Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 264




Editor: Dế Mèn

Hứa Lưu Âm duỗi tay muốn cầm lấy cổ tay Mục Kính Sâm, có điều mới vừa đụng tới anh, người đàn ông liền như kinh sợ rụt tay lại.

Anh bó tấm chăn sát vào người, nhưng ngồi dưới đất, thảm lại ướt, anh cắn hàm, có vẻ như rất lạnh, rất lạnh. Hứa Lưu Âm thấy bờ môi anh run run, cả người đều đang phát run. “Mục Kính Sâm?”

Giọng cô run rẩy, muốn tiến lên ôm lấy anh.

Một bàn tay từ sau lưng vươn tới, người huấn luyện viên đè bả vai cô lại, “Cô Hứa, đừng đụng vào anh ấy.”

“Vì sao?”

“Tóm lại, hiện tại đừng đụng vào anh ấy.”

Cánh tay Hứa Lưu Âm cứng đơ giữa không trung, cô không muốn nghe lời khuyên mà tiến lên. Mục Kính Sâm không tiếp thu được việc người khác lại gần mình, chẳng lẽ cả cô cũng không được sao? Đôi mắt người đàn ông hơi mở ra, thấy hình như có bàn tay giơ tay, anh dùng sức phủi tay cô đi.

“Mau đưa sếp Mục về phòng.”

Nước từ ngạch cửa căn nhà gỗ ào ào chảy ra ngoài. Mục Kính Sâm dựa người ở đó, cả người xiêu vẹo, thiếu chút nữa ngã quỵ. Anh dùng tay chống bên người, cảm giác được lòng bàn tay chạm phải bùn lắng và nước đọng. Mục Kính Sâm giơ tay lên nhìn, cả bàn tay đều bẩn, như một năm trước khi anh ở dưới dòng sông, đào từng thứ từng thứ cũ ra.

Mục Kính Sâm đột nhiên co rúc hai chân, vung tay thật mạnh, hai chân anh đạp loạn trước sau, nhưng vì lưng đang dựa vào căn nhà gỗ, căn bản không có đường lui.

Hứa Lưu Âm thấy anh luống cuống, đứng cũng đứng không nổi, như đang bị nhốt trong thế giới của anh.

Trong cổ họng anh phát ra tiếng vùng quẫy và tiếng hít thở không thông. Hứa Lưu Âm thấy anh há to miệng mà đớp không khí, rồi lại giống như không thể thở ra. Một người huấn luyện viên nhanh chóng tiến lên, dùng sức véo vào người Mục Kính Sâm.

“Mau, mau đưa về phòng.”

Rời khỏi chỗ này, hẳn anh sẽ có thể tốt hơn rất nhiều.

Một người đàn ông tướng tá cường tráng tiến lên, khom lưng, “Mau!”

Hai người khác nâng Mục Kính Sâm lên, đưa anh lên lưng người đàn ông, “Được rồi, đi.”

Hứa Lưu Âm theo mấy người họ bước nhanh về phía trước. Đi tới nơi ở của cô và Mục Kính Sâm trên lầu hai, nhìn thấy tình cảnh như vậy, người gác cửa vội mở cửa ra.

Người huấn luyện viên cõng Mục Kính Sâm vào, một người khác xốc chăn trên giường lên. Người đàn ông đặt Mục Kính Sâm xuống giường, bỏ tấm thảm trên người anh ra. Hứa Lưu Âm ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn bọn họ nhanh chóng cởi bỏ giày, áo, cả quần của Mục Kính Sâm.

Giờ này, chẳng ai nghĩ đến hai chữ “ngại ngùng”, động tác của bọn họ nhanh chóng, càng không như thể chưa bao giờ xử lý loại chuyện này. Ném quần áo dơ xuống đất, một người huấn luyện viên dùng chăn bọc Mục Kính Sâm lại.

“Được rồi, được rồi, bên sân huấn luyện vẫn còn người, các anh mau qua đó đi.”

“Được.”

Hứa Lưu Âm đứng ở mép giường, có chút không biết làm sao. Người huấn luyện viên kéo một cái ghế không xa đó lại, trông nom trước giường Mục Kính Sâm.

Người đàn ông được bọc chăn, giờ như đã an tĩnh hơn nhiều. Hứa Lưu Âm không biết anh có đang ngủ hay không, cô muốn qua đó xem.

Cô gập một chân muốn leo lên giường, người huấn luyện viên thấy thế, vội túm chặt cánh tay cô, “Đừng lên.”

“Vì sao?”

“Nói không chừng anh ấy sẽ vô thức mà đả thương cô đấy.”

Hứa Lưu Âm đứng ở mép giường. Người huấn luyện viên nhìn chằm chằm người đang khum khum trên giường, hỏi: “Cô biết anh ấy vì sao lại như vậy không?”

“Nghe nói, là vì tôi.”

“Cô rất khó tưởng tượng ra anh ấy sẽ như vậy đúng không?”

Trong lòng Hứa Lưu Âm không nhịn được cay cay, “Hồi ngồi cùng xe với anh ấy có gặp một lần rồi. Khi đó mưa to, nhưng không nghiêm trọng như lần này.”

“Lần này, anh ấy bị chặn trong căn nhà gỗ, gần như là một không gian bịt kín, chỉ có một cánh cửa mở mà anh ấy cũng không dám đi ra ngoài.”

Hứa Lưu Âm nhìn Mục Kính Sâm nằm trên giường. Anh giờ yên tĩnh cực kỳ, mi mắt nhắm chặt. Có thể vì cảm nhận được chung quanh lúc này đã an toàn, cho nên anh không hề giãy giụa, cũng sẽ không khẩn trương đến nỗi quên bản năng hít thở.

“Tôi thật sự không nghĩ tới anh ấy sẽ như vậy.”

“Anh ấy khi đó tưởng cô đã chết, lúc chỉ dẫn và xác nhận hiện trường, anh ấy cũng ở đó; cô thì sao, cô biết chuyện anh ấy tưởng cô đã chết không?”

Hứa Lưu Âm vẫn luôn không muốn nhớ tới sự việc khi đó, “Biết.”

