Sa Vào Chiếm Hữu Cuồng Nhiệt

Chương 12: Lục tổng ghen với đứa nhỏ




Thẩm Nguyệt Dao đón thẳng một chiếc taxi lao thẳng về nhà, lúc Hạo Nghiên đến chỗ thì vừa hay chiếc xe lại chạy đi.

Đằng sau, trợ lý Trương đuổi theo chủ tịch mình mà thở hổn hển, anh ta vội đưa cho Lục tổng chiếc kẹp tóc mà cô đã đánh rơi.

- Lục...Lục tổng...kẹp tóc...

Chiếc kẹp tóc có hình thù nhỏ xíu, giống như nó được cho một bé gái nào đó, màu hồng trông rất đáng yêu, còn cài lên một con thỏ vô cùng xinh xắn.

Kì lạ sao lại có thể là Thẩm Nguyệt Dao làm rơi mà không phải một người nào đó, hắn trong nảy sinh cảm giác không ổn liền hỏi lại trợ lý Trương:

- Chắc chắn là đồ của Thẩm Nguyệt Dao?

- Tôi cũng không rõ nhưng lúc cô ấy đi thì theo hướng cô ấy thì có thể chiếc kẹp này là của thiếu phu nhân đã làm rơi.

Thẩm Nguyệt Dao chưa có con cũng không có em vậy tại sao lại có chiếc kẹp tóc này?

Vẻ mặt của hắn vốn đã rất tệ nay lại càng tệ hơn, hắn nắm chặt chiếc kẹp tóc ấy trong tay, đôi mắt đã nheo lại vì tia nắng mặt trời, nhưng trong ánh mắt ấy có thể thấy được tia lửa giận xuyệt qua.

Trương Dựt An trong trường hợp đứng trước người có cơn lửa giận đang bùng cháy dữ dội, anh ta sợ đến nổi run rẩy.

Không! Lửa giận của sự ghen tuông!

Lục tổng có cần phải phức tạp vấn đề hóa đến vậy không chứ, đó chỉ là chiếc kẹp bình thường của một bé gái thôi mà.

...

Thẩm Nguyệt Dao xuống xe, cô đứng trước một cánh cổng lớn của Cô nhi viện, trên tay cô đang cầm không ít túi đồ, bên trong chừa không ít quà bánh trông rất ngon miệng. Nhẹ nhàng bước vào trong.

Dù còn giận chuyện của Lục Hạo Nghiên nhưng khi đến đây cô lại quên hết mọi chuyện, lúc cô bước vào một bầy trẻ con xung quanh vẫn đang cười đùa thấy cô liền chạy tới đứng xung quanh cô, ồ ạt đến mà ôm cô, nhìn thấy tụi nhỏ quý mình như vậy, trong lòng cô có niềm vui khôn xiết, thật tuyệt vời quá đi.

- Chị ơi, mấy ngày này chị không đến bọn em nhớ chị lắm.

- Chị lại mua quà cho bọn em đấy ư? Trông ngon quá!!!

Đám trẻ con cứ ôm lấy cô, đối diện với những câu hỏi của bọn chúng, cô không tài nào trả lời hết được cứ đứa này hỏi rồi lại đứa kia hỏi, cô chỉ có thể gật đầu, rồi cười đùa với bọn chúng.

Được một lúc, một cô gái trông dáng vẻ thùy mị bước ra, là người quản lí mấy bọn nhóc này, nhìn thấy Thẩm Nguyệt Dao, vui mừng ra chào đón:

- Thẩm tiểu thư, cô lại đến nữa rồi, cô cứ đến đây mãi làm chúng tôi thật ngại mà. Sau cứ một tháng là đến một là được.

- Trần Tố Lanh, rất vui được gặp chị, nói thật em đến đây chỉ vì bọn nhóc đáng thương đây thôi, mỗi lần thấy bọn chúng lòng em cũng nhẹ nhõm hẳng đi.

Nguyệt Dao đưa túi quà cho bọn nhỏ, bọn chúng hào hứng cầm lấy rồi cảm ơn đầy dễ thương, đem ra một góc ngồi chia với nhau.

- Dạo này, cô có chuyện không vui sao?

- Dạ không, chỉ là tác phẩm của em không được mọi người chào đón thôi.

- Thẩm tiểu thư, tôi đọc qua rồi, nó thật sự rất hay, sẽ có một ngày nào đó tác phẩm của cô sẽ được nổi tiếng hơn bao giờ hết.

Trần Tố Lanh rất nhiệt tình đón nhận tác phẩm của cô, khiến cô rất vui, tuy trông dáng vẻ nhiệt tình có hơi lố lăng, nhưng cô lại rất hăng say nghe Tố Lanh thể hiện.

Bỗng có một thẳng nhỏ với đầu tóc nó hơi rối bù vì chơi với đám nhóc tinh nghịch kia, nó khoảng chừng chín, mười tuổi gì đó, nó hơi thẹn thùng tiến gần lại về phía Nguyệt Dao.

