Trong phòng uống nước.
Phỏng chừng Từ Lị Lị vừa cùng người khác trò chuyện qua lại, trên mặt còn chưa thu hồi nét cười, người bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt hùng hổ lạnh lùng của Ôn Tử Hề sợ hãi nên ra ngoài trước.
Trong phút chốc, trong không gian nhỏ chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Ảnh chụp trong tay Cao Dương là cô gửi phải không?” Ôn Tử Hề dựa vào tường, giọng điệu thản nhiên.
Từ Lị Lị hạ ánh mắt xuống né tránh, “Tôi không biết cô đang nói cái gì!”
“Bây giờ cô còn sợ cái gì? Hôm đó cô đến tiệc tối của Kiến Hoa với Cao Dương, tất cả mọi người trong công ty đều biết.”
“Tôi, tôi không biết cô đang nói cái gì.” Từ Lị Lị đang định rời đi, nhưng Ôn Tử Hề ở cửa chặn cô ta lại.
“Ngoài ảnh chụp ở Kiến Hoa, ảnh ở Khải Thời cũng là do cô chụp”.
Giọng điệu khẳng định, hiển nhiên là đã xác định được chính xác.
Rốt cuộc, Ôn Tử Hề cảm thấy, ngoài Từ Lị Lị ra, không ai trong tạp chí có thời gian rảnh rỗi để chụp những bức ảnh vô căn cứ này và vu khống cô khắp nơi.
Từ Lị Lị như là bị giẫm đến dâu chân, giọng nói đanh thép, “Là tôi làm thì làm sao, loại người chỉ có thể dựa vào quan hệ như cô làm sao mà hiểu được chúng tôi đã vất vả ra sao, mỗi tuần cô chỉ cần tới một ngày, chỉ cần sau lưng hầu hạ ông chủ thật tốt, liền có thể nhận được sự tán thành từ mọi người! Cô thật sự là làm cho tôi cảm thấy ghê tởm”. Cô ta nghiến chặt răng trong ánh mắt tràn ngập sự ghen ghét, “Cô chính là kỹ nữ!”
“Bốp”.
Từ Lị Lị hét lên, che mặt không tin: “Cô, cô dám đánh tôi?”
Đôi mắt Ôn Tử Hề tràn đầy khinh thường, cô lại gần, ép bức Từ Lị Lị khiến cho cô ta phải lùi lại một bước, “Đây là tôi làm cho đầu óc cô tỉnh táo, đầu óc bị bệnh thì đừng có ra ngoài làm việc, để không làm ảnh hưởng đến tâm tình của người khác”.
Từ Lị Lị sợ hãi trước sự tàn nhẫn trong mắt cô.
Trong lòng cô cho rằng Ôn Tử Hề có người chống lưng, cho dù bị đánh, cô ta cũng chỉ biết cắn răng không dám đánh lại.
Ôn Tử Hề khẽ nhìn, qua tủ bên cạnh cầm ly trà đi tới với tâm lý xem kịch.
Cô khẽ thở dài, lạnh lùng nhìn Từ Lị Lị, “Đối với những lời phỉ báng và những tin đồn vu khống bôi nhọ tôi, tôi sẽ nhanh chóng ủy thác cho văn phòng luật sư xử lý, hy vọng lúc đó cô thuê được một luật sư có thể biện hộ cho mình, không cần quá ngạc nhiên!”
Trong mắt Từ Lị Lị, Ôn Tử Hề lúc này giống như một đóa hoa hồng tẩm độc khiến sống lưng cô lạnh lẽo, khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Sau đó cô nhận ra rằng mình đã hoàn toàn đắc tội, xúc phạm Ôn Tử Hề.
“Lị Lị, tổng giám đốc gọi cô”.
Có người trong đám đông đột nhiên gọi cô.
Từ Lị Lị không biết ai đang gọi, trái tim cô như rơi xuống đáy vực ngay lập tức.
Tổng giám đốc Lưu Diễm cùng biên tập Tô Bình Bình đều ở trong phòng họp, Cao Dương cũng ở trong đó.
Khi Từ Lị Lị bước vào phòng, Ôn Tử Hề cũng theo sát sau đó.
Hiện tại trên mạng có rất nhiều tin nhắn, nhưng các cô là làm công việc chụp tạp chí, nên cũng không ai để ý tới.