Người huấn luyện viên nghe câu trả lời như vậy, khó tin mà nhìn chằm chằm về phía Hứa Lưu Âm, “Cô biết? Nếu cô biết, vì sao không nói cho anh ấy cô không sao? Cô còn sống, nhưng lại làm anh ấy nửa chết nửa sống, người phụ nữ như cô trái tim cũng thật độc ác!”

Hứa Lưu Âm khuôn mặt trắng bệch, cô không nói cho bất cứ ai rằng cô khi đó đã mất tự do, cô bị Mục Thành Quân nhốt lại.

“Tôi là thấy báo chí đưa tin, cũng thấy có người chỉ dẫn xác nhận hiện trường.”

“Cô là muốn nói, cô không gặp được sếp Mục, phải không?”

Hứa Lưu Âm khẽ gật đầu. Khi đó Mục Thành Quân nói với cô, biết được tin cô chết, Mục Kính Sâm nói cô đáng, điều này cuối cùng thiếu chút nữa chôn sống Hứa Lưu Âm xuống bùn đất đến chết, nhưng cô cuối cùng đã vùng vẫy sống lại. Giờ nghe được người huấn luyện viên nói như vậy, trong lòng cô thật ra đã sớm hiểu ra, lúc trước Mục Thành Quân đã lừa cô.

“Không, tôi tin tôi chết rồi, anh ấy cũng sẽ đau lòng khó chịu.”

“Đâu chỉ là đau lòng khó chịu, thế còn không bằng nói là mổ ngực anh ấy ra, móc tâm huyết anh ấy đi rồi.”

Hơi thở của Hứa Lưu Âm hơi nghẹn, cô ngơ ngẩn ngồi xuống mép giường.

“Sếp Mục trên tay có một vết sẹo, cô có để ý không?”

Khi Mục Kính Sâm dắt tay cô, bàn tay anh thô xấu, một dạo cô nghĩ đó là Mục Kính Sâm bất cẩn bị thương. Hứa Lưu Âm hơi nắm tay lại, “Tôi có thấy, chỉ là tôi không hỏi, anh ấy cũng không chủ động nói.”

“Đó là khi anh ấy xuống sông tìm cô thì bị cắt phải, bàn tay bị cắt đứt hết.”

Hai tay Hứa Lưu Âm đan vào nhau, mười ngón nắm chặt, “Tôi tưởng tôi chết rồi, anh ấy cùng lắm chỉ cảm thấy có chút khó chịu, hoặc là cảm thấy tiếc cho tôi mà thôi.”

“Hóa ra trong lòng cô, sếp Mục yêu cô không đủ, phải không?”

“Tôi…”

“Chỉ khi có ý nghĩ như thế, cô mới có thể suy ra vậy.”

Chóp mũi Hứa Lưu Âm cay cay, “Khi đó để anh ấy tưởng tôi chết cũng khá tốt, tôi trước sau có ôm suy nghĩ như vậy.”

“Một năm trước, biết được tin cô chết, sếp Mục gần như bỏ sân huấn luyện không quan tâm. Bà Mục rất đau lòng, lại lo anh ấy có thể xảy ra chuyện gì không, ai cũng không thể 24 giờ để ý sếp Mục. Nhưng chỉ cần anh ấy mất tích một cái, bà Mục sẽ liền tìm chúng ta. Chúng tôi đã nhiều lần thấy nước mắt và sự bất lực của bà Mục, cũng đã nhiều lần thấy sếp Mục không hề lý trí, anh ấy khi đó sống còn không bằng người điên.”

Ánh mắt Hứa Lưu Âm hướng về phía Mục Kính Sâm. Người huấn luyện viên ngồi không nhúc nhích, “Hóa ra rất nhiều rất nhiều việc, cô cũng không biết.”

“Tôi muốn quên đi chuyện trước kia.”

“Cô có thể lựa chọn quên đi, nhưng việc xảy ra với sếp Mục, nó tồn tại một cách chân thật, cô dựa vào cái gì mà quên được rồi?”

Vai Hứa Lưu Âm run nhè nhẹ. Lời người huấn luyện viên nói rét run, “Hay là nói nó chỉ xảy ra với sếp Mục, chỉ cần cô không hỏi thì có thể không biết gì, phải không?”

“Tôi!!!”

“Cô Hứa, bóng ma tâm lý của sếp Mục là thế nào mà có, tôi biết, cô muốn nghe không?”

Hứa Lưu Âm theo bản năng chợt sợ hãi, “Tôi biết là vì tôi.”

“Nghe thử đi, một câu đơn giản bao nhiêu, đương nhiên là vì cô. Nhưng cô không biết anh ấy bị bức thành như vậy thế nào đâu!”

Hốc mắt Hứa Lưu Âm nóng lên, nâng bàn tay lau nhẹ.

“Một năm trước, vẫn là bà Mục gọi điện thoại cho tôi, nói Sếp Mục đã lái xe đi… Nhưng chúng tôi ai cũng biết, muốn tìm anh ấy cũng không khó, anh ấy nhất định là tới bờ sông tìm cô.”

Một năm trước.

Một chiếc màu đen xe chạy đến trước bờ đê, phía mặt kia có bùn đất, còn có cỏ dại. Người đàn ông xuống xe, từ cốp sau kéo xuống hai ván gỗ to. Anh kê ở trước xe, rồi mới lái xe xuống.

Bờ sông không hoàn toàn được đá chèn kiên cố, cũng có bờ cát được hình thành tự nhiên nhưng mà rất nông, rất nông, thay vì nói bờ cát, vậy không bằng nói là cái đầm cát.

Xe Mục Kính Sâm lung lay chạy tới. Bánh xe mau chóng đụng phải nước sông, nước dần dần tràn qua thân xe, dần dần, bao phủ nửa chiếc.

Cửa sổ xe Mục Kính Sâm để mở, nước sông vẩn đục từ ngoài cửa sổ chảy vào. Xe vẫn tiếp tục chạy về phía trước, nuớc bỗng chốc toàn bộ ào xộc vào, bánh xe đột nhiên đơ, xe ngừng lại.

Người đàn ông nhìn nước sông ngập qua bàn chân mình, chưa được bao lâu đã qua đầu gối anh, rồi đến trước ngực anh rất nhanh.

Mục Kính Sâm điều chỉnh ghế, nằm ngã ra sau, mui trần cũng được mở ra.