Đôi bàn tay nhỏ bé của nó khẽ giật váy của Nguyệt Dao, lời nói có chút e ngại:

- Chị ơi! Chiếc kẹp tóc hồi bữa em đưa chị, chị đã đưa cho bạn gái đó chưa ạ?

Nguyệt Dao gãi gãi đầu, sao cô lại quên bắn đi chuyện đó chứ, tình yêu của tụi con nít trông đáng yêu làm sao, nhưng cô đã hứa với nó mà chưa thực hiện được, cô hơi bối rối, xoa đầu thằng nhỏ nói:

- Chị quên mất, chị sẽ qua đưa liền nhé?

- Dạ, chị đưa liền đi ạ.

Nó tuy có chút thất vọng, nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ, vì nó biết chị gái trước mắt mình là một người chị lương thiện, không bao giờ thất hứa.

Thằng bé trường người lên, hôn lên má của Nguyệt Dao, nhưng lại bình một bàn tay lớn chắn giữa má cô và môi của thằng bé, nó giấy mình vì miệng mình vừa chạm phải thứ gì đó, ôi là bàn tay lớn của ai đó.

- Thằng nhãi con này mà lại giống hôn má vợ tao?

Là Lục Hạo Nghiên, hắn mà lại biết cô ở đây. Ngón tay của hắn cứ không ngừng chỉ trích vào đầu của thằng nhỏ, một bình giấm chua đỗ vỡ ra rồi, Nguyệt Dao thấy vậy vội lên tiếng:

- Lục Hạo Nghiên, anh làm gì thế hả? Anh đang làm cho nó sợ rồi kìa!!!

Lục Hạo Nghiên vẫn bơ ra cái mặt tỉnh queo, hắn còn đang cho rằng mình làm những chuyện này là đúng, ôi trời trông cái dáng điệu tự tin khiến cô phải mắc ói.

Thằng nhóc thấy ngón tay to lớn củ người đàn ông này đang không ngừng chỉ trỏ vào trán mình, nó bực quá đem ra đẩy hẳn cái ngón đó ra, giọng nói nó trông dễ thương nhưng thực chất là đang mắng trách:

- Chú là ai thế hả? Chú có quyền gì đụng vào người cháu?

Trần Tố Lanh vội ôm nó lại, nó không khóc nhưng bày ra cái mặt giang hồ làm Hạo Nghiên tức chết trong lòng.

- Cô là gì vậy hả? Sao lại để đứa nhỏ hôn mình, cô nên nhớ cô là người đã có chồng rồi đấy!!!

Cô rất muốn đã hắn nhưng phải thật kìm nén vì nơi đây là Cô nhi viện, nếu Nguyệt Dao hành động sẽ làm tụi nhỏ hoảng sợ, cô ung dung đáp:

- Chỉ là một đứa nhỏ mà anh cũng so đo với nó, ghen này hơi kì đó.

- Tôi ghen nào chứ?

Rõ ràng là hắn đang ghen mà vẫn không thừa nhận, ôi trời, hắn ghen trông cũng ghê sợ quá, Trần Tố Lanh nhìn thấy người đàn ông này ngỡ ngàng đến nổi reo lên:

- Là Lục Hạo Nghiên, anh ta là chủ tịch củ tập đoàn Lục thị sao? Chẳng phải anh ta là chồng cô sao? Thẩm tiểu thư?

- Chị Tố Lanh, chắc chị nhầm rồi...

Ánh mắt cô như tránh né, thấy vậy, Lục Hạo Nghiên tiến bên phía cô, quàng tay lên vai cô, tự tin đáp:

- Cô ấy là vợ tôi, cô tránh né gì chứ?

- Anh...

Trần Tố Lanh dường như đã biết trước được mọi chuyện nên cũng không quá bất ngờ, cô ấy không nói gì chỉ dỗ dành đứa nhỏ.

- Chị ơi! Chú ấy thật sự là chồng chị?

- À thì... là chồng chị...

Mấy đứa trẻ xung quanh cũng nghe ngóng được mọi chuyện chạy lại bám lấy xung quanh hắn, trong chốc lát cô cũng bị đẩy ra ngoài. Cũng phải cảm ơn tụi nhỏ này, chứ cái ôm nãy làm cô có chút khó thở.

- Nếu vậy bọn em nên gọi chú ấy là anh rễ rồi.

Đám trẻ vừa cười vừa nói, trẻ con nói chuyện trông thật phiền phức nhưng nghe được câu "anh rễ" làm hắn sung sướng trong lòng.

Tên này khi về hắn sẽ biết tay cô.

Hắn đưa cho cô chiếc kẹp tóc rồi chạy ra bên kia đùa vui cùng bọn trẻ, ôi trời, trông hắn khác gì một đứa con nít kia chứ, bộ dạng ấy làm cô có chút nguôi giận mà bật cười.

Kẹp tóc? Thằng nhóc nhỏ thấy chiếc kẹp liền thối thúc cô đến chỗ đưa cho đứa bé gái. Bị nó thối thúc cũng đành đến chỗ đưa.

Trương Dựt An bên ngoài chứng kiến toàn bộ quang cảnh sự việc trong ấy, anh ta cũng phải bật cười vì Lục tổng của mình cũng có lúc thế này.