Sắc Đẹp

Chương 13: Đau lòng




Ôn Tử Hề nằm mơ, giấc mơ rất kỳ quái.

Trong giấc mơ, cô mặc bộ đồ màu đỏ, yêu kiều và xinh đẹp như một tiểu hồ ly tinh, trong khi Cố Thời Sâm lại biến thành một nhà sư đang tụng kinh gõ mõ ngay thẳng.

Cô chớp mắt với Cố hòa thượng nhưng bị phớt lờ.

Cô đi chân trần về phía Cố hòa thượng, anh ta đang gõ mõ.

Ôn Tử Hề không tin cô kéo áo ngoài màu đỏ để lộ ra bả vai mảnh mai.

Kết quả, mõ ngừng, tiểu hòa thượng biến thành Cố Thời Sâm trong bộ âu phục chỉnh tề.

Sau đó cô đã bị Cố Thời Sâm trói trên giường, dù cô có cử động như thế nào cũng đều không thoát ra được.

Ôn Tử Hề bị dọa tỉnh, đột nhiên mở mắt ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Cũng may, đó chỉ là giấc mơ mà thôi.

...!

Bên cạnh đã không còn người, Ôn Tử Hề nhất thời phát ngốc một lúc, nhìn đồng hồ mới bình tĩnh lại một chút.

Thế nhưng đã đến giữa trưa.

Cô vừa mệt vừa đói, không chút sức lực, đứng dậy từ từ đi vào phòng tắm, tay chân yếu ớt.

Phải mất tới hai phút mới đi đến được phòng tắm, Ôn Tử Hề đứng trước gương rửa mặt, đầu óc trống rỗng.

Tuy nhiên trong đầu lại đột nhiên hiện ra hình ảnh Cố Thời Sâm đè cô ở trên bồn rửa mặt.

Người đàn ông có vẻ rất thích sợi dây chuyền ở mắt cá chân của cô, khi yêu, anh dùng ngón tay cọ xát qua lại trên đó, anh ấy không thể buông nó xuống.

Động tác của anh mỗi lúc một trở nên tàn nhẫn hơn khiến cô không còn tâm trí để thắc mắc về sở thích của anh đối với sợi dây chuyền này, cô chỉ cảm thấy ánh mắt anh càng thêm điên cuồng.

Lần đầu tiên Ôn Tử Hề nhận ra đàn ông cũng giống như rượu, càng nếm càng cảm nhận được hương vị.

Buổi chiều Ôn Tử Hề ăn cơm lại chợp mắt một lúc, nhưng sau khi tỉnh lại vẫn không có chút tinh thần nào cả.

Cố Kiều Kiều gọi điện thoại và rủ cô đi ra ngoài một chuyến, còn bảo cô đem theo một chiếc máy ảnh theo, cô không nghĩ nhiều liền đi ra ngoài.

Nơi Ôn Tử Hề đến chính là cửa hàng thời trang của Cố Kiều Kiều, đây là món quà sinh nhật mà Cố Bắc Thành tặng cho cô ấy và cũng chính cô ấy tự mình kinh doanh.

Tuy nhiên quần áo bán không được bao nhiêu, cũng may cô ấy không dựa vào số quần áo này mà kiếm cơm, nếu không sớm muộn gì cũng chết đói.

Ôn Tử Hề tới cửa, Cố Kiều Kiều cũng đã đợi sẵn.

Cô bị Cố Kiều Kiều kéo vào phòng thay quần áo riêng, bên trong không gian rất lớn, trên quầy bên ngoài còn trưng bày rất nhiều các lễ phục phong cách khác nhau.

“Hề Hề, mau thử xem, đây chính là những tác phẩm đắc ý của tớ”.

Giọng điệu thiếu kiên nhẫn của Cố Kiều Kiều khiến Ôn Tử Hề cảm thấy có chút bất lực.

Nhưng làm sao cô có thể không ủng hộ việc làm của chị em tốt được, “Chà, quả nhiên, mỗi bộ trang phục đều rất vừa mắt.”

Sau một hồi nói chuyện thảo luận, cuối cùng Ôn Tử Hề chọn ra một bộ lễ phục màu đen.

“Nhìn mặt trước thì đây là một kiệt tác đẹp.”

Mười phút sau, Ôn Tử Hề đứng nhìn vào gương.

