Sa Vào

Sa Vào - Chương 39: Người điên




Chiều mùng 5, hai vợ chồng Thích Tầm Hoa đi gặp bạn, trước khi đi thấy Thích Du vẫn nằm vùi vào ghế sôpha chơi game, Thích Tầm Hoa ngứa mắt với bộ dạng chán chường của cậu, cường rắn kéo cậu ra ngoài chung.

Dụ Hạ ngó dáo dác đi vào phòng sách Thích Tầm Chương, Thích Tầm Chương đang dựa vào ghế đọc sách, cậu cười hì hì nhào tới, ôm cổ Thích Tầm Chương, dùng sức hôn lên môi anh.

Thích Tầm Chương đỡ eo Dụ Hạ, tháo mắt kính xuống, lười biếng nghiêng đầu: "Bài tập làm xong rồi?"

"Chưa, sao có thể làm xong, hiếm khi trong nhà không có người khác, em muốn nói chuyện với anh không được à?"

"Ừm, " Thích Tầm Chương nhéo mặt cậu, "Muốn nói lát nữa nói, đi làm bài tập trước đi, chút nữa đưa em ra ngoài."

Dụ Hạ mặt mày hớn hở: "Thật sao? Chú muốn dẫn em đi đâu vậy?"

"Chúng ta ra ngoài ăn cơm, nhưng mà trước đó phải đi giải quyết một chút chuyện."

5 giờ, Thích Tầm Chương lái xe đưa Dụ Hạ đi tới một quảng trường thương mại ở trung tâm thành phố, đến quán cà phê ngoài trời ở ven đường ngồi xuống, Thích Tầm Chương gọi cho Dụ Hạ một đống bánh ngọt, thảnh thơi uống cà phê.

Dụ Hạ cầm muỗng vừa ăn vừa nhìn xung quanh, trong miệng lầu bầu: "Nếu không phải anh hẹn người, em còn tưởng anh dẫn em ra đây hẹn hò chứ."

Thích Tầm Chương khẽ cong khóe môi: "Em cũng có thể xem như là hẹn hò đi."

20 phút sau, một người phụ nữ mang kính râm trang điểm thời thượng xuất hiện, người còn chưa tới gần nhưng mùi nước hoa nồng nặc đã bay tới, người phụ nữ đi thẳng tới bàn của bọn họ ngồi xuống, tháo kính râm ra, ánh mắt xẹt qua Dụ Hạ, rơi trên mặt Thích Tầm Chương.

Dụ Hạ ngước mắt, tùy ý quan sát bà một cái, trên người mặc áo khoác lông kiểu ngắn, phía dưới là váy da ngắn bó sát chưa qua đầu gối, giày bốt cao bao bọc tất nhung đen, mái tóc nâu dài uốn cong bồng bềnh trước ngực, trang điểm vô cùng tinh xảo, những tì vết nhỏ bé gì đó trên mặt đều được che đậy kỹ, trang điểm tỉ mỉ, cùng với người hai ngày trước cậu đã gặp giống như là hai người khác nhau.

Chẳng trách trước đây người phụ nữ này là hoa khôi lớp, đã sắp 40 rồi nhưng vẫn giữ được phong thái xinh đẹp như xưa, nhưng trang điểm thành như vậy, rốt cuộc muốn cho ai xem?

Khoé miệng Dụ Hạ giật giật một cái, cúi đầu tiếp tục ăn bánh ngọt.

Người phụ nữ cười như không cười nhìn Thích Tầm Chương: "Đã lâu không gặp, anh nhìn còn hấp dẫn hơn xưa nhỉ."

Vẻ mặt Thích Tầm Chương lạnh nhạt, không tiếp lời.

Người phụ nữ nhìn Dụ Hạ một cái, đôi môi đỏ thốt ra lời chế nhạo nói: "Em còn tưởng anh sẽ dẫn Thích Du đến cho em xem một chút, đứa trẻ này là ai? Con anh sinh? Sao anh dẫn theo nó mà không dẫn theo Thích Du? Anh bên trọng bên khinh như vậy không tốt đâu, Thích Du không phải con trai ruột anh sao?"

Dụ Hạ liếm môi một cái, ngước mắt cười với bà ta: "Cô nói sai rồi, cháu làm gì có số tốt như vậy, có thể làm con của chú."

Thích Tầm Chương nắm chặt tay Dụ Hạ, lãnh đạm nói: "Cậu ấy là ai không có quan hệ gì với cô."

Người phụ nữ "Shh" một tiếng: "Em cho là, anh đặc biệt hẹn em ra đây, là muốn ôn chuyện cũ với em."

Thích Tầm Chương không hề bị lay động: "Tôi với cô, không có chuyện cũ để ôn."