Cảm giác ngâm mình trong nước, không phải là lần đầu tiên anh nếm thử. Cả người anh mùi rượu, trong không gian chật hẹp nhanh chóng đều là loại hương vị nồng nặc này.

Người huấn luyện viên lái xe tới bờ sông, đưa mắt nhìn lại, không thu được gì, “Không thấy xe của Sếp Mục.”

Một người khác trên ghế lái phụ ló đầu ra, “Nhìn kìa, xe của sếp Mục ở dưới nước.”

Hai người mau chóng xuống xe, chạy về phía Mục Kính Sâm.

Xuống nước, tốc độ đi cũng bị kéo chậm lại rất nhiều. Người huấn luyện viên đi tới bên xe, thấy cửa sổ xe mở, có điều khi ngóng vào lại không phát hiện bóng dáng Mục Kính Sâm đâu.

Ghé đầu vào xe, sau khi thấy rõ ràng tình huống bên trong, anh ta liền chấn động.

Mục Kính Sâm rõ ràng đang ở trong xe, nhưng mà anh đang nằm ngửa, nước lấp qua hết người anh, gồm cả khuôn mặt anh. Người huấn luyện viên cực kỳ hoảng sợ, vươn tay túm cổ áo Mục Kính Sâm, kéo mạnh anh dậy.

“Sếp Mục!”

Mục Kính Sâm hai mắt nhắm nghiền, nước đục bẩn từ khuôn mặt tuấn tú của anh chảy xuống. Người huấn luyện viên giơ tay lắc lắc nửa người trên của anh, “Sếp Mục, sếp Mục.”

Người đàn ông đẩy tay anh ta ra, “Đừng động vào tôi.”

Thấy anh vẫn có thể nói lời như vậy, trong lòng người huấn luyện viên được thả lỏng, “Anh mau ra đây đi.”

Mục Kính Sâm nhắm hai mắt, lần thứ hai nằm ngả ra sau. Lưng đụng xuống mặt nước, rồi cả người dùng sức chìm vào trong làn nước. Mái tóc màu đen nhanh chóng ngấm nước, như bèo rong đang lay vẫy, có điều sau một hồi, mặt nước yên ắng lại.

Người huấn luyện viên nhìn, biết anh trong lòng khó chịu, nhưng không thể tùy ý để anh lấy sinh mạng mình ra đùa như vậy.

Lần thứ hai anh ta duỗi tay ra, túm Mục Kính Sâm từ trong nước lôi ra.

Người đàn ông há to miệng thở hổn hển, hai mắt đột nhiên mở ra, trong con ngươi lộ ra một dạng cảm xúc phức tạp, “Tôi thấy cô ấy, tôi thật sự đã thấy cô ấy.”

“Sếp Mục, anh đừng như vậy. Người chết không thể sống lại, anh buông cô ta đi, cũng buông tha cho mình đi.”

“Vì sao tôi phải buông cô ấy?” Mục Kính Sâm hỏi.

“Sếp Mục, Phó Lưu Âm chết rồi.”

Mục Kính Sâm lại ngâm cả người vào nước. Có một số việc thật sự không muốn chấp nhận, anh rất muốn chạy trốn, nhưng trốn không thoát thì làm sao đây?

“Tôi biết.”

“Nếu đã biết, sao anh vẫn muốn như vậy?”

Mục Kính Sâm ngẩng đầu nhìn anh ta, “Tôi không dám nói cô ấy còn sống, nhưng tôi muốn gặp cô ấy. Chỉ khi tôi chìm vào nước sông này như cô ấy, chỉ khi tôi bị trói lại như cô ấy, tôi mới có thể nhìn thấy cô ấy.”

Hứa Lưu Âm lúc trước đã bị trói chặt tay chân ném xuống sông; còn anh, anh hiện tại cột dây an toàn, bị nhốt ở trong xe. Trên khuôn mặt Mục Kính Sâm lộ ra vẻ chờ mong. “Thật đấy, tôi thật sự nhìn thấy cô ấy.”

“Sếp Mục, anh tỉnh đi!”

“Mấy anh đều bảo tôi tỉnh, tự trong lòng tôi rõ nhất. Tôi tỉnh, tôi thật sự đang tỉnh. Đừng động vào tôi, các anh tránh ra hết đi.”

Mục Kính Sâm một lần nữa ngâm mình vào nước. Hai người huấn luyện viên nhìn nhau, gấp đến độ không biết nên làm sao bây giờ mới ổn.

Người đàn ông không nghe được tiếng nói chuyện ở ngoài. Lỗ tai ong ong, anh muốn mở mắt ra, nhưng nước sông lẫn với bùn cát che kín hai mắt, anh đau đến nỗi không cách nào mở mắt ra.

Nhưng hình như anh thật sự thấy được Hứa Lưu Âm, chân thật là thế, dường như ở ngay trước mặt, chỉ là hai tay anh nhấc không được, cũng không sờ được cô.

Anh muốn gọi cô một tiếng “Âm Âm”. Mục Kính Sâm nhìn thấy Hứa Lưu Âm kéo va li hành lý từ nhà họ Mục đi ra.

Mục Kính Sâm không thể gọi tên cô, nhưng cô quay đầu lại cười với anh. Anh vừa định cười theo, lại thấy Hứa Lưu Âm bị kẻ khác đẩy một cái. Cô ngã xuống sông, bắt đầu vùng vẫy, nhưng hai tay hai chân cô đều bị cột, một cục đá thật lớn lôi cô xuống, trong nháy mắt liền kéo cô xuống đáy sông.

Hứa Lưu Âm đau đớn cực kỳ, bộ mặt dữ tợn, thân mình vặn vẹo, không thể làm gì vì cục đá quá nặng. Mục Kính Sâm thấy lúc cô giãy giụa, nước bốn phía đều đang cuồn cuộn.

Tuyệt vọng và sợ hãi của cô đều viết trên mặt, cô nhất định là muốn mở miệng gọi Mục Kính Sâm cứu mạng.

Anh thấy khẩu hình của cô. Phải, chính là đang gọi anh.

Mục Kính Sâm muốn đi tới, nhưng anh không động đậy được, anh không cách nào hít thở được, lồng ngực bởi vì nín thở mà đau như muốn nổ tung.

