Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 288




Edit: Dế Mèn

Mục Thành Quân không cần nghĩ tới cảnh kia đã biết nó có bao nhiêu tàn nhẫn, bởi hắn đã từng chân thật cảm nhận qua. Chẳng qua hắn không biết hắn có phải may mắn không, lần trước Tân Thế Huân không nghĩ sẽ đưa cái duy trì nòi giống của hắn cho chó ăn, cho nên mới để cho nhà họ Mục may mắn có được đứa con của hắn?

Mục Thành Quân cười lạnh, “Tôi cùng lắm sẽ như ông, có điều tôi vẫn may mắn hơn ông, tôi còn có đứa con trai, ông thì sao?”

Tân Thế Huân sắc mặt trắng bệch, như bị sét đánh mạnh. Mục Thành Quân đã chọc trúng chỗ đau nhất của ông ta, ông ta hung tơn nhìn Mục Thành Quân chằm chặp, “Mày cũng thật tàn nhẫn, mày biết rõ đứa con gái duy nhất của tao chết thế nào…”

“Tôi đương nhiên biết, nhưng tôi đã trả nợ. Tân Thế Huân, ông liên tiếp tìm tôi gây phiền toái, lúc trước hẳn tôi không nên màng giao ước làm gì, trực tiếp hủy hoại nhà họ Tân các ông luôn!”

“Ha ha ha!!! Mày đã hủy hoại nhà tao rồi!” Tân Thế Huân phất cánh tay mình. “Mục Thành Quân, nhiều năm như vậy, tao không có lúc nào không hồi tưởng lại cảnh tao cho người đè mày lại. Tao cảm thấy chỉ có vào lúc ấy, trong lòng tao mới có một chút khuây khoả, mày hiểu loại cảm giác này không?”

Tô Thần bị tên đàn ông dẫm bả vai, dùng hết lực trong người cũng không thể bò lên trên. Tên đàn ông giơ chân phải lên, đá mạnh xuống. Chỗ xương bả vai Tô Thần truyền đến cơn đau nứt, cô ngã bùm vào trong hố. Tên đàn ông đứng cạnh cười, dùng chân gẩy đất nâu đỏ xuống, bùn đất tản ra tanh hôi đáp xuống trên đầu, trên vai Tô Thần.

Hiện tai Mục Thành Quân sợ nghe nhất là: Tân Thế Huân ra lệnh một tiếng, cho người trực tiếp chôn sống Tô Thần.

Cũng không phải không có loại khả năng này, bằng không, ông ta đào cái hố vậy làm gì? Lại xô Tô Thần xuống làm gì?

Tân Thế Huân nghe thấy động tĩnh đàng sau, quay đầu lại nhìn, Tô Thần cào cào tóc, lần nữa đứng dậy.

Tân Thế Huân vung bàn tay đánh hướng vào mặt Mục Thành Quân, người đàn ông kêu lên, mặt xoay qua một bên. Tân Thế Huân đi đến cạnh Mục Thành Quân, “Tao thật sự không biết con gái tao lúc trước nhìn trúng mày điểm nào.”

Mục Thành Quân cúi đầu, nơi khóe miệng chảy máu, cánh môi hắn dâng lên nụ cười lạnh, “Đúng vậy, tôi cũng không biết. Nếu có kiếp sau, ông ngàn đừng vạn đừng để cô ấy nhìn tôi thấy được. Chuyện bất hạnh nhất đời này của tôi, đều là nhờ con gái ông ban tặng.”

“Mục Thành Quân!” Tân Thế Huân nói nghiến răng nghiến lợi, hàm xúc càng thêm mãnh liệt.

Tô Thần hoảng đến độ kêu to lên: “Mục Thành Quân, đừng nói nữa, đừng nói nữa!”

Đừng đi chọc giận người như vậy nữa, Tô Thần không dám nghĩ tới hậu quả.

Tân Thế Huân liền giữ chặt cổ áo Mục Thành Quân, “Giờ tao làm thịt mày.”

