Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 3 - Chương 24




Edit: Dế Mèn

Lão Bạch cầm bìa thư chuyển phát nhanh lên xem xét cẩn thận.

“Nhưng đã qua lâu vậy rồi, chuyện của cô Vạn cũng đã sớm qua, ai lại đi gửi những thứ này tới chứ?”

“Có lẽ, hai năm trước lúc mua thuốc Hứa Tình Thâm đã bị theo dõi, cũng xóa mọi chứng cứ, chỉ là khi đó, kẻ đứng sau lưng cảm thấy việc này với hắn mà nói không liên quan nên vẫn chưa vạch trần.”

“Nếu là thế, bây giờ vì sao lại...”

“Lão Bạch, cậu nói, tôi mà biết chuyện này thì sẽ thế nào?”

Lão Bạch nhìn nhìn Tưởng Viễn Chu: “Tưởng tiên sinh, nếu thuốc gây ảo giác thật là do cô Hứa tự mua, vậy thì...”

“Người phụ nữ này tâm cơ quá nặng, lòng dạ quá sâu, đúng không?”

“Tôi vẫn không tin.”

Ngón tay thon dài của Tưởng Viễn Chu gõ nhẹ lên mặt bàn. “Có người thấy gần đây tôi hay ở gần Hứa Tình Thâm nên sốt ruột.”

“Tưởng tiên sinh, có cần điều tra một chút? Chữ ký có thể giả mạo, thông tin giao dịch cũng có thể làm giả mà.”

“Không cần tra!” Khuôn mặt Tưởng Viễn Chu không có biểu hiện gì.

Nhưng Lão Bạch thật ra muốn nói tốt cho Hứa Tình Thâm.

“Rà soát tất cả, có khi cô ấy thật sự bị oan thì sao?”

Tưởng Viễn Chu lấy lại mấy thứ trong tay Lão Bạch.

“Tôi đi hỏi cô ấy sẽ biết thôi.”

“Ngài muốn đi tìm cô Hứa?”

Người đàn ông đứng dậy. Lão Bạch có chút lo lắng, mặt đối mặt giằng co thế này sẽ không có đánh nhau đấy chứ?

Tưởng Viễn Chu lên lầu, thay quần áo, mấy thứ giấy tờ kia đã bị anh ném tùy tiện lên tủ đầu giường. Thân phận hiện tại của Hứa Tình Thâm rắc rồi như vậy, nếu không có lý do chính đáng hay tìm cớ, thật sự không dễ được gặp cô.

Càng ngày càng lộ ra nhiều chuyện. Chuyện đương nhiên phải điều tra, chỉ là không điều tra tới Hứa Tình Thâm.

Sắp tới giờ tan làm, Hứa Tình Thâm nhìn đồng hồ, bệnh nhân cuối cùng đã đi ra và đóng cửa lại.

Cô duỗi hay tay, vẻ lười nhác vươn vai hết cỡ, đột nhiên cửa bị mở ra mà không được báo trước. Hứa Tình Thâm vội rụt tay lại, thấy hơi buồn cười mà nhìn về phía cửa.

“Cô Hứa.” Đi vào lại là Lão Bạch, cô hơi đổi sắc mặt: “Hôm nay đổi lại là anh không khỏe à?”

“Không phải!” Lão Bạch đi tới trước bàn làm việc của Hứa Tình Thâm. “Tìm cô Hứa có một số việc.”

Hứa Tình Thâm nhướng mày nhìn anh ấy: “Lúc về tôi sẽ kiến nghị với bệnh viện, xếp anh và Tưởng Viễn Chu vào danh sách đen, hễ thấy các anh tới thì cứ đá về.”

“Cô Hứa, cô cũng ác thật!” Lão Bạch cười cười, nói: “Tưởng tiên sinh tới đây vì thật sự có bệnh, muốn cô xem qua.”

“Đúng vậy! Lần nào cũng có bệnh, hơn nữa còn bệnh không nhẹ.”

Lão Bạch cũng không nói giúp cho Tưởng Viễn Chu. Hứa Tình Thâm thấy anh ấy vẫn đứng đó.

“Vậy còn anh, anh tới đây muốn xem gì? Giả bộ thì cũng phải giả cho đúng, tôi không phải bác sĩ toàn năng.”

Hứa Tình Thâm lại nhớ tới căn bệnh “đau tim” của Tưởng Viễn Chu đợt trước, thật quá đủ rồi!

“Tôi không khám bệnh.”

“Vậy đi ra ngoài.”

“Cô Hứa, Tưởng tiên sinh muốn gặp cô.”