Bị Thích Tầm Chương thẳng thắn châm chọc một trận, trên mặt người phụ nữ không nhịn được, nhăn nhó trong nháy mắt, rất nhanh lại cười: "Sao có thể, sự tồn tại Thích Du chính là minh chứng tốt nhất..."

"Đừng đi quấy rầy Thích Du nữa, " Thích Tầm Chương cắt lời bà ta, "Thích Du với cô, không có bất cứ quan hệ gì."

"Anh nói không có là không có?" Người phụ nữ đột nhiên cất cao giọng, trang điểm tinh xảo cũng không giấu được nét dữ tợn trên khuôn mặt, "Thích Du là do tôi sinh, chui ra từ trong bụng tôi, tôi là mẹ nó!"

"19 năm trước cô cũng đã ký thoả thuận từ bỏ quyền nuôi con rồi, " Thích Tầm Chương nhắc nhở bà ta, "Thích Du không quen biết cô, cũng không cần cô."

Người phụ nữ phản đối, cười lạnh: "Anh nói mấy thứ vô dụng này, nó là do tôi sinh, nó không thể không tiếp nhận tôi, anh sợ tôi nói cho nó biết như vậy, không phải là biết nó nhất định sẽ nhận tôi sao? Ngược lại là anh, quen với thằng trạc tuổi nó, cũng không biết Thích Du biết chưa, sẽ nhìn người bố như anh thế nào."

Thần sắc Thích Tầm Chương càng lạnh lẽo, Dụ Hạ nắm tay anh, cười hì hì mở miệng: "Này cô à, quan hệ tôi với chú như thế nào hình như không liên quan tới cô, Thích Du nhìn chúng tôi thế nào cũng là chuyện của cậu ấy, cô có tư cách gì để quản?"

"Tên tiểu quỷ này đúng là nhanh mồm nhanh miệng, không biết xấu hổ nói như đúng rồi, thật sự không ngờ Thích Tầm Chương lại thích kiểu người như vậy, uổng cho năm đó tôi còn tưởng anh thích cái tên cùng bàn khó hiểu đó chứ, đàn ông lớn tuổi quả nhiên đều giống nhau, thích trẻ tuổi nhiệt huyết."

Người phụ nữ nói, cười khinh bỉ: "Thích Du là con trai tôi, sao tôi không được để ý đến? Ai biết nó có bị mấy người làm hư không."

Người phụ nữ nói tên cùng bàn chắc là cha cậu, trong lòng Dụ Hạ khó chịu: "Ha, nhưng Thích Du đã 19 tuổi rồi, bây giờ cô muốn tới cướp con có phải quá muộn rồi không? Người cũng đã trưởng thành, cũng không phải đứa trẻ 9 tuổi cô còn có thể tranh quyền nuôi nấng."

"Vậy nó cũng là con trai tôi, nó không thể không tiếp nhận tôi!"

"Sao nó phải nhận cô?" Thích Tầm Chương hờ hững, âm thanh lạnh lùng, "Nó được sinh ra vốn là cái bẫy do cô thiết kế, nó vừa ra đời cô đã bán nó lấy tiền, 19 năm nay cô cũng đã sớm kết hôn sinh con, kết quả cô không an phận, đầu tiên là làm tài vụ tham ô công quỹ ở công ty nhà chồng, ngồi tù 3 năm, bị nhà chồng đuổi ra khỏi nhà, ra ngoài lại quen đại ca xã hội đen có tiền án tiền sự, rồi còn hùn vốn mở công ty cho vay, bây giờ tài chính của công ty các người xảy ra vấn đề, cần phải có một số tiền lớn đắp vào, vào lúc này cô đột nhiên chạy tới muốn nhận Thích Du, đơn giản là muốn lừa tiền tôi với nó, có đúng không?"

Dụ Hạ có chút ngạc nhiên, không ngờ mới chỉ có 2 ngày, Thích Tầm Chương đã điều tra hết gốc gác của người phụ nữ này. Người phụ nữ bị vạc trần cũng không giả bộ nữa, bày bộ dạng tiểu nhân đắc ý: "Vậy thì sao? Anh nói nhiều như vậy có thể thay đổi được tôi là mẹ ruột thực sự của Thích Du sao?"

"Cô tính toán sai rồi, thứ nhất, tôi sẽ không cho cô tiền, cô lấy Thích Du uy hiếp tôi cũng vô dụng, thứ hai, Thích Du còn là học sinh, nó càng không có tiền để cho cô, cho dù nó có thật sự nhận cô, cô có thể lấy được thứ tốt gì từ trên người nó? Mấy thứ của nó đều là tôi cho, tôi không cho tiền nó, cô một chút cũng đừng nghĩ muốn lấy gì từ chỗ của nó."

"Anh thật sư muốn tuyệt tình như thế?" Người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt hoàn toàn méo mó.

Thích Tầm Chương bình tĩnh nói: "Tôi đâu cần phải khách khí với cô, tôi nói lại lần nữa, đừng có ý xấu mà bám lấy Thích Du."

