Sa Điêu Sư Tổ

Sa Điêu Sư Tổ - Chương 50: Quyển Trục Triệu Hồi Lang Sói




Mưa phùng, Mai Hoa Châu.



Mai Chu Sa tan tác phủ kín cả con đường, cánh mai và bùn đất xen lẫn vào nhau không phân được màu sắc.



Thời tiết như thế, nếu như là ngày xưa sẽ hiếm có người ra khỏi nhà, mà hôm nay đại trạch bên ngoài Tống gia người vây quanh không ít. Bên trong một đám mặt phục chế đơn giản thống nhất, bên ngoài một đám là người không có phận sự đứng dừng chân quan sát.



Nhưng vô luận là ai, trong tay đều che dù, dù sao thời tiết hơi lạnh, y phục bị mưa thấm ướt vẫn sẽ lạnh mà.



Chỉ có một mình Tống Dương, quỳ trước đại môn đã tan nát, như khúc gỗ ngơ ngác nhìn vào trong. Chỉ mới một ngày trước thôi, đây vẫn là Tống gia nguy nga lộng lẫy. Mà lúc này một nữa là bức từng đổ sụp xen lẫn tro tàn, một nữa là phòng xá trống không dính đầy máu đen.



Gia đinh bung dù đi theo phía sau Tư Mã Kỹ, hai người một trước một sau tiến đến trước mặt hắn, khuyên nhủ: "A Dương,Tư Mã sư thúc của ngươi đêm qua đã báo chuyện này cho Biển Cả Một Cảnh biết, các môn các phái sẽ đòi lại công bằng cho những người đã chết thảm của Tống gia các người mà. Vết thương thấm nước sẽ rất khó bình phục, đứng lên đi, qua đó băng bó."



Vết máu trên trán Tống Dương vốn đã khô, bị nước mưa xối một lúc lại rỉ ra máu tươi, hắn lại chẳng cảm thấy đau, càng nghe không thấy những lời người khác nói, thờ ơ không nhúc nhích.



Tống Linh Bích thất tha thất thểu chạy tới, thấy hắn,kéo hắn lại: "A Dương, ngươi không sao chứ!"



Tư Mã Kỷ đứng cạnh vui mừng nói: "Linh Bích cuối cùng cũng tỉnh, vạn hạnh, Tống gia nhiều thêm được một người sống."



Đôi mắt đọng đầy nước mưa của Tống Dương rốt cục giật giật.



Tống Linh Bích run giọng nói: "A Dương, nghe ca, nhanh đi trị những vết thương của ngươi."



"Ta... Tại sao phải nghe lời ngươi?" Tống Dương mở miệng, thanh âm khàn khàn khô khốc.



Cả nhà họ Tống gần như chết hết, chỉ còn lại Tống Linh Bích là người thân duy nhất của Tống Dương, nhưng Tống Dương lại nói ra lời như vậy, người nghe đều vô cùng kinh ngạc.



Nhưng dường như Tống Linh Bích đã đoán được thái độ của hắn, lập lại: "Đi, băng bó vết thương, hết thảy... Sau đó lại nói."



Tống Dương đột nhiên nổi giận nói: "Không! Ta muốn nói ngay bây giờ!" Hắn đẩy Tống Linh Bích lảo đảo, mắt đỏ ngầu đứng lên, "Đều là ngươi... Tống Linh Bích đều là ngươi! Trước kia ta chỉ cảm thấy ngươi chơi bời lêu lổng, bây giờ mới biết ngươi là người hèn nhát nhất trên cõi đời này!"



Trước mắt bao người, hắn nắm chặt cổ áo Tống Linh Bích, "Ngươi có lỗi với trưởng tỷ! Có lỗi với ca ta! Ngươi có lỗi với Tống gia!"



Thanh âm tê tâm liệt phế, chữ chữ ngậm máu, bị nước mưa thấm ướt, lượn lờ vọng lại trên không Mai Hoa Châu.



Một đêm trước.



Linh cữu Tống Anh đã làm xong, an táng tại nghĩa trang Tống gia.