“Không gặp.” Hứa Tình Thâm bắt đầu thu dọn đồ đạc, tính đi làm về sẽ qua siêu thị, khăn ướt trong nhà đã dùng hết rồi.

“Nếu cô thật sự không chịu gặp, vậy cứ để Tưởng tiên sinh tới đây vậy! Nhưng ngài ấy lại nói, ngài ấy mà tới Thụy Tân sẽ gây sự chú ý lớn, ngài ấy sợ nếu truyền ra sẽ ảnh hưởng tới cô.”

Đang tay cầm di động, tay lấy túi xách, Hứa Tình Thâm dừng lại, nói: “Nói như vậy, anh ta suy xét cho tôi?”

“Tôi cảm thấy Tưởng tiên sinh suy xét rất phải, ở đây cô còn có đồng nghiệp mới, ai ai cũng biết cô đã có gia đình, nếu Tưởng tiên sinh cả ngày cứ chạy qua đây với cô...”

Hứa Tình Thâm hơi bực mình: “Tôi không bắt anh ta suốt ngày chạy qua đây!”

Lão Bạch dang tay mời: “Cô Hứa đừng giận, tôi cũng không cản được ngài ấy.”

“Tôi sắp tan việc rồi.”

“Vậy vừa hay, tôi và cô đi chung đi! Tưởng tiên sinh tìm cô thực sự vì có việc gấp. Nếu cô không chịu gặp ngài ấy, chắc chắn sáng mai anh ấy sẽ tới phòng mạch, lúc đó sẽ khiến cô chậm trễ nửa ngày, những bệnh nhân khác sẽ có ý kiến đấy!”

Hứa Tình Thâm nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Lão Bạch.

“Anh ta tìm tôi có chuyện gì?”

“Là vì một chuyện từ hai năm trước.”

Hứa Tình Thâm căn bản không nghĩ ra được. “Nói rõ hơn đi.”

“Gặp Tưởng tiên sinh rồi sẽ biết ạ. Có điều, cô Hứa tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, Tưởng tiên sinh tới để xuất chinh vấn tội.”

Nghe thế, Hứa Tình Thâm ngược lại, không cự tuyệt như trước giờ. Hai người ra khỏi bệnh viện, Tưởng Viễn Chu lựa một chỗ không xa, anh ngồi trong quán ăn đối diện bệnh viện chờ cô.

Lão Bạch dẫn cô tới bàn mà Tưởng Viễn Chu đã đặt trước. Người đàn ông vẻ mặt không biểu hiện gì, đang ngồi ở kia. Lão Bạch kéo ghế giúp Hứa Tình Thâm. Cô nhìn nhìn, giọng nói hơi kém: “Để tự tôi.”

Tưởng Viễn Chu phất tay: “Lão Bạch, tôi có ít lời muốn nói riêng với cô ấy.”

“Vâng.”

Hứa Tình Thâm nhìn Lão bạch xoay người rời đi. Ánh mắt cô rơi xuống trên mặt Tưởng Viễn Chu, người đàn ông gác tay lên mặt bàn, ngồi ngã người ra sau nhìn cô chăm chú. Hứa Tình Thâm bị anh nhìn đến mất tự nhiên.

“Tìm tôi có việc?”

Tưởng Viễn Chu cầm tờ giấy để trên cái ghế bên cạnh lên, sau đó ném phịch xuống bàn.

Hứa Tình Thâm khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc, cầm từng tờ lên xem qua một lượt. Ánh mắt Tưởng Viễn Chu trói chặt trên mặt cô, cô không biểu hiện ra chút nào thất thố hay hoảng hốt, nhưng hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại. Ngay sau đó, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn Tưởng Viễn Chu.

Con người ấy, thật sự một chút chuyện xấu đều không được làm, bởi vì rồi cũng có một ngày sẽ lộ ra thôi.

“Muốn giải thích không?” Tưởng Viễn Chu dựa người ra sau.

“Không cần.” Chuyện cũng đã qua hai năm, còn có thể giải thích gì. “Thuốc là do tôi mua, cũng là tôi để vào phòng của Vạn Dục Ninh.”

Tưởng Viễn Chu cười khẽ thành tiếng: “Em làm?”

“Đúng vậy.” Hứa Tình Thâm thừa nhận lần nữa.

Người đàn ông chỉ tay vào mặt bàn, phục vụ bắt đầu đưa đồ ăn lên. Hứa Tình Thâm cầm ly nước bên cạnh, cô uống nước ép trái cây.

“Không phải tìm tôi tới khởi binh vấn tội sao, sao còn mời tôi ăn cơm tối nữa?”