Vốn dĩ ông ta có thể thoáng cái giải quyết xong Mục Thành Quân và Tô Thần, nhưng cảm xúc của Tân Thế Huân đã bị Mục Thành Quân tác động. Tầm mắt Mục Thành Quân trông ra có chút mơ hồ, chỗ hai mắt vốn đã có thương tích, vừa rồi Tân Thế Huân càng không hạ thủ lưu tình. “Với ông mà nói, tra tấn tôi một chút mới là cách giải hận nhất đúng không?”

“Quả thật vậy.” Tân Thế Huân xoay người, nhìn về phía Tô Thần còn ở trong hố, “Người phụ nữ này biết trên người mày gánh mạng người không?”

“Tân Thế Huân, con gái ông vì sao chết, trong lòng tôi và ông biết rõ…”

“Trong lòng biết rõ cái gì?” Tân Thế Huân tiến lên mấy bước, ngồi xổm xuống, mắt không hề chớp nhìn sự nôn nóng trong mắt Tô Thần một cách chăm chú. “Nhìn ra được, người phụ nữ này đối với mày cảm tình rất sâu, tao chỉ muốn hỏi nó một câu, nó biết ngươi là hung thủ giết người không?”

Tô Thần nghe vậy, tầm mắt không khỏi nhìn vào Mục Thành Quân. Sắc mặt người đàn ông khẽ biến đổi, ánh mắt gắt gao nhìn Tô Thần, chưa từng giải thích nhiều.

“Tao vì cái gì chỉ có thể nhận con nuôi? Chính bởi vì con gái tao chết trong tay nó!” Tân Thế Huân nói, nâng cánh tay lên chỉ về phía Mục Thành Quân, ánh mắt thì nhìn Tô Thần chăm chăm như cũ. “Một mạng người, đó là mạng người đó!”

Tô Thần sắc mặt trắng bệch. Về nguyên nhân cái chết của cô con gái nhà họ Tân, cô chưa bao giờ nghe nói qua, nhà họ Mục người cũng sẽ không nhắc tới. Chỉ là, nghĩ đến đó chung quy vẫn là mạng người, tầm mắt Tô Thần không khỏi hướng về phía bia mộ kia…

Khóe miệng Mục Thành Quân nứt ra, có một số việc cất giấu, nhưng chung quy vô dụng.

Hắn ngồi dậy, tầm mắt lướt qua Tân Thế Huân nhìn về phía Tô Thần, “Tôi với cô con gái nhà họ Tân cũng coi như từng là chỗ bạn bè, cô ấy không phải chết trong tay tôi.”

“Mục Thành Quân, mày còn dám ngụy biện?” Tân Thế Huân đứng dậy, trong mắt như thắp lên một ngọn lửa. “Khi tao nhận được tin con bé qua đời, mày có nghĩ tới cảm thụ của tao không?”

“Con gái ông chết vì bệnh tim bẩm sinh, không phải sao?”

Tân Thế Huân nghe thấy câu này, kích động đến nỗi cả người đều run rẩy, “Nếu không phải nó lên giường với mày, nó sẽ chết sao? Nó sẽ chết sao?” Người đàn ông xông tới trước, giơ tay túm cổ áo Mục Thành Quân, dùng sức lay lay, miệng lặp lại câu hỏi: “Nó sẽ chết sao?”

Mục Thành Quân đứng thẳng tắp, hỏi lại một tiếng: “Ý của ông là, con gái ông bất luận nói chuyện yêu đương với đối tượng nào cũng không thể lên giường với họ phải không?”

“Khốn nạn!” Tân Thế Huân vung một đấm.

Tô Thần nghe được tiếng “bốp” truyền tới lỗ tai, khóe môi cô phát run, không nghĩ tới cô con gái nhà họ Tân thế mà chết như thế.

“Mục Thành Quân, nếu không phải mày chạm vào nó, nó sẽ không chết.”

