Sa Mạc Phong Bạo

Chương 12




“Tang, trở về!” Cái tên cứng đầu kia đang bị thương mà dám lộn xộn, lại cả gan dám không nghe lời hắn cảnh cáo, bỏ chạy một mạch. ”Chết tiệt!” Ashurnasirpal bực bội, lệnh cho nô lệ buông ngọc liễn lập tức đuổi theo người.

Mặt trời thiêu đốt làn da, chỉ có bóng cây may ra mới vỗ về được cái nóng khủng khiếp.

Kiều Tang thấy vô số nô lệ mồ hôi đầm đìa, Giám sát hô hét khí thế, đẩy nhanh tốc độ xây dựng cung điện tới tối đa!

Tên Giám sát quất roi liên tục vào người nô lệ đã đứng dậy không nổi, “Dừng tay, không được đánh nữa!” Kiều Tang, tiến lên ngăn cản hành động bạo ngược. Bỗng dưng bị nắm chặt tay, “Làm gì?” Giám sát giật mình lập tức đẩy người. Khi gã quay lại trông thấy thanh niên tóc vàng bị ngã ra sau, vương nhanh chóng đỡ lấy cậu.

”Bệ hạ!” Gã khiếp sợ quỳ xuống, đầu không dám ngẩng lên. Nhìn thấy quân chủ đột nhiên đến thăm quan, tất cả công nhân lẫn Giám sát đều nhao nhao đình chỉ động tác, hướng vương quỳ lạy.

“Thả tôi ra...”

Ashurnasirpal bắt lấy cánh tay phản kháng, bỏ qua đám người quỳ trên mặt đất, hỏi giám sát, “Xảy ra chuyện gì?”

”Tên nô lệ này lười biếng, thần theo luật nghiêm túc giáo huấn hắn.” Giám sát đáp lời, hai mắt trừng người nô lệ đáng thương.

“Tiện nô không có lười biếng... Tiện nô bị bệnh... Không nhúc nhích được...” Bakri cuộn chặt thân thể nằm trên mặt đất.

“Còn dám nói dối, đánh chưa đủ sao?”

”Dừng lại!” Thoát khỏi vòng tay Ashurnasirpal, Kiều Tang ngăn cản Giám sát tiếp tục đánh nô lệ.”Sắc mặt hắn khó coi như vậy, ngươi còn nhẫn tâm đánh hắn?” Haidar không được coi là người, bị khinh rẻ hành hạ, giờ lại tới lượt một người khác… Cậu không thể nhịn được mà hét lên, “Các người thực sự không có một chút lòng thương người nào sao?”

Nô lệ lặng phắc nhìn thanh niên tóc hoàng kim. Người bệnh nhợt nhạt, mà sắc mặt Ashurnasirpal lại càng khó coi, ”Không cần xen vào việc của người khác.” Hắn mang người đang chống cự trở lại, lệnh cho Giám sát, “Đừng để nô lệ bị bệnh ảnh hưởng tới công trình, đem nó đi.”

Khiêng đi?”Các người muốn đem hắn đi đâu?” Kiều Tang vội hỏi, một mặt muốn thoát khỏi nam nhân. Ashurnasirpal im lặng, đưa người trở về ngọc liễn.

Haidar nhỏ giọng, “Nô lệ ốm đều ném vào Bãi săn… Nếu may mắn, hắn khỏi bệnh có thể tiếp tục đến lao động. Vận khí không tốt, sẽ chết ở nơi này.” Thấy bệ hạ nhìn chằm chằm, anh đành im lặng.

Nghe vậy, Kiều Tang trong lòng vô cùng phức tạp. Các Vương triều Cổ đại có hàng vạn nô lệ chế tác công trình, nhà vua chỉ quan tâm xem làm thế nào để sử dụng đám nô lệ đó thật sự hiệu quả cho các công trình lớn lao của họ, sẽ không đi quản chuyện có bao nhiêu thương vong sau khi hoàn tất.

“Thả tôi ra!” Kiều Tang nổi giận đùng đùng đẩy nam nhân, nhưng là khí lực sao địch lại đối phương.

“Ôi!” Ashurnasirpal bị cắn liền buông tay, trừng mắt ngó mu bàn tay in rõ hai hàng dấu răng, lại nhìn Kiều Tang chạy đến chỗ nô lệ kia.

”Ngươi sao rồi?”