“Vì ăn no mới có sức tính sổ.”

“Khoản này rõ ràng thôi. Vạn Dục Ninh ở lại Cửu Long Thương là cái bom hẹn giờ, vừa lúc phát sinh chuyện thuốc gây ảo giác nên tôi liền tương kế tựu kế.” Hứa Tình Thâm để ly xuống.

“Hiện tại anh đã hoàn toàn thấy rõ tôi là người thế nào rồi chứ? Vậy tốt, về sau đừng gặp tôi nữa, thậm chí nếu anh cảm thấy Vạn Dục Ninh oan uổng thì cũng có thể đón cô ấy về nhà, đó là chuyện của anh.”

Tưởng Viễn Chu không ngờ tới Hứa Tình Thâm sẽ tỏ thái độ này.

“Nếu em chịu thừa nhận, em không thấy nợ tôi một lời giải thích sao?”

“Không phải đã nói rõ ràng rồi sao? Tôi xấu xa, tôi còn thích hãm hại người, cho nên anh mau mà nhìn thấu bộ mặt của tôi đi, rồi đừng tìm tôi nữa.”

“Hứa Tình Thâm, em...” Tưởng Viễn Chu thật bị chọc tức không ít. Cô hiện tại chỉ ước gì không phải gặp anh, cho nên sau khi chuyện Vạn Dục Ninh lộ tẩy, Hứa Tình Thâm cảm thấy cũng tốt. Cô cầm đũa lên. “Tức gì vậy? Có phải anh vẫn còn hy vọng rất lớn về tôi?”

“Không được dùng thái độ như vậy nói chuyện với anh!”

“Vậy anh bảo tôi nói thế nào?” Hứa Tình Thâm gắp một đũa đồ ăn bỏ vào chén mình.

“Anh thật sự không nghĩ tới chuyện muốn tính sổ với em.”

Hứa Tình Thâm khẽ cắn đũa, ánh mắt khóa chặt trên khuôn mặt người đàn ông.

“Vậy anh tìm tôi làm gì?”

Trong lòng anh cuồn cuộn, nhìn Hứa Tình Thâm vẫn rất bình tĩnh và tự nhiên ăn uống, nói chuyện,.Tưởng Viễn Chu nghiêng người đứng dậy, đè cổ tay cô lại:, “Khi đó tôi đối với em rất tốt, có một số chuyện vì sao phải gạt tôi mà làm?”

“Nhìn xem, để tâm muốn chết vậy mà!” Hứa Tình Thâm cắn môi dưới.

“Bây giờ nói chuyện đó là có ý gì? Vạn Dục Ninh thế nào không quan hệ tới tôi. Tôi nghĩ dù cô ta có ra khỏi cái bệnh viện tâm thần đó thì cũng sẽ không tới hại tôi nữa đâu, chung quy bây giờ Lăng Thời Ngâm mới tình địch của cô ta.”

Hứa Tình Thâm đẩy tay anh ra.

“Tưởng tiên sinh, có chuyện thì từ từ nói, đừng có động tay động chân.”

“Vậy em không sợ tôi đợi tới cùng mới tính sổ?”

Hứa Tình Thâm nhìn anh: “Anh muốn tính sổ thế nào?”

Sắc mặt người đàn ông tái mét: “Hứa Tình Thâm, hiện tại là em đã làm chuyện sai.”

“Nhưng tôi không cảm thấy tôi làm sai.” Hứa Tình Thâm vẻ mặt như lẽ đương nhiên. Cô biết, bộ dáng này của cô không khiến Tưởng Viễn Chu điên lên mới lạ.

“Tôi chỉ tự bảo vệ mình, tôi cũng không làm chuyện phạm pháp.”

Tưởng Viễn Chu đan hai tay vào nhau, ánh mắt lướt qua, nhìn thẳng vào mặt cô. Hứa Tình Thâm lại nói: “Chung quy thì, chỉ khi nào Vạn Dục Ninh đi rồi, tôi mới có thể kê cao gối mà ngủ.”

Đầu ngón tay người đàn ông nhịp nhịp lên mu bàn tay bàn. Hứa Tình Thâm đang ăn nhưng thật bụng cũng đã được lấp no rồi. Cô buông chén đũa.

“Biết tâm cơ tôi nặng rồi chứ? Tưởng Viễn Chu, đừng bao giờ nghĩ khác cho tôi, tôi chính là người như vậy!”

“Những gì em nói tôi đều rõ.”

Hứa Tình Thâm giật mình.

“Rõ thì tốt.”

