Lục tổng xảy ra chuyện rồi!
Hai ông bà nghe thế mà biểu thị ra gương mặt hoang mang, họ nhìn lấy đối phương, bà Hạ Châu nghe có vẻ không tin lắm bởi gần đây bà gặp những bài báo trên mạng vì nạn lừa tiền, thấy vợ mình có vẻ chần chừ, Lục Nam An lên tiếng:
- Đi nhanh, Trương Dựt An vừa mới nhắn tin cho tôi.
Nếu như trợ lý Trương đã trực tiếp nhắn tin, bà Hạ Châu không còn nghi ngờ gì nữa liền nhanh chóng chạy đi. Thấy sự vội vã của sui gia, bà Thanh Ân có vẻ khó hiểu nhưng vẫn không quan tâm lắm bởi con gái mình vẫn đang ở trong trạng thái tồi tệ.
...
- Lục thiếu gia chỉ là vì làm việc căng thẳng, nghỉ ngơi, ăn uống không điều độ, có thể nói là tình trạng sức khỏe không được tốt.
- Làm việc căng thẳng? Trước giờ Hạo Nghiên nhà ta đâu có chuyện làm việc căng thẳng? Chuyện ở công ty dù có thể bận thế nào đi nữa, nó cũng bình tĩnh giải quyết không hề có chuyện sức khỏe không ổn đinh được.
Bà Hạ Châu lẩm bẩm với với Lục lão, nhưng theo hướng của Lục lão gia lại nghĩ về cái khác, ông hiểu con trai mình là vì lo cho vợ nó, cả ngày hôm nay cũng không thấy nó đến thăm vợ mình chắc chắn đang điều tra là vợ mình đang bị ai hại. Giờ thì con bé tỉnh rồi, mà thằng bé thì lại nằm trên giường bệnh, bất tỉnh nhân sự, vốn khổ.
- Có thể tai nạn của Nguyệt Dao không phải là vô ý mà là có người cố ý hại con bé!
Tích Ly chạy vào bên trong phòng bệnh, thấu Thẩm Nguyệt Dao đang đọc sách trên giường một cách bình tĩnh, trơ mắt:
- Thẩm Nguyệt Dao, tôi không biết là cậu bị tai nạn, giờ vào đây thấy cậu không sao làm mình thở phào.
Nguyệt Dao ngước mắt lên nhìn, liếc mắt ra hiệu cho Tích Ly đóng cửa là và khóa nó, cô ấy cũng làm theo, tiến lại gần Nguyệt Dao, vẻ mặt khó hiểu:
- Sao vậy? Có sao không? Hả? Đâu để xem nào...
Nguyệt Dao chép miệng:
- Chậc, tôi không sao! Mà cậu nói nhỏ chút đi.
- Sao thế?
- Tôi đang giả vờ.
Nhìn khuôn mặt khó hiểu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, Nguyệt Dao đành miễn cưỡng nói:
- Thôi được, tôi nói cho cậu nghe được chưa?
- Vậy mới là bạn tôi chứ!
- Cậu có biết người con trai nào tên Lao Tình không?
Tích Ly lẩm bẩm cái tên đó trong miệng mình rồi cũng lắc đầu, cô ấy hỏi tiếp:
- Bộ cậu có liên quan à?
- Là người mà tôi đã mơ thấy trong lúc hôn mê.
Tích Ly gãi gãi đầu, những gì mà Nguyệt Dao nói cô không thể hiểu nổi, Thẩm Nguyệt Dao rất chăm chú và nghiêm túc trong việc này.
- Tôi cảm thấy nghi ngờ rằng một phần kí ức trước đây của mình đã bị mất, bây giờ phải cố gắng tìm lại. Sở dĩ mới tỉnh dậy, tinh thần tôi hoảng loạn là cố ý giả vờ đó. Tôi còn nhờ bác sĩ bảo rằng tôi bị mất trí nhớ tạm thời nữa.
- Nếu như bảo bác sĩ như vậy, thì mẹ tôi hay cha tôi, và cả Lục Hạo Nghiên có thể kể lại những chuyện xảy ra trước kia, một phần kí ức tôi có thể sẽ nhớ lại.
Cô bạn thân bị choáng váng trước mọi chuyện mà cô kể ra, Tích Ly vội nói:
- Thôi! Cậu kể ra tôi không hiểu gì hết, yên tâm tôi giấu cho, cậu muốn tôi giúp gì tôi sẽ giúp. Ăn trái cây đi nè.
