Sa Điêu Sư Tôn Ngày Nào Cũng Lo Ta Ngoẻo Mất

Chương 2




Trong thư truyền ảnh, chưởng môn Minh Dương chân nhân Tố Nhân chắp tay sau lưng, nói lời thấm thía.

"Thời Nhung à, ngươi thân là quan môn đệ tử duy nhất của Thanh Từ đạo quân, suy ra chính là đại đệ tử thủ tịch của Vân Ẩn tiên phủ chúng ta, dựa theo quy củ tất nhiên phải tham gia Thanh Vân Hội một lần, lộ mặt trước vạn tộc."

"Thanh Vân đại hội mười năm một lần, giới hạn cao nhất là đến 50 tuổi, năm nay không đi, ngày sau dù sao cũng phải đi. Ta cân nhắc một đêm, nghĩ không bằng tranh thủ lúc sớm cho đỡ vội. Giờ ngươi cũng đã mười sáu, là độ tuổi tham dự nhỏ nhất, chẳng mấy thành tích không tốt, còn có thể nói là quá trẻ, rèn luyện không đủ, cũng không tính là mất mặt. Cho nên, ngươi vẫn là đi chuyến này đi ha? Danh sách trúng cử ta đã viết tên ngươi lên rồi."

Cuối cùng còn hòa ái cười nói, "Sư huynh tuyệt đối không có ý gì khác, sư huynh rất xem trọng ngươi ~"

Thời Nhung: "........"

Không cần bổ sung thêm một câu như vậy đâu.

......

Thời Nhung mang theo bức thư ngoài ý muốn này chạy đi tìm sư tôn.

Nhưng sáng sớm tinh mơ, người lại không ở trong tẩm cung.

Tìm một vòng lớn, cuối cùng cũng thấy Bạch Diệc ở sau núi.

Hắn đứng ở một sườn núi trống trải, gần đó là rừng trúc xanh tươi ướt át, nơi xa lại nhìn thấy Thanh Sơn hùng vĩ trải dài.

Sườn núi nổi gió lớn, thổi bay ống tay áo cùng mái tóc của hắn, tựa như trích tiên hạ phàm.

Nghe thấy tiếng nàng gọi,

Bạch Diệc chậm rãi quay đầu, nhẹ nhàng: "Con thấy phong cảnh chỗ này đẹp không?"

Thời Nhung không rõ nguyên do gật đầu tỏ vẻ không tồi, lại đưa thư thông báo trúng cử cho hắn: "Nhưng mà sư tôn, con......"

"Con thích là được." Bạch Diệc tiếp tục nhìn phương xa, buồn bã nói: "Về sau đem con chôn ở đây đi, cũng gần chỗ ta. Mấy năm nay con đều ở Phù Hoa Sơn, cũng chẳng có bằng hữu nào, chờ con đi rồi, cũng chỉ có vi sư thỉnh thoảng đến thăm con........."

Thời Nhung một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.

Chưa gì đã chọn mộ rồi á?

Bạch Diệc nhắm mắt lại, ngẩng mặt 45 độ đón gió, thấp giọng nức nở.

Thời Nhung: "..........Thật sự nghiêm trọng như vậy? Không cứu vãn được nữa?"

"Ừ........."

"Có phải tính sai rồi không?"

"Quẻ của ta, chưa bao giờ sai."

Thời Nhung: "......"

Cái này cũng đúng.

Từ trước đến nay mỗi lần Bạch Diệc lo lắng nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì để cho nàng ngoan ngoãn một chút đều cũng sẽ diễn kịch như vậy. Nhưng nếu chỉ là sét đánh không mưa, thì sẽ âm hồn không tan rầm rì bên tai nàng một lúc rồi thôi, chứ cũng không thật sự khóc.

Nhưng nước mắt hôm qua lại là hàng thật giá thật, hôm nay hắn tỉnh rượu rồi vẫn nói như vậy, đủ để thấy sự tình rất nghiêm trọng.

Hiện thực như thế, Thời Nhung cuối cùng cũng tiếp nhận giả thiết mệnh cách pháo hôi của mình.

Trầm mặc cùng Bạch Diệc đứng ở đầu gió, tưởng tượng về phần mộ tương lai.

Thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm.

Vốn dĩ nàng cũng đã là người chết, không duyên cớ lại nhiều thêm một mạng, trọng sinh tới nơi này.

Đời trước, tiếc nuối trước khi chết duy nhất của nàng là không thể tự mình thí nghiệm cơ giáp cấp SSS bản thân tạo ra, ở trên chiến trường phát huy tính năng tối cao như thế nào.

Nhưng ông trời không chiều lòng người, để nàng xuyên đến một thế giới tu chân.