Hứa Lưu Âm giãy giụa bất động. Khối đá kia không chút sứt mẻ, một đám cá đang bơi lại đây, tạm dừng trước mặt Hứa Lưu Âm, không xác định được cô đã chết hay còn sống.

Hứa Lưu Âm vẫn bất động, một con cá đánh bạo tiến lên, bơi lên đỉnh đầu cô.

Thân người Mục Kính Sâm đột nhiên run lên, người huấn luyện viên đứng ở ngoài thấy không thích hợp, liền giơ tay túm anh ra khỏi mặt nước.

Nửa người trên của anh lay động, nhưng không thể tự ngồi. Người anh dựa vào cửa xe, đầu chui ra ngoài cửa sổ xe, trên mặt đều là nước, mắt đỏ bừng, anh lại không biết mình nước mắt đã đầy mặt từ lâu.

“Sếp Mục!”

Mục Kính Sâm nhìn dòng nước trước mắt, bỗng nhiên anh thấy sợ hãi, anh nâng hai tay lên che khuất mặt mình.

Khi người huấn luyện viên kể xong những lời này, Mục Kính Sâm vẫn chưa tỉnh dậy.

“Sếp Mục thành cái dạng hôm nay đều là do bản thân từng bước bức ép. Không chỉ một lần như thế, anh còn lái xe tới sông để tưởng nhớ cô. Tôi không biết cô có gì tốt, nhưng cô có thể tra tấn anh ấy thành như vậy, cũng là bản lĩnh của cô đấy.”

Hứa Lưu Âm gục đầu, không nói chuyện, chỉ là tay không ngừng lau trên mặt.

“Mới đầu, ngay cả cửa ải tắm rửa anh ấy cũng không qua được, cả người hôi hám. Chúng tôi đã quen với bộ dạng cao giọng răn dạy của anh ấy, nhưng bộ dáng chật vật nhất của anh ấy, chúng tôi cũng đều nhớ rõ.”

“Đội cứu hộ vẫn luôn tìm cô, ban đầu là sống phải thấy người chết phải thấy xác, cuối cùng nhất định phải thấy thi thể. Nhà họ Tưởng cũng từ bỏ, sếp Mục thì vẫn kiên trì, đội cứu hộ vẫn luôn phiêu bạt trên sông. Không thu hoạch được gì, mọi người trong lòng đều hiểu, ai cũng nói cô đã chết không toàn thây, sợ là đã táng thân trong bụng cá. Nhưng lời như vậy cũng không ai dám nói…”

Hứa Lưu Âm cắn răng không muốn khóc. Di động trong túi người huấn luyện viên truyền đến tiếng rung, anh ta nhìn màn hình hiển thị rồi đứng dậy.

“Đêm nay nhiệm vụ ở sân huấn luyện không thể hủy ngang, cô chăm sóc sếp Mục cho tốt, tôi xuống trước.”

Hứa Lưu Âm gật đầu. Người huấn luyện viên đẩy ghế ra đứng dậy, anh ta đi đến bên ngoài, đóng cửa phòng lại.

Hứa Lưu Âm trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt. Cô lên giường, xoay người nhìn Mục Kính Sâm. Bộ dạng vẫn như ngày thường khi anh ngủ, chỉ là trên đầu, trên mặt đều là bùn.

Cô vào phòng tắm hứng một chậu nước ra, dùng khăn lông ướt lau mặt cho Mục Kính Sâm, chà lau tay, cũng lau sơ người cho sạch.

Hứa Lưu Âm tắt đèn, chui vào chăn, ôm chặt lấy anh.

Lúc Mục Kính Sâm tỉnh lại, cũng gần qua nửa đêm. Anh cựa mình, mở mắt ra thấy trong phòng một mảng đen kịt. Anh muốn ngồi dậy, lại bị Hứa Lưu Âm ôm eo, “Tỉnh rồi à.”

“Mấy giờ rồi?”

“Không biết.”

Hứa Lưu Âm càng dùng sức mà ôm lấy anh, “Sân huấn luyện còn mấy người khác, anh không cần lo, mau ngủ đi.”

“Anh…”

Đầu cô cọ vào trước ngực anh, “Mục Kính Sâm, sau này anh cũng đừng sợ, em không có sao cả, không phải em đã nói rồi sao? Em vẫn sống ổn sờ sờ, một năm trước em cũng không bị ai đẩy xuống sông, đó đều là giả.”

Người đàn ông vươn hai tay, thật cẩn thận ôm chặt cô vào trong ngực, “Anh biết, cảm giác anh ôm em bây giờ mới là chân thật nhất.”

“Cửa ải tâm lý kia có khắc phục được không?”

“Đương nhiên có thể khắc phục.” Người đàn ông chợt mạnh miệng rất rõ. “Chút việc nhỏ này, có thể làm khó được anh sao?”

“Anh cứ nghĩ, em không sao cả, bây giờ em vẫn còn sống.”

Mục Kính Sâm dán cằm vào trán Hứa Lưu Âm, “Anh biết, chỉ là mỗi lúc gặp phải tình huống này, trong đầu anh đều trống rỗng. Anh thậm chí nghĩ mặc dù em bây giờ không sao rồi, nhưng sau này…”

“Sau này cũng sẽ không có chuyện gì.” Hứa Lưu Âm hơi lui đầu ra, giơ tay che miệng Mục Kính Sâm lại. “Có anh bên em, không sợ. Anh thì sao, sẽ không bao giờ không cần em, sao em có thể xảy ra chuyện chứ?”

Mục Kính Sâm duỗi tay ôm cô vào lòng, đầu Hứa Lưu Âm dụi dụi trước người anh, “Thực sự xin lỗi, em không biết anh vì tìm em mà biến thành như vậy.”

“Không liên quan tới anh.”

Hứa Lưu Âm giơ tay, mười ngón đan cùng Mục Kính Sâm. Lòng bàn tay dính sát vào lòng bàn tay, cô sờ thấy vết sẹo trong lòng bàn tay kia.

“Em tưởng không nói cho anh em còn sống, anh sẽ có thể quên em nhanh thôi, em cũng sẽ có thể mau chóng quên anh. Phải, chung quy vẫn là vì em cảm thấy anh không yêu em, thực sự xin lỗi.”