Cho nên Tân Thế Huân hận, hận con gái mình không ngoan ngoãn nghe lời, hận dục vọng của Mục Thành Quân, hận hắn hại chết con gái duy nhất của ông ta.

Mục Thành Quân vùng ra hai cái, có điều tên bên cạnh dùng sức ấn hắn, hắn gần như không thể động đậy. “Phải, cô ấy bệnh tim nghiêm trọng, nhưng nếu không phải cô ấy cố ý giấu giếm bệnh tình của mình, tôi cũng sẽ không phát sinh quan hệ với cô ấy!”

Lúc tình đầu ý hợp, hai người đã xảy ra quan hệ. Mục Thành Quân cảm thấy hắn không sai, lúc cô con gái nhà họ Tân phát bệnh, hắn cũng khiếp sợ, cũng khẩn cấp làm các biện pháp cấp cứu, cuối cùng đưa cô ấy tới bệnh viện. Có điều cô con gái nhà họ Tân cuối cùng không qua được cửa ải kia. Tân Thế Huân hận hắn, cũng phải, chung quy cô con gái nhà họ Tân chết dưới người Mục Thành Quân. Cho nên khi hắn bị trả thù điên cuồng, nhà họ Mục mới nhịn xuống cơn giận này, nói giao ước xong xuôi như vậy với nhà họ Tân.

Việc này có vẻ chỉ có thể nói là ngoài ý muốn, nhưng trong lòng Tân Thế Huân, trước giờ đều không cho là vậy.

“Nếu không phải mày không quản được nửa người dưới của mày, con gái tao sẽ xảy ra chuyện sao?”

“Vậy ông có thể cam đoan, dù tôi không chạm vào cô ấy, người đàn ông khác cũng sẽ không chạm vào cô ấy sao? Nếu ngày nào đó cô ấy đi trên đường rồi phát bệnh, có phải ông còn muốn đổ lỗi con đường kia?”

Khóe môi Tân Thế Huân run run, hắn đi đến bên hố, lần thứ hai ngồi xổm xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn Tô Thần chằm chằm, “Cô sao, cô cảm thấy nó nói có đạo lý không?”

“Người chết không thể sống lại, huống hồ…” Cô con gái nhà họ Tân sức khỏe vốn dĩ đã không tốt, tuy cái chết của cô ấy có quan hệ trực tiếp tới Mục Thành Quân, nhưng thế cũng không đến mức đòi hắn đền mạng.

Tân Thế Huân nghe Tô Thần nói, trong mắt càng lúc càng lạnh, ông ta gật đầu, “Được, được lắm.”

Ông ta bỗng nhiên duỗi tay chỉ về phía trước, “Có lẽ cô có thể đi tìm con gái tôi, nói cho nó một tiếng, người chết không thể sống lại.”

Tô Thần kinh hãi, “Ông…”

“Chôn cô ta cho tôi!”

Tân Thế Huân không để lộ ra bất luận cảm xúc kích động gì, nhưng mấy chữ này lại nặng nề đập vào lòng Mục Thành Quân, hắn thần sắc kinh hãi, “Tân Thế Huân, ông đừng làm bậy!”

“Vừa rồi không phải mày nói đó sao? Nó chẳng qua chỉ là công cụ sinh sản thôi, cho nên sống chết của nó, hẳn mày sẽ không để bụng lắm đâu nhỉ?”

Bên cạnh có kẻ cầm lấy cái xẻng, đất đai đầy sạn ném vào Tô Thần, rơi xuống trên đầu cô đầy bùn đất màu nâu vàng. Tô Thần vội dùng hai tay chắn mặt mình. Mục Thành Quân vùng vẫy kịch liệt, nhưng một chút hiệu quả cũng không có.

“Dừng tay!”

Nhưng những kẻ đó sẽ không nghe hắn. Tân Thế Huân nhìn chằm chằm Tô Thần, mấy kẻ khác cầm lấy xẻng. Tân Thế Huân đứng lên, cầm cái xẻng sắt từ trong tay một người trong đó, “Để tôi.”

