Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 3 - Chương 51




Editor: Dế Mèn – Lưu Tinh

♥♥♥

Nhà họ Hứa.

Hứa Vượng đang chuẩn bị ra ngoài, sắc trời còn sớm, Triệu Phương Hoa cầm túi, đóng cửa lại.

Hai người đi xuống dưới. Hứa Vượng móc chìa khóa xe ra, Triệu Phương Hoa lập tức nói: “Ông muốn lái xe đi?”

“Đương nhiên, đường xa vậy, nếu đi thế nào?”

“Minh Xuyên lát nữa còn phải đi làm mà, ông lấy xe đi thì nó sao?”

Hứa Vượng không để bụng.

“Chỗ nó làm cũng không xa, không phải có tàu điện ngầm với xe buýt đó sao?”

“Ông đó, làm ba kiểu gì vậy?” Triệu Phương Hoa lập tức giật lấy chìa khóa trong tay ông. “Trách thì trách cái họ hàng xa xôi nghèo kiết xác của ông kìa! Quy củ gì mà còn nhiều như vậy, tiền mừng thôi mà cũng phải đi đưa trước?”

“Tất cả mọi người đều như vậy, có tiền mừng thì gia chủ mới có thể lo tiệc rượu được.”

“Bỏ đi! Nói cho cùng cũng là do nghèo.”

“Được rồi!” Hứa Vượng không kiên nhẫn ngắt lời Triệu Phương Hoa.”Tôi nghĩ cách đi tới đó là được chứ gì?”

“Đường xa như vậy tiền xăng cũng…”

Hứa Vượng nhìn đồng hồ, xe qua chỗ kia rất ít, hơn nữa còn không vào tận nơi được. Ai da, đi trước rồi nói sau.

Tới bến xe, Hứa Vượng lấy vé xe, cũng coi vừa khéo, xe này một ngày chỉ có hai chuyến, nếu ông chậm một chút là phải đến buổi chiều mới đi được.

Ngồi trên chiếc xe không cũ không mới, tới nơi, Hứa Vượng đi xuống nhìn xung quanh rồi bắt đầu hỏi đường.

Bên ngoài bãi xe đầy xe điện ba bánh đang đón khách, có người nhiệt tình hỏi: “Muốn đi không?”

“Đi thôn Bối Thái Tam bao nhiêu tiền?”

“Hai mươi.”

“Quá mắc rồi? Mười lăm.”

“Đường dài mà.”

“Mười lăm, mười lăm được thì anh chở.”

“Được rồi được rồi, lên xe!”

Hứa Vượng bò lên cái xe điện ba bánh.

“Anh chạy chậm một chút nhé, chú ý an toàn.”

“Yên tâm đi, tôi tay lái lão làng!”

Đối phương nói xong, rồ rồ tay lái, chiếc xe liền phóng đi.

Đường tới chỗ đó không tốt lắm, nơi nơi đều gập ghềnh lồi lõm, người nọ mở chiếc radio mang theo:”Nam tử cưỡi ngựa, uy vũ hùng tráng…”

Hứa Vượng nhanh chóng bị xe xóc chịu không nổi, rất nhiều lần mông tụt khỏi chỗ ngồi. Đôi tay ông nắm chặt hai bên chỗ ngồi.

“Đại ca à, anh chậm một chút được không?”

“Yên tâm, sẽ không sao đâu.”

Hứa Vượng bị xóc tới nỗi ói hết bữa sáng ra, nhưng mà người đàn ông lái xe vẫn cứ tăng tốc. Chạy về phía trước, không ngờ sẽ có cái hố to, Hứa Vượng chỉ nghe được một câu “Ai da mẹ ơi xong đời”, đang định mở miệng hỏi sao vậy thì liền thấy trời đất quay cuồng. Lúc lấy lại được phản ứng, ông liền thấy đùi đau nhức.

Tài xế cũng văng ra, xe cũng đổ, mấy bánh xe còn xoay vòng vòng.

Hứa Vượng ôm chân mình rên rỉ: “Cứu với! Đau chết tôi rồi!”

“Này, ông, ông không sao chứ?”

“Mau đưa tôi đi bệnh viện, hình như tôi bị gãy chân rồi.”

Người nọ vội cố hết sức nâng xe dậy. Ông ta lại gần, nhìn chân Hứa Vượng. Hứa Vượng ôm đầu gối, mặt mũi nhăn nhó.

Ông ta nghĩ thầm đợt này xong đời, nếu đưa đi bệnh viện, phí chữa bệnh thế nào cũng phải ngót nghét một vạn rồi. Người nọ nhìn bốn phía, nơi nhỏ xíu này chắc camera quan sát cũng không rõ đâu nhỉ? Huống hồ cả nửa ngày còn chẳng thấy được mấy người, nên trốn nhanh thôi!

