Lúc này, tất cả các khách mời buổi tiệc đã có mặt và ổn định vị trí của mình trong đó có cả Tích Ly, gương mặt rất háo hức chờ mong sự xuất hiện của cô bạn thân lâu năm của mình.
Bọn con nít cứ nháo nhào cười đùa, nói chuyện, bọn chúng rất tò mò cô dâu đó là ai và tại sao Lục thiếu gia lại chấp nhận cưới như vậy. Không những trẻ em mà cả người lớn cũng thế. Rất tò mò dung nhan của cô dâu, tò mò xuất thân của cô dâu này.
Cả buổi tiệc vẫn đang nháo nhào nói chuyện rất ồn ào nhưng bỗng tiếng nói của người chủ trì vang lên làm cho không gian đang ồn ào trở nên im bặt.
- Đến giờ làm lễ, đám cưới của chú rể Lục Hạo Nghiên và cô dâu Thẩm Nguyệt Dao xin phép bắt đầu.
Những chú chim bồ câu cũng được thả đi, cất đôi cánh sải dài lên trên bầu trời xanh ngát ấy. Nó bay đi, chẳng biết cuộc đời của hai người sau này sẽ ra sao.
Đầu tiên, những bước đi trên thảm đỏ trải dài rất từ từ và nhịp nhàng, người đàn ông mặc vest đen, thắt trên người chiếc cà vạt mắc tiền, gương mặt Lục Hạo Nghiên đầy tươi tắn, thản nhiên bước dần vào lễ đường.
Các khách mời đều im lặng để tiệc cưới diễn ra suôn sẻ nhất, một phần cũng muốn ngắm lấy dung nhan của đại thiếu gia nhà họ Lục này.
Bà Hạ Châu cùng Lục Nam An thấy con trai mình như vậy đều vô cùng vui vẻ, tiệc cưới này cũng một tay nó chuẩn bị, con dâu lại được như ý muốn nên gương mặt hai người ai nấy đều rạng rỡ.
Chân hắn tiếp tục di chuyển lên bậc thang của lễ đường rồi dừng lại, từ tốn quay lưng lại. Khuôn mặt điển trai, anh tuần từ đó được hiện rõ trước mắt mọi người. Dĩ nhiên các vị tiểu thư trẻ có mặt tại tiệc cưới ai nấy đều cảm thấy siêu long với vẻ đẹp này, nhưng lại cũng ghen tị với cô dâu này.
Các tia cam vẫn cứ chỉa thẳng về phía Hạo Nghiên, nhưng bỗng quay sang rồi dần lên trên trời xanh kia.
Một chiếc trực thăng đang bay trên cao, dường như đang tiến dần về phía nơi đây.
Tà váy trắng phấp phới theo làn gió mạnh, làm tung bay nó trông rất bắt mắt. Hiện thân đã bắt đầu rõ dần, một cô gái đang đứng trên, mái tóc mượt mà tung bay theo, đôi lúc phả vào mặt của Thẩm Nguyệt Dao, làm cô phải sửa lại.
Cách sửa ấy lại khiến người ta mê hồn.
Trực thăng ấy từ từ đáp xuống, bóng dáng yêu kiều trong bộ váy cưới bước xuống từng bạc cầu thang, khỏi phải nói tất cả các khách mời đều trầm trồ trước nhan sắc của Thẩm Nguyệt Dao. Vị tiểu thư của Thẩm gia như lời đồn quả không sai, rất đẹp gợi lòng người, chỉ ít là cô không hề xuất hiện nhiều ở hiện thực mà mỗi lần ra đường đều trang điểm nhẹ nhàng, có hôm lại để cả mặt mộc, nên ít ai biết về nhan sắc của cô.
Vài người may mắn được chiêm ngưỡng vẻ đẹp này mới đi truyền miệng cho những người khác. Lời đồn cũng bắt đầu từ đó. Bây giờ, được ngắm chính hướng vẻ đẹp này.