Đầy đất hất xuống rất, mau chóng tới ngang chân Tô Thần. Cô không mở mắt ra được, một số đất đập vào lưng cô, hơi đau, nhưng nhiều hơn vẫn là sợ hãi.

Tô Thần kêu cứu mạng, hai tay ôm lấy đầu mình, nhưng ở đây trừ bọn họ ra, không còn người nào. Tô Thần không màng tất cả muốn xông lên, cô chạy tới mép hố, đôi tay bám vào muốn leo lên. Tân Thế Huân thấy thế, hất mạnh cái xẻng sắt tới. Mục Thành Quân vô cùng sợ hãi, “Tô Thần, cẩn thận!”

Cô theo bản năng buông tay mình ra, thân người lăn ra sau, ngã lại vào hố. Tân Thế Huân ném xẻng vào cạnh vũng bùn, xái xẻng sắc bén cắm sâu hơn phân nửa, có thể thấy ông ta đã dùng bao nhiêu lực. Tô Thần nằm trên mặt đất, nhìn cái xẻng của người đàn ông cắm ở đó. Trái tim Mục Thành Quân như muốn vọt lên tận cổ họng, nếu vừa nãy là đánh vào Tô Thần, có thể nghĩ tới hậu quả như nào.

Bùn đất che trời lấp đất mà đến, rất nhanh liền vùi nửa người Tô Thần. Cô không dám trốn lên nữa, cô gắng sức rút chân mình ra, để mình đứng lên trên đống đất.

Tân Thế Huân vung cái xẻng đập tới, Tô Thần chỉ có thể ngồi xổm xuống; thấy thế, người đàn ông hất một xẻng đất lên người cô.

“Dừng tay!” Mục Thành Quân cắn răng, muốn xông lên trước.

Tô Thần ngồi xổm ở đó, chỉ cần muốn dậy, sẽ có một xẻng vung về phía cô. Cô ôm chặt bả vai không dám lộn xộn, lưng nhanh chóng phủ đầy bùn đất, nặng trĩu đè lên cô.

Mục Thành Quân vùng vẫy người tới phía trước, “Dừng tay, dừng tay!”

Tân Thế Huân cười càng thêm lớn tiếng, “Tốc độ nhanh hơn cho tao, chôn nó cho tao!”

“Tân Thế Huân, người ông phải đối phó là tôi…”

Tân Thế Huân nâng tay lên, dùng sức cắm cái xẻng trong tay xuống đất, “Mày muốn nhìn nó bị chôn sống phải không?”

“Ông nếu thật sự không tiêu được cơn giận này thì cứ nhằm vào tôi này.”

Tân Thế Huân hướng khuôn mặt về phía Mục Thành Quân, khóe miệng bỗng nhiên dâng lên nụ cười lạnh quái dị, “Được đấy! Có phải tao làm gì mày cũng được?”

“Ông muốn làm gì tôi?”

“Buông nó ra.”

Hai gã đàn ông bên cạnh buông tay ra, Mục Thành Quân giơ bàn tay lau chỗ bên miệng. Tầm mắt Tân Thế Huân hơi hạ xuống trên người hắn, “Mục Thành Quân, tao cảm thấy mày có thể tự mình làm. Tao cho mày năm phút, cởi quần ra, rồi cắt của quý của mày đi.”

Bàn tay Mục Thành Quân hơi nắm lại. Tô Thần nghe nói thế, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.

Người đàn ông không nói gì, sắc mặt khó coi và nghiêm trọng. Tân Thế Huân mở hai tay ra, “Tao có thể chờ mày, nhưng chỉ sợ con đàn bà của mày không chờ nổi. Cứ một giây mày chưa chịu đồng ý, tao liền một khắc không cho chúng dừng tay, xem xem mày có thể kéo thời gian đến đâu, hay nó có chờ được không.”

“Tân Thế Huân!” Mục Thành Quân giận tím mặt, xông lên phía trước, nhưng lại bị kéo lại rất nhanh.