Cô định đứng dậy đi về, Tưởng Viễn Chu thấy thế liền nói: “Tôi lừa em. Tôi chưa hề nghĩ tìm em tính sổ, huống hồ, tôi cũng biết em không sai.”

Hứa Tình Thâm hơi bị giật mình, “Đã ra vậy anh vẫn cảm thấy tôi không sai?”

“Phải.”

Hứa Tình Thâm không thấy vui hơn chút nào, cô ngây người một lúc, rồi chợt cười chua chát, nói: “Quả nhiên, mãi mãi không có được vẫn là tốt nhất. Bây giờ trong mắt anh có phải tôi làm cái gì cũng không sao cả? Sau này làm cái gì cũng đều đúng?”

“Phải.”

Hứa Tình Thâm đột nhiên giương giọng: “Tưởng Viễn Chu, tôi không mắc lừa anh đâu!”

Người đàn ông rũ mắt.

“Tình Thâm, sở dĩ Vạn Dục Ninh bị đuổi ra khỏi Cửu Long Thương là vì cô ta gieo gió gặt bão, lòng anh đều đã có phán đoán. Anh biết em có đôi khi với người khác rất lạnh nhạt, nhưng khi ở cùng, em vẫn là người thiện lương nhất. Em thật sự tốt, nên không cần vì muốn ép anh lui mà để mình chịu ủy khuất như vậy.”

Cổ họng Hứa Tình Thâm khẽ nuốt khan.

“Tưởng Viễn Chu...”

Cuối cùng cô không thể nói được lời nào khác. Chỉ biết nếu cứ như vậy, cô khó chịu, anh cũng không thoải mái, hình cảnh khốn khổ này cũng hệt như khi đó. Hứa Tình Thâm cố đè nén cảm xúc.

“Tôi không cần ép anh lui, đối với tôi mà nói, tôi vẫn luôn nắm tay Phó Kinh Sênh mà tiến về phía trước. Cứ cho là anh vẫn còn ở đó nhưng vô ích, tôi đã cuộc sống mới của mình. Tôi đã chạy càng lúc càng xa rồi, sớm hay muộn cũng có một ngày, Tưởng Viễn Chu... tôi sẽ hoàn toàn đi ra khỏi thế giới của anh.”

Tưởng Viễn Chu hơi ngẩng lên nhìn, hai con ngươi u ám như mực, vẻ như có chút không cam lòng.

“Ra được khỏi trái tim tôi hay không, không phải do em định đoạt, nếu tôi chưa bỏ xuống được, em có đi đến đâu cũng vô ích.”

“Nếu ngày nào đó không còn gặp nhau nữa, ngày ngày nhất định sẽ dễ chịu hơn rất nhiều mà, đúng không?” Hứa Tình Thâm nhìn thẳng vào Tưởng Viễn Chu.

“Giống như hai năm qua, chúng ta không gặp lại nhau nhưng thời gian vẫn cứ qua đi. Tôi dám chắc, trong lòng anh khi đó nhất định không có khổ sở như bây giờ.”

“Em không phải tôi sao em biết được?” Tưởng Viễn Chu trầm giọng lẩm nhẩm một tiếng, thật sự không gặp thì tốt sao?

Hai năm kia, không dây dưa, không đau thắt tim gan, nhưng một ngày 24 giờ, anh rất ít khi nào cảm giác được rằng mình đang còn sống.

Đó là phần lớn cảm xúc của Tưởng Viễn Chu, không có đau đớn nhiều nhất, chỉ có chết lặng. Còn sống với đã chết, dường như cũng đâu có khác bao nhiêu?

Bây giờ thì sao?

Có đau, mất mát, thương tâm, tuyệt vọng, nhưng có những lúc Hứa Tình Thâm khiến anh cười, dù chỉ là một chốc một lát, dù đau đớn nhiều hơn vui vẻ, anh vẫn cảm thấy như bây giờ vẫn tốt.

Lão Bạch đi ra ngoài một chuyến nhưng cũng mau chóng về.

Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết rơi. Tay cô ôm hai má. “Tôi phải đi rồi. Chuyện của Vạn Dục Ninh, nếu anh thật sự không truy cứu, vậy cám ơn anh.”

Cô cầm túi đứng lên, Tưởng Viễn Chu cũng đứng dậy.

Hai người một trước một sau đi ra cửa. Tuyết lớn. Lão Bạch đưa dù trong tay cho Hứa Tình Thâm, “Cô Hứa!”

Cô cầm lấy, “Cám ơn!”

“Tuyết rơi nhiều như vậy, để tài xế đưa em về đi!”

Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu, “Không cần đâu, trước bệnh viện có taxi.”

Lão Bạch đi vào tính tiền, tiện tay thu dọn lại những thứ ở trên mặt bàn. Tưởng Viễn Chu nhìn ra ngoài, tuyết rơi ngày một nhiều, tựa như lông ngỗng rơi từ trên không trung xuống.

Hứa Tình Thâm bật dù, đi nhanh ra ngoài; Tưởng Viễn Chu sắc mặt lạnh lùng, “Từ từ!”

Cô không nghe, sợ Tưởng Viễn Chu đuổi theo ra, Hứa Tình Thâm càng bước nhanh hơn.

Trên quảng trường đã có nước đọng, Hứa Tình Thâm kéo dù sát xuống, nhìn từng mảnh màu trắng rơi xuống chân mình. Trận tuyết đầu lại to thế này, cô đành bắt đầu chạy, không ngờ phía dưới chân trơn trượt, người không bị té ngửa ra sau nhưng phần mông bị đập mạnh xuống đất.

Cảm giác lúc đó thật sự không cách nào nói được. Hứa Tình Thâm ngồi bất động tại chỗ, đau tới nhăn mặt khó coi, đừng nói là bò dậy, ngay cả chân cũng không động đậy được.

Trong nháy mắt mắt cô đỏ lên, cô không muốn khóc nhưng mà do đau quá. Tưởng Viễn Chu thấy cô té thì vô cùng hoảng hốt, không cầm lấy dù mà chạy luôn ra ngoài. Hứa Tình Thâm tay phải vẫn cầm dù che, co người rúc dưới dù, thiếu điều kêu rên.

Cái lạnh thấu xương của băng tuyết lan cả vào trong quần. Tưởng Viễn Chu đi tới cạnh cô, sốt ruột ngồi xổm xuống, “Không có việc gì chứ?”

Hứa Tình Thâm xoa xoa mắt, vội lắc đầu, “Không, không sao.”

“Té trúng đâu?”

Ai da, câu này không phải vô nghĩa rồi sao? Lúc cô té, mông đập thẳng xuống nền đất, tay còn chưa kịp chống nữa là! Hứa Tình Thâm ôm dù, không được, vẫn không đứng dậy nổi.

Tưởng Viễn Chu túm chặt cánh tay cô, tay kia ôm eo cô, nâng cô dậy. Hứa Tình Thâm rít lên, cảm giác xương cốt nát hết rồi. Tưởng Viễn Chu quan sát cô, quần đã dơ hết cả.

“Đau à?”

Hứa Tình Thâm gật đầu, “Cho tôi đứng đi, từ từ thôi!”

Cô vừa dứt lời, bàn tay to của Tưởng Viễn Chu liền dán vào mông cô. Hứa Tình Thâm đầu hơi quay qua như robot, “Anh làm vậy?”

“Anh xoa cho em.”

Đang ở trên đường cái, người tới người lui, nghe anh nói xoa xoa còn không hiểu thành sờ mó cho rồi?

Hứa Tình Thâm vội gạt tay anh, “Không... không cần.”

“Lúc em té anh còn nghe thấy cả tiếng em té, mông nở hoa rồi phải không?”

“Anh Tưởng, anh là người có thân phận, nói chuyện đừng có thô tục như vậy được không?”

Tay Hứa Tình Thâm sờ nhẹ ra sau, vừa đụng đã đau tới nỗi phải rụt tay về. Tưởng Viễn Chu hiện tại nào có tâm tư háo sắc, bàn tay anh lần thứ hai dán tới, “Lỡ té bị gì rồi thì sao bây giờ?”

Lão Bạch căng dù chạy nhanh tới. Tưởng Viễn Chu đang đứng ở kia, trên đầu, trên vai đầy bông tuyết, anh nhìn về phía Lão Bạch phân phó: “Bảo tài xế lái xe lại đây.”

“Vâng.”

Mấy ngón tay Hứa Tình Thâm đã đông cứng hết rồi, “Tôi đã nói không ngồi xe của anh, có lái tới đây cũng vô ích thôi.”

“Em định lết lết như vậy mà về?”

Lão Bạch đi qua bên cạnh gọi điện thoại. Hứa Tình Thâm lấy túi xách đeo trên vai xuống, “Tôi gọi cho Phó Kinh Sênh, bảo anh ấy tới đón mình.”

Nghe vậy, Tưởng Viễn Chu tức thì bắt lấy tay cô, “Em thà kêu hắn tới đây chứ không muốn tôi thuận đường đưa em về?”