Nhưng hiện tại Ôn Tử Hề là người của Thụy Anh, cho dù bất luận chân tướng sự tình là như thế nào thì cũng sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến Thụy Ảnh.
Lưu Diễm là một phụ nữ ngoài 30 tuổi, bề ngoài trông cô rất có năng lực, cô ấy nói thẳng vào vấn đề: “Những bức ảnh chụp tạp chí của chúng ta là do cô phát ra ngoài sao?”
Những lời này là để hỏi Từ Lị Lị.
Từ Lị Lị không ngờ rằng ngay cả giám đốc của họ cũng biết chuyện, cô vô thức nhìn Cao Dương, nhưng đối phương lại cúi đầu.
Không chút nghĩ ngợi liền biết là chuyện như thế nào!
Cô nắm chặt tay, đột nhiên thấy ủy khuất, “Tôi cũng không định đăng, ai bảo Tô Dật tỏ thái độ xỉ nhục với Thụy Ảnh chứ, tôi không quen nhìn, liền tùy tiện đăng một bức ảnh.”
Những người có mặt nghe cô ta nói như vậy, cười đến không rõ ý vị.
Từ Lị Lị nói điều này chính là ở vị trí bộ mặt của Thụy Ảnh, làm những việc này tất cả đều là vì bộ mặt của công ty.
“Nếu như theo lời cô, công ty chúng tôi còn phải nói lời cảm tạ cô rồi.”
Hai vị đang ngồi ở đây đều là đã gặp qua sóng to gió lớn, loại người như nào đều đã từng gặp qua, vì vậy những lời Từ Lị Lị nói ra, liếc mắt một cái đều có thể nhìn thấu.
Chỉ là bọn họ không ngờ rằng cô gái này tuổi còn trẻ mà lại có dã tâm.
Từ Lị Lị mím môi, cô không ngu ngốc, cô có thể nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của Lưu Diễm, trong lòng cô trào ra một tia uất hận.
“Tôi biết các người đều đứng về phía Ôn Tử Hề hơn. Rốt cuộc cô ta có cái tốt chứ, chỉ vì cô ta xinh đẹp sau lưng lại có người chống đỡ nên không ai dám đắc tội với cô ta, vậy tại sao còn đường hoàng nói chuyện thực tập sinh?”
Cô bất mãn ngẩng đầu nhìn về phía chỗ Lưu Diễm cùng Tô Bình Bình đang ngồi, đẫm nước mắt, “Tôi làm việc rất nỗ lực, mỗi ngày đều dạy 5 giờ để bắt tàu điện ngầm đi làm, việc người khác không muốn làm tôi đều có thể làm, dù khó khăn đến đâu tôi cũng chịu đựng được, nhưng còn cô ta thì sao!”
Cô tràn đầy oán hận nhìn vào Ôn Tử Hề, “Cô ta chỉ là một cái bình hoa! Ngoại trừ việc ngủ cùng đàn ông, cô ta chẳng làm được gì hết!”
Chờ đến khi Từ Lị Lị nói xong, trong phòng họp lập tức im lặng.
Ôn Tử Hề vẫn luôn đứng đó không nói gì, cô vừa mới tát Từ Lị Lị trong phòng trà, lúc này đối phương vẫn thoải mái nói, cô vẫn là không nhịn được muốn tát cô một cái.
Cô không phải là người mang thù, trừ phi là hận khó buông bỏ, những hiểu lầm nhỏ cô sẽ đều quên đi.
Ôn Tử Hề cho rằng cô không có tiếp xúc nhiều với Từ Lị Lị, nhưng cô gái này đối với cô đối địch quá lớn, có thể là từ đáy lòng đối với cô có chút thành kiến.
Từ Lị Lị vẫn đang khóc trong phòng họp, nhưng tất cả mọi người ngoại trừ Cao Dương mọi người đều là phụ nữ, không ai trong mắt có sự đau lòng.
Vẻ mặt Lưu Diễm bớt tức giận một chút, cau mày: “Lị Lị ông trời sẽ không bạc đãi những người làm việc chăm chỉ. Mọi người đều có thể thấy rõ cô rất nghiêm túc trong công việc, nhưng cô không cần thiết đối với Tiểu Ôn có ác cảm như vậy”.