Bộ lễ phục đen được thiết kế dựa theo ý tưởng thiết kế của sườn xám truyền thống, mang hơi hướng cổ điển lại thanh lịch.

Hàng khuy ở cổ áo buông lỏng, lộ ra làn da trắng ngần.

Tay áo rộng bảy phân, cổ tay áo không lớn, vẫn là loại ren yêu thích của cô.

Vì là thiết kế ôm sát nên sườn xám rất tôn dáng, viền sườn xám được đính thêm tua rua, khi đứng chỉ dài đến đầu gối, lúc di chuyển trông rất phong tình.

Cũng may tà áo cắt không quá lớn, nhưng thật ra vẫn có vài phần bảo thủ.

Nhưng khi quay người sang một bên, làn da phần eo đều lộ ra ngoài.

Ôn Tử Hề cảm thấy cô là người duy nhất dám mặc bộ váy này do Cố Kiều Kiều thiết kế, những cô gái khác có lẽ sẽ đều không dám mặc!

“Thế nào?” Trên mặt Cố Kiều Kiều đều viết đầy chữ “hãy khen tớ đi.”

Ôn Tử Hề nở nụ cười khiêu khích, “Vòng eo hơi lớn, cậu không biết gần đây tớ giảm cân sao?” Làm lơ vẻ mặt tức giận của Cố Kiều Kiều, “Còn nữa, phía sau lưng đổi thành kiểu cột dây đi.”



Cố Kiều Kiều nhăn mặt, rõ ràng là miễn cưỡng tiếp thu, cô ấy tựa hồ không cho phép tác phẩm của chính mình bị thay đổi.

“Tớ còn tưởng Cố đại tiểu thư mặc quần áo muốn ra ngoài.”

Cố Kiều Kiều uốn ở đầu lưỡi “Được rồi” sẽ tu sửa lại, “Có thể, chờ tớ trở về sẽ sửa cho cậu!”

Co được dãn được mới là đại trượng phu!

Ôn Tử Hề lại thử mặc vài món đồ khác, đều rất vừa lòng, trong đó, cô thử một chiếc váy dài màu xám khói với nhiều lớp lưới trên váy, che đến mắt cá chân.

Mà phần ngực được thiết kế, làm cô lộ ra xương quai xanh tinh xảo, mặt trên còn có chút dấu vết ái muội.

Bỏ qua ánh mắt sợ hãi của Cố Kiều Kiều, Ôn Tử Hề mỉm cười và hạ đường viền cổ váy xuống.

Chiếc máy ảnh mà cô mang theo làm việc liên tục, ngoại trừ hai bộ trang phục phải sửa, còn lại Cố Kiều Kiều đều chụp ảnh cho cô.

Ôn Tử Hề lật xem mấy tấm ảnh, tỏ vẻ hiếm khi tán dương, “Không tồi.”

Ôn Tử Hề ở chỗ của Cố Kiều Kiều rất lâu, lúc sau hai người đều là ngồi nói chuyện phiếm, âm thanh từ quầy bên kia có chút ồn ào, hai người đều rất tò mò muốn đi ra ngoài xem có chuyện gì..

Trên thực tế, những bộ quần áo ở cửa hàng của Cố Kiều Kiều đều là lễ phục cao cấp, thiết kế và cắt may đều thuộc loại bậc nhất, nên giá cả cao ngất ngưởng.

Cho nên, mỗi ngày đều náo nhiệt không dứt cũng là chuyện thường.

Cố Kiều Kiều cũng xem náo nhiệt, mặc dù đây là nơi của mình

“Quần áo của các cô có giá tới 112 vạn sao? Bớt nói giỡn đi, lừa gạt người tiêu dùng là phạm pháp!” Giọng người phụ nữ mặc váy hồng sắc nhọn đến chói tai.

Người phục vụ bị vây quanh bởi vài người phụ nữ ăn mặc đẹp, nhưng mặt vẫn không thay đổi, giải thích, “Xin chào cô, lễ phục của chúng tôi là hàng may riêng, những viên kim cương trên đó đều được cấp chứng chỉ thẩm định chuyên nghiệp, không có chuyện lừa gạt đâu.”

“Chỉ là xếp các lớp vải vụn lại với nhau, các cô muốn đánh lừa tôi bằng một vài viên kim cương vỡ? Tôi có thể mua hết toàn bộ quần áo của các cô đấy!”