“Người thật tốt… ” Nô lệ bệnh nặng rên rỉ, “Tiện nô không có tiền xem bệnh... Hơn nữa... Không nhúc nhích được... Dù cho có tiền cũng không thể đến chỗ Bashaarat đại nhân...” Trông thấy mái tóc vàng ánh lên trong nắng, người nô lệ cho là mình sắp sửa đến thế giới bên kia. “Người là Sứ giả của Thần linh... Trước khi chết tiện nô có thể nhìn thấy người... Thật sự có phúc… ”

Gương mặt ửng đỏ thì thào, Kiều Tang sờ trán cậu  ta, “Nóng quá!” Kiều Tang hoảng hốt.

“Nó sắp chết rồi, cậu bớt lo chuyện người ngoài đi.” Ashurnasirpal đứng sau lưng Kiều Tang, liếc người nô lệ ý thức đã không còn rõ ràng, lập tức ra lệnh cho Giám sát, “Nhanh đem nó khiêng đi.”

“Sao cậu lại tàn nhẫn như vậy!?” Kiều Tang quay đầu trừng mắt giận dữ chọc vào thắt lưng nam nhân đang che nắng cho cậu, “Cậu ấy còn chưa chết!”

Nhìn lại người bệnh nặng thập tử nhất sinh, Kiều Tang cố gắng động não muốn giúp đỡ, xoay mình, cậu nói với mọi người, “Nước... Có mang nước uống không?”

Haidar mượn tới ấm nước, giao cho Kiều Tang.

“Em làm gì thế?” Ashurnasirpal ngẩn người nhìn kẻ rắc rối thích bao đồng kia.

May mà thuốc cấp cứu cậu mang theo tới thế giới này được cất kỹ, không bị vứt bỏ cùng đống quần áo hiện đại. Lúc này, chúng bắt đầu thể hiện công dụng...

“Tôi cho hắn uống thuốc hạ sốt.” Kiều Tang lấy từ túi xách đeo trên lưng ra mấy viên Paracetamol cho người hôn mê uống cùng chút nước.

“Tuy làm thế này là không đúng, nhưng hi vọng nó có thể phát huy hiệu dụng… ” Cậu đem ấm nước đổ lên mặt bệnh nhân, gọi một người tới hỗ trợ người bệnh che nắng nhằm làm hạ nhiệt độ. Cậu lo lắng tùy tiện cấp cứu kiểu này sẽ làm bệnh nhân gặp nguy hiểm, nhưng không còn cách nào khác.

Mọi người đứng ngoài hiếu kỳ nhìn hành động của Kiều Tang.

“Bệ hạ?” Quân chủ bảo trì im lặng, nhóm Giám sát chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Hồi lâu, nô lệ lâm vào hôn mê rốt cục hé mắt...

“Hắn tỉnh rồi?” Mọi người xôn xao, thấy người bệnh từng chút hồi phục, sắc mặt không còn doạ người như khi nãy thì bàn tán ầm ĩ.

”Sứ giả của Thần linh...” Nô lệ được cứu càng sùng kính Kiều Tang, không biết cậu đã làm như thế nào~ chỉ cảm thấy đầu hết choáng, hắn giãy dụa dốc sức liều mạng đứng lên, cam đoan với Giám sát, “Tiện nô… Vẫn có thể làm việc… Tiện nô không cần đi Bãi săn… Khục khục khục~”

Kiều Tang đỡ lấy người bệnh lung lay sắp đổ, vội la lên: “Tuy ngươi đã khá hơn, không có nghĩa là sẽ vô sự. Ngươi bị bệnh nặng như vậy, phải tới chỗ Bashaarat khám rồi về nhà nghỉ ngơi thật nhiều mới được.” Cậu đem vòng vàng nhét vào tay đối phương. ”Cái này cho ngươi, cầm lấy đi khám bệnh đi.”

”Đủ chưa?” Ashurnasirpal thực sự không nhịn được nữa, đem người cả gan làm loạn bắt trở lại bên cạnh hắn, chằm chằm nhìn cậu tỉ mỉ chọn lựa đồ trang sức đưa cho tên nô lệ bẩn thỉu.

Tất cả nô lệ tận mắt nhìn thấy lúc trước người bệnh còn ngã xuống đất bất tỉnh, giờ phút này lại có thể đứng thẳng như không có việc gì. “Sứ giả Hoàng kim… Sứ giả của Thần linh!” Trong đám nô lệ có người hô, dần dần tiếng tung hô ngày càng to rõ vang dội.