Ông ta nhảy lên xe, rồ rồ tay lái, còn tốt, xe chưa hư.

Thấy chiếc xe xình xịch xình xịch sắp chạy đi, Hứa Vượng sốt ruột, tay chỉ chỉ vào người nọ: “Này! Này! Còn tôi mà!”

Trên đường tức thì không còn bóng dáng chiếc xe kia nữa, Hứa Vượng ôm chân định đứng dậy, nhưng dù có gắng gượng đứng dậy thì ông cũng không đi bộ về được.

Ông thật sự thấy mình sắp tuyệt vọng, chuyện gì cũng xui xẻo thế này!



Xe của Tưởng Viễn Chu chạy được hồi lâu, đoạn đường phía trước tình hình giao thông không tốt, anh dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.

Đôi mắt Lão Bạch nhìn chằm chằm ra bên ngoài, sắc mặt nghiêm túc, cả người thật như một cây cung giương căng.

Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên mở miệng nói: “Thả lỏng chút đi!”

“Tưởng tiên sinh, ngài nghỉ ngơi đi, để tôi xem.”

Xe tiếp tục đi về phía trước, tài xế thấy đàng trước có một người đứng gập lưng, còn không ngừng vẫy tay.

“Tưởng tiên sinh, có người đón xe.”

“Không cần xen vào, tiếp tục chạy!”

“Dạ.”

Hứa Vượng vất vả lắm mới đợi được một chiếc xe chạy qua, liều mạng mà lắc lắc hai tay: “Cứu với! Vị hảo tâm ơi cứu cứu tôi!”

Tài xế không giảm tốc độ, có điều hạ tầng giao thông kém quá, không thể không giảm tốc độ. Hứa Vượng đi tới hai bước, xe chạy ngang qua mà không dừng, ép ông lùi vào ven đường, ông sợ tới mức ôi chao một tiếng ngồi phịch xuống đất.

“Đó hình như là… ba của Tưởng phu nhân ạ?” Tài xế không chắc chắn, nói.

Tưởng Viễn Chu mở mắt ra, hỏi: “Cái gì?”

“Người đang kêu cứu ngoài kia ạ.”

“Dừng xe!”

Tài xế vội đạp phanh lại, sau đó lùi xe lại. Sau khi dừng lại hẳn, anh ta hạ cửa sổ xe xuống nhìn kỹ.

“Tưởng tiên sinh, quả nhiên là người một nhà.”

Tưởng Viễn Chu nghe xong, mở cửa xe ra. Lão Bạch cũng thấy Hứa Vượng nằm trên mặt đất, anh ta vội giữ cánh tay Tưởng Viễn Chu.

“Tưởng tiên sinh, mau đi thôi.”

“Không được!”

“Ngài không thể cho ông ấy lên xe, lỡ gặp phải nguy hiểm thì sao bây giờ?”

Tưởng Viễn Chu nhíu chặt mày, nhìn về phía Lão Bạch: “Nhưng cũng không thể vứt lại đây chứ?”

“Gọi xe cứu thương ạ.”

Hứa Vượng vừa rồi đã thấy Tưởng Viễn Chu, trong lòng ông cuối cùng cũng thả lỏng. Khó khăn lắm mới bò được tới cạnh xe, ông vội gõ gõ cửa sổ xe: “Tưởng tiên sinh! Tưởng tiên sinh!”

Tưởng Viễn Chu nhìn Lão Bạch, nhanh chóng lắc lắc đầu: “Xe cứu thương không thể vào trong chốc lát, ông ấy lại bị thương, nếu bỏ mặc lỡ xảy ra chuyện thì sao bây giờ?”

“Nhưng nếu đưa lên xe, mà đoạn đường phía trước có khả năng sẽ xảy ra chuyện…”

Hai tay Tưởng Viễn Chu nắm chặt vào nhau, anh hơi ngẩng mắt lên, nhìn Hứa Vượng ở ngoài không ngừng gõ cửa sổ xe, khuôn mặt đầy mong đợi.

“Vậy đổi đường đi.”

Lão Bạch nghe vậy biểu tình càng thêm nghiêm trọng, bàn tay anh ta giữ cổ tay Tưởng Viễn Chu, muốn anh suy nghĩ cặn kẽ.

“Tưởng tiên sinh, đàng trước tôi đã bố trí người xong xuôi rồi, hành trình lần này chúng ta đã biết nên có thể bố trí phòng vệ, nếu không nắm chắc cơ hội này… đợi đến lúc đối phương thực hiện kế hoạch khác, lỡ như không thể bố trí phòng vệ thì sao?”