Từ Lị Lị cảm xúc của cô vẫn còn có chút đứt quãng, hiển nhiên là những lời này đều không thể thuyết phục cô.
Thấy cô có chút ngang bướng, hồ đồ, Lưu Diễm nhẹ giọng nói: “Chắc cô không biết thực tập sinh đợt này của tạp chí chúng tôi sẽ không áp dụng chế độ đào thải. Cô và Tiểu Ôn đều tốt, cô ấy đã làm thực tập sinh hai năm ở Ma Xí. Cả hai cô chúng tôi đã quyết định giữ lại ngay từ đầu. Nhưng cô, đã làm chúng tôi quá thất vọng rồi! ”
Đôi mắt Từ Lị Lị trừng lớn.
Cô nhìn về phía Ôn Tử Hề bên cạnh, đột nhiên có chút không biết phải làm sao.
Cô luôn cho rằng Thụy Anh muốn bọn họ cạnh tranh nên ngay từ đầu đã coi Ôn Tử Hề như kẻ thù, mà lúc ấy có người gọi điện cho cô nói có thể cho Ôn Tử Hề thân bại danh liệt, cô liền đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Rất nhiều ảnh trên mạng đều là do cô cung cấp, đều là ảnh của Ôn Tử Hề với những người đàn ông khác nhau, góc chụp rất tinh tế, khiến Ôn Tử Hề vĩnh viễn không rửa được thân.
Nhưng bây giờ...
“Tổng giám đốc, tôi..., tôi không cố ý, tôi cũng là bị ma quỷ ám ảnh, tôi …” Từ Lị Lị càng khóc dữ dội hơn trước.
“Cô thu dọn đồ đạc của mình một chút rồi nhanh rời khỏi đây đi, tan họp.” Lưu Diễm cau mày không chút lưu tình cắt đứt đường rút lui của cô.
Cô liếc mắt nhìn Ôn Tử Hề đang hờ hững bên cạnh, ánh mắt có chút đánh giá, “Tiểu Ôn, ở lại đây, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
Nửa giờ sau, Ôn Tử Hề từ phòng họp đi ra, cả phòng làm việc toàn bộ đều yên lặng, đa số ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người cô.
Tất nhiên, còn có Từ Lị Lị, người không có ý định rời đi với những thứ đã đóng gói trên tay.
Không khí rất khó xử.
Lưu Diễm từ trong phòng họp mặt lạnh đi ra, có chút nghiêm túc lạnh giọng nói: “Mọi người, nhanh bắt tay hoàn thành công việc trước mắt! Còn chưa làm xong không được phép tan làm.”
Trong văn phòng một mảnh thanh âm ai oán.
Biên tập Tô Bình Bình theo ở phía sau với nụ cười hiền hậu trên môi, “Mọi người, cố gắng một chút, hôm nay giám đốc Lưu của chúng ta có khách, chúng ta cùng nhau đi ăn tối nhé!”
Mọi người lại vui mừng ngay lập tức, có lẽ là vì ái ngại của khuôn mặt đang khóc và buồn bã bên cạnh của Từ Lị Lị, giọng nói kích động không quá lớn.
Còn Ôn Tử Hề bước đến bàn làm việc của mình mà không có chút để ý nào.
Ánh mắt Lưu Diễm dừng lại ở trên lưng Ôn Tử Hề vài giây.
Cô chau mày, thần sắc có chút phức tạp.
Ai cũng biết, cô gái đó xinh đẹp lại rất thông minh, không bao giờ để vẻ ngoài quá nổi bật mà ngược lại, cô ấy càng giấu mình hơn.
Cô ấy không kiêu căng cũng không nóng nảy, khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, trong lời nói và hành động đều rất đúng chừng mực, sẽ không khiến người ta cảm thấy quá sắc sảo, nhưng cũng không dễ dàng hòa thuận.
Hơn nữa cô ấy làm việc nghiêm túc, tin rằng cô ấy cũng sẽ tiếp tục phát triển và tiến bộ trong tương lai.
Chỉ là, Khải Thời bên kia quá chú ý đến nhất cử nhất động của Ôn Tử Hề, làm cô trong lòng sinh ra nghi hoặc.