Tô Thần cắn răng một chữ cũng không kêu lên. Cô không dám đứng dậy, thân người đã bị vùi hơn phân nửa rất nhanh, tóc cũng đều là bùn đất. Mục Thành Quân nhìn thấy, tự nhiên lòng nóng như lửa đốt, “Ông thả cô ấy đi.”

“Tay chân bọn mày chậm quá, giữ chặt lại!” Tân Thế Huân lên tiếng phân phó.

Tô Thần ngồi xổm ở đó, chân lập tức nhũn ra, người ngã ra sau, khi vừa định bò dậy, đầy đất cát lại rơi xuống người, miệng cũng sặc, “Khụ khụ, khụ khụ!!!”

Mục Thành Quân đẩy mấy kẻ bên cạnh ra, hắn nôn nóng lên tiếng: “Được, tôi đồng ý với ông.”

Lỗ tai Tô Thần ong ong, nghe được tiếng người đàn ông nói chuyện, cô không khỏi quay đầu nhìn về phía Mục Thành Quân, “Anh điên rồi phải không?”

Điều kiện như vậy cũng có thể đồng ý ư?

Thế không phải rõ ràng muốn lấy mạng Mục Thành Quân sao? Nếu hắn chịu nhận áp bức và lăng nhục như vậy một lần nữa, hắn còn có thể đứng dậy sao?

“Mục Thành Quân!”

Người đàn ông đưa tay về phía hông mình, “Ông bảo người dừng tay đi.”

Tân Thế Huân giơ bàn tay lên, mấy kẻ đó ngừng động tác lại. Tân Thế Huân buồn cười nhìn Mục Thành Quân chăm chú, “Làm đi.”

Ngón tay Mục Thành Quân dừng trên dây nịt, miệng Tân Thế Huân đầy vẻ trào phúng, “Cả đám mở to hai mắt mà nhìn cho rõ, Mục tiên sinh chính là người chịu tổn thất. Đợi lát nữa còn trò hay lên sàn, cũng sẽ cho tao được mở to hai mắt!”

Tô Thần tuyệt đối không thể cho phép hắn làm như vậy. Cô đứng bật dậy, nhưng trong hố đều là đất, cô lảo đảo ngã xuống đất. Cô bò đến hố vừa muốn đi lên. “Mục Thành Quân, anh không cần lo cho tôi, anh đừng nghe ông ta.”

Tân Thế Huân quay người lại, nhấc một chân đá vào vai Tô Thần. Cả người cô ngã văng ra sau, cả người đều là bùn đất, nhìn qua vô cùng chật vật.

Mục Thành Quân bỗng nhiên tiến lên hai bước, người đàn ông quay đầu lại. Vai bị kéo lại, Mục Thành Quân húc đầy về phía trước, vừa lúc đụng vào đầu Tân Thế Huân. Tân Thế Huân ôm trán, thẹn quá hóa giận, “Đè nó lại cho tao, đè!”

Mục Thành Quân bị ấn xuống đất, Tân Thế Huân lộ ra bộ mặt dữ tợn, “Lột quần nó ra.”

Mấy tên kia tiến lên đè tay chân Mục Thành Quân lại. Nước mắt Tô Thần không chịu sự kiểm soát mà trào ra. Cô chưa bao giờ thấy Mục Thành Quân như vậy, cũng biết sỉ nhục như vậy đang lăng trì hắn từng nhát, đau đớn như vậy, cô hoàn toàn có thể đồng cảm được như chính mình bị.

“Các người buông anh ấy ra! Mục Thành Quân!”

Nước mắt Tô Thần lã chã rơi xuống, khóc kêu: “Sao anh lại tới đây, anh đừng quan tâm tôi là được mà!”

Tô Thần còn nghe được tiếng chó sủa. Cô tưởng Tân Thế Huân chỉ tùy tiện nói vậy, không ngờ ông ta thật sự mang theo một con chó tới đây.