Thẩm Nguyệt Dao bật cười nhưng cô nghỉ ra cái gì đó vẻ mặt dần biến đổi, thay vào đó là sự lo lắng:
- Lục Hạo Nghiên...anh ấy sao rồi hả?
- Nghe bảo đâu là làm việc căng thẳng mệt mỏi, ăn uống không điều độ đâm ra ngất đấy. Hình như anh ta tỉnh lại rồi.
Nguyệt Dao gật gật đầu, bỗng cánh cửa đột nhiên mở ra, cô biết đến lúc mình nên trổ tài cái diễn xuất này rồi, đôi chân bước vào là mẹ cô bà Trần Thanh Ân.
Vừa nhìn thấy Tích Ly, bà Thanh Ân cười vui vẻ, dịu dàng:
- Con đến thăm Dao Dao à?
- Dạ bác, con đến thăm nhưng mà...
Tích Ly cũng vui vẻ lễ phép, cô nhìn sang Thẩm Nguyệt Dao thì bị dọa cho một phen hú hồn bởi con bạn mình vào việc diễn xuất quá đạt, thầm nghĩ bụng rằng nhỏ nên làm diễn viên Hollywood thì hơn.
- Con bé vừa tỉnh là đã vậy, bác sĩ bảo vì đầu va chạm mạnh thành ra có vấn đề về đầu óc một chút, trí nhớ giờ lại bị mất thêm một phần nữa.
- Lại bị mất thêm? Bộ Thẩm Nguyệt Dao đã từng mất trí nhớ một lần rồi ạ?
Bà Thanh Ân nhìn Tích Ly bằng vẻ mặt nghiêm trọng, chỉ thở dài rồi im lặng, Nguyệt Dao có suy nghĩ rằng mẹ mình đang che giấu một điều gì đó.
Cô bày ra bộ mặt ngây ngốc, Tích Ly xin phép về trước, bà Thanh Ân nắm lấy tay cô, dìu cô sang phòng của Lục Hạo Nghiên.
Lục Hạo Nghiên lúc này đang chăm chú vào điện thoại, hắn đang xem lại các hình ảnh mà cô và hắn lúc ở bên nhau, nhìn vào nó mà khóe môi hắn bất giác cong lên, để lộ ra một nụ cười khó tả.
- Lục Hạo Nghiên, con bé tỉnh lại rồi!
Nghe nói hắn cũng ngước mắt lên, nhìn thấy cô vợ nhỏ tỉnh lại hắn liền nhanh chóng bước xuống giường tiến đến ôm lấy cô.
Thẩm Nguyệt Dao tuy giả ngốc, giả mất trí nhưng trong lòng cô vô cùng vui, nếu ai không để ý thì khóe môi có cong lên nhưng cũng nhanh chóng giữ lại khuôn mặt ngây ngô.
Bà Thanh Ân hiện giờ chỉ cảm thấy chua xót cho đứa con gái của mình, và bà cũng đã bỏ đi cái ánh mắt chán ghét với Hạo Nghiên, thay vào đó là sự ân cần như bình thường. Bởi bà đã nghe Hạ Châu kể lại việc nó vì điều tra ai làm tổn hại đến Thẩm Nguyệt Dao nên thành ra hao tổn sức lực.
- Mẹ giao nó cho con, giờ chỉ có con mới khiến con bé trở lại bình thường, bác sĩ bảo vì đầu va chạm mạnh nên não bộ có vấn đề, khiến nó giờ thành ra thế này.
- Mẹ về lấy thêm vài bộ đồ cho nó!
Lục Hạo Nghiên cúi đầu giống như cảm ơn mẹ vợ mình, bà biết bà trách nhầm thằng nhóc này, giờ nên giao con bé lại cho nó thì hơn. Bà tin rằng Lục Hạo Nghiên sẽ chăm sóc cho Nguyệt Dao thật tốt, thật chu đáo.
Lục Hạo Nghiên nhìn lấy cô vợ nhỏ của mình rồi hắn lại ôm cô thêm một lần nữa, đối với hắn cô chỉ cần tỉnh dậy là quá đủ, còn về mất trí nhớ hắn nhất định sẽ giúp cô hồi phục.
Giọng nói hắn trầm ấm phát ra, khiến trái tim cô lại lệch đi một nhịp:
- Vợ à, em tỉnh dậy là tốt rồi!
Thẩm Nguyệt Dao nở rộ nụ cười tươi như hoa, nhưng vì người con trai mà cô có cảm giác vừa lạ vừa quen kia, bắt buộc phải tìm ra danh phận người đó, vì kí ức trước kia, cô đành phải giả ngốc, giả mất trí.
- Anh là ai? Tôi quen anh à?