Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 292




Editor: Dế Mèn

Tô Thần thật muốn vung tay đánh, nhưng cô bị Mục Thành Quân giữ bả vai, không cách nào nhúc nhích, hai đầu gối quỳ sinh đau, mấu chốt là cả người cô đều đau. Người Tô Thần va phải phía trước, đầu vai run rẩy.

“Tiện nghi này, thật đúng là tôi không muốn chiếm.”

Mục Thành Quân một khắc cũng không có vẻ sẽ buông cô ra, hắn tiếp tục vòng eo Tô Thần lại. Hắn thế mà không hề có trở ngại, điểm này thật ra cũng ngoài dự kiến của Mục Thành Quân.

Lúc trước không phải hắn chưa từng thử. Cô thư ký Tô Thần lựa cho hắn đã trăm phương nghìn kế quyến rũ hắn, hai người cũng đã tới bước kia, nhưng Mục Thành Quân nhớ rõ ràng cảm giác ngay lúc đó, nếu không phải lực bất tòng tâm, hắn cũng đã không dùng mấy thứ trong ngăn kéo khách sạn.

Hắn và Tô Thần tổng cộng cũng chỉ có hai buổi tối, hẳn là trùng hợp chăng, gặp đúng lúc cơ thể hắn làm được.

Nhưng lần thứ ba này, được tính là sao đây?

Mục Thành Quân không có chút cảm giác không khoẻ nào, hắn tựa như người bình thường, dục vọng đang quay cuồng trong cơ thể. Hắn quá nhớ cảm giác như vậy, hắn nói không nên lời loại cảm giác phấn khích này, thật sự như kẻ liệt đã lâu bỗng nhiên có thể đứng lên đi lại. Cơ thể Tô Thần không biết được loại lo được lo mất này của hắn, cô chỉ biết mình khó chịu muốn chết.

“Mục Thành Quân!” Khớp xương bàn tay cô trắng lên. “Hoặc bây giờ anh buông tôi ra ngay, hoặc…”

Hoặc, ít nhất cũng phải nhẹ chút đi!

Ngực Mục Thành Quân dính sát vào lưng Tô Thần, ngữ khí của hắn nhu hòa đi, trong lời nói mang theo loại mê hoặc không nói rõ được, “Được, tôi nhất định sẽ nhẹ hơn, nhưng em cũng phải phối hợp với tôi, chúng ta từ từ tới, lâu một chút.”

“Anh điên rồi hả!” Tô Thần nghe thế, lại bắt đầu muốn giãy giụa.

Hai tay Mục Thành Quân chống bên bồn tắm, Tô Thần chỉ có thể khom người thấp xuống, cả người hoàn toàn bị Mục Thành Quân khống chế.

“Tô Thần, giờ tôi cũng không gạt em. Có rất nhiều lúc tôi lực bất tòng tâm, tôi muốn thử xem cực hạn của tôi tới đâu, tôi muốn thử với em xem tôi rốt cuộc có thể làm người bình thường không.”

Tô Thần khó chịu muốn lùi ra, khó tránh khỏi việc nói mà không lựa nên lời, “Làm gì một hai phải tìm tôi thử?”

“Vậy em muốn tôi đi tìm người khác?”

Tô Thần cắn môi dưới. Nếu cô nói “đúng”, thật sự Mục Thành Quân có thể sẽ làm loại chuyện này đến đâu đây? Lời cô nói đã đến tới cổ họng, lại bị cô nuốt xuống, cô có vẻ không muốn hắn ra ngoài tùy tiện tìm lung tung.

Cô cũng không biết khi nào mình lại có ý nghĩ như vậy, lúc trước rõ ràng hy vọng hắn đêm không về ngủ mới đã.

Mục Thành Quân nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, tuy không được Tô Thần đáp lại, nhưng ý tứ trong đó, hắn vẫn có thể hiểu rõ ràng.

Người đàn ông thấp giọng cười khẽ; Tô Thần nghe được tiếng hắn cười, có chút tức giận, “Anh cười cái gì?”

“Không có gì.” Bàn tay Mục Thành Quân xoa nhẹ trên lưng cô. Tô Thần muốn dậy, tay Mục Thành Quân sờ chỗ đầu gối cô, “Có phải quỳ khó chịu không?”

“Phải, nếu không anh thử đi?”

“Vậy được, chúng ta lên giường.” Nói xong lời này, Mục Thành Quân lui người ra sau đứng lên trước. Đứng trên mặt đất, Mục Thành Quân liền kéo Tô Thần, trực tiếp khiêng cô trên vai mình. Cả người Tô Thần dính đầy bọt biển, “Thả tôi xuống, tôi còn chưa dội sạch đâu.”

“Bọt xà phòng không dơ, không cần dội.”

