Đợi hắn trả tiền xong, cô nhanh chóng kéo tay hắn đi, rất nhanh.
Trong suốt quá trình đi xuống, hai người họ đi thang máy, nhưng bàn tay của Nguyệt Dao vẫn nắm chặt lấy tay hắn không hề buông ra, cảm nhận được điều đó hắn sung sướng trong lòng không thôi, nhưng vẫn bày ra bộ mặt thản nhiên.
- Bảo bối, em kéo tay anh hơi đau rồi đấy.
Thẩm Nguyệt Dao chép miệng:
- Chậc...anh mà cũng biết đau cơ á?
Hắn ghé sát vào tai cô, nói với âm điệu khiêu khích:
- Giận rồi sao? Có cần anh làm giải tỏa cơn giận này cho em không?
Cô đẩy hắn ra, liên tục lắc đầu:
- Không...không, anh mau đặt vé đi, chuyến đi chơi này bất ổn nhất đấy.
- Được.
Hắn bật cười, rồi lấy điện thoại trong túi quần mình, đầu dây bên kia liền bắt máy.
- Alo? Lục tổng, gọi tôi có việc gì ạ?
- Khoảng 12 tiếng nữa, đến sân bay đón tôi.
Là trợ lý Trương, cô thắc mắc, chỉ cần về đến đó đón taxi là được mà hắn có cần phải làm quá không chứ.
Nhìn bộ mặt của cô, hắn liền hiểu ý rồi giải thích:
- Về đến đó anh không chắc là bảo vệ em khỏi đám fan đâu đấy. Tính cả anh và em, không đếm xuể nổi đâu.
Nguyệt Dao suy nghĩ một hồi lâu vẫn không hiểu gì, cái gì mà fan chứ, theo như cô học fan trong tiếng anh được dịch sang tiếng Việt là quạt, về đến đó nhiều quạt là sao? Nghĩ đến đây cô mới nhớ từ này còn có nghĩa khác, đó chính là người hâm mộ.
Nhưng cô làm gì có ai mà hâm mộ cơ chứ?
Đặt vé rồi lên máy bay, ngồi suốt trong đó hơn nữa ngày, đến khi xuống cô không kìm được mà chạy một mạch vào nhà vệ sinh.
Lục Hạo Nghiên vẫn không hiểu chuyện gì, chạy theo cô nhưng nhận ra là nhà vệ sinh nữ, không thể vào được nên hắn đành phải đứng bên ngoài chờ đợi.
Xong, cô ra ngoài thì thấy hắn, thắc mắc hỏi:
- Anh sao thế? Sao lại đứng đây?
- Anh mới hỏi em là sao đấy?
- À em...tôi cảm thấy trong người còn mệt trong chuyến bay dài đó thôi.
Hắn gật đầu, đột nhiên lại kéo cô vào lại nhà vệ sinh. Lựa đại một phòng nào đó rồi khóa trái bên trong. Nguyệt Dao không hiểu gì, định hỏi hắn, thì hắn ra hiệu im lặng.
Cả hai người như đang trốn tránh một ai đó, không gian im lặng đến nổi có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của hai người.
Được một lúc lâu, vẻ mặt cô vẫn hoang mang, rồi nhìn sang hẳn, cô khá ngạc nhiên vì tưởng chồng mình cũng hoang mang bồn chồn như cô, mà hắn lại rất bình tĩnh.
Không nhịn được, cô trực tiếp hỏi ra:
- Anh làm gì mà lén lén lút lút thế?
Lại một lần nữa hắn lại ra hiệu im lặng, cô mím môi, khó chịu vì lời hồi đáp vẫn chưa rõ ràng.
- Nói rõ đi nào...tôi không thích...ưm...
Hắn thấy cô ồn ào sợ bọn người ngoài kia phát hiện, trực tiếp hôn lên đôi môi căng mọng của cô, một tay nắm lấy tay cô, tay còn lại ôm lấy eo nhỏ của cô.
Môi chạm môi được lúc, hắn cũng tha cho chiếc cánh môi hồng hào, vuốt nhẹ mái tóc của cô, nói nhỏ:
- Trước khi lên máy bay anh có nói đám fan của hai chúng ta cộng lại đếm không xuể đâu. Em nhớ không?
- Nhớ nhưng...vẫn chưa hiểu lắm...
Nguyệt Dao lắp bắp bởi cô còn chưa tỉnh táo khi chìm đắm vào nụ hôn hồi nãy, quá bất ngờ khiến cô không kịp chuẩn bị gì cả.
- Em nổi tiếng rồi, bộ tiểu thuyết do em viết rất thu hút độc giả.
