỉ mỉ.
Bộ dạng này của ông ta làm tôi nhớ đến Chu Dung Thành, ở nhà cũng thích mặc đồ trắng, rất thích đổ mồ hôi, nhưng trên người lại rất ít khi có mùi, rất hay tắm nên tóc lúc nào cũng ướt.
Ông ta thích ôm tôi và nói với tôi những điều tôi không quan tâm. Ông ta không bao giờ biết những gì ông ta nói tôi không thích, không hề. Ông ta có thể nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng và hài lòng nhất trên khuôn mặt tôi mọi lúc.
Tôi giống thú cưng của ông ta hơn, chậu hoa của ông ta, một đám mây, ông ta muốn tôi ngoan ngoãn, trong trắng và hoàn mỹ.
Nếu tôi lừa dối ông ta, khiến ông ta bất động bằng một lời nói dối khổng lồ và nhẫn tâm lôi ông ta ra khỏi cuộc hôn nhân, chỉ vì tôi sẵn sàng hy sinh niềm vui, giận dữ, nỗi buồn và niềm vui của mình để làm hài lòng ông ta hơn bất kỳ người phụ nữ nào, tôi sẽ làm bất cứ điều gì vì ông ta. Ông ta muốn làm gì tôi làm như thế, người không giống như Hà Linh San trong ba năm.
Bi kịch nhất trên đời này không phải hối hận không có thuốc hối hận, mà là nhân quả đã gây ra hối hận cho người ta từ nay về sau sẽ không còn nữa. Dường như bao nhiêu năm sống đều vô dụng, nó chưa từng tồn tại trước đây, tôi muốn quay lại nhìn, chạm vào nó, không thể tìm thấy con đường đó nữa.
Tôi có chút thất thần, không biết mình đóng cửa như thế nào, Kiều Dĩ Thương nghe thấy động tĩnh cũng không nhìn sang mà hỏi tôi có mua sắm vui vẻ không.
Tôi hít sâu một hơi: “Anh không phải về nhà mới sao, sao nhanh như vậy.”
Kiều Dĩ Thương cho biết, dì hai và Thường Cẩm Hoa nói chuyện ở nhà vì phụ nữ bất tiện nên không có qua.
Tôi có chút kinh ngạc: “Dì hai đang dưỡng thai sao?”
Kiều Dĩ Thương nâng bình hút thuốc lên để chiếu tia nắng cuối cùng xuyên qua bên ngoài cửa sổ, không tìm thấy khuyết điểm nào khác, ông ta hài lòng đặt khăn lụa xuống, lắp lại bình và thắt đai.
“Ông Thường cũng ở đây, sáng mai lên chùa cầu con.”
Các gia đình lớn đều mê tín dị đoan, nhất là chuyện người thừa kế, họ không tiếc tiền xây chùa, tu bổ tượng Phật, sản nghiệp như ông Thường hay có nhiều người phụ nữ.
Những người có con trai sắm chùa để thờ cúng là chuyện bình thường.
Tôi đưa hộp ngọc bích cho cô trông trẻ rồi để cô ta cất vào ngăn tủ phòng ngủ, khi cô ta cầm lấy thì ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc trên người tôi, cô ta nhìn tôi nghi ngờ và thấy rõ má trái sưng đỏ của tôi. “Cô Hà bị đánh sao?”
Tôi sợ cô ta hỏi chuyện này, tôi vội vàng đẩy cô ta vào nhà, nói không có, không cẩn thận đụng bị đỏ bừng.
“Lại đây.” Kiều Dĩ Thương đột nhiên ngăn tôi lại: “Đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Lần đầu tiên sau rất nhiều ngày, ông ta ra lệnh cho tôi bằng giọng điệu lạnh lùng như vậy, tôi hoảng sợ một lúc rồi chậm rãi bước đến trước mặt ông ta, quay đầu đi và chỉ vào cốc nước trống trên bàn: “Tôi hơi khát. Anh cho tôi một ít nước để uống.”
“Quay mặt lại.”
Tôi do dự muốn quay lại, khi ông ta nhìn thấy năm dấu tay rõ ràng trên mặt tôi, nhiệt độ do cơ thể ông ta tỏa ra đột nhiên giảm xuống rất nhiều, giống như một mảnh băng tan, bất cứ ai đến gần ông ta đều sẽ lạnh cóng.
Tôi chỉ nhìn lướt qua khuôn mặt của ông ta, khuôn mặt u ám đến mức muốn giết người, tôi đã rất sợ.
Vẻ ngoài tức giận của Kiều Dĩ Thương thực sự gây sợ.
“Ai đã làm việc đó.”
Sau khi hỏi, ông ta không nói một lời khi nhìn tôi, ông ta nắm lấy tay tôi và kéo tôi vào lòng, ông ta véo cằm tôi và nhìn chằm chằm vào dấu tay với đôi mắt lạnh lẽo của mình: “Nói đi.”
Tôi biết rằng người lái xe đã nhìn thấy. Tôi thậm chí không nói ông ta sẽ biết. Tôi nói với ông ta về chuyện Thẩm Quỳnh Tư. Tôi nói bà ta không có lỗi, mà bà ta chỉ cảm thấy bất công thay Dung Thành.
Kiều Dĩ Thương ậm ừ, ông ta buông tôi ra, cầm lấy điện thoại di động gọi lên một dãy số, vừa bấm số đã nói với bên kia: “Giết một người, cô ta động người phụ nữ của tôi, hành động bí mật chút.”