Sao Tưởng Viễn Chu không biết lợi và hại trong đó. Anh biết đàng trước có có sự cố đang chờ anh, Lão Bạch cũng đã chuẩn bị xong xuôi hết cả, hy vọng có thể an toàn mà đi qua. Kế này nếu không thành, đối phương khẳng định sẽ ra tay ở một chỗ khác, lúc đó càng thêm nguy hiểm thì sao đây?

Con người sâu thẳm của Tưởng Viễn Chu nhìn sang phía xa xa, anh không thấy một chiếc xe nào chạy đến.

Ngón tay anh đẩy ống tay áo. “Năm phút đồng hồ, tới một người, một chiếc xe cũng chưa thấy, trên người ông ấy lại đang thương tích, nếu vứt ông ấy tại đây, cậu có thể cam đoan không xảy ra chuyện?”

“Nhưng mà…”

“Đây là ngoài ý muốn giữa ngoài ý muốn, có lẽ hôm nay là không phải là ngày thuận lợi để thực hiện chuyện gì, vậy cứ thuận theo tự nhiên đi!”

Tưởng Viễn Chu nói, đưa tay về phía cửa xe, anh lại ngoái đầu lại, nói: “Còn nữa, camera dọc con đường này chắc chắn đã bị quan sát. Nếu tôi bỏ ba của Hứa Tình Thâm lại đây, đối phương có thể không nghi ngờ sao?”

Lão Bạch nghe thế không khỏi thu tay về, sau đó gật đầu: “Tưởng tiên sinh nói phải, điểm này là tôi sơ suất.”

Tưởng Viễn Chu mở cửa xe ra, Hứa Vượng thấy thế, vội vàng tiến tới.

“Tưởng tiên sinh!”

Anh mấp máy môi, gọi: “Ba!”

Hứa Vượng trái lại không biết đáp lại thế nào.

Tưởng Viễn Chu xuống xe, xem xét tình trạng của ông.

“Đây là sao vậy?”

“Tôi ngồi xe ba bánh tới đây, không ngờ xe bị lật, người kia chạy rồi.”

“Mau lên xe đi!”

Đầu gối phải của Hứa Vượng rõ ràng còn dính bùn. Ông vịn cửa xe, vẫn chưa ngồi vào.

“Có phải cậu có việc gấp không?”

“Không có, con đưa ba đi bệnh viện trước.”

“Chỉ cần không chậm trễ chuyện của cậu là được.”

Tưởng Viễn Chu đỡ Hứa Vượng ngồi vào. Lão Bạch đi lên ghế lái phụ ngồi. Tưởng Viễn Chu đóng cửa xe lại: “Ba, ba báo cảnh sát chưa?”

Hứa Vượng lắc đầu: “Di động bị rớt, cũng hư rồi.”

Ông móc di động từ trong túi ra, Tưởng Viễn Chu thấy màn hình vỡ cả. Hai bên con đường này đều là đá, Hứa Vượng té văng thành như vậy đã là vạn hạnh rồi.

“Tưởng tiên sinh, chúng ta đi đâu?”

“Cậu hướng dẫn đi, coi bệnh viện gần nhất là ở đâu.”

“Dạ.”

Hứa Vượng nâng đầu gối mình: “Thật sự không trễ nải chuyện của cậu chứ?”

“Không sao ạ.”

Tới bệnh viện gần đó nhất, bác sĩ sơ cứu cơ bản cho Hứa Vượng, còn phải đi chụp phim. Tưởng Viễn Chu nghe vậy liền đưa Hứa Vượng ra ngoài.

“Vậy tới thẳng Tinh Cảng đi, đúng thời gian đã định.”

Nghe bác sĩ nói thì chấn thương của Hứa Vượng hẳn không nghiêm trọng.

Sau khi tới Tinh Cảng, Lão Bạch sắp xếp người cho Hứa Vượng đi chụp phim, khám bệnh.

Đi một chuyến công cốc trở về, hai người đứng bên cửa sổ, Lão Bạch đưa cho Tưởng Viễn Chu điếu thuốc.

Tưởng Viễn Chu cầm lấy. Lão Bạch lại châm thuốc giúp anh. Ngón tay cầm thuốc của Tưởng Viễn Chu hơi run run. Anh rít mạnh, nheo mắt: “Thật không nghĩ giữa đường gặp ông ấy.”

“Vậy mới nói đây là ngoài ý muốn đó sao.”

“Vậy nếu lần tới gặp Hứa Tình Thâm thì sao bây giờ?”

“Tưởng tiên sinh đừng lo lắng, sẽ không có ‘nếu’ nhiều như vậy đâu ạ.”

