Sắc Đẹp

Chương 43: Chân tướng




Hôm nay càng ngày càng lạnh, Ôn Tử Hề học xong chương trình học của năm 4 trước tháng hai, sau đó cũng chỉ còn lai năm môn tự chọn buổi tối.

Chương trình học kết thúc cũng có nghĩa cuộc sống làm việc bắt đầu, vậy nên đôi lúc cô cũng oán niệm kiếp sống thực tập sinh.

Chín năm trước, tuy học mệt nhưng cuộc sống khá phong phú.

Nháy mắt, một tuần lặng yên trôi qua, rất nhiều ngôn luận trên mạng cũng tậm yên tĩnh, Ôn Tử Di cũng dần biến mất trong làn sóng dư luận.

Ôn tử Hề rất thích thú với kết quả như này, không có những kẻ đó quấy rầy, càng không có kẻ đáng ghét nhảy nhót trước mặt mình.

Hiện tại mỗi buổi sáng cô đều phải đến Thụy Ảnh đi làm, tới Thụy Ảnh đã bị tổ trưởng mang đến Khải Thời làm việc, thao tác quen thuộc này làm cô dần ngoài nghi có phải Cố Thời Sâm lén làm gì mờ ám sau lưng mình không.

Ngẫm lại chuyện lúc trước Thụy Ảnh sửa địa điểm đến Khải Thời chụp ảnh, cô cảm thấy có thể là ekip của Tô Dật yêu cầu, nhưng, tạp chí Thủy Ảnh liên hoan, Cố Thời Sâm lại tới.

Ôn Tử Hề càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.

Vốn định tìm cơ hội hỏi, nhưng tổ camera đột nhiên gọi cô, cô đành nhanh chóng chạy tới.

“Tiểu Ôn à, tập ảnh này cô chụp không tồi, hiệu quả ánh sáng rất tốt!” Có người cầm tập ảnh cô vừa rồi chụp, đang nhìn xem.

Người này là nhiếp ảnh gia cũ trong tổ, vừa trở về từ nước ngoài, tính cách cũng khá tốt, mấy ngày nay Ôn Tử Hề vẫn luôn học tập cùng anh ta.

“Ngài quá khen, góc độ tôi dựa vào lời của ngai mà sửa, bởi vì muốn khắc họa tính cách nhân vật nên tôi hơi điều chỉnh ảnh sáng.” Ôn Tử Hề nói.

Tuy cô còn nhỏ nhưng rất nghiêm túc với công việc.

Đối phương nghe xong, gật gật đầu, khen ngợi, “Nói một lần là thông, khả năng lĩnh ngộ của cô khá tốt!”

Ôn Tử Hề cười nhạt, cô là người có tính cách phóng khoáng, nhưng cũng hiểu cư xử đúng mực. Đối phương là tiền bối, khích lệ khen ngợi hay phê bình thì cô đều sẽ khiêm tốn tiếp thu và khom lưng học học nhiều hơn.

Mà loại thái độ không kiêu ngạo, không sân si của cô đương nhiên cũng được đối phương thích, cho nên rất nhiều lúc đều sẽ chia sẻ với cô những kinh nghiệm mà mình tích lũy được, Ôn Tử Hề càng thêm nghiêm túc học hỏi.

4 giờ 50 chiều, mọi người đều dần kết thúc công việc. Ôn Tử Hề sửa sang lại thiết bị máy chụp trong studio, kiểm tra lại một chút rồi đi xuống dưới lầu.

Cô xoa xoa bả vai, một ngày phong phú như này ngược lại làm cô cảm thấy có chút không chân thật. Hai tháng thực tập trước kia, lúc đó tổ trưởng tổ nhiếp ảnh gia là Cao Dương, cô mới chỉ được cầm, sờ, thay cuộn ảnh thôi.

Mà hai tuần này luôn có người mang cô theo học, chuyện tốt này khiến cô cảm thấy không chân thật.

Nhưng cũng không thể không thừa nhận, sở dĩ tiền bối được gọi là tiền bối là bởi họ khác những người tư lịch nông, tiền bối luôn muốn truyền thụ nhiều kinh nghiệm của mình cho lớp đàn em, mà những người có tư lịch nông thì lại lo lắng sợ bị người mới vào đoạt đi sự nổi bật của mình.