Cho nên hôm nay, cô mới hỏi cụ thể Ôn Tử Hề có quen biết quản lý cấp cao nào của Khải Thời hay không.
Cô ấy nghiêm túc suy nghĩ về điều đó rồi nói: “Tôi không quen”, nhưng cô ấy dừng lại, “Tôi không biết rõ về những người cao cấp ở đấy lắm, nhưng tôi khá quen thuộc ở đó.”
Thấy Ôn Tử Hề phủ nhận, cô cũng không có truy cứu nhiều, dù sao thì bây giờ Thụy Ảnh cũng đã sửa thành họ Cố, sau này những chuyện này trên tạp chí cô cũng sẽ không liên quan nhiều lắm.
Hôm nay, việc Từ Lị Lị “bị” thôi việc quả thực khiến mọi người không thực sự vui vẻ, nhưng nói đến bữa tối, mọi người lập tức rất hứng thú.
Ôn Tử Hề không phải là người sống quá tình cảm, không có tiếp xúc nhiều với Từ Lị Lị nên sẽ không phải là thánh mẫu mà tha thứ cho sự việc mà cô ta đã làm.
Hầu hết mọi người trong văn phòng chỉ nói miệng vài câu, trên mặt cũng từ từ thay thế bằng cảm xúc khác, rốt cuộc không ai để ý đến một thực tập sinh mới vào công ty chưa được một tháng.
Bởi vì buổi tối có tổ chức liên hoan, nên Ôn Tử Hề đã nhắn tin trước cho tài xế, địa điểm tổ chức tiệc tối vẫn chưa quyết định, nên cô gửi tin nhắn không cần đến đón cô.
Cô ấy không phải là người muốn khoe khoang, đặc biệt là đi chung với tập thể như vậy.
Bữa liên hoan cô định từ chối nhưng trong lòng lại thấy xấu hổ, nên cô vẫn sẽ đi. Cô chưa bao giờ cảm thấy rằng điều này là sai trái với bản thân, cô chỉ cảm thấy rằng đây là công tác xã giao trong công việc mà cô cần thiết phải trải qua..
Lúc 7 giờ tối.
Ôn Tử Hề đi theo phía sau một đám người, chớp mắt nhìn ba chữ “Khách Lai Cư”.
Nơi này trước kia khi đi học cô thường xuyên đến đây, chi phí không thấp, vị giám đốc Lưu này rõ ràng không phải người sĩ diện, theo lý thuyết liên hoan sẽ không chọn những nơi xa hoa như vậy. Trong lòng cô có chút nghi hoặc, từ từ đi theo đám đông vào trong.
Ghế dài rất to, chiếc bàn cũng rộng đủ chỗ ngồi cho cả mười mấy hai mươi người, ở giữa bông hoa được kết thành một cách ngẫu nhiên, trông rất trang nhã và sang trọng.
Trong tạp chí có rất nhiều người, một cái bàn hẳn là quá nhỏ để ngồi, Ôn Tử Hề cũng không vội ngồi, cô đánh giá nếu không đủ vị trí ngồi, cô liền mượn cớ rút lui.
Ai ngờ Lưu Diễm từ phía sau gọi cô, “Tiểu Ôn, nếu chỗ ngồi không đủ, em đi lấy thêm ghế ngồi với chúng tôi.”
Ôn Tử Hề khóe môi cười còn không có thu hồi, liền có chút cương cứng.
Lưu Diễm và Tô Bình Bình đều xem như là người có tiếng nói trên tạp chí, Cao Dương cũng nằm trong đó, cô chỉ là một thực tập sinh, ít nhiều có chút xấu hổ.
Tuy nhiên, so với một đám người đang nhìn chằm chằm vào cô, sau khi cân nhắc, cô vẫn là lui ra ngoài và đi theo.
Một cái ghế khác trong chốc lát mới được đưa đến, Lưu Diễm ở phía trước nói cái gì, Ôn Tử Hề không quá chú ý, cho nên căn bản cũng không nghe được.
Chiếc cửa gỗ dày nặng bị đẩy ra, người phía trước chậm rãi đi vào, chờ đến khi bóng người thoáng qua, hai mắt đột nhiên mở ra, cô ngước mắt lên liền đụng phải một đôi mắt sâu như vực thẳm.