Tưởng Viễn Chu hút một hơi nữa, cố chấp hỏi: “Nếu thì sao?”

Lão Bạch cũng không trả lời được.

“Tôi không thể để Hứa Tình Thâm ở lại bên cạnh Phó Kinh Sênh.” Vòng khói bên khóe môi Tưởng Viễn Chu tản ra.

“Không phải vẫn chưa thể xác định người kia có phải là Phó Kinh Sênh sao?”

“Mặc kệ phải hay không cũng chẳng thấy Phó Kinh Sênh là người tốt gì.”

Điểm này, Lão Bạch cũng tán đồng.

“Nhưng cô Hứa cũng sẽ không nghe chúng ta.”

“Ít ra khi kế hoạch này được thực hiện, cô ấy cũng không thể ở cạnh Phó Kinh Sênh được.”

Tốc độ hút thuốc của Tưởng Viễn Chu rất mau, bởi vì trong lòng lo âu bất an, tầm mắt anh không khỏi nhìn về bốn phía.

“Có kết quả kiểm tra chưa?”

“Có rồi đấy ạ, tôi đi xem.”

“Cậu đưa điện thoại cho ông ấy, bảo ông ấy nói với Hứa Tình Thâm rằng mình bị thương, nói càng nghiêm trọng càng tốt.”

“Được ạ.”



Lúc Hứa Tình Thâm nhận được điện thoại cũng không tin, “Ba, chuyện con với Tưởng Viễn Chu mọi người cũng đừng lẫn lộn nữa, cũng đừng lừa được con tới bệnh viện, con sắp phải đi làm rồi.”

“Tình Thâm, ba lừa con lúc nào, là thật đó!”

“Ba nói ba bị té, sao lại tới Tinh Cảng chứ? Lời nói dối như vậy con không muốn nghe lần thứ hai đâu!” Hứa Tình Thâm nói xong liền định ngắt cuộc trò chuyện.

Lão Bạch thấy thế liền lấy di động từ tay Hứa Vượng: “Bà Tưởng, là tôi.”

“Có chuyện gì?”

“Ba ngài thật sự bị thương, té từ trên xe điện ba bánh xuống. Có điều ngài yên tâm, chỉ bị té gãy chân. Tôi biết ngài không tin, tôi chụp ảnh cho ngài xem vậy.” Lão Bạch nói xong liền cúp điện thoại, sau đó chụp hình Hứa Vượng gửi qua.

Lúc Hứa Tình Thâm nhìn thấy liền hoảng sợ. Trông Hứa Vượng thảm không chịu nổi, cả người bầm tím, vừa nhìn đã biết là bị ngã thật.

Lúc cô tới bệnh viện, tìm tới tìm lui cũng không thấy bóng dáng Hứa Vượng, sau lại nhờ y tá ở quầy hướng dẫn điện thoại, Lão Bạch lúc này mới đi xuống.

“Bà Tưởng!”

Vừa nghe tiếng gọi đó, lỗ tai cô liền ngứa ngáy.

“Ba tôi đâu?”

“Tôi dẫn ngài đi.”

Hứa Tình Thâm đi theo Lão Bạch.

“Ba tôi bị thương nghiêm trọng không?”

“Rất nghiêm trọng, nếu không phải vừa lúc gặp được Tưởng tiên sinh, nói không chừng sẽ còn rắc rối lớn.”

Hai người đi vào thang máy, rất nhanh sau đó Hứa Tình Thâm lại theo Lão Bạch đi ra ngoài.

Tới trước phòng làm việc của Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm dừng chân

“Ba tôi phải ở phòng bệnh chứ!”

“Ông ấy đang nói chuyện với Tưởng tiên sinh trong đó.” Lão Bạch nói xong, mở cửa phòng làm việc ra, rồi lại hơi lùi xuống một bước.

Bàn làm việc của Tưởng Viễn Chu đối diện cửa. Hứa Tình Thâm không đi vào, cô liếc mắt một cái thấy Tưởng Viễn Chu đang ngồi ở ghế làm việc. Anh hơi ngẩng mắt lên, khóe miệng nở nụ cười nhạt, sau đó vẫy tay với Hứa Tình Thâm.

Cô định xoay người bỏ đi nhưng đã không kịp rồi, Lão Bạch đột nhiên đẩy lưng cô, chân Hứa Tình Thâm lảo đảo đi vào.

Phía sau truyền đến tiếng đóng cửa cái cạch. Tầm mắt Hứa Tình Thâm quét về bốn phía, vẫn chưa thấy bóng dáng Hứa Vượng.

Lửa giận trong người cô chợt bùng ra.

“Tưởng Viễn Chu! Vì sao lần nào anh cũng lừa tôi?”