Kiều Tang bất an, “Ta không phải Sứ giả của Thần linh! Ta cho hắn uống thuốc mà thôi… Thế kỷ XXI của chúng ta không hề thiếu hiệu thuốc có bán những thứ này.” Nhìn người bệnh lại ngồi dưới đất, cậu muốn giúp đỡ nô lệ kia đứng lên nhưng bị bắt chặt, không thể tự do đi lại.

”Em đã cứu hắn khỏi tay thần chết. Giờ còn muốn đưa hắn đi gặp Bashaarat nữa sao?”

Tên nhóc yếu ớt này năm lần bảy lượt khiêu chiến quyền uy của hắn. Nhẫn nại cũng có hạn thôi nhé!

“Đau!” Bị xiết chặt cánh tay làm cho Kiều Tang nhận ra nam nhân đang cực kì tức giận. “Ashurnasirpal… ” Đôi mắt đen muốn bắn ra lửa thiêu rụi cậu.

Hắn định thế nào? Xử phạt người bệnh đáng thương?... Xử phạt mình? Kiều Tang lo lắng, nghĩ tới tình huống xấu nhất, chợt cậu nghe thấy —— “Các ngươi tìm người đưa tên nô lệ này tới chỗ Bashaarat.”

“Vâng!”

Kiều Tang kinh ngạc, vài giây sau mới hoàn hồn nhìn Giám sát đưa nô lệ đi... “Cảm ơn cậu —” Cậu chưa nói hết lời lập tức bị nam nhân kéo khỏi công trường. Ashurnasirpal nhảy lên ngựa, lôi cậu lên theo. “Ashurnasirpal, cậu kéo tôi đau quá!”

Động tới vết thương, cào gào rú “Thả tôi xuống!” Rời mặt đất càng làm cho cậu sốt ruột. Ngựa bị roi quất liền hí vang.

“Bệ hạ?”

“Ta muốn yên lặng một chút, các ngươi đều không được qua đây.” Ashurnasirpal ngăn cản tùy tùng theo vào, “YAA.A.A..!” Hắn hô to, cầm cương ngựa đổi hướng phi nước đại.

Mặt trời bao phủ lục địa. Móng ngựa đạp trên cát bụi, dọc theo Sông Tigris chạy băng băng. Dần dần tới gần gò núi ở phía xa...

Tay chắn gió cát xâm nhập mũi miệng, Kiều Tang nheo mắt nhìn bầu trời màu lam cùng những dải xanh lá, thật khác xa sa mạc khô cằn... Lưng ngựa xóc nảy cắt ngang suy nghĩ, “Ashurnasirpal, thả tôi xuống!” Cậu trách móc, kiệt lực giãy khỏi vòng tay nam nhân.

Ashurnasirpal không thèm để ý, cánh tay sắt càng thêm ôm sát eo nhỏ, quất ngựa tiếp tục chạy.

Cho tới khi bụi rậm và lùm cỏ thấp được thay thế bằng rừng cây thì Ashurnasirpal dừng ngựa, nhảy xuống.

“Đây là nơi nào?” Kiều Tang chưa phân biệt được phương hướng đã bị giật xuống, “Ah!” Cậu té lăn quay trên đồng cỏ.

Nam nhân trước mặt liền thoát áo choàng xuống. Cậu trừng mắt nhìn đối phương tiếp tục cởi áo ngắn, lộ ra...

”Sao cậu lại cởi đồ?” Kiều Tang kêu lên sợ hãi, mặt mũi đỏ gay không dám ngẩng đầu nhìn, vội vã đứng dậy lui về phía sau.

“Không được qua đây... Này, có nghe không hả? Tôi bảo cậu đừng đến gần!”

Ashurnasirpal bỏ ngoài tai những tiếng kêu gào, phăng phăng đi tới. Kiều Tang tránh né nam nhân trần truồng, lại không chú ý rằng cậu đang lùi dần đến bờ sông, “Cậu có nhiều phi tử như vậy, vì sao cứ hết lần này tới lần khác tìm tôi? Tôi lại càng không thích cậu… Dừng ngay cho tôi… ” Gấp gáp đến độ hét to, lùi xuống vùng nước nông của bờ sông. “Oa ah!” Cậu giật mình, bắt lấy tảng đá lớn trong nước để cố đứng vững, một thân nước bắn tung tóe ướt nhoẹt!

“Em cãi lại ta mà ta không có quyền giáo huấn em sao?” Ashurnasirpal bóp chặt cổ Kiều Tang, kéo cậu đến chỗ nước sâu.