Toàn bộ Tống gia tựa hồ đã rửa sạch vẻ lo lắng của mấy ngày liên tiếp này. Sau khi dỡ xuống lụa trắng, Tống Linh Kỳ còn cố ý sai người treo lụa đỏ ở từng cánh cửa. Tiệc tối còn tăng thêm vài món thức ăn, nhà họ Tống từ trên xuống dưới tề tựu đầy cả sảnh.



Trên bàn tiệc, Tống Linh Kỳ tuyên bố mấy chuyện đại sự. Thứ nhất, phân riêng tư thục, bé gái ở Mai Hoa Châu chỉ cần muốn đi học biết chữ đều có thể vào học, không lấy một xu. Thứ hai, mở rộng thương lộ nam bắc của Tông gia thêm một bước. Thứ ba, Tống gia và Trình gia đoạn tuyệt quan hệ.



Người người vỗ tay khen hay. Tống Dương reo lên: "Trưởng tỷ nên làm như vậy từ sớm, Trình gia không phải hạng tốt lành gì, về sau không cho phép ngươi ở Bách Lý Ổ đến Mai Hoa Châu nữa, không...Không cho bọ họ bước vào Tiền Đường nữa bước!"



Nhất hô bách ứng, tất cả mọi người ở Tống gia đều đồng ý.



Tống Linh Bích uống một ngụm Thần Tiên Túy, nửa thật nửa giả thở dài: "Đáng tiếc, thiếu đi một người giúp ta chép thơ cho mọi người."



"Ngươi xem đi ngươi chỉ có tí tiền đồ này mà thôi." Tống Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Trên đời này chỉ có mình Trình Tu biết viết chữ thôi hả? Ngươi yên tâm đi Linh ca, cho dù không đoạn tuyệt quan hệ, hắn cũng không còn tâm tư viết chữ vẽ tranh nữa đâu. Ca hắn chết rồi, cha hắn thì bệnh nặng, Trình gia còn một đống chuyện vụn vặt chờ hắn xử lí kia kìa."



Tống Linh Kỳ nói: "A Dương,tha cho người ta đi, dù sao hiện giờ Trình gia sống cũng không dễ chịu gì."



Tống Dương chỉ im được một chốc, lại hỏi Tống Linh Bích, "Linh ca, ngươi nói xem Trình Viễn chết thế nào, thê thảm như thế, rõ ràng là Sinh Sôi Nương Nương đã bị bắt. Còn có thứ gì, có thể quấy phá dưới mí mắt của Tư Mã gia?"



Tống Linh Bích trầm ngâm nói: "Ngươi nói có mấy phần đạo lý, ta cho rằng..."



Đôi mắt Tống Dương sáng lên: "Khó được Linh ca có kiến giải với loại chuyện này, nói mau ngươi cảm thấy ra sao?"



Tống Linh Bích nghiêm túc nói: "Để ta sắp xếp từ ngữ chút, ngươi uống cạn bình Thần Tiên Túy này trước đi."



"Chuyện này có là gì, ngươi xếp mau chút." Tống Dương cầm bình rượu lên, uống một hơi cạn sạch, chùi miệng nói, "Xong chưa, nói đi."



"Ta cho rằng..." Tống Linh Bích nói, bật ra một tiếng cười,"Ta cũng không biết."



Đám người cười vang. Tống Dương giờ mới hiểu, đi qua xô Tống Linh Bích:"Được lắm, ngươi giở trò lừa bịp, gạt ta uống rượu!"



Tống Nghị bên cạnh ngưng cười, trách mắng"Linh ca đùa ngươi thôi, ngươi đừng càn quấy."



"Đều khi dễ ta." Ngoài miệng Tống Dương tuy phàn nàn, nhưng không tức giận, "Vẫn là Diệp Tử sư huynh của ta tốt, hiểu được cũng nhiều, đối xử mọi người cũng chân thành. Ta mà giận rồi ta sẽ về Biển Cả Một Cảnh tìm hắn, không về đây nữa, Linh ca ngươi sợ chưa?"