Hai mắt cô lúc này tròn hẳn lên, nhìn lấy hắn, khóe môi cong lên, định gào lên trong sung sướng, vui mừng, nhưng đã bị hắn bụm chặt miệng. Hạo Nghiên một lần nữa ghé sát vào môi cô, định hôn nhưng bị cô đẩy ra.
- Không hôn được tôi đâu..
- Em nghĩ đám fan kia tha cho hai ta sao?
- Tất nhiên là không, nhưng mà không vui sao được....ưm
Hắn hôn cái "chụt" vào môi cô, bật cười:
- Sau còn ồn ào, anh không ngại dùng cách này hôn em đâu.
- Để anh dạy em cách hôn, kiểu hôn sâu.
- Hôn cũng phải dạy cơ á...bỏ ra...ưm...
Trong không gian phòng vệ sinh chật chội đó, nghe tiếng thì thầm của cặp đôi, rồi là tiếng vui tai ướt át gì đó, nó rất nhiều âm thanh, hòa lẫn vào nhau. Nhưng lại vô cùng nhỏ, rất nhỏ.
...
- Hà tiểu thư, đồ cô cần đây ạ!
- Để đó đi.
Hà Yên nhẹ nhàng chỉnh sửa lại mái tóc của mình, ngắm nhìn độ hoàn hảo về sự xinh đẹp của mình trong gương, cô khẽ gật đầu rồi quay sang lấy chiếc nơ kẹp lên tóc mình.
Cô diện cho mình chiếc váy đỏ chói lọi, ôm sát vòng eo cũng như bờ mông khiêu gợi của cô, phải nói ba vòng đều đỉnh, đều hoàn hảo cả. Thân thể quyến rũ thế này, làm sao khiến bọn đàn ông chết mê chết mệt vì cô được.
Tối nay có buổi tiệc sinh nhật của vị tiểu thư ở Chu gia, cô định không đến nhưng nghe bảo là có mời Lục thiếu gia kèm cô vợ phiền phức của hắn. Nên cô đành phải miễn cưỡng đi.
Dựa vào gia thế của Hà gia, Hà Yên đến đó một cách dễ dàng mà không mất mát gì, cô vì hắn mà đến.
Đêm nay cô sẽ là người sáng nhất trong bữa tiệc ấy.
- Lục Hạo Nghiên...Lục Hạo Nghiên...để xem anh có qua được cạm bẫy này không...
Lời nói thốt ra đầy âm mưu dường như đang có một dự tính gì đó trong đầu.
...
- Chu gia, Chu tiểu thư, Chu Tào Anh?
- Ừm, em sao vậy? Không đi sao? Còn mệt à?
Thẩm Nguyệt Dao thở dài, cô cứ tưởng tối nay được yên thay nghĩ ngơi bởi vì đám fan hồi chiều, cô rất vui vì được các fan của mình đón tiếp, nhưng cái tên Lục Hạo Nghiên cứ nắm tay cô mà chạy, hắn lại không biết mệt là gì, nhưng cô lại như tổn hao đi một phần sức lực.
Nhắc đến Chu gia, cô lại chẳng hay biết gì về cái gia đình đó, cái quyền cái thế như thế nào, bao nhiêu thành viên, đầu óc như vừa nhắc đến một đám người lạ cần phải quen biết.
- Mệt thì có mệt đấy nhưng sao anh không nói cho em biết? Chu gia em không biết gì về họ cả...
- Em?
- Ừm, thì sao? Có vấn đề gì sao?
Hắn bật cười:
- Em đổi xưng hô rồi à?
Thẩm Nguyệt Dao liền đưa ánh mắt sang hướng khác, tránh né ánh mắt của hắn, đánh trống lảng:
- Aiya, họ gửi thiệp mời khi nào thế?
Lục Hạo Nghiên bày ra khuôn mặt có chút thất vọng, nói như làm nũng:
- Trương Dựt An mới đưa cho anh khi chúng ta vừa về đến đây, em không đi cũng được, nghỉ ngơi cho khỏe nhé?
Thẩm Nguyệt Dao cười thầm trong lòng, hắn mà cũng biết làn nũng cơ á, trông khác gì một đứa trẻ cơ chứ?
- Đã mời Lục thiếu gia thì Lục thiếu gia tất nhiên phải đi, nhưng Lục thiếu gia là người đã có vợ, mà vợ của thiếu gia lại không đến nên có chút hơi kì. Thôi thì đi cũng được, góp vài ly cho vui. À nhưng mà anh chuẩn bị quà chưa đấy?
- Chuẩn bị rồi, bữa nay bày đặt Văn Chương...
- Lục Hạo Nghiên, anh nói vậy là có ý gì hả?...