“Vậy em cảm thấy anh yêu em không?” Mục Kính Sâm hỏi.

Vành mắt Hứa Lưu Âm lần thứ hai lại phiếm hồng, “Yêu, đương nhiên yêu, yêu vô cùng.”

Bàn tay Mục Kính Sâm để sau đầu Hứa Lưu Âm, bờ môi mỏng dán đến bên tai cô hôn hôn.

“Sau khi gặp em ở Cục Dân Chính, anh liền đi tìm kẻ đã đẩy em xuống sông, anh đã gặp riêng hắn, thật ra hắn đã phải chịu phạt rồi.” Mục Kính Sâm dán vào mặt Hứa Lưu Âm, chậm rãi nói: “Anh hỏi hắn, hắn có giết người thật không. Hắn nói hắn có thù oán với Phó Kinh Sênh, đơn giản là muốn trả thù. Hơn nữa hắn một mực chắc chắn, em là chết trong tay hắn, thi thể cũng bị ném xuống sông.”

“Vì sao phải như vậy?” Hứa Lưu Âm có chút khó hiểu. “Hắn không ra tay, sao lại cam tâm tình nguyện ôm trách nhiệm vào mình chứ?”

“Sau đó anh điều tra nhà hắn, hóa ra điều kiện trong nhà hắn rất nghèo nàn, nhưng sau lại đột nhiên mua nhà.”

Bàn tay Mục Kính Sâm sửa lại, nắm vai Hứa Lưu Âm, “Thân phận em giờ đã thay đổi, anh cũng không thể nói em chưa chết. Anh từng nghi ngờ, có phải hắn đang giúp kẻ khác giấu giếm gì đó.”

Hứa Lưu Âm giơ tay lên, ngón tay vẽ theo hàng lông mày Mục Kính Sâm.

Cô từ đầu đến cuối chưa nhắc tới Mục Thành Quân, giữa người với người đều sẽ có chút bí mật, cho dù là vợ chồng cũng không ngoại lệ đúng không. Sự việc kia, Hứa Lưu Âm quả thật không muốn nói lại nữa. “Sự tình khi lộ chân tướng thì vẫn sẽ bị người biết, quan trọng nhất chính là em đã không sao rồi, em không có chết.”

Mục Kính Sâm dựa vào trán Hứa Lưu Âm, cô cười nhăn nhăn mày, “Trên mặt toàn mùi nước bùn, có lau cũng không sạch, đi tắm một cái đi.”

“Em với anh tắm chung.”

“Được thôi.”

Hứa Lưu Âm đứng dậy. Mục Kính Sâm xốc chăn lên, cô duỗi tay bật đèn. Mục Kính Sâm nhìn nhìn người mình, khóe miệng chứa ý cười xấu xa: “Em cởi cho anh?”

“Không phải à, là hai anh huấn luyện viên, cùng nhau lột sạch cho anh.”

Mục Kính Sâm thầm mắng: “Một đám nghiện cởi, cho rằng tưởng anh dễ bắt nạt phải không?”

“Bọn họ thường xuyên thừa dịp ý thức anh không rõ mà lột quần áo anh sao?”

“Ý thức của anh chưa bao giờ không rõ cả.”

“Đêm nay anh vậy mà.”

Mục Kính Sâm mím chặt môi, “Anh giả bộ.”

“Em gọi anh, anh nghe được không?”

“Nghe được.”

“Anh được khiêng về, anh cũng biết sao?”

Mục Kính Sâm gật đầu, “Biết.”

Hứa Lưu Âm khe khẽ thở dài, “Anh là được anh huấn luyện viên cõng về.”

Người đàn ông không nói gì. Hứa Lưu Âm đứng dậy, Mục Kính Sâm đứng lên theo, nhìn người mình, vô cùng chật vật. Hứa Lưu Âm dù đã lau qua cho anh, nhưng vết bùn hãy còn, từng mảng. Có vẻ cả người anh đặc biệt dơ, còn có một mùi tanh của bùn đất không tả được.

Anh đi theo Hứa Lưu Âm vào phòng tắm. Hứa Lưu Âm đang mặc áo ngủ, “Thật ra em tắm trước rồi.”

“Em đồng ý tắm với anh rồi.”

Cô không nói ai lời cởi áo ngủ, đứng ở khu tắm vòi sen. Hứa Lưu Âm mở vòi hoa sen lớn nhất, nước ấm từ trong phun ra, tóc cô ướt cả, mắt cũng có chút không mở ra được. Hứa Lưu Âm lau mặt, “Mau tới đây.”

Mục Kính Sâm nhìn cô chằm chằm. Hứa Lưu Âm không cho anh cơ hội lùi lại, cô tiến lên giữ chặt tay anh, “Lại đây.”

Người đàn ông tiến lên một bước, nước vòi sen bắn vào mặt anh, anh theo bản năng muốn nhắm mắt lại.

“Ngày thường anh tắm đều tắm thế nào?”

Mục Kính Sâm tháo vòi hoa sen trên tường xuống, “Dùng cái này, không nhắm ngay mặt anh thì sẽ tốt hơn rất nhiều.”

“Còn gội đầu thì sao?”

Mục Kính Sâm khom nửa người trên, “Có thể như vầy, mắt anh có thể mở được.”

Hứa Lưu Âm cầm lấy vòi sen trong tay anh, một lần nữa để lại lên tường. Cô kéo Mục Kính Sâm lên trước một bước, để cả người anh đứng ở chỗ nước đang xối xuống.

Tóc người đàn ông trong nháy mắt ướt đẫm, dòng nước ấm theo khuôn mặt anh chảy xuống. Như thế vốn dĩ sẽ có loại cảm giác hít thở không thông, trên mặt Mục Kính Sâm lộ ra vẻ khẩn trương. Hứa Lưu Âm duỗi tay ra, thế anh lau nước trên mặt lần này đến lần khác.

“Kính Sâm, anh nhìn em này, nhìn em này.”

Mục Kính Sâm miễn cưỡng mở mi mắt ra nhìn về phía Hứa Lưu Âm, cô cười khẽ, “Anh tính khi nào cùng em về Tô Châu?”

“Lúc nào cũng được.”

“Ngày mai được không?”

“Thật, thật sao?”