“Tôi không lừa em, ba em quả thật bị thương, có điều không đến mức gãy chân. Tôi cho Lão Bạch thu xếp người đưa ông ấy về rồi.”

“Nếu vậy còn bảo tôi tới Tinh Cảng làm gì?”

Tưởng Viễn Chu dang hai tay ra.

“Em là con gái ông ấy, tiền thuốc men có cần phải hỏi em để lấy không?”

Nếu thật là như vậy thì tốt! Hứa Tình Thâm lấy cái túi trên vai mình xuống.

“Bao nhiêu tiền, tôi đưa.”

Tưởng Viễn Chu không hề chớp mắt mà nhìn cô chăm chú. Hứa Tình Thâm xoay người đi. Tưởng Viễn Chu đẩy cái ghế dựa ra đứng dậy, anh bước nhanh tới sau lưng Hứa Tình Thâm. Tay cô vừa vươn tới cánh cửa, bàn tay Tưởng Viễn Chu liền đè lên cửa. Cả hai cánh tay anh đều dí vào cửa, vây cô trong lòng ngực mình.

“Thật sự tôi nên sớm hiểu rõ lề thói của anh. Anh biết rõ tôi không buông người nhà tôi được, cho nên anh cứ lần lượt thử mấy lần cũng chẳng sai.”

Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm người trước mặt, bàn tay nâng lên để sau cần cổ cô.

“Người em không buông được nhiều như vậy, trong đó cũng bao gồm cả tôi sao?”

“Đừng đùa được không?”

Cảm giác được lòng bàn tay lạnh lẽo của anh dán sát vào động mạch cổ mình, Hứa Tình Thâm hít một hơi thật sâu.

“Quá tam ba bận, Tưởng Viễn Chu, bây giờ anh lừa tôi nhiều như vậy, sẽ không có về sau nữa đâu.”

“Cái chữ ‘lừa’ đó, tôi thật sự không thích.”

Hứa Tình Thâm đẩy tay anh ra, muốn xoay người lại. Cánh tay người đàn ông đang chống bên cạnh người cô hơi hạ xuống, thuận tiện làm cô đứng đối diện với anh. Nửa người trên của Tưởng Viễn Chu lần thứ hai áp gần vào.

Hứa Tình Thâm thật sự chịu không nổi như thế, cô cứ như một con rối gỗ bị giật dây, chỉ một động đậy nhỏ của anh cô đã phải xuất hiện trước mặt anh.

“Anh là lừa người! Lão Bạch nói ba tôi bị thương là được anh cứu?”

“Sao, em muốn cảm tạ tôi?”

Hứa Tình Thâm muốn nhanh chóng đi khỏi đây nên cũng không muốn lãng phí thời gian, thậm chí là chọc tức anh, nói không chừng anh sẽ nói một chữ cút, sau đó lại thả cô.

“Ai biết có phải anh cứu hay không? Hiện tại ba tôi lại không ở đây, anh nói gì mà chẳng được.”

“Hứa Tình Thâm, tôi cũng không trông cậy em sẽ nói tiếng cám ơn.”

Cô mím chặt miệng, sau đó hơi hé miệng: “Tôi thấy anh bây giờ để gặp tôi mà chuyện gì đều có thể làm được. Thứ cho tôi một câu thuyết âm mưu, chuyện ba tôi bị thương cũng không liên quan tới anh đó chứ? Không sao trùng hợp như vậy?”

Tưởng Viễn Chu nghe thế, đôi mắt phượng hẹp dài hơi híp lại. Anh ghé lại gần Hứa Tình Thâm hơn một chút.

“Lặp lại lần nữa?”

“Vừa nãy tôi cũng chỉ nói vậy thôi, sao sắc mặt anh kém vậy? Lại nói, dù tôi lặp lại lần nữa, anh sẽ làm gì tôi sao?”

Hứa Tình Thâm giơ ngón tay lên, chọc hai cái vào ngực Tưởng Viễn Chu.

“Lần nào lừa tôi tới, hầu như anh đều nói ăn bữa cơm nhỉ? Hay lại tán gẫu về cuộc đời? Anh cứ dứt khoát nói thẳng đi, lần này muốn thế nào? Mời tôi ăn cơm sao?”

Hứa Tình Thâm thấy sắc mặt Tưởng Viễn Chu ngày càng khó coi, cô nghiêng đầu nhìn chăm chú một bên mặt người đàn ông.

“Đi đâu ăn cơm hở?”

Tưởng Viễn Chu cầm lấy ngón tay trỏ của cô, sau đó dùng sức nắm chặt, Hứa Tình Thâm khẽ cắn môi.

“Em ép tôi.”

“Tôi ép anh cái gì… Aaa!!!”

