Bạc Tử Sâm bóc gần hết cả đĩa tôm, trong bát của Lâm An cũng đầy ắp . Phải đến khi cô đưa tay đặt lên miệng bát anh mới dừng lại .
Lâm An nhìn con tôm trên tay anh rồi lại nhìn gần đầy bát toàn là tôm . Cô bất lực nhìn anh nói :
'em ăn hết nổi rồi . Anh không ăn à ?"
" Anh không đói . Thêm một con nữa thôi "
Bạc Tử Sâm cố chấp đặt con tôm vào bát rồi dùng đũa gắp lên, đút cho cô . Lâm An hết cách đành há miệng . Chắc cô sẽ không ăn tôm một thời gian . Và quả thật nguyên hai tháng sau, Lâm An không động một món tôm nào .
Chu Hi Thành nhăn nhó đẩy bát lên trước nói :
sao trước giờ không thấy chú bóc tôm cho bọn anh thế ? Nào, bóc cho anh một con
Bạc Tử Sâm rút đôi bao tay, dùng khăn lau tay, hỏi lại như thật :
" Anh không có tay à ?"
" Thế Lâm An không có tay à ?"
" Tay cô ấy bị đau
Chu Hi Thành không tin . Lâm An liền giơ tay lên cho anh ta xem .
Trên cánh tay phải trắng nõn có một vết xước chừng 2cm đo đỏ hơi mờ, là rất mờ . Lâm An cũng chẳng biết vì sao có nó nhưng khi thấy Chu Hi Thành hỏi cô liền giơ lên .
Chu Hi Thành bất lực khi thấy vết thương trên tay cô . Là bị thương dữ chưa .
Tang Nghiêu bật cười lớn khi thấy Chu Hi Thành bị Lâm An và Bạc Tử Sâm bắt nạt giận đến tím mặt .
Còn Viên Lãng thì có nhìn rõ đâu . Vị trị của anh ta cách xa cô và anh nhất, cộng thêm bị cận nặng nên dù có kính cũng chẳng nhìn thấy " vết thương " của cô.
Lâm An bật cười . Ai nấy cũng buồn cười trước bản mặt giận dỗi của Chu Hi Thành, không khí trong phòng hòa hợp vô cùng . Cô bỗng thấy Tứ đại nhân vật lẫy lừng của Bắc Kinh toàn là trẻ lên ba, nhất là Chu Hi Thành .
Chu Hi Thành dỗi ra mặt, anh ta đứng dậy lấy luôn đĩa tôm rồi ngồi ăn cho bố ghét cặp đôi nào đó hùa nhau bắt nạt người khác .
Tiếng điện thoại chợt vang lên . Lâm An cầm điện thoại trên bàn nói :
" Em ra ngoài một lát . Mọi người cứ ăn đi "
Lâm An đẩy cửa ra đi sang phòng bên cạnh mới nghe máy .
Người gọi tới là Đoàn Ân . Điện thoại vừa được kết nối đã truyền đến giọng nói bất ngờ của Đoàn Ân
" An An chị quên nói với em một chuyện . Kẻ đánh bom ở khách sạn Mẫn Hằng là tên họ Châu đấy "
Lâm An đoán chắc là anh ta rồi nên đâu có bất ngờ, chỉ nhẹ giọng đáp :
'Ừ
Đúng là tên xảo quyệt . Gặp hắn lần đầu chị đã biết không phải loại tốt lành gì rồi . Giờ thì còn dám động tới em nữa, nếu lão Hạ mà biết thì hắn chết chắc
Đoàn Ân từng gặp Châu Du một lần hồi sang anh thăm Hạ Chính . Chỉ với thái độ cợt nhả tán tỉnh gạ gẫm Lâm An là đã không ưa nổi rồi . Nếu để lão Hạ biết được anh ta gài bom Lâm An thì anh ta đã đi uống nước Vong Xuyên từ lâu rồi . Mà thôi, cần gì lão Hạ ra tay, tự cô sẽ gửi quà đáp lễ cho hắn .
Lâm An cũng đoán được ý định của Đoàn Ân nhưng chẳng ngăn cản chỉ nói :
đừng hành động liều lĩnh quá . Châu Du cũng không phải dạng quân Tử đâu "
em yên tâm "
Đoàn Ân đáp lại chắc nịch rồi cúp máy .
Lâm An đứng trong phòng bên ngẫm nghĩ giây lát liền quyết định ấn số gọi đi . Không biết người nghe là ai chỉ thấy cô nói với giọng nghiêm túc
" Đi theo bảo vệ Đoàn Ân
Dạ...để tôi bảo tiểu Thất"
Không, cậu đi đi . Đừng để tiểu Thập Thất biết "
'v.vâng"
Thanh niên ở đầu dây bên kia đáp lại, giọng có vẻ không mấy bằng lòng .
Còn vì sao nữa . Tiểu Thất thích thầm đội trưởng Đoàn Ân ai mà không biết . Nếu Đoàn Ân cần người bảo vệ sao bà chủ nhỏ không gọi anh ấy .
Cậu thanh niên khó xử đứng vò đầu bứt tai mãi, phân vân không biết có nên nói cho tiểu Thất biết không . Không, lệnh của bà chủ là trên hết .
Nhưng chính vì có tình cảm nên Lâm An mới không gọi Thập Thất . Con người ai mà chẳng có cảm xúc, yêu, ghét, hận,...nhưng đôi khi chính tình cảm lại đưa ta vào tình thế khó xử . Vậy nên cô mới quyết định như thế .
Lâm An vừa kết thúc điện thoại thì Lộ Nguyên nhắn tin .
Là trang thông tin của Giang Túc, khá ngắn gọn và không hề có mối liên hệ gì mấy với Lâm gia .
Lâm An xem qua một lượt rồi tắt máy . Cô mở cửa ra ngoài liền va vào khuôn ngực rắn chắc . Lâm An lùi lại một bước ngước nhìn thân hình cao mét 9 hỏi :
" Anh ăn xong rồi à ?
" Ừ, em hết bận chưa ?
" Vâng
" Vậy đi thôi "
Lâm An cũng không hỏi là đi đâu, chỉ nắm lại bàn tay anh đang đưa ra phía trước .