Sa Vào - Tiên Ngư

Chương 77




"Cưng à, còn lâu mới tới giờ tan ca, hôm nay để anh làm cho thỏa thích nhé."

Hàn Ỷ Mộng đang lúc nửa tỉnh nửa mê nghe anh trai nói, cô đã lên đỉnh nhiều lần tới như vậy, cả người sức cùng lực kiệt, không còn chút sức lực nhỏ nhoi nào để trả lời anh, chỉ có thể để mặc cho anh ôm lấy.

Trong quá khứ Giang Tế Xuyên thường xuyên thức đêm ở phòng làm việc, vì vậy ở nơi này có một phòng nghỉ riêng, bên trong có giường, có nhà vệ sinh, thiết kế đầy đủ như kiểu phòng ngủ đơn.

Ỷ Mộng cứ như thế mà được đặt trên giường, lúc này cô mơ hồ buồn ngủ, làm cho Giang Tế Xuyên nhớ đến những ngày chiếm đoạt cô sau khi cho cô uống thuốc, nhưng mà cũng còn may, ông trời không bạc đãi anh, anh đã làm loại chuyện không bằng cầm thú thế mà vẫn có có trái tim của cô.

Chuyện này... Có lẽ là may mắn lớn nhất trong cuộc đời anh.

"Ư.. ưm..." Thiếu nữ ở trên giường vô thức uốn éo cơ thể, hai chân cô cuộn lại, hoa tâm đỏ tươi nằm ngay giữa đôi chân trắng như bạch ngọc, đang rỉ những dòng tinh dịch ướt át trắng đục sền sệt từ khe mông chảy xuống, lưu lại dấu vết trên tấm drap giường màu xám đậm.

Chỉ liếc nhìn một cái, dục vọng hơi mềm của Giang Tế Xuyên lại ngẩng đầu lại một lần nữa, anh kéo hai chân cô gái rồi nâng lên cao vòng qua thắt lưng anh, đẩy vào một cái, gậy th*t lại thâm nhập vào hoa huy*t ướt đẫm nước, cùng gắn kết chặt chẽ bắt đầu va chạm vào nhau.

"Oh...!" Hàn Ỷ Mộng vừa mới trải qua một trận mưa bão vần vũ ư hự một tiếng, cô rất buồn ngủ, nhưng tên nhóc đang càn rỡ bừa bãi bên trong huyệt nhỏ của cô như thể không muốn cô ngủ cho đàng hoàng.

Mắt thấy em gái sắp bị mình làm cho tỉnh, Giang Tế Xuyên giảm chậm tốc độ lại, tranh thủ lúc bận rộn anh cúi người hôn lên đôi môi đỏ tươi mềm mượt của thiếu nữ: "Bé ngoan, ngủ đi, em đã mệt rồi, cứ ngủ cho thỏa thuê."

Giọng nói anh trầm ấm thu hút, giống như có ma lực, thật sự đã khiến cho cô gái nằm bên dưới an tâm chìm vào giấc ngủ, dần dần hơi thở của Ỷ Mộng trở nên bình ổn đi vào giấc ngủ sâu.

Chờ đến lúc cô tỉnh dậy thì trời cũng chạng vạng tối, ngoài cửa sổ là cả mảng trời màu ráng đỏ, cô ngây ngốc ngồi trên giường, nhìn vào bức tường đờ đẫn. 

Hình như... Đã có một giấc mơ khiến người ta đỏ mặt tía tai. Trong giấc mơ, cô bị anh trai làm tới độ tinh thần không còn tỉnh táo, cơ thể liên tục đạt cực khoái, cả người run rẩy bị gậy th*t của người đàn ông cắm vào mãnh liệt, rót tinh dịch đầy một bụng, ngay cả hô hấp cũng ngập tràn cảm giác khoan khoái.

Giấc mơ này quá chân thật, tới bây giờ cô vẫn cảm thấy huyệt nhỏ của mình còn chưa khép lại được, thậm chí vẫn còn ảo giác đang bị anh xuất tinh vào trong.

"Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?" Cô đỡ trán ngồi lẩm nhẩm: "Rõ ràng hôm nay chỉ làm một lần thôi mà, uy lực của giấc mơ kia lẽ nào đã quá lớn?"

Bên ngoài, đại khái nghe thấy tiếng động bên trong phòng nghỉ, sau một loạt bước chân vang lên thì cánh cửa bị đẩy mở.

Hàn Ỷ Mộng ngẩng đầu, nhưng đó không phải là Giang Tế Xuyên.

Hàn Mỹ Quyên mặc đồ vest, dáng vẻ thùy mị trên gương mặt còn mang theo nụ cười ấm áp: "Con gái ngốc, tỉnh rồi đó à?"

"Con..." Hàn Ỷ Mộng bình tĩnh liếc nhìn thân thể mình, ăn mặc chỉnh tề, xem ra là Giang Tế Xuyên giúp cô mặc đồ, thế nên cô nặn ra một nụ cười: "Mẹ, sao mẹ đến đây?"

"À, hôm nay bố và anh con không về nhà ăn cơm, họ đã đi trước rồi, hai mẹ con ta cùng về nhà."

"Dạ." Ỷ Mộng nhấc tấm chăn xuống giường, đang chuẩn bị đứng lên, hai chân liền mềm nhũn, suýt nữa té nhào xuống đất.

Cũng may Hàn Mỹ Quyên nhanh tay lẹ mắt giữ cô lại, nói với giọng quở trách: "Con nha cái con bé ngốc này, ngủ tới ngốc rồi sao? Không phải mẹ nói con chứ anh trai không nỡ để con làm việc, nhưng con đi thực tập thì cũng phải làm chút chuyện gì đó, cứ luôn trốn trong phòng anh con ngủ thì phải nói sao đây hả?"

Hàn Ỷ Mộng có nỗi khổ tâm không nói ra được, mặc dù cô ngủ trong phòng tổng giám đốc, nhưng giấc ngủ này cũng hao tốn sức lực chứ bộ?

Hàn Ỷ Quyên cũng chỉ thuận miệng nói một câu, hai mẹ con đi ra ngoài, vừa đi vừa trò chuyện, nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Phải rồi phải rồi, con gái, con không hỏi vì sao bố và anh con không về nhà ăn cơm à?"

"Chẳng phải mẹ bảo họ ăn bên ngoài sao?" Ỷ Mộng nhìn hai mắt mẹ tỏa sáng, dáng vẻ như rất chờ đợi mình hỏi thăm, nên đành phối hợp: "Được thôi, vậy tại sao hôm nay bọn họ không về nhà ăn cơm ạ?"

"Vì hôm nay anh con coi mắt tiểu thư của tập đoàn Thịnh Nghiệp!"