**

Cửa Khải Thời, Lâm Trí xuất hiện cùng chiếc xe thể thao màu đỏ khí thế mười phần, anh dựa lưng vào xe, một thân tây phục màu trắng rất khác thường ngày,

Bất quá Hàn Lương chỉ cảm thấy, đầu óc người này không được bình thường.

Lâm Trí cùng Cố Thời Sâm là bạn tốt nhiều năm, Hàn Lương biết điều đó. Ngẫm lại, công việc của Lâm Trí là một công việc yêu cầu sự nghiêm túc, sao cái người này lúc nào cũng cà lơ phất phơ nhỉ?

Điều này không khỏi làm người khác hơi lo, vì anh ta tiếp xúc với nhiều người bệnh.

“Trợ lý Hàn, đã mấy giờ rồi? Ông chủ của các người không tăng ca chứ?” Lâm Trí trêu chọc nói.

Hàn Lương mặt không cảm xúc, “Bác sĩ Lâm, ông chủ đã nói hôm nay không có thời gian.”

Anh thật sự ngượng ngùng nói thật, kỳ thật Cố Thời Sâm bảo mình đến đây để khuyên Lâm Trí trở về.

Ai biết người này lại đợi một giờ đồng hồ, sống chết ăn vạ không đi, thật là khó chơi.

Lâm Trí không cho là đúng, đến gần vỗ vai Hàn Lương, “He he, cậu chưa từng yêu đương phải không? Đúng là không có kiến thức!”

Hàn Lương cảm thấy điệu cười của Lâm Trí cứ đê tiện sao ấy, thế nên quyết không thèm phản ứng lại.

“Thái độ gì đây? Tôi nói cho cậu biết, dựa vào kinh nghiệm tình trường nhiều năm của tôi, tôi đảm bảo sẽ giúp ông chủ của cậu sống gắn bó keo sơn sau khi kết hôn!”

Hàn Lương nhịn không được chửi thầm.



Gắn bó keo sơn?

Nếu thật sự dựa vào kinh nghiệm hái hoa ngắt cỏ nhiều năm của Lâm Trí thì ông chủ sống như nước sôi lửa bỏng mới đúng.

Lâm Trí nhìn vẻ mặt khinh khỉnh của Hàn Lương, cũng không để trong lòng, cảm thấy tâm lý của cẩu độc thân không thể lý giải, nên không miễn cưỡng nữa.

Nhưng mà, khi anh đang định đi vào đại sảnh của công ty thì khóe mắt liếc thấy một người phụ nữ từ cửa hông đi ra, đôi mắt nhíu lại.

Đây không phải bà xã của Cố Thời Sâm sao?

“Nè, đây là bà chủ của các cậu đúng không?” Lâm Trí nhìn Ôn Tử Hề mặc như nhân viên bình thường, ngờ ngợ hỏi.

Hàn Lương không định phản ứng người này, nhưng anh cũng nhìn thấy Ôn Tử Hề, lập tức khẩn trương.

Mắt nhìn Lâm Trí cười xấu xa đi tới, anh cũng nhanh nhẹn đi theo, “Chào buổi chiều, phu nhân.”

Ôn Tử Hề nhẹ nhàng nâng mắt, cười nhạt, nhìn “nam tao bao” bên cạnh anh ta, hỏi: “Bạn anh à?”

Đáy mắt cô không giấu đi được sự ghét bỏ cùng nghi hoặc, có chút không rõ vì sao Hàn Lương lại quen con khổng tước lòe loẹt này.

Hàn Lương lập tức lắc đầu, “Không phải, Lâm....”

“Lâm Trí, bạn đại học kiêm anh em tốt của Cố Thời Sâm!” Lâm Trí ngẩng cao đầu, không hề xấu hổ.

Ôn Tử Hề cười, đôi mắt cong cong, nghe thanh âm này làm cô nghĩ tới, lần trước Cố Thời Sâm trúng thuốc anh ta có tới biệt thự.

“Ôn Tử Hề.”

Cô không chút nào che giấu đáy lòng tò mò, cười nói: “Tôi không biết Cố Thời Sâm lại có bạn bè!”

Lời nói này, trong lúc nhất thời không biết cô đang trêu chọc ai.

