Sau bữa sáng, Lâm An một mình ngồi ở phòng khách một tay lướt điện thoại, một tay xoa xoa cổ nhỏ . Không biết do làm sao mà cô thường bị mỏi cổ .
Bạc Tử Sâm từ phòng bếp đi ra, trên tay anh là cốc sữa nóng còn vương chút khói . Anh đặt cốc sữa trên bàn, nhíu mày nhìn động tác xoa nắn không dừng hỏi:
"mỏi à ?"
Lâm An thôi lướt điện thoại, cô gật đầu đầu trả lời rồi dùng hai tay nâng cốc sữa lên uống .
Anh đợi Lâm An uống hết cốc sữa nóng mới lên tiếng :
' Sao lại bị đau ?"
" Em không biết
Lông mày anh nhíu lại, ánh mắt thoáng sự lo lắng . Anh lấy cốc sữa đã hết từ trên tay cô đặt lại lên bàn nói :
Anh bóp giúp em "
Lâm An mỉm cười khả ái . Cô ngoan ngoãn ngồi khoanh chân lên ghế hướng lưng về phía anh . Tay anh âm ấm, bàn tay to lớn nhẹ nhàng giúp cô xoa nắn cái cổ nhỏ . Lâm An nhắn hờ mắt, mặt đầy vẻ hưởng thụ .
Bạc Tử Sâm nhìn cô khẽ cười, anh sợ làm cô đau nên không dùng lực mấy, chỉ bóp nhẹ nhà
' thoải mái không ?"
" Ừm ."
" anh mạnh chút '
Cô chạm nhẹ lên mu bàn tay anh nói .
Chính vì câu nói của cô làm Tang Nghiêu, Chu Hi Thành và Viên Lãng mới càng chắc chắn suy đoán đen tối của bản thân .
Chu Hi Thành thấy im im, anh ta thử nhìn qua khe ngón tay, bỗng sững người . Bởi hình ảnh trước mắt hoàn toàn khác với suy nghĩ trong đầu .
Trên ghế da dài, Lâm An khoanh chân, đằng sau là Bạc Tử Sâm đang đưa tay xoa xoa cổ cô . Vậy nên hai người không phải làm chuyện ấy...mà là Lâm An bị đau cổ ?
Chu Hi Thành tự nhận thấy ngường ngượng, nhất là mấy lời phun ra ban nãy . Anh ta cười cười quay lại đằng sau, định tìm đồng bọn nhưng Tang Nghiêu và Viên Lãng làm mặt không liên quan, giả bộ như mới tới hiên ngang bước vào . Viên Lãng còn rất tự nhiên nói :
Chào buổi sáng chị dâu
Tang Nghiêu cũng ân cần hỏi han :
" Em dâu sao thế ?"
Chu Hi Thành nhìn mà ức . Một mình một ghế cách xa hai tên phản bội kia .
Lý Mộ thì chẳng tài nào hiểu nổi bộ tứ này, hỉ nộ lúc nào chẳng ai hay . Anh ta bước tới đặt hộp thuốc lên bàn nói :
'Lão đại, đồ anh cần
" Xe đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát rồi"
"ừ"
Anh chỉ nhàn nhạt trả lời rồi mở hộp nhỏ trên bàn . Bên trong là cao dán giảm đau, anh lấy một miếng, dùng kéo cắt cho vừa rồi vén mái tóc đen dài cẩn thận dán lên cổ cô . Dán xong còn cẩn thận hỏi lại :
' Đỡ hơn chưa ?"
" ừm . Khi nào xuất phát thì gọi em
Lâm An mỉm cười nói . Rồi cô đứng dậy cầm theo cốc sữa vào phòng bếp, qua rồi lên lầu .
Bạc Tử Sâm liếc mắt nhìn Chu Hi Thành, trầm giọng :
' Anh mà còn thế thì lần sau khỏi tới "
" Ê ê ê sao chú không nói hai tên bỏ anh em kia "
Tang Nghiêu gác chéo chân chẳng thèm nghe, Viên Lãng nhún vai vô tội .
Bạc Tử Sâm cũng chẳng nói gì thêm, anh chỉ cười nhạt .
Chợt Chu Hi Thành thay đổi thái độ hỏi :
" Lần này đưa theo em dâu, chú không lo thật à ?"
'Sao phải lo"
" Anh biết người chú nhìn trúng chắc chắn không tầm thường nhưng không thể chủ quan . Cuộc họp lần này diễn ra ở Las Pinas, đoán chắc là ý tưởng của mấy lão già kia rồi . Mang nhiều chút "
Tang Nghiêu và Viên Lãng cũng tiếp lời :
" Hi Thành nói phải đấy . Nếu cậu muốn thì anh cũng sẽ tới Las Pinas một chuyến "
Đợt này em rảnh, em đi cùng lão tam cũng được "
Bốn anh em cùng vào sinh ra tử bao lần, tình cảm sớm đã hơn cả máu thịt . Chỉ cần một người gặp chuyện, cho dù ở nửa kia Trái đất cũng nhất định tới . Bởi vậy nên khi hay tin anh quay về Manila, ba người mới gác hết việc riêng bay tới đây .
Sau mười lăm năm, Bạc Tử Sâm đã trở về, chắc chắn nhiều kẻ lòng tham không đáy sẽ có hành động nên chuyến đi lần này rất nguy hiểm . Mọi năm đều họp ở Manila, nay lại tổ chức ở Las Pinas . Mấy lão già sắp xuống lỗ rồi mà vẫn tham lam đến vậy . Chết vì lòng tham.
Bạc Tử Sâm chỉ cười nhạt . Anh xin nhận tấm lòng .
Không cần đâu . Em tự lo liệu được "
Ba người còn lại cũng không nói gì thêm bởi họ rất tin vào anh . Trước giờ anh không bao giờ làm việc mà bản thân không nắm chắc phần thắng . Dù nói thế nhưng cuối cùng Chu Hi Thành vẫn cùng tới Las Pinas với lí do : đi ăn chơi .