“Khẩu vị của anh cũng quá nặng rồi, thả tôi xuống tắm đi!”

Cả người Tô Thần xoay ngưbọt biợc, cánh tay rũ xuống, bọt xà phòng màu trắng theo người chảy xuống. Vào phòng ngủ, Mục Thành Quân ném Tô Thần lên giường. Cả người cô dính dính nhớp nhớp, thật ra Mục Thành Quân cũng không khá hơn chỗ nào.

Tô Thần sau khi được tự do liền muốn xuống giường, Mục Thành Quân duỗi tay cầm mắt cá chân cô lại. Cô giãy giụa, thế mà lại tránh được; Mục Thành Quân thấy thế, dứt khoát đè cả người lên.

“Trơn quá, có điều vậy cũng tốt, đợi lát nữa có lẽ em sẽ thấy nhẹ nhàng.”

“Cái gì?” Lời của Tô Thần vừa hỏi khỏi miệng, ngay sau đó liền mắng, “Lưu manh!”

Mục Thành Quân bật cười, từ trên cao nhìn xuống gương mặt Tô Thần chăm chú, “Sao em còn mắng chửi người?”

“Anh… Anh nói…”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Hai tay Mục Thành Quân đè cô lại. “Hôm nay tôi thế nào cũng phải hiểu rõ mới được. Tô Thần, em nói nếu tôi chỉ làm được với em, gặp người khác lại không làm tới cùng được; em nói tôi nên làm gì bây giờ?”

Tô Thần nhíu hàng lông mày đẹp, “Lời này đừng nên hỏi tôi, hẳn phải tự hỏi anh đấy!”

“Nếu thật vậy, em sẽ bị ảnh hưởng.”

Hai tay Tô Thần đẩy lồng ngực Mục Thành Quân, “Yên tâm, sẽ chẳng như vậy…”



Mục Kính Sâm trở lại sân huấn luyện, trong phòng đèn sáng, anh thả nhẹ bước chân đi vào. Hứa Lưu Âm nghe được động tĩnh, hai mắt vốn đang nhắm lại hơi mở ra.

“Anh về rồi.”

“Không phải bảo em cứ ngủ đi?”

Cô để cuốn sách trong tay qua, “Vừa rồi bị ác mộng, dọa em giật mình.”

Mục Kính Sâm ngồi xuống bên giường, Hứa Lưu Âm nhìn anh, “Không bị thương chứ?”

“Không có, nhẹ nhàng làm xong luôn.”

Cô duỗi tay sờ sờ lên người anh, khuôn mặt người đàn ông lộ vẻ nghi ngờ, “Làm gì đó?”

“Không yên tâm mà!”

Mục Kính Sâm bật cười, bắt lấy tay Hứa Lưu Âm, “Đêm nay nguy hiểm nhất là anh cả anh, anh không sao cả.”

Nói đến đây, Mục Kính Sâm móc di động trong túi ra, “Cụ thể xử trí nhà họ Tân thế nào, anh còn phải hỏi anh ấy một chút.”

Mục Kính Sâm gọi cho Mục Thành Quân, di động của Mục Thành Quân nhét trong túi quần tây, mà cái quần kia đã cởi để trong phòng tắm. Tô Thần nghe thấy tiếng chuông di động từng đợt truyền tới lỗ tai, cô dùng tay ngăn khuôn mặt Mục Thành Quân lại, “Điện thoại của anh.”

“Đừng bận tâm nó.”

“Nói không chừng có việc gấp thì sao?”

“Việc gấp nữa thì cũng không gấp bằng chuyện lúc này…”

Mục Kính Sâm gọi mấy cú, đều không có người bắt máy, ngón tay anh gõ nhẹ hai cái trên màn hình, “Không phải trên đường trở về đã xảy ra chuyện gì chứ?”

“Nếu xảy ra chuyện, bên kia hẳn đã báo anh rồi?”

“Đề phòng, anh vẫn nên gọi về nhà vậy.”

Mục Kính Sâm lập tức gọi vào máy bàn trong phòng bà Mục, không bao lâu, đầu kia điện thoại truyền đến giọng bà Mục: “Alo?”

“Mẹ, là con.”

“Kính Sâm à, con về sao?”

“Con ở sân huấn luyện.” Mục Kính Sâm nhìn đồng hồ, “Mẹ, anh cả đã về chưa?”

“Về từ lâu rồi.”

Người đàn ông bắt chéo hai chân thon dài, “Về lâu rồi? Vậy sao gọi điện thoại, anh ấy không nghe?”

“Có lẽ không nghe thấy chăng.”

“Không thể nào! Hẳn anh ấy biết con sau đó sẽ tìm anh ấy có việc.”

Bà Mục nghĩ ngợi, nói: “Có thể ngủ rồi.”