Thấy mắt anh lần thứ hai muốn khép lại, Hứa Lưu Âm dùng bàn tay lau trên mắt anh, “Thật đó, em đã gọi cho thầy cô, bọn họ niềm nở muốn đón anh lắm. Sáng sớm mai, cô em còn muốn đi chợ sáng mua đồ ăn, anh có thấy hồi hộp chút nào không?”

“Bây giờ em mới nói với anh?” Mục Kính Sâm cầm bàn tay cô. “Anh cái gì cũng chưa chuẩn bị.”

“Không cần chuẩn bị hậu lễ đâu, thầy em thích uống trà, cô thì thích nghe hí kịch, mặc sườn xám. Mấy hôm trước em đi trung tâm mua sắm xem qua rồi. Thấy có một cửa hàng may sừn xám, em đưa kích cỡ rồi, muốn cho cô một ngạc nhiên. Hôm nay bọn họ đã gọi cho em, nói buổi sáng có thể tới lấy. Đến lúc đó, em sẽ bảo anh chở đi, được không?”

Mục Kính Sâm cười khẽ, “Được, anh lại đi chọn cho thầy em mấy món quà.”

Hứa Lưu Âm nhón mũi chân, trán tựa trán với anh. Cô đưa tay ôm bả vai Mục Kính Sâm, lúc này mới phát hiện anh đang run.

“Kính Sâm, anh đồng ý với em một việc đi.”

“Việc gì?”

“Sau khi từ Tô Châu về, đi gặp bác sĩ tâm lý đi.”

Mục Kính Sâm muốn lùi ra sau, Hứa Lưu Âm giữ bờ vai của anh không chịu buông ra.

“Anh ngẫm lại đi, chờ lúc chúng ta có con, anh có muốn tắm cho nó không?”

“Muốn.”

“Chờ nó lớn hơn một chút, anh có muốn dạy nó bơi không?”

Khóe miệng Mục Kính Sâm hơi cong lên, “Muốn.”

“Nếu là con trai, dựa vào tính tình của anh, anh nhất định đặc biệt muốn dẫn nó đi bơi ngoài trời.”

“Điểm này em cũng nghĩ tới rồi à.”

Hứa Lưu Âm cùng anh tựa trán, “Đương nhiên, nhưng mà Kính Sâm… Anh sợ nước, làm sao anh dẫn con đi ra ngoài đây? Đừng nói là bơi ngoài trời, dù là tới hồ bơi, em cũng sẽ không yên lòng bảo anh dẫn con đi.”

Mục Kính Sâm không nói chuyện, Hứa Lưu Âm sờ sờ mặt anh.

Anh khẽ cắn hàm, mắt vẫn luôn nhắm, nước chảy qua cái mũi thẳng của anh, theo xuống chiếc cằm cứng cỏi.

“Anh muốn thấy anh tự mình đưa con đi. Con cái do anh dạy dỗ, nhất định sẽ không kém, nhưng điều kiện tiền đề là, anh phải chinh phục tất cả, như vậy mới có thể cho con một sự đảm bảo tốt nhất.”

Mục Kính Sâm cố hết sức gật đầu, bàn tay anh đẩy nhẹ người Hứa Lưu Âm, muốn lui ra khỏi chỗ nước đang xối.

Sắc mặt anh có hơi trắng bệch. Hứa Lưu Âm mỗi tay một bên, đè cánh tay anh lại, cô nhón mũi chân, hôn lên môi anh.

Hàng lông mi dày của Mục Kính Sâm run run. Hứa Lưu Âm chủ động gia tăng nụ hôn này, đôi tay cô dứt khoát ôm lấy cổ Mục Kính Sâm, hai người hít thở thật cẩn thận. Hứa Lưu Âm cảm thấy có chút buồn cười, bởi vì cô sợ nếu cô quá kích động thì sẽ bị sặc nước.

Cô chủ động khởi xướng tấn công, rồi lại là cô chủ động lui lại.

Mục Kính Sâm chưa đã thèm, nghiêng tới đòi hôn. Khuôn mặt nhỏ của Hứa Lưu Âm né tránh, rồi lại cười tiến lên ôm lấy anh.

Hai tay cô bám lấy cổ Mục Kính Sâm. Cô hôn cần cổ và động mạch anh, từng cái, từng ngụm, tê dại khiến người như muốn bay lên.

Mục Kính Sâm duỗi tay ôm chặt cô. Khuôn mặt nhỏ của Hứa Lưu Âm cọ nhẹ vào anh, lại đột nhiên há mồm cắn vành tai anh. Mục Kính Sâm rít hơi lạnh, “Có phải em học hư rồi không?”

Hứa Lưu Âm ở bên tai anh thổi khí, “Học anh đó.”

Người đàn ông không cho cô cơ hội nói chuyện nữa, trực tiếp cúi đầu phong bế cánh môi cô. Bọt nước trên đỉnh đầu vẫn còn vẩy xuống, nhưng Mục Kính Sâm dường như không bận tâm nhiều như thế.

Hứa Lưu Âm thật vất vả mới đẩy anh ra được, thở hồng hộc nói: “Mục Kính Sâm, anh cảm nhận được không? Hiện tại anh ôm, hôn đều là em, là em đang sống sờ sờ, anh sờ xem…”

Hứa Lưu Âm nói, kéo bàn tay Mục Kính Sâm lại, để anh sờ khuôn mặt mình, “Vô cùng chân thực đúng không?”

“Phải.”

“Cho nên, sau này chung quy đừng lo lắng cho em, em tốt lắm.”

Bàn tay Mục Kính Sâm theo khuôn mặt người phụ nữ đi xuống, lướt qua chỗ xương quai xanh của cô, đi tới trước ngực cô.

Hứa Lưu Âm nhìn, đẩy bàn tay anh ra. Mục Kính Sâm cười cười, tay lại để lên lại, “Là em bảo anh sờ, anh cảm giác được, phải, vô cùng chân thực.”

Hứa Lưu Âm cười, bổ nhào tới, hại Mục Kính Sâm phải lùi lại một bước. Cô duỗi tay gạt hết nước trên mặt anh. Khóe miệng Mục Kính Sâm giãn ra, Hứa Lưu Âm cũng cười.



Nhà họ Mục.