Hứa Tình Thâm bị Tưởng Viễn Chu ôm lấy eo, sau đó kéo cả người cô đi. Cô đương nhiên giãy giụa, nhưng Tưởng Viễn Chu cao to, nhanh chóng mang cô tới cửa phòng nghỉ rồi mở cửa ra. Hứa Tình Thâm nhân cơ hội định chạy trốn, một cánh tay lại vòng trước ngực cô, lôi cô vào lại.

^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^

Bảo Lệ Cư Thượng.

Phó Kinh Sênh vẫn đứng bất động trước trước cửa sổ. Anh biết kế hoạch đã xảy ra vấn đề, cũng biết Tưởng Viễn Chu không hề đi con đường kia.

Lão Bạch đã nói cho anh biết lộ trình. Thế nhưng ven đường họ lại vô tình gặp Hứa Vượng, theo lý mà nói Tưởng Viễn Chu đưa ông ta đến bệnh viện cũng là điều bình thường.

Phó Kinh Sênh đóng laptop lại, chỉ là một lần không thành công mà thôi, anh không hề có cảm giác mình là người thất bại.

Vốn dĩ có rất nhiều việc không thể chỉ một lần mà xong, kế hoạch của anh cũng vậy, không thể chỉ thử một lần.

Ngày hôm nay không được, còn có ngày mai, ngày kia...

Cốc cốc cốc ——

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Ai đó?”

“Anh, là em.”

Phó Kinh Sênh đi tới mở cửa ra. Phó Lưu Âm đang đứng ở bên ngoài: “Anh, anh ở trong này mãi làm gì vậy?”

“Công việc.”

“Làm việc cũng không cần phải khóa trái cửa như vậy.”

“Anh không muốn bị phân tâm. Lâm Lâm đâu rồi?”

“Đang ngủ.”

Phó Kinh Sênh bước ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại. Cánh tay anh quàng qua vai em gái mình: “Ở trong nhà mãi rất nhàm chán phải không? Yên tâm đi, anh đã liên hệ với bên trường học, chờ chúng ta yên ổn dọn nhà rồi, em sẽ có thể đi học lại.”

Sắc mặt Phó Lưu Âm vô cùng mừng rỡ, cô đi ra ngoài vài bước, sau đó ngẩng đầu nhìn Phó Kinh Sênh: “Anh, anh đừng tiếp tục làm việc đó nữa được không.”

“Yên tâm, hiện giờ anh đang làm công việc đàng hoàng.”

“Thật vậy chăng?”

Phó Kinh Sênh giơ tay lên xoa đầu cô gái: “Anh cũng muốn có một cuộc sống bình thường, anh đảm bảo sau khi hoàn thành việc lần này, chúng ta rời khỏi chỗ này, anh sẽ mở một cửa tiệm để buôn bán. Từ nay về sau sẽ không đụng đến máy tính nữa.”

“Vì sao?”

“Bây giờ bên cạnh anh không chỉ có em mà còn có chị dâu em, hơn nữa mỗi ngày chúng ta còn được nhìn Lâm Lâm lớn lên từng chút một. Chờ thêm một thời gian nữa, anh còn định sinh cho Lâm Lâm thêm một em trai hoặc em gái.”

Như vậy khoảng thời gian sắp tới khẳng định cả nhà bọn họ sẽ rất vui vẻ.

Phó Lưu Âm không khỏi mỉm cười: “Hay quá. Nếu như anh thật sự không bao giờ đụng tớimáy vi tính nữa, đó cũng là chuyện tốt. Mở tiệm buôn bán cũng không tệ.”

Phó Kinh Sênh cũng mỉm cười. Những chuyện anh làm đương nhiên Phó Lưu Âm sẽ không biết. Cô cũng chỉ biết anh là một hacker, căn bản không biết những bí mật đen tối hơn thế nữa sau lưng Phó Kinh Sênh.

Cô biết nếu làm công việc bình thường thì không thể kiếm được nhiều tiền nhanh như vậy. Sau khi biết Phó Kinh Sênh là một hacker, cô cũng chỉ có thể khuyên anh phải hết sức cẩn thận.

Phó Kinh Sênh cũng không hề để lộ chuyện mình đang làm kể cả với Phó Lưu Âm. Anh không muốn liên lụy đến người thân của mình. Chỉ là sau khi kết thúc chuyện Tưởng Viễn Chu, anh mới có thể dứt khoát “rửa tay gác kiếm”.

Trước nay cảnh sát không bắt được anh, bây giờ thì càng đừng hòng bắt được một chút nhược điểm gì của anh.



Bệnh viện Tinh Cảng.