“Không –” Kiều Tang phát hiện ý đồ của nam nhân thì đã không còn kịp. “Ục ục...” Bị dúi đầu xuống, miệng mũi lập tức tràn ngập nước lạnh! Cậu nhắm chặt mắt, chân quơ quào không tới đáy, nước va đập vào vết thương ở lưng đau muốn chết. Lúc cậu nghĩ mình phen này sẽ sặc nước mà chết thì đối phương lại kéo cậu lên, “Ha, ah… “. Cậu mở lớn miệng để hô hấp, theo bản năng bắt lấy cánh tay rắn như thép của ai đó, miễn cưỡng mở mắt trông thấy khuôn mặt rám nắng treo một nụ cười lạnh, cậu run rẩy, “Không!… Ục ục…” Vừa mới mở miệng lại bị ép vào trong nước.

“Rất khó chịu?” Qua làn nước Ashurnasirpal quan sát gương mặt trắng bệch, không hề có ý thả người. Đến lúc lực giãy dụa trở nên yếu đi, hắn mới đem Kiều Tang lên, tiến gần tới mặt kẻ đang há miệng thở dốc mà quát, “Lúc nào cũng làm điều xằng bậy, hoàn toàn không để ý tới ta. Ta bị em hại thảm rồi, có biết hay không?”

“Tôi không... Ha... Không biết bơi...” Kiều Tang không nghe thấy nam nhân nói bất cứ điều gì, chỉ cảm thấy nỗi thống khổ bị nhấn nước, phần lưng vừa đau vừa lạnh thấu xương, cậu sắp chết rồi! ”U-a..aaa!” Cậu ho sặc sụa, cầu mong chút khí đi vào buồng phổi.

Tra tấn đủ rồi, Ashurnasirpal ôm Kiều Tang trồi lên mặt nước... Nhìn bộ dáng đáng thương không ngừng ho ra nước, quần áo ướt đẫm dán vào thân hình tái nhợt run rẩy. “Ta yêu em!” Tình cảm khó khắc chế, hắn hôn nhẹ lên làn môi mềm mại.

”Ah… ” Môi lưỡi giao triền, nụ hôn hoang dã có mùi vị nước sông cùng hương đàn ông nồng nàn khiến Kiều Tang choáng váng đỏ mặt tai nóng, xấu hổ kháng nghị “Cậu không thể —” Vừa mới lên tiếng, cái lưỡi nóng bỏng của hắn qua lớp vải ướt cắn đầu ngực mẫn cảm, “Ư… Ah...” Cậu ngửa đầu rên rỉ chỉ biết để mặc hắn cắn nuốt núm vú xinh đẹp.

“Ashurnasirpal … Dừng lại… Cậu không định ngay tại đây...” Kiều Tang kêu lên sợ hãi, nam nhân xé toang xiêm y của cậu mà hôn khắp thân thể kiều diễm, bàn tay trượt xuống phần bụng phía dưới, nắm chặt bộ vị yếu ớt của cậu.

“Đau quá, đừng mà!” Cậu vì đau đớn mà theo bản năng kẹp chặt hai chân, muốn chạy trốn nhưng lại không biết bơi, chỉ còn cách dựa vàp nam nhân.

“Uhm...” Nước mắt lã chã, cậu bắt lấy bả vai thanh niên, xoay mình hạ thân đã hết đau, những động chạm trở thành vuốt ve khoái cảm. “Ah...” Cậu thở dốc, “Không... Lúc nào cậu cũng đối xử với tôi... Ah... ” Cậu run run tựa trên thân nam nhân.

Năm ngón tay ma sát nhanh, chỉ chốc lát vật nhỏ đã phát tiết trong tay Ashurnasirpal. Hắn tham lam ngắm bộ dáng đầy mị lực, thân thể tuyết trắng vẫn chưa cho hắn thỏa mãn kích phát dục hỏa hừng hực. Đôi mắt đen chứa dục vọng thâm thuý, hắn thè lưỡi liếm lên lỗ tai, thấp giọng: “Nói em yêu ta, sẽ không cãi lời ta.”

“Không!” Hành động của Ashurnasirpal khiến Kiều Tang sợ hãi. Phút chốc, vật cứng cực đại tì ở khe mông gần như làm cậu kinh hoảng, “Không muốn!” Hoàn toàn không có cơ hội phản ứng, dương vật hung ác liền vọt vào trong cơ thể.

“Ah —— Đừng mà... Đau quá, mau đi ra…” Kiều Tang thét lên, vật thô dài mạnh mẽ đâm tới, lấp đầy bên trong cậu.