Tô Thần hôm nay ngủ sớm. Mục Thành Quân đã bị đuổi khỏi phòng ngủ chính, sau khi khóa trái cửa lại, cô cảm thấy trong lòng vô cùng kiên định.

Khoai Tây Nhỏ bụng được bú no, ngủ một giấc ngủ vô cùng say. Tô Thần lật người, hôm nay không cần phải bó tay bó chân, cả một cái giường lớn là của cô hết, cô muốn quay cuồng thế nào thì quay cuồng thế ấy.

Trong một căn phòng khác, Mục Thành Quân vẫn chưa ngủ. Hắn vẫn ôm bụng tức, thế nào cũng không tiêu.

Tô Thần này chủ động tính kế hắn chưa nói, nhưng bản lĩnh thuận nước đẩy thuyền này của cô, hắn bội phục.

Người đàn ông ở trong phòng đi tới đi lui, nhìn đồng hồ, đã là sau nửa đêm.

Mục Thành Quân biết bà Mục đã sớm ngủ rồi, hắn mở cửa phòng đi ra ngoài. Đi tới trước phòng Tô Thần, hắn giơ tay định gõ cửa, nhưng nghĩ đến Khoai Tây Nhỏ còn ở trong, lỡ làm thằng bé giật mình, người đau lòng không phải là hắn sao?

Mục Thành Quân nghĩ đến Tô Thần, càng giận sôi máu.

Hắn lấy di động ra gọi cho Tô Thần. Tô Thần ngủ đã say, đột nhiên nghe thấy tiếng rung truyền tới lỗ tai, cô chăm con ngủ nên di động không dám mở lớn tiếng. Tô Thần mở mắt ra, vừa ngáp vừa lấy di động tới.

Cô nhìn màn hình hiển thị, là Mục Thành Quân.

Tô Thần lập tức hết buồn ngủ, cô không nghĩ bắt máy, nhưng lại sợ Mục Thành Quân ngày mai sẽ tìm mình gây phiền toái, Tô Thần đành phải nhận máy, “Alo.”

“Mở cửa.”

Tô Thần theo bản năng nhìn về phía cửa “Đã mấy giờ rồi, anh còn chưa ngủ?”

“Phải, mở cửa.”

“Mục Thành Quân, là mẹ không cho anh vào ngủ.”

“Cô đừng có một câu một cái lại mẹ, kêu dễ nghe thật! Tô Thần, bà không bảo vệ được cô cả đời, nếu cô thức thời thì mau mở cửa đi.”

Tô Thần ngồi trên giường không nhúc nhích, “Tôi sẽ không mở cửa cho anh.”

“Cô có lẽ vẫn không biết, phòng nào tôi cũng có chìa khóa dự phòng. Bây giờ nếu cô mở cửa cho tôi, mọi chuyện còn thương lượng được, một lát đợi tôi vào…”

Tô Thần hoàn toàn không nghĩ tới còn có chuyện này. Cô lại căng thẳng lần hai, xốc chăn mỏng lên đứng trên mặt đất. Mục Thành Quân giơ ngón tay lên, gõ nhẹ hai cái lên cửa phòng. Loạt âm thanh này hoàn toàn không đánh thức được Khoai Tây Nhỏ, nhưng từng cái lại gõ vào lòng Tô Thần.

Cô đứng tại chỗ, không tiến lên.

Mục Thành Quân tiếp tục nói: “Mở cửa ra.”

“Anh… Nếu anh thực sự có chìa khóa, vậy anh tự mở cửa vào đi.” Tô Thần nói xong, liền vội ngắt máy.

Mục Thành Quân nhìn chằm chằm màn hình di động, giơ giơ tay lên, nhưng rồi vẫn thu tay về.

Sau nửa đêm, Tô Thần gần như không làm sao ngủ được, cô cứ cảm thấy Mục Thành Quân sẽ mở cửa đi vào. Cô cẩn thận đề phòng, nằm trên giường, lâu lâu lại nhìn về phía cửa. Thật vất vả kéo tới sáng, bảo mẫu gõ cửa phòng, Tô Thần đi tới mở cửa.

“Mợ cả, mợ xuống ăn sáng đi, tôi chăm bé cho.”

Tô Thần gật đầu, thay bộ đồ trước, rồi đi rửa mặt. Mục Thành Quân một lát sẽ tới công ty đi, chờ hắn đi rồi, cô có thể từ từ mà ngủ bù.

Khi Tô Thần ra khỏi phòng, một khuôn mặt rõ ràng không ngủ đủ giấc, cô hai mắt thâm quầng. Tới đầu cầu thang, sau lưng truyền đến một tiếng “cạch”, cô quay đầu lại nhìn thì thấy Mục Thành Quân từ trong phòng đi ra.

Người đàn ông đóng cửa lại. Vẫn chưa có ý mở miệng nói chuyện với cô, Mục Thành Quân đã thấy Tô Thần xuống lầu như trốn lủi.

Chẳng lẽ trên mặt hắn viết mấy chữ muốn ăn cô sao? Coi bộ dạng sợ hãi của cô!

Bà Mục đã rời giường từ sớm, đang phụ dọn bàn ăn. Tô Thần tiến lên, “Mẹ!”

“Dậy rồi à, tối qua ngủ ngon không?”

Mí mắt Tô Thần hơi nặng, thiếu ngủ nghiêm trọng, nhưng cô vẫn gật đầu, nói: “Ừm, ngủ rất khá ạ.”

Bà Mục thấy Mục Thành Quân đi xuống lầu, “Chuẩn bị ăn sáng đi.”

Người một nhà ngồi trước bàn ăn, bà Mục lấy cái chén nhỏ, nhìn mấy chỗ trống phía đối diện, “Kính Sâm không có ở nhà, vẫn rất quạnh quẽ.”

“Mẹ, chờ Khoai Tây Nhỏ lớn hơn một chút, thằng bé có thể cùng ăn cơm với mẹ rồi.” Mục Thành Quân đẩy đồ ăn sáng trong tầm tay về phía bà Mục.