Hứa Tình Thâm nhìn anh, “Chuyện đó không giống nhau. Tưởng Viễn Chu, anh ấy là chồng tôi đó!”

Trái tim người đàn ông đau đớn kịch liệt, nhưng anh vẫn không buông tay. Tài xế nhanh chóng tới, dừng xe ở bên đường. Lão Bạch bước nhanh lại chỗ hai người, “Tưởng tiên sinh, xe tới rồi ạ.”

“Đi!”

Nghĩ tới Lâm Lâm và Phó Kinh Sênh đang ở nhà, Hứa Tình Thâm rút tay ra khỏi tay Tưởng Viễn Chu. “Nếu anh không yên tâm thì cứ đón xe giúp tôi đi, ở đây taxi rất nhiều.”

“Hứa Tình Thâm, em sợ ngồi chung với nhau tôi sẽ ăn em hay xé nát em sao?”

“Tôi không muốn khơi dậy nghi ngờ. Anh chưa kết hôn nên không sao cả, nhưng tôi đã có gia đình.”

Lão Bạch nhìn Tưởng Viễn Chu, không an ủi được anh nên chỉ có thể giơ tay giúp anh khỏi bị tuyết rớt xuống người.

Tưởng Viễn Chu đứng im tại chỗ. Nếu nói nhẫn tâm, e không có bao nhiêu phụ nữ bì được với Hứa Tình Thâm. “Được, em đi đi.”

Hứa Tình Thâm bước khập khiễng bước đi được hai bước. Sắc mặt Tưởng Viễn Chu khó coi, lại đi tới giữ chặt cô lại, “Để tài xế đưa em về, tôi và Lão Bạch sẽ đón xe khác.”

“Không cần, anh đây đang khoe anh nhiều xe hả?!”

“Được rồi đấy!” Tưởng Viễn Chu giận dữ nói: “Mỗi người lùi một bước đi, nếu em còn không chịu thì tôi sẽ dùng biện pháp với em. Em nói tôi dựa vào gì mà nhịn em?”

“Được rồi, được rồi!” Hứa Tình Thâm vội vã gật đầu.

Tưởng Viễn Chu lấy cây dù trong tay cô, giúp cô che đầu. Hứa Tình Thâm lúc nãy té thật sự không nhẹ. Tới xe, Lão Bạch bước tới mở cửa xe ra. Tưởng Viễn Chu thấy cô nhăn mặt, từng động tác chỉ hận không thể cứ được ngồi xổm hoài. “Bệnh viện ở ngay đối diện, muốn vào xem thử không?”

“Không cần, hết đau là ổn thôi.”

Hứa Tình Thâm dịch người vào trong xe, khó khăn mới ổn định được chỗ ngồi. Bên ngoài gió lạnh thấu xương, bên trong xe mở điều hòa vừa đủ; Lão Bạch đứng cạnh xe vẫn có thể cảm giác được bên trong rất ấm áp. Anh và Tưởng Viễn Chu đều ăn mặc mỏng, đứng trong gió lạnh cũng lâu, đang run bần bật, lúc này anh thật ghen tỵ với tài xế ngồi trong xe.

Nhưng nhìn lại, Lão Bạch đau lòng nhất vẫn là Tưởng Viễn Chu.

“Tưởng tiên sinh, ngoài này lạnh như vậy...”

Câu sau, anh ấy cảm thấy Hứa Tình Thâm sẽ nói.

Nhưng cô chỉ nhìn nhìn bọn họ rồi đóng cửa xe lại. Tài xế có chút kinh ngạc: “Tưởng tiên sinh...”

Tưởng Viễn Chu gõ nhẹ vào cửa xe, tài xế hạ cửa sổ xe xuống, người đàn ông phân phó: “Đưa cô ấy về, đưa tới tận cửa, đừng để lại té, sau cốp có dù.”

“Vâng.”

Hứa Tình Thâm đưa mắt sang nơi khác, muốn coi như không nghe nhưng những lời đó cứ truyền vào tai cô vô cùng rõ.

Xe lăn bánh. Hứa Tình Thâm nhìn vào kính chiếu hậu, bên ngoài đổ tuyết rất to, gần như không nhìn được gì. Cô cũng không ngoái đầu lại, xe chạy tới giao lộ trước mặt rồi chuyển hướng. Hứa Tình Thâm thử liếc mắt nhìn một cái, thấy Tưởng Viễn Chu đứng giữa trận tuyết to, áo khoác màu đen dài tới đầu gối khoác trên vai anh.

Cô thu hồi tầm mắt, nặng nề thở dài.