"Nếu như tôi càng muốn làm thì sao?"

"Cái công ty cho vay mà các người mở, đã làm bao nhiêu chuyện mờ ám trong lòng cô rõ ràng, tôi có người bạn chuyên truy lùng xã hội đen ở cục cảnh sát quốc gia, tôi không ngại báo với anh ta mấy chuyện tiêu biểu mà các người làm, nếu cô còn muốn vào thêm một lần nữa, thì có thể thử xem."

Dụ Hạ nhấc mắt nhìn về phía Thích Tầm Chương, lần đầu tiên cậu nhìn thấy Thích Tầm Chương thản nhiên nhẹ nhàng mà uy hiếp người như vậy, thật sự đẹp trai kinh người.

"Thích Tầm Chương anh dám!"

"Có dám hay không cô thử một chút thì biết."

Không tiếp tục để ý người phụ nữ điên cuồng mà kêu gào thế nào, ánh mắt Thích Tầm Chương ra hiệu Dụ Hạ, đứng dậy rời đi.

Sau khi đi xa Dụ Hạ quay đầu lại liếc mắt một cái, thấy người phụ nữ kia còn oán hận nhìn bọn họ chằm chằm, không nhịn được cau mày: "Anh nói xem bà ta có thể phát điên lên luôn không?"

"Không cần phải để ý, đi thôi."

Thích Tầm Chương chọn một quán ăn đưa Dụ Hạ đến ăn cơm tối, Dụ Hạ lật menu, cười nói: "Đây mới là hẹn hò này, vừa nãy đúng là phát ngán."

"Lần sau sẽ không như vậy." Thích Tầm Chương có chút hối hận, vốn là dẫn Dụ Hạ ra ngoài là muốn cậu thoải mái chút, sớm biết người phụ nữ kia điên như vậy, anh nên để Dụ Hạ ở trong xe chờ anh, không cần thiết dẫn tới trước mặt người điên kích thích cô ta.

"Em còn tưởng anh sẽ lấy tiền để đuổi bà ta..."

Thích Tầm Chương khẽ lắc đầu: "Cô ta chính là động không đáy, đưa tiền sẽ càng bị cô ta bám theo."

"Nhưng nếu bà ta thật sự chạy đi nhận Thích Du, sẽ điên cuồng bôi đen anh trước mặt Thích Du thì làm sao đây?"

Trong mặt Thích Tầm Chương hiện lên mấy phần ý cười, nhìn Dụ Hạ: "Em thấy anh sẽ để ý cái này?"

"Nói thế nào Thích Du cũng là con anh mà, làm cho cậu ấy hiểu lầm anh cũng không tốt đâu."

"Không sao, Tiểu Du không có ngốc như vậy."

Dụ Hạ: "..." Sao cậu lại có cảm giác Thích Du chính là ngốc như vậy đấy! Bị người ta dụ hai câu có thể bán đứng chủ mình!

Thích Tầm Chương vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ra hiệu Dụ Hạ lại đây ngồi, ôm qua eo cậu: "Lo lắng cho anh?"

"Aizz, " Dụ Hạ thở dài, "Anh thật không dễ dàng gì, năm đó sao lại bị phụ nữ tính kế vậy."

"Chuyện trước đây không có gì để nói."

"... Vậy bố em thì sao?" Dụ Hạ dừng một chút, đột nhiên hỏi.

Thích Tầm Chương nhíu mày: "Em đừng nghe cô ta nói hưu nói vượn, anh với bố em trước giờ không có gì, anh chỉ coi cậu ấy là bạn."

"Được rồi, không có gì thì không có gù, em tin anh là được rồi, nhưng thấy anh thảm ghê nha, đầu tiên là bị phụ nữ bày mưu tính kế chuốc thuốc ra thêm đứa con, sau đó liền gặp phải f*ck boy bắt cá nhiều tay, bạn gái yêu đương 8 năm cũng bởi vì không muốn làm mẹ kế mà bỏ anh, sao anh lại thảm như vậy..."

Dụ Hạ vừa nói vừa cười, trong miệng nói thảm, nhưng tất cả trong mắt đều là cười trên sự đau khổ của người khác, Thích Tầm Chương bình tĩnh mà nặn nặn chỗ mẫn cảm ở eo của cậu, bóp đến đứa nhỏ trong lòng nửa người mềm nhũn, rên lên một tiếng.

"Nếu không phải lúc trước anh thảm như vậy, vẫn luôn gặp người không tốt, sao thứ tốt có thể đến tay em?"

Dụ Hạ cười ha ha: "Đúng nha, chú yên tâm, em sẽ đối tốt với anh, luôn luôn đối tốt với anh."

Thích Tầm Chương một lần nữa nặn nặn eo cậu: "Ừm."