Không có hệ thống công nghiệp hiện đại hóa cùng nguồn năng lượng cao duy trì, đời này nàng không thể tạo ra một bộ cơ giáp SSS khác, chứ đừng nói đến hoàn thành giấc mộng đời trước.

Xem ra Thiên Đạo chọn nàng, chính là để cho khí vận chi tử dũa móng tay, làm một tiểu pháo hôi đúng nghĩa, hiện tại tuân theo kịch bản đi tìm đường chết.

Nếu đã như vậy, thì không cần cố sức giãy dụa.

......

Bạch Diệc trầm lặng một hồi, bỗng nhiên thấy nàng không có phản ứng.

Sợ nhãi con nhà mình đột nhiên gặp phải biến đổi lớn như vậy sẽ hoảng loạn sợ hãi, đang định trấn an mấy câu. Kết quả quay đầu nhìn thoáng qua lại thấy Thời Nhung bộ dạng bình tĩnh thong dong, tựa hồ không ý thức được tình thế nghiêm trọng, cắm tay trong áo mà tận hưởng phong cảnh.

Đột nhiên sinh ra một loại cảm giác hoàng đế không vội thái giám đã gấp.

Bạch Diệc tức đến nỗi không khóc được nữa, trầm giọng nói: ".........Không thì Thanh Vân Hội lần này con tốt nhất đừng đi, ở Phù Hoa Sơn đợi, có thể tính bước nào thì hay bước ấy. Nếu vẫn vô dụng, ta còn có thể gặp mặt con lần cuối......"

Thời Nhung chậm chạp a một tiếng:"Con đợi trên Phù Hoa Sơn, ở cạnh sư tôn thì sẽ không có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ sư tôn không phải người mang Đại khí vận?"

Bạch Diệc bị hỏi đến cứng họng.

Muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "...... Ta không biết nữa."

Thời Nhung bĩu môi.

Nếu so sánh khí vận chi tử với vai chính vai phụ trong tiểu thuyết.

Bạch Diệc đã là đệ nhất nhân Trung Châu, tuổi lại trẻ như vậy, ít nhất cũng đảm đương được một cái vai phụ, chưa biết chừng còn có thể bước lên ngôi vị nam chính, sao lại không phải là khí vận cộng thân chứ?

Thời Nhung chỉ thấy câu "không biết nữa" của hắn chính là không muốn đối mặt.

Nhưng vẫn tò mò: "Con ở cùng sư tôn lâu như vậy, sao từ trước đến nay không có việc gì?"

Bạch Diệc nói: "Người mang Đại khí vận sinh ra, thiên hạ biến hóa sẽ có một bước ngoặt lớn. Mệnh cách pháo hôi của con cũng từ đó mà thành, tính canh giờ, không sai biệt lắm chính là trước hoặc sau Thanh Vân Hội. Những chuyện trước đó, cũng không......"

Gió thổi qua, mây mù trên núi khẽ động, nắng mai xuyên qua từng tầng tre xanh.

- - Cảnh quan nơi này đúng là rất đẹp.

Thời Nhung nhìn nhìn, tâm tình dần bình tĩnh lại.

Kiếp trước nàng chết trên chiến trường, thi thể khả năng cũng chẳng dư lạimột khối, cứ như vậy mai một trong vũ trụ. Cả đời này còn có thể được chôn cất ở chốn tốt đẹp như vậy, đãi ngộ cũng tính là thăng cấp.

Xoay người, ngửa đầu nhìn Bạch Diệc: "Nhưng mà sư tôn, con vẫn muốn đi Thanh Vân Hội."

Con ngươi Bạch Diệc tối sầm lại: "........"

Bạch Diệc cũng đã nói, nàng tới Vân Ẩn tiên phủ mười năm, cơ hồ chưa từng rời đỉnh Phù Hoa. Không có bằng hữu, cũng chẳng có nhớ mong gì khác. Nếu không trốn được số mệnh, không bằng đi ra ngoài học hỏi kiến thức, cũng tốt hơn cứ như vậy chết ở Phù Hoa Sơn.

Chết trong nhân quả của Bạch Diệc.

Người chết, chỉ là nhắm mắt xuôi tay, không sao cả.

Nhưng người còn sống, dù vô tâm đến đâu, nhìn thấy đồ đệ lại vì nhân quả của chính mình mà chết, chỉ sợ trong lòng sẽ không dễ chịu.

Không bằng chết ở bên ngoài, sạch sẽ.

Thời Nhung cười nói: "Có khi rời khỏi Phù Hoa, chặt đứt nhân quả với sư tôn, con còn có thể sống được thêm chút nữa?"

Người mang Đại khí vận cũng chẳng phải củ cải trắng, nào có dễ gặp như vậy? Ngay cả khi có gặp nhau trên sân thi đấu, cũng không thể đối mặt trực diện đâu nhỉ?