Hứa Tình Thâm ngồi ở mép giường, thở hồng hộc. Cô là đang sợ Tưởng Viễn Chu. Cô muốn đứng dậy, người đàn ông lại vươn tay ra ấn cô ngồi trở xuống.

“Thả tôi ra.”

“Mấy ngày này em phải ở đây.”

“Anh dựa vào cái gì?”

Khóe miệng Tưởng Viễn Chu cong lên: “Bây giờ em đang ở đây, còn hỏi ngược lại tôi dựa vào cái gì sao?”

Hứa Tình Thâm đẩy anh ra: “Tôi phải về nhà.”

“Đừng mơ tưởng.”

“Trước lúc đến đây tôi đã nói với đồng nghiệp của mình. Nếu không thấy tôi trở về, người nhà của tôi sẽ tìm đến đây.”

Tưởng Viễn Chu nhún vai, tỏ vẻ bất cần: “Ai quan tâm chứ? Em đừng quên, quan hệ của chúng ta được pháp luật bảo vệ.”

“Fuck.”

Người đàn ông vươn tay ra bắt lấy cằm của cô: “Phụ nữ nói ra cái chữ này rất khó nghe, biết không? Mau thu hồi lại cho tôi.”

Hứa Tình Thâm phồng má lên, trừng mắt nhìn anh: “Lời đã nói ra rồi làm sao có thể thu hồi lại?”

Tưởng Viễn Chu cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Cho dù Phó Kinh Sênh có tìm đến đây cũng chẳng sao cả. Tôi sẽ không để anh ta lên lầu, anh ta từng đến đây mang em đi hết một lần, còn muốn có lần thứ hai sao? Anh ta đã quên đây là chỗ của Tưởng Viễn Chu rồi phải không?”

“Anh mau buông ra đi, đau quá.”

Ngón tay Tưởng Viễn Chu khẽ vuốt ve dọc theo gò má cô vài cái. Hứa Tình Thâm cố sức kéo cổ tay anh ra: “Buông tay.”

Người đàn ông khẽ buông tay. Hứa Tình Thâm vội vàng xoa nắn cằm mình, cô không biết sắp tới anh còn làm ra chuyện gì nữa.

“Vậy anh nói đi, lúc nào anh mới bằng lòng thả tôi đi?”

“Cũng không chắc, có thể là ba ngày, năm ngày, mười ngày, cũng có thể là nửa tháng, một tháng.”

“Không được!”

“Tôi không ở đây thỏa thuận điều kiện với em.” Tưởng Viễn Chu đi tới cửa, khóa trái lại.

“Tôi đã bảo Lão Bạch chuẩn bi chu đáo việc ăn mặc của em, trong phòng còn có sẵn TV và máy tính. Em đừng lo buồn chán.”

“Tôi còn phải làm việc. Tôi muốn về nhà.”

“Bên Thụy Tân tôi đã giúp em xin nghỉ rồi.”

“Tôi không cần.”

Tưởng Viễn Chu tiến đến gần Hứa Tình Thâm: “Đừng nói là em nhớ con gái mình nhé, tôi có thể sai người đưa con bé tới đây.”

“Tưởng Viễn Chu!”

“Không cần à?”

Hứa Tình Thâm thở hổn hển: “Anh đừng có gây sự với người nhà của tôi.”

Sắc mặt người đàn ông chuyển lạnh: “Nếu em còn dám nhắc đến cái từ “người nhà của em”, tôi sẽ làm thật cho em biết!”

Cũng đã nhiều lần cô rơi vào trong tay Tưởng Viễn Chu nhưng Hứa Tình Thâm biết anh sẽ không làm chuyện quá đáng gây tổn thương cô. Nói cho cùng, anh vẫn không thể buông bỏ được.

“Cho dù tôi không nhắc tới thì anh cũng không thể trốn tránh hiện thực được.”

Tưởng Viễn Chu nhìn thẳng vào cô, Hứa Tình Thâm vừa muốn đứng lên thì bỗng nhiên có một lực đạo kéo cô về phía turớc. Tưởng Viễn Chu đẩy cô nằm ngã ra giữa giường, sau đó liền ngồi lên phía trên người của cô. Hai cổ tay của Hứa Tình Thâm cũng bị anh khống chế. Cô trừng mắt: “Anh làm gì vậy?”

Người đàn ông buông tay ra, sau đó vuốt ve mặt cô. Anh nâng mặt cô lên, để cô nhìn thẳng vào mình: “Hứa Tình Thâm, em cho rằng tôi đối tốt với em thì em có thể đắc ý vênh váo như vậy phải không?”

“Anh không cảm thấy chúng ta như vậy rất buồn cười hay sao? Anh hết lần này đến lần khác gây sự là vì cái gì?”