Cố Kiều Kiều không thể chịu đựng được nữa, dù nói cái gì về cô cũng được, nhưng không thể xúc phạm tác phẩm của cô!

“250 vạn, cô, lập tức cút ra ngoài cho tôi!”

Cố Kiều Kiều nghiêm túc làm cho Ôn Tử Hề có chút buồn cười, cô ghé vào đá hoa cẩm thạch bên cạnh quầy thu ngân, yên lặng quan sát.

Chân cô hơi đau, nhưng ghế sô pha ở đằng kia quá xa, khó coi náo nhiệt nên cô chỉ có thể đứng tạm.

Đây là lần đầu tiên Dương Tiểu Uyển gặp phải một người trả lời kiêu ngạo như vậy, cô ta không cam lòng, cảm thấy người này chỉ là một kẻ miệng tiện.

“Có tiền là ghê gớm sao? Dù chúng tôi có tiền thì cũng không chọn cái cửa hàng rách này lần nữa đâu.”

Cố Kiều Kiều tức giận đến mức muốn xông lên tát cô ta một cái, nhưng lại nhịn xuống.

“Có tiền đúng là ghê gớm, nhưng lại không thể mua nổi bộ quần áo giá hơn một trăm vạn!”

“Cô…” Dương Hiểu Nguyệt tức giận đến mức muốn xông lên, nhưng lại bị mấy người bạn bên cạnh kéo lại.

“Hiểu Nguyệt, đừng quá tức giận, chỉ là một chiếc váy mà thôi.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng.

Ôn Tử Hề và Cố Kiều Kiều đều quay đầu nhìn lại.

Hóa ra đó là Ôn Tử Di.

Trong nháy mắt, náo nhiệt liền thăng cấp, Ôn Tử Hề cảm thấy đã mắt, tình tiết lên xuống phập phồng hơn cả phim điện ảnh!

Ôn Tử Di mặc một chiếc váy màu trắng, tóc dài đen thẳng, trên trán để chút tóc mái.

Trang điểm đúng chuẩn kỹ nữ trà xanh!

“Các người là cùng một đám?”

Ôn Tử Di: “Cô ấy là bạn của tôi, xin lỗi, đã làm phiền mọi người.”

Khi Dương Hiểu Nguyệt thấy cô ta đến, lập tức tiến lên, giống như một con chó nhìn thấy chủ nhân, lao về phía cô ta mà sủa như điên, “Cô có biết đây là ai không! Đây là Tử Di của chúng tôi, hiện tại cô ấy là một tiểu hoa đán khiến bao nhiêu người phải dõi theo, hơn nữa…”

“Tôi không biết, cũng không muốn biết.” Cố Kiều Kiều lạnh lùng ngắt lời cô ta.

Cô thực sự không muốn nghe tiếng chó sủa, “Mua không nổi thì xin mời ra về, nhường đường cho người phía sau, được không?”

Vẻ mặt ‘thánh thiện’ của Ôn Tử Di sắp không duy trì nổi, “Chúng tôi không nói không mua, chỉ là đây đều là lễ phục do các cô thiết kế, cho dù chất liệu là hàng thật, nhưng cũng không đáng giá tới mức ấy.”

Cố Kiều Kiều nghe ra, bạch liên hoa này mỉa mai tác phẩm cô thiết kế không đáng giá tiền đây mà.

“Nghèo, cũng đừng tìm lý do cho mình.” Cô không thể nhịn nổi nữa.



Dương Hiểu Nguyệt bên cạnh hầm hừ, Ôn Tử Di cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, “Hiểu Nguyệt, sau khi trở về cậu có thể tùy chọn bất kỳ bộ váy nào trong ngăn tủ của tớ, đều do các nhà thiết kế của Pháp đích thân làm ra.”

Cố Kiều Kiều trực tiếp tiến lên một bước, “Cô nghĩ nhà thiết kế người ta mở cửa hàng bán sỉ hả?”

Ôn Tử Di tức đen mặt, Ôn Tử Hề ở cách đó không xa bật cười thành tiếng, khiến cho mấy người chú ý.

Ôn Tử Di chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt, cô ta nhíu mày, cảm thấy người kia giống Ôn Tử Hề.

Cô ta vừa mới nghiêng đầu nhìn, đã bị Cố Kiều Kiều chặn tầm mắt.

“Mời các cô lập tức rời đi, nếu còn ở đây gây chuyện thì tôi sẽ kêu bảo vệ tới!”