“Em khá hiểu cậu ta đấy! Lúc Cố Thời Sâm vào đại học, số lần ở ký túc xá có thể đếm trên đầu ngón tay!”

“Hả?” Ôn tử Hề hiếu kỳ.

Nhắc tới ngày đó, Lâm Trí còn có chút kiêu ngạo.

Lúc ấy người trong phòng ký túc xá đều cảm thấy đầu óc của Cố Thời Sâm có vấn đề, cho nên ngày thường không ai bắt chuyện với Cố Thời Sâm cả, chỉ có mình không chê mà làm bạn với cậu ta.

“Chuyện của Cố Thời Sâm không chỉ có thế này đâu. Nếu không chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, anh nói tất tần tật cho em nghe!”

Lâm Trí vừa dứt lời, Hàn Lương há hốc mồm.

Anh hiểu rồi, chắc là Lâm Trí này nghĩ không thể hạ thủ với Cố Thời Sâm nên sửa thành xuống tay từ chỗ Ôn Tử Hề.

Hàn Lương vội mở miệng ngăn cản, “Phu nhân, ngài......”

“Được, đi nơi nào?”

**

Không gian xa hoa, ánh đèn lộng lẫy, Lâm Trí nói liên tục không hề ngừng ngjir, đúng là kẻ có thể nói.

Nhưng mà đều nói chuyện về Cố Thời Sâm nên Ôn Tử Hề không cảm thấy phiền, ngược lại rất thú vị.

Cô nhìn Lâm Trí nói đến đỏ cả mặt, cảm thấy anh ta kích động thế để làm gì? Vì thế cô liền đẩy cốc nước sang chỗ anh ta, “Bác sĩ Lâm không cần sốt ruột, anh có thể chậm rãi nói.”

Lâm Trí vẻ mặt tán thưởng nhìn cô, sau đó bưng cái cốc lên, uống một ngụm nước.

Ôn Tử hề có chút buồn cười, lại cực lực chịu đựng.

Theo Lâm Trí nói, cô cảm thấy có thể cùng Cố Thời Sâm ở chung ký túc xá thì cũng không phải chuyện “đơn giản “ gì.

Y học, tài chính, xây dựng, thậm chí còn có thiết kế nhà cửa. Thử hỏi có một người bạn cùng phòng kí túc xá biết tận 4 lĩnh vực, có thần kì không?

Lâm Trí buông cốc nước xuống, tạm nghỉ, “Vừa rồi nói đến chuyện Cố Thời Sâm bị nữ sinh thổ lộ tình cảm. Trước kia Cố Thời Sâm khô khan muốn chết, thấy con gái mà cứ như đầu gỗ, lúc ấy tôi cho rằng cậu ta thích nam, cũng may em xuất hiện, tôi mới….”



“Từ từ”, Ôn tử Hề ngắt lời anh ta, “Anh nói lúc Cố Thời Sâm ở đại học đã từng gặp tôi?”

“Đúng vậy, em không biết sao?”

Nhìn vẻ mặt Lâm Trí như muốn nói “Vậy mà em lại không biết”, chọc ngốc Ôn Tử Hề, “Sao anh biết Cố Thời Sâm từng gặp tôi?”

Lâm Trí phỏng đoán Ôn Tử Hề còn không biết chuyện Cố Thời Sâm yêu thầm cô. ANh ta thần bí cười hề hề, “Anh thì chưa thấy em, nhưng có lần Cố Thời Sâm uống say, anh nghe thấy cậu ta gọi tên em! Chắc em còn chưa biết, trước kia Cố Thời Sâm yêu thầm em đấy!”

Thần sắc của Ôn Tử Hề trở nên phức tạp.

Trong trí nhớ của cô, cô chưa từng gặp Cố Thời Sâm. Hơn nữa, dựa theo mốc thời gian đó thì lúc ấy cô mới chỉ học trung học, này càng không thể!

Khả năng duy nhất chính là, người Lâm Trí nói không phải cô!

“Anh còn nhớ rõ cái tên anh ấy gọi không?” Ôn Tử Hề hỏi, biểu cảm nặng nề, không ai phát hiện tay cô đang run rẩy.