Nhưng Bạch Diệc lại khác, cả ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, tỷ lệ xảy ra chuyện còn có khả năng hơn.

Bạch Diệc hốc mắt phiếm hồng nhìn nàng, một lúc lâu sau nói: "Con thật sự nghĩ như vậy?"

"Tất nhiên."

Thời Nhung trong lòng đã định, chậm rãi nói: "Chưởng môn dặn con chạng vạng xuất phát, đến Bạch Lộc Giản tập hợp cùng các đệ tử tham dự Thanh Vân Hội khác. Sư tôn, con đi thu thập hành lý đây."

Quay người lại, liền nghe thấy Bạch Diệc không tiếng động khịt mũi hai tiếng, giọng nói hơi khàn: ".......Con đợi đã."

Thời Nhung quyết tuyệt vung tay lên: "Sư tôn không cần khuyên nữa, chúng ta sư đồ đã lâu, con cũng không muốn trước khi đi còn khiến lòng người ngột ngạt. Con quyết định đến Thanh Vân Hội rồi, ai cũng không khuyên được!"

Bạch Diệc há miệng một hồi lâu cũng không khép lại được, lát sau mới phụ họa nói: "Ừ, con đúng là thông minh tri kỷ! Ta cũng nghĩ như vậy đấy, nhưng mà vừa rồi không có mặt mũi để mở miệng!"

Vuốt vuốt ngón tay: "Ta cũng cảm thấy con nói có lý. Nhưng mà nếu muốn cắt đứt nhân quả, chúng ta vẫn nên làm sạch sẽ một chút đi. Ra khỏi Phù Hoa sơn, con đừng nói mình là đồ đệ của ta, cũng đừng mang đồ vật ở đây ra bên ngoài, cứ coi như là con chưa từng tới, ta cũng chưa từng gặp con. Ta sẽ nói chuyện với Tố Nhân bên kia, con chưa bao giờ lộ mặt trước những đệ tử khác, sẽ không ai biết thân phận của con đâu, con thấy thế nào?"

Thời Nhung: "......"

Thời Nhung: "...... Có thể."

Con mà ở bên ngoài nhắc đến người một câu thì con làm chó.

......

Hành lý cũng không phải thu thập gì.

Thời Nhung ôm tâm thái từ biệt lần này chính là vĩnh biệt, bước lên phía trước dập đầu ba cái trước sư tôn, xem như tạ ơn "dưỡng dục" 10 năm của hắn.

Lạy ba cái xong, Bạch Diệc ngồi ở chủ tọa, lau nước mắt nói con đi đi: "Quan tài ta cũng đã chuẩn bị cho con rồi, làm gấp trong hôm nay, ngày mai liền đến. Nếu con đi muộn một ngày thì còn có thể chính mình nằm vào thử kích cỡ một lần. Đáng tiếc lúc này quá vội vàng, đến khi đó có gì không vừa lòng, con cũng nên thông cảm cho ta......."

Tuy rằng biết hắn đang nói lời quan tâm, Thời Nhung nghe vào tai lại cảm thấy cực kỳ vô tình.

Huyết áp tăng xông cảm tạ hắn, thay đổi một thân trang phục của đệ tử Vân Ẩn tiên phủ, không quay đầu lại mà rời đi.

......

Cầm thư trúng cử của chưởng môn, Thời Nhung đến Bạch Lộc Giản nhận thẻ bài thân phận, bên cạnh tên còn có một con số: 16.

Vân Ẩn tiên phủ là thế lực đứng đầu Nhân tộc, môn đồ vô số, tám tòa chủ phong cao vút tầng mây, trên mỗi một núi lại có mười hai chi.

Bởi vì đất đai rộng lớn, khoảng cách xa nhau, các đệ tử lại đa phần chỉ tu hành trên lớp, ngày thường giữa các tòa chủ phong cũng không có giao lưu gì nhiều. Cho nên trong mười sáu người được chọn tham dự Thanh Vân Hội, chỉ có một số ít đã biết nhau từ trước. Còn lại đều dựa vào thẻ thân phận trên ngực mỗi người để phân biệt.

Dãy số trên thẻ bài chính là biểu tượng cho thực lực của đệ tử, do chưởng môn tự mình sắp xếp.

Thời Nhung cầm tấm thẻ đứng hàng 16 kia, trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang.

Chưởng môn sư huynh, huynh nói tin tưởng ta mà?

......

Không trách Vân Ẩn phải sắp xếp thứ tự trước mạnh sau yếu cho các đệ tử.

Thanh Vân Hội chính là tổ chiến bốn người một đội, các đệ tử đến Bạch Lộc Giản để tập hợp chính là để làm quen nhau, cũng là để tạo quan hệ tốt với người trong đội.