“Anh ấy còn ngủ được?” Mục Kính Sâm lại không tin.

Bà Mục vội vàng truy hỏi chuyện đêm nay, “Kính Sâm, con đem ngọn nguồn nói rõ cho mẹ xem. Lúc Thành Quân và Tô Thần về trông rất chật vật, mẹ cũng không hỏi nhiều lắm, bảo bọn chúng đi nghỉ trước, nhưng trong lòng mẹ vẫn không yên đó!”

Mục Kính Sâm một tay chống bên người, thuận miệng an ủi bà, “Mẹ, ngày mai con với Âm Âm về nhà, lúc đó sẽ nói chuyện với mẹ nhé! Mẹ cũng đừng quá lo lắng, chuyện đã qua rồi.”

“Mẹ xem bộ dạng Thần Thần, thế nào mà như từ trong bùn bò ra vậy?”

“Ừm, đêm nay quả thật rất nguy hiểm, khả năng nếu chậm một bước hậu quả không dám nghĩ đến.” Mục Kính Sâm nói đến đây, trong đầu lập tức nghĩ tới Mục Thành Quân, “Mẹ, sau khi anh về tâm tình thế nào?”

“Tâm tình?” Bà Mục hai tay nắm lấy ống nghe, bà trái lại không phát hiện Mục Thành Quân có chỗ nào không thích hợp. “Rất tốt, chỉ bị thương, mẹ cũng lo lắng gần chết.”

“Lúc con đến, anh cả bị đè xuống, Tân Thế Huân còn muốn cho diễn lại chuyện mấy năm trước.”

Bà Mục nghe mà tim như bị dao cắt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Bà hít thở sâu rồi chậm rãi nói: “May mắn lúc Lão Đại về không thấy có gì không thích hợp”

Nghe xong lời Mục Kính Sâm vừa nói, bà Mục vẫn lo lắng không thôi, “Mà không phải nó lại bị kích thích gì chứ? Cho nên điện thoại cũng không nghe? Không được, mẹ phải qua nhìn xem.”

“Mẹ!” Mục Kính Sâm mở miệng gọi bà lại. “Anh ấy nếu có chuyện, lúc về đã biểu lộ ra rồi…”

“Vậy sao điện thoại cũng không nghe chứ?”

Mục Kính Sâm đột nhiên nghĩ tới gì đó, “Mẹ, anh ấy giờ này sẽ không làm mấy chuyện không thể miêu tả đó đấy chứ?”

Bà Mục giật mình, nhất thời không phản ứng được lời của Mục Kính Sâm là có ý gì, mãi đến khi đầu kia điện thoại truyền đến giọng Hứa Lưu Âm nói: “Anh lại không đứng đắn!”

“Muốn chết!” Bà Mục vội tiếp lời. “Trong đầu suốt ngày không có gì nghiêm chỉnh.”

“Mẹ, trăm phần trăm là thế rồi. Anh cả đêm nay chịu thiệt lớn vậy, nhất định sẽ chờ điện thoại của con. Mẹ xem xem, cả di động anh ấy cũng không nghe, nhất định là đang làm việc gấp!”

Bà Mục chặn lời Mục Kính Sâm, “Anh cả con không phải người như vậy.”

“Mẹ cũng quá coi trọng anh ấy.” Mục Kính Sâm sau lại cười nói: “Nếu không, mẹ lên lầu xem?”

“Mẹ mới không đi đấy!” Bà Mục ngồi xuống bên giường. “Sợ đêm nay lăn qua lăn lại quá mệt mỏi, ngủ rồi.”

“Dựa vào tính tính anh ấy, người khác cắn anh ấy một cái, anh ấy mà không cắn lại thì sẽ còn sức nhảy cả nửa ngày, anh ấy có thể ngủ được sao?” Mục Kính Sâm nghĩ như vậy, từ từ bực lên, “Mẹ, mẹ nói anh ấy có thật quá đáng không? Con đây nhọc lòng thay anh ấy, còn định hỏi xem anh ấy nên đối phó với mấy người nhà họ Tân còn lại thế nào; anh ấy ngược lại hay lắm, con giờ còn chưa chui vào chăn đâu, mà anh ấy đã hưởng thụ trước rồi.”

“Đi đi đi!” Bà Mục hận không thể cúp máy lập tức. “Có việc ngày mai lại nói, cúp máy đây!”

“Mẹ, nhưng mà mẹ thật sự lên xem thử đi!!!”

Tút tút tút…

Đối diện truyền đến tiếng điện thoại đã bị ngắt máy, Mục Kính Sâm ném di động lên giường, nhìn Hứa Lưu Âm, “Sao anh cảm thấy có cảm giác thất bại lớn như vậy chứ?”