“Đương nhiên nhớ rõ!” Lâm Trí đang nói hăng say, không để ý sắc mặt của cô. Anh ta đứng dậy, đắc ý dào dạt, “Nếu anh khong đoán sai, em, chắc chắn có nhũ danh, là Kiều Kiều, đúng không?”

Vừa dứt lời, Ôn Tử Hề đứng bật dậy, đôi mắt đỏ bừng, “Có em gái anh!” Nói xong, xoay người rời đi.

Khi mở cửa, lại vừa vặn thấy Cố Thời Sâm vội vàng đi đến, cô không thèm nhìn, chỉ cúi đầu chạy đi.

Lâm Trí ngây người vì bị mắng, mà hiển nhiên người ở cửa càng ngốc hơn anh ta. Anh ta gãi gãi đầu, “Cố Thời Sâm, sao vợ cậu còn mắng chửi người?”

Cố Thời Sâm nhìn cậu bạn với vẻ mặt lạnh lùng, “Cậu mới nói gì?”

“Tớ có thể nói gì đây, đương nhiên là khen cậu, sau đó nói chuyện cậu yêu thầm cô ấy cho cô ấy biết, mà đột nhiên lại mắng tớ!” Lâm Trì oan ức muốn chết.

Cố Thời Sâm nhịn xuống dục vọng muốn đánh người, ánh mắt không chút thân thiện liếc cậu ta một cái, xoay người đuổi theo.

**

Cố Thời Sâm phỏng đoán Ôn tử Hề hẳn đã hiểu lầm chuyện gì đó, nhưng mà lại không thể nào nghĩ ra cô hiểu lầm cái gì.

Điện thoại gọi không được, tin nhắn cũng không có hồi âm làm trong lòng Cố Thời Sâm rối loạn.

Anh từng tưởng tưởng đến dáng vẻ của cô khi biết chân tướng, hoặc vui sướng hoặc la hét, hoặc thẹn thùng, tóm tại, không có tức giận như bây giờ.

Chờ tới lúc anh về biệt thự mới phát giác có lẽ chuyện không đơn giản chỉ là “hiểu lầm”.

Đèn ở phòng khách lầu 1 sáng rực đèn, ánh đèn lóa mắt khiến Cố Thời Sâm phải nheo mắt lại. Mà ở trong phòng khách, đám người giúp việc xếp thành hàng, đều cúi đầu.

“Phu nhân đâu?” Cố Thời Sâm hỏi.

“Ông chủ, phu nhân ở trên lầu thu dọn đồ đạc”, người giúp việc ngập ngừng, bộ dáng lo lắng, “Tiên sinh, hình như phu nhân rất tức giận, cô ấy nói….muốn ly hôn với ngài.”

Cố Thời Sâm rũ mắt nhìn cô một cái, sắc mặt càng phức tạp, “Các cô đi trước đi.”

Dù sao cũng là việc riêng tư, đám người giúp việc cũng không tiện hỏi nhiều, đều nhanh nhẹn rời đi.

Chờ Cố Thời Sâm bước lên lầu, Ôn Tử Hề mới thu dọn đồ đạc xong xuôi, vừa bước ra cửa phòng ngủ thì chạm mặt nhau, đứng trước mặt nhau nhưng lại như cách xa vạn dặm.

Giờ phút này, trong lòng Ôn Tử Hề không rõ cảm xúc.

Cô nắm chặt chiếc vali trong tay, đôi mắt sắc bén, quần cường nhìn thẳng vào mắt anh, “Cố Thời Sâm, chúng ta ly hôn đi.”

Ôn Tử Hề chưa từng bình tĩnh nói chuyện như này, dáng vẻ cũng chật vật hiếm thấy.

Ánh đèn chiếu xuống người cô, dáng người vô cùng mảnh khảnh, khuôn mặt nhỏ cũng tái nhợt, vẫn xinh đẹp như ngày thường, nhưng lại có cảm giác không chân thật.

Cố thời Sâm đứng đờ ra như một tòa kiến trúc, tứ chi cứng như miếng gạch mộc.

Anh rất ít khi bộc lộ cảm xúc, nhưng cũng không khó để nhìn ra, hiện tại anh đang cố nhẫn nại.

Phút sau, anh trả lời: “Được, tới thư phòng với anh, anh lấy hôn thú cho em.”