Ôn Tử Di chưa từ bỏ ý định, lại đi lên nhìn, chỗ quầy thu ngân đã không còn có bóng người, cô không cam lòng rồi đi.

Ôn Tử Hề và Cố Kiều Kiều ở phía sau cười thật lâu, cô định mời Cố Kiều Kiều đi ăn lẩu, nhưng khi hai người vừa mới chuẩn bị đi thì di động Cố Kiều Kiều vang lên.

Ôn Tử Hề đợi.

Nghe điện thoại xong, Cố Kiều Kiều có chút thất vọng, ánh mắt u oán.

“Tối nay ba tớ về, kêu tớ về nhà sớm một chút”.

Ôn Tử Hề bất đắc dĩ, vừa chuẩn bị rời đi thì phát hiện tài xế đã ở cửa chờ cô.

Như thể là biết cô sắp ra.

Đèn đường mới lên rực rỡ, Ôn Tử Hề vào ghế sau xe, Maybach màu đen đi dưới ánh đèn, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Ôn Tử Di ở quán cà phê cách đó không xa đã nhìn thấy rất rõ ràng, người phụ nữ từ trong tiệm trang phục đi ra rõ ràng chính là Ôn Tử Hề.

Cô ta nghiến răng, ánh mắt u ám như rắn độc.

Hóa ra mình thật sự không nhìn nhầm, chuyện hôm nay chính là do một tay Ôn Tử Hề sắp đặt.

Nếu cô đã bày trò, thì cũng đừng trách tôi không nể tình cảm.

Cô ta đăng bức ảnh vừa chụp lên mạng, đắc ý cười.

Bởi vì ăn khổ trên giường, Ôn Tử Hề tạm thời dứt bỏ ý định trêu chọc Cố Thời Sâm, cả ngày đều ngoan ngoãn, lúc ngủ thì hận không thể cách càng xa càng tốt.

Nhưng cho dù đêm hôm trước cô có nằm ngủ ở rất xa, thì tới sáng ngày hôm sau đều sẽ nằm trong ngực anh.

Miệng thì lẩm bẩm nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào.

Sau khi an toàn được mấy ngày, nghiễm nhiên Ôn Tử Hề đã quên chuyện xảy ra lúc trước.

Nhàn rỗi vài ngày, tuần thứ hai đã đi vào quỹ đạo.

Chương trình học của cô đều đã được sắp xếp, còn có công việc ở Thụy Ảnh nữa, cho nên cô hơi bận rộn.

Ôn Tử Hề học cả ngày thứ hai, ngoài tiết tự học buổi tối thì cô còn phải đến tiết học buổi sáng.

Cô dậy khá sớm, nhưng vì chơi điện thoại di động đến khuya nên tinh thần không tốt, thậm chí buổi sáng, lúc đang dùng bữa với Cố Thời Sâm, cô còn ngẩn người.

Cố Thời Sâm cau mày, nhìn cô chăm chú.

Thời gian đã đến, anh hơi lo sau khi Ôn Tử Hề ăn xong sẽ ngủ thiếp đi.

Sau khi anh ăn xong, Ôn Tử Hề cũng ngừng động tác, cô chỉ ăn một ít, cả người trông như một đóa hồng héo.

Cố Thời Sâm rũ mắt, đáy mắt không giấu được vẻ đau lòng.

Có chút hối hận vì đã để cô đã thức khuya nghịch điện thoại.

Trên đường đến trường học, Ôn Tử Hề trực tiếp ngủ gật trên đùi anh, xe chạy rất êm, cô cũng ngủ được một lúc, đến trường học cũng chỉ mới 8 giờ 10 phút.

8 rưỡi Ôn Tử Hề mới vào học, Cố Thời Sâm ngồi chờ đến 8 giờ 20 phút mới đánh thức cô.

Khuôn mặt nhỏ của cô hằn một vết đỏ nhàn nhạt, lúc bị đánh thức, gương mặt còn có chút mờ mịt.

Cố Thời Sâm: “Còn 5 phút nữa là 8 rưỡi.”

Ôn Tử Hề lập tức tỉnh táo, chỉ trong chớp mắt đã đẩy cửa xe chạy rất xa.

Chờ đến khi bóng dáng của cô biến mất trong đám người, Cố Thời Sâm mới thu hồi tầm mắt.

“Đi thôi”.