Tưởng Viễn Chu dùng ánh mắt đe dọa để nhìn cô. Cả thân thể to lớn của anh bỗng dung áp xuống, sau đó làn môi mỏng dán lên môi cô.

Hứa Tình Thâm rên lên “ưm” một tiếng rồi kêu đau. Tưởng Viễn Chu dùng hết sức cắn lên môi cô. Cô đau đến muốn đánh người! Bàn tay Tưởng Viễn Chu chế trụ phía sau ót của cô, kéo cô sát về phía mình.

“Đừng mà...”

Những âm thanh mơ hổ phát ra từ trong miệng cô rất hanh đều bị Tưởng Viễn Chu nuốt trọn vào.

Hứa Tình Thâm sắp không chịu nổi nữa nhưng Tưởng Viễn Chu vẫn cứ làm tới. Cô căn bản không phải là đối thủ của anh. Cho dù bình thường cô rất nhanh mồm nhanh miệng thế nhưng khi anh thật sự rat ay thì cô không cách nào kháng cự được.

Thật vất vả nụ hôn đó mới kết thúc. Tưởng Viễn Chu buông cô ra. Hứa Tình Thâm trừng lớn hai mắt nhìn anh chằm chằm.

Ngón tay người đàn ông khẽ vuốt ve bên khóe miệng: “Thế nào?”

Nói thật, cô đã bị anh dọa cho hoảng sợ. Cô rất sợ Tưởng Viễn Chu bỗng dưng nổi lên thú tính, nếu vậy cô phải làm sao bây giờ?

Tưởng Viễn Chu xoay người nằm dài trên giường, thấy vậy cô vội vàng ngồi bật dậy.

Ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.

“Ai đó?”

“Tưởng tiên sinh, là tôi.”

Tưởng Viễn Chu đứng dậy ra mở cửa. Lão Bạch đang đứng bên ngoài.

“Chuyện gì?”

“Tưởng tiên sinh muốn ăn cơm tối chưa?”

“Được, mang vào đi.”

Lão Bạch liếc mắt nhìn vào trong: “Tưởng phu nhân có yêu cầu gì không?”

Hứa Tình Thâm từ trên giường đứng lên, muốn đi ra ngoài. Tưởng Viễn Chu đứng chắn ngay trước cửa: “Cô ấy không có yêu cầu gì cả, chỉ cần dược ăn đủ no là tốt rồi.”

“Vâng.”

Sắc mặt Hứa Tình Thâm chuyển sang tái mét nhìn cánh tay Tưởng Viễn Chu vẫn còn chặn ngang trước cửa.

“Lão Bạch, lúc dọn cơm lên, cho dù nghe thấy bất kì tiếng động gì cũng không được vào.”

Lão Bạch gật gù, tỏ ý đã biết.

Mặt Hứa Tình Thâm đỏ lên, nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô đi tới sau lưng Tưởng Viễn Chu, nói: “Đừng nghe anh ấy nói.”

“Lão Bạch, nhớ mang cho Tưởng phu nhân thêm một phần thuốc bổ. Cô ấy cần phải bồi bổ thân thể cho thật tốt mới được.”

“Tôi với anh không có gì hết, anh đừng nói những lời mập mờ như vậy khiến người khác hiểu lầm.”

Hứa Tình Thâm vặn vẹo hai bàn tay vào nhau. Bất quá trước giờ Lão Bạch cũng đã quen với việc chứng kiến những cuộc đối thoại buồn nôn như vậy giữa hai người.

Tưởng Viễn Chu nghe thế thì cười cười, tiếp tục dặn dò Lão Bạch: “Nhất định phải chọn thuốc tốt nhất, phải là loại có thể giúp cho Tưởng phu nhân trở lại nồng nhiệt như lửa mới được.”

Lão Bạch tận lực nhớ kĩ những lời dặn của Tưởng Viễn Chu.

Bình thường Tưởng Viễn Chu sẽ không nói đùa, làm sao phân biệt được những lời này là thật hay giả. Lão Bạch mặc định đây là một nhiệm vụ được giao phó.

Song lần này, quả thật trong lời nói của Tưởng Viễn Chu mang một hàm ý khác. Ngay cả Hứa Tình Thâm cũng biết Tưởng Viễn Chu đây là cố ý nói cho cô nghe được. Nếu không, anh cũng sẽ không ở trước mặt cô nói lớn như vậy.

Thế nhưng Lão Bạch không cho là vậy. Tưởng Viễn Chu nói đến thuốc thang, lại nói đến chuyện “nhiệt tình như lửa”, anh hiểu, đó chính là nhắc đến Viagra.

Lão Bạch cười cười, chuyện này rất dễ giải quyết. Ngay bây giờ anh sẽ đi mua ngay.