“Đúng vậy, qua mấy tháng nữa là được rồi, đến lúc đó làm một cái ghế em bé để bên cạnh…”

Mục Thành Quân nhìn cũng không nhìn Tô Thần một cái, cô cũng chỉ tự động ăn sáng. Mục Thành Quân thấy bà Mục hôm nay tâm tình không tệ, vội mở miệng nói: “Mẹ, buổi tối không thấy thằng bé, con cũng ngủ không ngon, hay mẹ đưa Khoai Tây Nhỏ sang phòng con đi?”

“Nói bừa cái gì đấy, con cho bú được sao?” Bà Mục hỏi.

Mục Thành Quân nhai đồ ăn, gương mặt hơi cử động, ngón tay thon dài xé bánh mì trong tay, “Không thể.”

“Chính là thế.”

“Nhưng con nhớ thằng bé, nếu không mẹ đồng ý cho Khoai Tây Nhỏ theo con, con đây liền theo thằng bé…”

Tô Thần ngẩng đầu lên, ý tứ của Mục Thành Quân đã quá rõ ràng. Bà Mục húp cháo trong chén, không cần Tô Thần phản đối, bà đã mở miệng: “Không được.”

“Vì sao chứ?”

“Thành Quân, con vẫn tự kiểm điểm mình đi.”

“Con kiểm điểm gì?”

Bà Mục vẫn lắc đầu, “Sau một thời gian rồi nói sau.” Tầm mắt bà nhìn sang Tô Thần bên cạnh, rồi mới quay lại trên khuôn mặt Mục Thành Quân. “Còn nữa, chìa khóa dự phòng trong nhà mẹ đều cho quản gia Tào thu lại rồi, con không cần tìm lại đâu.”

Mục Thành Quân nghe thế, thả nửa cái bánh bao còn dư trong tay xuống đĩa lại. Hắn một lời không nói, xanh mặt đẩy ghế ra đứng dậy.

Tô Thần nghe thế, trong lòng được thả lỏng. Khỏi trách sao Mục Thành Quân tối qua không mở cửa vào, hóa ra là lừa cô, còn hại cô nửa đêm không ngủ được, nơm nớp lo sợ.

Mục Thành Quân đi làm, Tô Thần trong lòng âm thầm hứng khởi. Ăn cơm sáng xong, cô về phòng mình ngủ, ngủ một giấc thật đẹp.

Sau giờ trưa hai, ba tiếng, Mục Thành Quân đã trở lại.

Bà Mục ở dưới lầu xem TV. Thấy hắn về, bà Mục hơi ngẩng mắt lên.

“Mẹ, con về rồi ạ.”

“Ừm.”

Mục Thành Quân tiến lên mấy bước, ngồi xuống cạnh bà Mục. Hắn duỗi tay khẽ ôm lấy bả vai bà Mục, “Mẹ, mẹ nhìn con xem, có người đàn ông nào tốt như con không? Đúng giờ về nhà, đúng giờ là nhắn tin cho mẹ.”

“Được rồi.” Bà Mục đẩy hắn ra. “Lời này nói ra, con không sợ cả con cũng không nhịn được cười sao?”

“Cháu mẹ ở trên lầu ạ?”

“Đương nhiên, bằng không còn thể đi đâu?”

“Con nhớ nó, con đi bế nó một cái.”

Bà Mục nghe thế, sắc mặt được thả lỏng, ít ra Mục Thành Quân vẫn quan tâm gia đình, có đứa con trai này, hắn quả thật cũng khá hơn so với trước đây nhiều. “Đi đi.”

Mục Thành Quân lên lầu. Tô Thần đang ở trong phòng làm một vài động tác vận động hồi phục, đây cũng là bảo mẫu chỉ cho cô.

Từ cửa truyền đến tiếng bước chân, Tô Thần quay đầu lại. Nhìn thấy Mục Thành Quân đang bước nhanh tới, cô vội vàng đứng dậy. Mục Thành Quân quét mắt nhìn cô một cái, “Mẹ bảo tôi buổi tối không được ngủ ở đây, nhưng không có nói không cho tôi đụng vào con.”

Tô Thần không đáp. Mục Thành Quân đi thẳng đến bên giường nhỏ. Khoai Tây Nhỏ vừa tỉnh, đang mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn hắn.

Trong lòng Mục Thành Quân mềm nhũn, cảm thấy ấm áp không tả được. Hắn khom lưng bế con lên, “Bảo bối, ba về rồi đây, nhớ ba không?”

Tô Thần nhìn hắn, Mục Thành Quân ngồi xuống mép giường, chơi với con trai trong lòng.

Cô đi qua một bên uống nước. Mục Thành Quân nhìn bóng dáng Tô Thần, “Ngủ một mình đã không?”

“Ừm.” Cô ừm, nuốt miếng nước rồi nói: “Đã lắm!”

Mục Thành Quân cong nụ cười, “Đắc ý lắm phải không?”

“Không có, tôi chỉ là thấy ngủ riêng rất tốt.”

“Vậy cô không ngại tôi ra ngoài tìm người nữa?”

Tô Thần đương nhiên không ngại. Cô há miệng, nhưng nghĩ đến bài học lần trước, Tô Thần lập tức sửa lại, lỡ Mục Thành Quân thử nghiệm nhiều lần chẳng sai, lại ghi âm thì sao?

“Chúng ta sẽ sống cùng nhau, có mâu thuẫn gì có thể từ từ giải quyết, anh đừng cứ uy hiếp tôi.”

Tô Thần nói xong lời này, quay người đi.

Khoai Tây Nhỏ đá đá hai chân. Di động của Tô Thần để trên giường, nghe được tiếng rung, Mục Thành Quân quay đầu lại nhìn, trên màn hình hiển thị có tin nhắn tới.

Tô Thần rõ ràng không nghe thấy. Mục Thành Quân đứng dậy, để con xuống cái giường nhỏ thật cẩn thận. Hắn cầm di động đi đến cạnh Tô Thần, tóm tay cô một cái. Tô Thần chưa kịp phản ứng lại, ngón trỏ của cô đã bị Mục Thành Quân đè lại.

Hắn ấn tay cô vào nơi mở khóa vân tay, trong nháy mắt màn hình liền được mở.

Mục Thành Quân dùng sức bỏ cánh tay Tô Thần ra, ngón tay hắn lướt trên màn hình, tin nhắn kia hiện ra: Suy nghĩ đến đâu rồi?

Mục Thành Quân nhìn lại, thấy không lưu tên.