Nhân viên trong bộ phận thư ký đang chuyên tâm chuẩn bị tài liệu cần thiết cho cuộc họp buổi chiều và một loạt các sắp xếp công việc sau khi tổng giám đốc đi công tác trở về, ai cũng chẳng ngờ được, cách một cánh cửa với phòng của tổng giám đốc, đang diễn ra một khung ướt át biết là bao.
Áo khoác đồng phục trên người Hàn Ỷ Mộng cơ bản đã bị cởi bỏ sạch sẽ, áo sơ mi trắng không cánh mà bay, chiếc áo ngực màu nhạt đang nửa che nửa chận bầu ngực trắng tuyết ở phía trước, một bên dây áo đã bị kéo xuống, dây bên kia cũng lỏng lẻo sắp rớt, chỉ còn lại chiếc váy phía dưới cũng coi như còn hoàn hảo, chỉ là nhìn kỹ thì sẽ thấy đôi vớ da trên cặp chân trắng nõn kia bay đi đâu mất? Ngay cả quần lót cũng đang lủng lẳng dính ở mắt cá chân.
Giang Tế Xuyên ngồi trên chính chiếc ghế xoay của mình, nhìn "Kiệt tác" của mình đầy vẻ thỏa mãn.
Người đàn ông nào cũng có ảo tưởng được làm tình với người phụ nữ mình yêu trong phòng làm việc đúng không nhỉ? Vị tổng giám đốc Giang này suy cho cùng cũng là phàm phu tục tử, tất nhiên cũng không ngoại lệ.
"Anh, đừng nhìn nữa..." Hàn Ỷ Mộng bị đôi mắt người đàn ông nhìn trực tiếp, hận không thể kiếm cái lỗ nào để chui vào.
Cô trở nên ngượng ngùng bất giác liếm liếm môi mình, đầu lưỡi no đầy vừa cong lên một cái, thì đã câu mất linh hồn Giang Tế Xuyên đi theo.
Người đàn ông bật cười, dán sát vào thiếu nữ đang ngồi trên bàn làm việc của mình, mổ một cái lên cánh môi cô: "Sốt ruột rồi à?"
Hàn Ỷ Mộng không nói chuyện, chỉ cúi đầu không dám nhìn anh, trong lòng lại thấy ngọt ngào.
Thưởng thức xong xuôi vẻ quyến rũ của em gái khi rối loạn đồng phục, Giang Tế Xuyên cũng không lãng phí thêm thời gian, phải biết rằng tên nhóc đang nằm dưới đũng quần anh đã sưng tới phát đau, muốn được yêu thương em gái một trận cho đã đời.
Hàn Ỷ Mộng lặng lẽ ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy người đàn ông tháo nút thắt cà vạt, nghiêng cổ nhẹ nhàng mở ra thì đã tháo xong cà vạt, tiếp theo là cởi từng cái cúc áo sơ mi, sau đó thì cởi phăng áo sơ mi ra, vứt sang một bên, lộ ra phần cơ ngực săn chắc cùng vùng bụng phẳng lì.
Cộng thêm gương mặt đẹp trai kiểu yêu nghiệt kia... Hình ảnh này quả thật là hết sức mê người.
Hàn Ỷ Mộng không khỏi nuốt nước bọt ừng ực, ánh mắt không kiềm chế được men theo đường nét thân thể anh lướt xuống bên dưới, mong đợi động tác kế tiếp của anh.
Giang Tế Xuyên rất mãn nguyện với phản ứng của em gái, xem ra bình thường anh kiên trì tập gym cũng có tác dụng, ít nhất... ánh mắt của cô bé này nói cho anh biết,cô rất vừa ý với cơ thể này.
Ngón tay anh khẩy một cái, dễ dàng tháo chốt dây nịt da ra, gạt khóa kéo, cởi quần tây ra, đôi chân dài thẳng tắp rắn rỏi phô bày trước đôi mắt thiếu nữ, tất nhiên, càng thu hút sự chú ý hơn cả, chính là món đồ đang nhô cao khỏi chiếc quần lót đùi màu xám, cho dù đã được lớp vải bao bọc lấy, nhưng Ỷ Mộng vẫn có thể cảm nhận được nơi đó tỏa ra mùi hương hormone nam tính.
"Em yêu, em cởi giúp anh." Người đàn ông làm đến đây thì dừng động tác lại, đôi mắt hoa đào dừng trước cô gái, kéo bàn tay cô đặt lên bên hông mình.
Hàn Ỷ Mộng vẫn còn đắm chìm trong cơn cám dỗ từ sắc đẹp của anh trai, phải mất một lúc sau mới có phản ứng: "Dạ?"
Khóe môi Giang Tế Xuyên nhếch lên, ngón tay nâng cao khuôn cằm thon gọn của thiếu nữ: "Sao nào, thư ký nhỏ cởi quần lót cho ông chủ không được à?"
Thư ký nhỏ cởi quần lót cho ông chủ...?! Dù là trong đầu Hàn ỷ Mộng không có mấy thước phim 18+ gì đó, nhưng cũng kịp liên hệ đến một số cảnh tượng không phù hợp với trẻ em.
Nhưng mà... Bây giờ bọn họ chẳng phải cũng đang làm một số chuyện không phù hợp với trẻ em sao?
Dưới sự thúc giục của ngài tổng giám đốc, cô gái đỏ mặt cởi chiếc quần lót của anh trai xuống. Bởi vì cô bị anh trai ôm đặt lên bàn làm việc, bắt buộc phải cúi người xuống cởi, kết quả gậy th*t thô ráp kia vừa thoát khỏi sự bó buộc của quần lót, đánh bộp lên mặt của cô gái.
Cô gái sợ hãi lập tức thẳng người lại, ánh mắt không biết nên đặt ở đâu, chỉ nghe thấy tiếng cười gian manh của Giang Tế Xuyên, lại chột dạ không dám nhìn thẳng.
Ai bảo cô vừa nhìn thấy cây gậy th*t đỏ tía kia, trong miệng đã túa ra vị chua chua thèm muốn được ăn một ngụm chứ?