Tưởng Viễn Chu tự cầm dù. Lão Bạch đứng ở bên đường, thấy một chiếc taxi đang tới, vội vẫy xe.

Nhưng thời tiết thế này chắc chắn có rất nhiều người gọi xe, chiếc taxi gần như không giảm tốc độ mà chạy thẳng qua bọn họ.

---

Cách đó không xa, trên quảng trường, Lăng Thời Ngâm cảm giác bàn tay rét run, cà phê trong tay chưa uống ngụm nào cũng đã lạnh ngắt.

Bên cạnh, cô bạn bung dù, trong giọng nói cực lực kìm chế lửa giận: “Thấy đủ rồi chứ?”

“Đi thôi!”

“Đi?” Cô gái kia chỉ chỉ bóng dáng Tưởng Viễn Chu.

“Cậu thấy bộ dạng của bọn họ không? Hứa Tình Thâm đúng không nhỉ, lạt mềm buộc chặt, chơi rất giỏi đấy! Cậu nói xem đàn ông có phải đều trúng chiêu này không? Tưởng Viễn Chu như vậy với cậu mà được sao? Cậu nhìn anh ta đi, còn cam tâm tình nguyện đứng giữa trời tuyết!”

Lăng Thời Ngâm làm sao không tức. Một màn này như khoét dao vào tim cô ta, nhưng cô ta có thể xông lên mà chất vấn sao?

Người bạn nhìn cô ta: “Thời Ngâm, cậu là vợ anh ta mà, chẳng lẽ cậu không có tự tin qua đó xé con tiện nhân kia?”

Lăng Thời Ngâm hai tay ôm ly cà phê. Cô bạn kia thấy thế liền kéo cánh tay cô ta.

“Đã như vậy cậu theo tớ qua đó rồi bảo anh ta ngồi xe cậu, như vậy không phải các cậu có thể cùng nhau về Cửu Long Thương rồi?”

“Nếu Tưởng Viễn Chu không tin chuyện này chỉ là tình cờ thì sao? Có khi anh ấy sẽ cảm thấy tớ cố tình theo dõi anh ấy.”

“Thời Ngâm, cậu nghĩ ngợi quá rồi. Cậu là bà Tưởng, vả lại chỗ này cũng là trung tâm thành phố mà, tình cờ gặp thì có làm sao?”

Lăng Thời Ngâm có chút do dự, ánh mắt nhìn sang bóng lưng Tưởng Viễn Chu.

Người đàn ông ở bên kia vẫn đứng im đó, cây hoa quế cao trong công viên bên cạnh không chịu được sự tàn sát bừa bãi của cơn gió lạnh, bị thổi nghiêng ngả trái phải. Lão Bạch giơ tay đón xe, nhưng qua lâu như thế vẫn không có lấy một chiếc xe trống khách.

“Chỗ này gần bệnh viện, người gọi xe cũng nhiều!”

Lăng Thời Ngâm nhìn bộ dạng Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm không đau lòng nhưng cô ta đau lòng!

Cô ta gật đầu: “Vậy đi, nhưng cậu phải nhớ cho kỹ, không được đề cập tới Hứa Tình Thâm, không được nhắc tới một câu! Bọn mình chỉ tình cờ gặp anh ấy thôi.”

“Được.”

Lăng Thời Ngâm xoa bóp ngón tay, sau đó cất bước đi.

---

Lão Bạch hơi bực bội, quay lại bên cạnh Tưởng Viễn Chu.

“Tưởng tiên sinh, hay ngài vào trong quán ngồi vậy, gọi được xe rồi tôi xe gọi ngài.”

“Không cần.” Tưởng Viễn Chu rũ mắt, nhìn những bông tuyết rơi trên mặt đất từng mảnh tan đi.

“Lâu rồi mới thấy trời thế này, tôi không lạnh.”

Lão Bạch nhìn tay anh, vừa nãy vội xuống xe, Tưởng Viễn Chu cũng chưa kịp lấy găng tay.

“Viễn Chu!”

Phía sau, một giọng nữ truyền đến. Lão Bạch ngoái đầu lại, thấy Lăng Thời Ngâm cười thướt tha đi tới.

“Cô Lăng!”

Cô bạn đi bên cạnh Lăng Thời Ngâm nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi, tên trợ lý bên cạnh Tưởng Viễn Chu này quá phận thật, không gọi ''bà Tưởng” lại gọi “cô Lăng“.

“Lão Bạch, sao mọi người lại đứng đây?”

“Vâng, đang đón xe ạ.”

Lăng Thời Ngâm ra vẻ giật mình: “Không lái xe tới sao?”