Tổ hợp đồng đội, tính cách là một chuyện, thực lực cũng là một chuyện.

Đánh giá rõ ràng, trao đổi thẳng thắn, mọi người lúc này mới có thể cùng nhau cân nhắc.

......

Địa điểm tổ chức Thanh Vân hội ở bên bờ Đông Hải, cách Bạch Lộc Giản ba ngày đi đường, Thời Nhung đến là vừa kịp lúc đội ngũ cuối cùng bắt đầu xuất phát.

Vân Ẩn tiên phủ giàu nứt đố đổ vách, vì để cho các tiểu đội có cơ hội tiếp xúc, mỗi đội đều được phân cho một chiếc thuyền riêng xa hoa, chỉ có người dự thi được ở, đi giữa hai mạn thuyền lớn.

Thời Nhung thuận theo chỉ đường của người dẫn đội, bước lên thuyền riêng, liền nhận được ánh mắt lạnh băng hình viên đạn cùng một tiếng ê a nghi hoặc.

Một câu Hello mắc kẹt ở giữa cổ họng, nhìn về phía một người to con duy nhất trông có vẻ hiền lành: "Làm sao vậy? Đội này không cần người?"

To con ngẩn người, cộc lốc gãi đầu: "Không sai không sai, là chỗ này."

Lại nói bổ sung: "Bọn họ chính là ghét bỏ ngươi số 16 mà thôi, không cần quá để tâm."

Ánh mắt Thời Nhung nhất thời thất thần: "......Ồ, vậy sao?"

Cảm ơn ngươi đã tốt bụng nhắc nhở, ta thiếu chút nữa không nhìn ra đấy.

Thời Nhung liếc mắt sang thẻ thân phận của những người khác, vừa nhìn một cái liền cả kinh.

Vốn tưởng cái đội ngũ thiếu người này thực lực hẳn là hạng bét, không ngờ số 1 và số 3 đều ở đây, ngay cả tên cộc lốc to con kia cũng là số 6.

Rõ ràng là tổ đội tuyến đầu.

Một người sắp chết như nàng tới đây, chẳng phải là trì hoãn người ta lấy thành tích sao!

Thời Nhung không ngồi xuống, hảo tâm hỏi: "Bây giờ đổi đội còn kịp không? Ta hình như sẽ liên lụy các ngươi đi?"

Chủ yếu là nếu nàng tạch giữa đường, đội ngũ liền ít đi một người nha.

Số 1 nhắm mắt lại, dùng lỗ mũi nhìn người.

Số 3 khoanh tay lại, cau mày trầm ngâm.

To con cười ngây ngô nói: "Không sao không sao, dù gì chúng ta cũng không tìm được người khác."

To con nhiệt tình ném cho Thời Nhung một cái đệm mềm, "Người cùng đội với chúng ta trước đó là số 5, kết quả lúc mọi người chơi đùa không cẩn thận, chân hắn gãy rồi, không thi đấu được. Những người khác cho rằng chúng ta khó ở chung, không muốn cùng đội với chúng ta, chỉ có thể tạm thời tìm một người bổ sung vào. Sư tôn của ngươi chưa nói cho ngươi biết, ngươi là thế thân lâm thời sao?"

Thời Nhung nhìn mặt to con.

Xác nhận mặt hắn đầy chân thành, không có ý tứ trào phúng, liền chậm rãi ngồi xuống đệm, "Không có."

Thì ra chưởng môn trằn trọc rối rắm một đêm mới khẽ cắn căng cho nàng một vị trí, chính là để thay thế bổ sung......

To con kinh ngạc: "Vậy sao ngươi tới đây được?"

Thời Nhung: "Đi cửa sau tới."

"Ồ ~". To con gật gật đầu.

"Ha!" Số 3 rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, buông lỏng đôi mày nhíu chặt, vỗ tay cười rộ lên: "Thảo nào, ta cứ nghĩ làm sao mà mình chưa hề nghe qua ngươi được! Rõ ràng đệ tử thực lực trên 20 ở Vân Ẩn ta đều biết, thiếu chút nữa còn tưởng rằng tình báo của mình có gì sai sót, làm ta sợ muốn chết!"

Thời Nhung: "......" Trọng điểm là cái này?

Cái đội này không bình thường đúng không?

Số 1 Việt Thiên Du bộ mặt như khối băng vạn năm rốt cuộc mở miệng, lạnh nhạt nói: "Ngươi coi như thêm vào cho đủ quân số, đừng để tụt lại phía sau là được."

Thời Nhung ngoài cười nhưng trong không cười ha ha ha vài tiếng: "...... Được."

Các ngươi trâu bò như vậy, của các ngươi tất.