Nguyệt Dao nắm lấy tay cha mình, nhẹ nhàng bước xuống, rồi đi từng bước tiến dần vào nơi lễ đường. Ánh mắt cuốn hút mang chút đượm buồn nhìn lấy người chồng trước mắt mình, lòng cô không khỏi xao xuyến.
Xao xuyến? Tại sao phải xao xuyến?
Cô nắm lấy tay hắn, bước lên bậc thang, rồi đứng đó, vị chủ hôn lúc này mới nói:
- Chú rể Lục Hạo Nghiên có đồng ý lấy cô dâu Thẩm Nguyệt Dao lầm vợ hay không? Sau này, cô ấy có ốm đau, bệnh tật vẫn chăm sóc, quan tâm cô ấy, không được bỏ cô ấy lại?
Nghe câu hỏi này, hắn bất giác nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt của kẻ si tình hay sao? Mới gặp nhau tuần trước đây, giờ hắn thích cô đến vậy rồi à?
- Tôi đồng ý!
Vị chủ hôn quay sang cô, rồi hỏi tiếp:
- Cô dâu Thẩm Nguyệt Dao có đồng ý lấy chú rể Lục Hạo Nghiên làm chồng hay không? Sau này, anh ấy có ốm đau, bệnh tật vẫn chăm sóc, quan tâm anh ấy, không được bỏ anh ấy?
Nguyệt Dao cắn cắn môi, lòng cô không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng đang trong tiệc cưới của mình, trước bao nhiêu là người vẫn không trả lời thì có phải đội quần chạy đi không chứ? Ảnh hưởng đến cha mẹ cô nữa chứ?
- Tôi đồng ý!
Miệng cô trong tiềm thức thốt ra, ôi chẳng muốn chút nào, nhưng trong hợp đồng lại có việc kết hôn hay sao?
Lục Hạo Nghiên nắm tay cô rồi kéo cô gần lại, vẫn đang suy nghĩ vu vơ bị lực kéo lại làm cô ngơ ngác, hắn ghé sát tai cô, thì thầm:
- Hợp đồng tôi đã thay đổi rồi.
Thay đổi?
Trong lúc vẫn chưa định hình gì đang xảy ra, tay hắn ôm lấy gò má cô, môi hắn ghé sát vào môi nhỏ của cô, hắn đặt cho cô một nụ hôn, lần này nhẹ nhàng hơn lần trước rất nhiều.
Vô thức nhắm hai mắt mình, một tay cầm bó hoa tay còn lại ôm lấy eo hắn. Cứ như thế, nụ hôn diễn ra trong vòng một phút liền.
Mọi khách mời chứng kiến cảnh hôn ấy rất đỗi ngọt ngào, tựa như đang xem phim vậy, cặp đôi này thật hoàn hảo, trai tài gái sắc, sao không xứng được.
Xong, nhẹ nhàng buông ra, tuy chẳng muốn cưới nhưng cô vẫn phải giữ nụ cười của mình.
- Lần đầu tôi cảm nhận được vị hôn này.
Lục Hạo Nghiên bật cười, nhìn chằm chằm vào cô, ôn tồn nói với giọng điệu khiêu khích:
- Chẳng phải trên xe, cô cũng được tôi hôn rồi sao? Lúc đó, cô phải cảm nhận nó chứ?
- Nụ hôn ấy là của sự bực bội của cả hai, cảm nhận sao được?
Hắn chỉ cười rồi quay lưng sang, cầm lấy hai ly rượu.
- Cô dâu chú rể uống rượu giao bôi.
Thanh âm của chủ hôn vang lên, họ làm theo lời nói của chủ hôn. Hắn đưa ly rượu cho cô, cánh tay hai người đan vào nhau rồi cho vào miệng mình.
Thẩm Nguyệt Dao cảm thấy bất mãn với cái ánh mắt của hắn, cứ nhìn cô bằng sự gợi tình khiêu khích, hóa ra bao cô gái siêu lòng hắn là ánh mắt này sao?
Tra nam quá rồi đấy.