Sa Vào - Tiên Ngư

Chương 58




Đời này, lần đần tiên Giang Tế Xuyên nghe rõ được nhịp tim của mình, thình thịch thình thịch càng lúc càng nhanh, mang theo cái nhảy cẫng không tiếng động, nhắm chuẩn xác vào đôi môi của hồng phấn của cô gái ngồi trước mặt, thả xuống nụ hôn thật mạnh bạo.

Anh hôn rất sâu, rất dài, chất chứa cả sự ngang tàng lỗ mãng quen thuộc của người đàn ông, mút mát hút lấy đôi môi mềm kia dữ dội, đầu lưỡi đẩy mở hàm răng đang khép, anh tấn công thần tốc, quấy rối khoang miệng của thiếu nữ long trời lở đất, không giống như hôn môi mà ngược lại giống như một kiểu xâm lược, một kiểu chiếm hữu, giống như động vật lưu giữ mùi vị trên địa bàn của mình, anh của khoảnh khắc này hận không thể khắc tên mình lên cơ thể Hàn Ỷ Mộng, tuyên bố với tất cả mọi người cô là của anh.

"Oh..." Cô gái bị hôn tới mức khó thở, ngửa đầu thút thít một cách khó khăn.

Lúc này Giang Tế Xuyên mới cam lòng buông a, nâng khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Ỷ Mộng khiến anh nhớ mong, từ trên trán, đi thẳng một đường xuống dưới, đến hàng chân my, chóp mũi, cái cằm, không bỏ qua nơi nào, mãi đến khi Ỷ Mộng xấu hổ ngoảnh mặt đi, cả khuôn mặt nhỏ xinh đỏ đến mức muốn rỉ máu: "Anh, đừng như vậy..."

Anh luôn luôn hờ hững, thậm chí phải nói là lạnh lùng, anh nhiệt tình như thế này, khiến thiếu nữ có hơi hoảng hốt. Cô còn nhớ, ngày đó người đàn ông này đã từng nói, chờ chơi đùa cô chán rồi thì sẽ vứt bỏ cô, nếu cứ tiếp tục dính lấy nhau cô thật sự sợ anh sẽ chơi đùa mình đến phát ngấy.

Nếu như có thể, cô muốn được ở bên cạnh anh bầu bạn thêm một khoảng thời gian...

"Tại sao lại không?" Giang Tế Xuyên cứ theo tư thế này mà ôm chặt cô vào lòng, hai cơ thể trần trụi dính sát vào nhau không một kẽ hở, giọng nói của anh trầm ấm nồng hậu, tiếp xúc nơi lồng ngực mà truyền sang Ỷ Mộng: "Em cũng đã nói em thích anh rồi, một người đàn ông chân chính như anh lẽ nào còn không hành động?" Anh nhún nhún cặp mông, dán sát cây gậy thô to nào đó rất có cảm giác tồn tại vào bụng dưới của cô gái rồi cọ xát vài cái.

"Cục cưng, có muốn không nào?" Anh giữ cằm cô, đôi mắt nhìn chằm chằm đi thẳng vào nội tâm của Ỷ Mộng.

Cô gái hơi chần chừ một chút rồi bèn gật đầu, cô cũng muốn, muốn anh thâm nhập vào cơ thể mình rồi xỏ xuyên kịch liệt, muốn được gắn kết từ hai thành một chặt chẽ với anh không một kẽ hở, làm người không thể quá tham lam phải không? Cô không muốn đi truy xét suy cho cùng tình cảm anh trai đối với cô là gì, bây giờ thỉnh thoảng bị anh anh dịu dàng tập kích cũng đã mãn nguyện rồi, tội gì nhất định phải phân biệt cho rõ chứ?

"Anh à, em muốn." Ỷ Mộng ngoan ngoãn trả lời, ánh mắt vừa e lệ vừa ngập tràn dũng khí nhìn về người đàn ông hoàn mỹ trong mắt người đời.

"Thật là ngoan." Giang Tế Xuyên mãn nguyện mỉm cười, đôi mắt hoa đào dài hẹp của anh, lúc anh cười rộ đuôi lông mày lộ vẻ phong lưu, Ỷ Mộng nhất thời nhìn tới ngây dạo, lúc quay đầu lại mới phát hiện bản thân không biết từ lúc nào đã bị Giang Tế Xuyên đè lên vách đá, anh khẽ liếm láp cổ cô, một bàn tay lần mò về giữa vùng hang động sâu kín giữa hai chân cô.

Đầu ngón tay trơn mượt đẩy mở hai mảnh thịt trai mềm mại của cô, lúc chạm vào trong vách thịt trong miệng huyệt, người đàn ông hơi khựng lại, khẽ thì thầm: "Ơ, đã ướt đến thế này rồi." Hơi thở của anh phả ở sau tai Ỷ Mộng, ngưa ngứa, lời nói ra khiến người ta đỏ cả mặt.

"Không phải... a!" Cô theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng lại bị ngón tay của anh đột ngột đút vào trong khiến cô giật mình nuốt hết những lời này ngược vào trong bụng.

Ý cười nơi khóe miệng Giang Tế Xuyên càng sâu, cắn vành tai em gái tán tỉnh: "Lại muốn gạt anh sao? Em đừng có nói là nước suối, anh trai của em cũng không phải đồ ngốc, anh lại còn không biết cái thứ dính nhớp này là gì à?" Anh nói rồi rút ngón tay lên khỏi mặt nước, nước men theo đường nét bàn tay chảy xuống, chỉ giữ lại ở giữa lòng bàn tay một sợi chỉ dài mảnh, người đàn ông thè lưỡi, há miệng ngậm sợi chỉ mờ ám kia vào trong, bất chợt cúi đầu hôn đôi môi hồng của thiếu nữ.

"Sao nào, ăn dâm dịch của mình có ngon không?" Người đàn ông vừa trao đổi nước bọt với cô gái, vừa hỏi với giọng ậm ờ không rõ.

Hàn Ỷ Mộng nào có thể nói chuyện rõ ràng được nữa, sớm đã bị mùi vị tanh nồng trong miệng làm cho xấu hổ không dám ngước mắt lên.