“Anh vốn dĩ đã không đứng đắn, đêm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, anh cả với chị dâu anh nhất định ngủ rồi.”

“Em không hiểu anh ấy.” Mục Kính Sâm cong cong khóe miệng. “Mấy người bọn em đâu phải là anh mà hiểu anh ấy.”

Hứa Lưu Âm không nhịn được phì cười. “Đúng vậy, bọn em đều là tâm tư thuần lương, cũng chỉ có người không đứng đắn nhìn người khác mới có thể không đứng đắn ấy!”

Người đàn ông nghe vậy, nửa người trên nghiêng tới Hứa Lưu Âm, “Anh cảm thấy bệnh của Lão Đại khỏi rồi.”

“Ặc!” Hứa Lưu Âm dời tầm mắt. “Anh thảo luận với em cái này, không thấy kỳ quái sao?”

“Không thấy.”

“Bệnh của anh ấy nếu không ổn, vậy đứa bé lại từ đâu tới?”

Mục Kính Sâm mím môi dưới, “Em không hiểu, loại chuyện này cũng phải xem cơ duyên vừa khéo, chỉ không biết lúc anh ấy đối diện với Tô Thần, là tình cờ ‘được’ hay là nhiều lần đều ‘được’.”

“Anh cả anh nếu biết sau lưng anh bàn luận anh ấy như vậy, nhất định sẽ hộc máu.”

Mà lúc này, Mục Thành Quân đâu còn quản người khác nói hắn, nghĩ hắn thế nào.

Hắn quả thật muốn mượn cơ hội này xem xem bản thân với trước kia có gì khác không. Hai lần trước, Tô Thần đều kịch liệt phản kháng, cho nên hắn hoàn toàn không biết mình có thể giữ khống chế thoải mái được không.

Tô Thần nhíu chặt mày, cả khuôn mặt vùi vào trong gối. Cô không ngờ cô và Mục Thành Quân sẽ đi đến bước này nhanh như vậy. Tuy biết khó có thể tránh khỏi, nhưng lúc trước cô vẫn luôn trốn được thì trốn, nhưng có một số việc có đi thế nào cũng thành thuận theo tự nhiên nhỉ?

Tô Thần chống khuỷu tay bên người, thẳng người muốn tiến về phía trước, Mục Thành Quân nằm nhoài xuống, ở bên tai cô thì thầm: “Nhịn một chút.”

“Tôi thật sự mệt không chịu nổi nữa rồi.”

“Tôi biết.” Mục Thành Quân nỉ non, không ngừng hôn lên cần cổ cô. “Tô Thần, chúng ta chỉ cần vượt qua một bước này thì sẽ tốt thôi.”

“Lời anh nói, rất nhiều cái tôi nghe không hiểu. Một bước này? Bước nào?”

Đôi tay Mục Thành Quân vuốt ve vòng eo Tô Thần, “Tôi với em nếu có thể phù hợp hoàn mỹ, tôi cam đoan, tôi sẽ không đi tìm phụ nữ lung tung nữa.”

Thế này tính là gì? Hứa hẹn sao?

Có điều, hứa hẹn như vậy có phải cũng có điểm quá tùy hứng rồi không?

Tô Thần hoàn toàn không muốn để mình bị quay mòng mòng.

“Cho nên nếu anh tìm phụ nữ, thì sẽ là người có thể hoàn toàn phù hợp với anh ư?”

“Đó đương nhiên, nếu trong sinh hoạt cả tình dục cũng không có, vậy sao còn tiếp tục được?”

Tô Thần không chút do dự trả lại hắn một câu: “Vậy dựa vào cái gì phải do anh chọn? Tôi cũng nên chọn người có thể phù hợp với tôi…”

“Em lặp lại lần nữa?” Mục Thành Quân nói, hung hăng bóp cô một cái, “Em không được chọn, em chỉ có thể chọn tôi.”

“Dựa vào cái gì chứ?”

“Chỉ bằng tôi là Mục Thành Quân, em là Tô Thần.”

Người đàn ông nín thở tập trung, lúc sắp tới cao trào, hắn dừng lại đúng lúc. Sau khi lặp lại như thế, Mục Thành Quân cảm giác được cơn sảng khoái xưa nay chưa từng có. Hắn hoàn toàn có thể điều khiển được bản thân trước Tô Thần, hắn chỉ cảm thấy máu khắp người đều đang tuôn về một chỗ.

Hắn ôm chặt Tô Thần, run rẩy, sau đó càng dùng sức mà siết chặt cánh tay. Sau một lúc lâu, tiếng hít thở của hắn lúc này mới ổn định, trong miệng hắn mang theo tiếng cười, nói với Tô Thần: “Chúc mừng em, sau này nhất định em sẽ được “hạnh phúc”.”