Lão Bạch chỉ có thể nói dối: “Hôm nay tài xế có việc.”

Trên khuôn mặt Lăng Thời Ngâm không có chút sơ hở nào.

“Ra là vậy! Vừa lúc tôi với bạn đang đi mua vài thứ quanh đây, tôi lái xe tới, tôi chở hai người về nhé!”

“Vậy còn gì bằng ạ!” Lão Bạch sắp bị đông cứng, không khỏi nhìn nhanh sang Tưởng Viễn Chu. “Tưởng tiên sinh, về thôi ạ!”

Tưởng Viễn Chu nhìn anh ấy: “Cậu muốn ngồi xe cô ấy thì cậu về trước đi.”

Lão Bạch nghe xong, thôi rồi, vội vàng im tiếng. Lăng Thời Ngâm nghe thế, sắc mặt rõ ràng cứng đờ, trước mặt bạn đương nhiên không thể dưới thế.

“Viễn Chu, trời lạnh thế này!”

“Lâu rồi không thấy tuyết rơi, tôi sẽ ở đây, cô về đi!”

Người bạn của Lăng Thời Ngâm cạnh đó không xem nổi nữa.

“Thời Ngâm cũng là có ý tốt, anh đâu cần phải vậy chứ?”

Tưởng Viễn Chu vẫn không ngoái lại nhìn, cứ như một bức điêu khắc, vẫn không nhúc nhích mà đứng giữa tuyết.

“Tôi không nói cô ấy có ý xấu, cô suy nghĩ nhiều rồi.”

Sợ bạn mình sẽ nói hớ chuyện gì, Lăng Thời Ngâm vội bước tới trước.

“Lạnh thế này không bệnh mới lạ. Nếu anh thích ngắm tuyết như vậy thì về nhà rồi ngắm đi! Ở nhà còn có Duệ Duệ, thằng bé cũng thích xem tuyết rơi.”

Lăng Thời Ngâm sợ cứ tiếp tục thế này sẽ xấu hổ nên vội đem con ra. Tưởng Viễn Chu một tay đút trong túi, tay phải cầm dù đã đông lạnh đến tê dại. Lão Bạch muốn cho anh ngồi xe Lăng Thời Ngâm để nhanh về nhà nhưng không dám khuyên.

Cô bạn kia nhìn sang Lăng Thời Ngâm, thế này là vợ chồng sao?

“Anh Tưởng thà đón xe chứ vẫn không muốn ngồi xe Thời Ngâm về, là vì sao vậy?”

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhìn về phía xa, anh thấy từ xa có một chiếc xe màu đen đang xé toang một màn thế giới màu trắng mà tới. Tốc độ xe nhanh, trên xe đã đầy bông tuyết. Lão Bạch dĩ nhiên cũng thấy.

“Nhanh như vậy đã về rồi à?”

Tưởng Viễn Chu nhìn qua Lăng Thời Ngâm đang đứng cạnh.

“Tài xế tới rồi, cô cũng đi đi!”

Lăng Thời Ngâm nghẹn lời, sớm đã không giả bộ được nữa, nhưng cô ta cũng bất chấp, trong lòng càng khó chịu hơn nhiều. Tưởng Viễn Chu nhướng mày, đường từ đây về Bảo Lệ Cư Thượng khá dài, chừng ấy thời gian e là còn chưa về tới nơi, sao lại quay về rồi?

Xe nhanh chóng dừng ở bên đường, tài xế đẩy cửa xe đi xuống, bước tới xông qua gió tuyết.

“Tưởng tiên sinh, lên xe thôi ạ!”

Anh ta lại đi tói phía sau xe, dùng một tay mở cửa xe ra.

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhìn qua, thấy đôi chân của Hứa Tình Thâm, vẻ mặt anh hơi ngạc nhiên. Người tài xế rụt rụt cổ khi nhìn thấy Lăng Thời Ngâm đang đứng sau Tưởng Viễn Chu.

Người đàn ông không do dự bước tới. Tài xế nhận lấy dù trong tay anh, Lão Bạch cũng ngồi vào ghế lái phụ. Lăng Thời Ngâm nhìn Tưởng Viễn Chu đóng sập cửa lại.

Ai nấy đều đã ngồi vào xe, cũng không ai đánh một tiếng mời cô ta. Xe nhanh chóng khởi động rồi biến mất khỏi mắt cô ta.

Cô bạn đứng cạnh chỉ chỉ về phía đó, sau một lúc lâu mới nói nên lời: “Thấy... Thấy không?”

Lăng Thời Ngâm nhắm mắt lại: “Tớ không mù.”