Tống Linh Bích buông tay: "Ta có gì phải sợ? Nghe nói Biển Cả Một Cảnh có trăm ngàn mẫu mai Ngọc Điệp, thuần trắng không tạp sắc. Ngươi đến đó mấy năm, nói không chừng còn có thể tập được một thân phong nhã."



Tống Dương nhìn trời đêm trong vắt phía đông, như có điều suy nghĩ."Cái này ngược lại là đúng. Chỉ là Biển Cả Một Cảnh vẫn có một gốc mai Chu Sa màu đỏ, ngay trước nơi ở của chưởng môn luôn."



Tống Linh Bích nhíu mày, "Phẩm vị của chưởng môn kia ta cũng không dám khen. Mai Chu Sa đỏ như máu, quá gay mắt."



Tống Dương đang định tiếp lời, chợt nghe Tống Linh Kỳ quát khẽ: "Linh Bích, ngươi lỡ lời rồi."





Đám người lúc đầu còn nói chêm chọc cười, vui vẻ hòa thuận, nghe thấy Tống Linh Kỳ nhắc nhở, mới ý thức được đêm nay vốn là vì tẩy sạch xúi quẩy, cầu vận may, Tống Linh Bích lại thốt ra từ " Máu", vô cùng không ổn.



Tống Linh Bích bắt đầu rót rượu, cười nói: "Đích thật là sơ sót, đồng ngôn vô kỵ, ta tự phạt ba chén."



Đám người nín cười, Tống Dương đếm đếm ngón tay cũng xấu hổ thay hắn: "Chậc chậc, da mặt còn dày hơn cửa lớn nhà chúng ta nữa."



Thế nhưng lời vừa dứt, tiếng đập cửa kịch liệt liền vang lên. Mọi người đang ăn tiệt ở hậu viện đều bị dọa giật nảy mình, có thể thấy được tiếng đập cửa vô cùng lớn.



Tống Linh Kỳ có chút biến sắc, "Đã xảy ra chuyện gì?"



Có gia đinh lớn tiếng hô: "Không xong, có người xông vào."



Ngay sau đó thanh âm dồn dập của quản gia cũng truyền đến:"Gia chủ, là... Trình gia chủ của Bách Lý Ổ, dẫn theo một đám người đang tiến đến."



Đủ loại dấu hiệu có thể thấy được, kẻ đến không tốt lành gì.



Tống Linh Kỳ đứng dậy, đám người cũng cảnh giác đứng theo. Tống Linh Kỳ hỏi: "Trình gia chủ? Có thể là Trình Tu?"



Một giọng nói như chuông lớn vang lên, "Chủ của Trình gia, đương nhiên là lão phu, còn chưa tới phiên tên phế vật a Tu kia đâu."



Sau một khắc, chỉ thấy một thân ảnh cấp tốc phóng vào đây.



Trình Túc từ trên thân kiếm nhảy xuống, vững vàng rơi vào trước mặt mọi người.



Tiếp theo sau đó là một mảnh ầm ỉ, gia đinh Tống gia đang ngăn cản người mà Trình Túc mang tới, đôi bên xảy ra tranh chấp, bắt đầu dung bình khí đánh đối phương, cũng đã có không ít người đằng sau đi theo Trình Tu xông vào hậu viện.




Chỉ một thoáng, nữ quyến của tống gia nhao nhao kêu lên sợ hãi và né tránh.



Tống Dương vốn định nổi giận,nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Trình Túc không khỏi sững sờ: "Không phải ông..."



"Ngươi muốn nói, không phải ta sắp xuống lỗ rồi ư, đúng không?" Trình Túc mặt mày tỏa sáng, cùng bộ dạng tiều tụy mình đầy thương tích lúc trước tựa như hai người khác biệt, "Khiến các ngươi thất vọng rồi, lão phu bây giờ rất khỏe."



Tống Dương còn muốn nói gì nữa, Tống Nghị đẩy hắn một cái. Tống Linh Kỳ bình tĩnh trấn định nói: "Trình gia chủ tốt hay xấu, không liên quan đến Tống gia bọn ta, nói gì mà thất vọng với không thất vọng?"



"Thật ư." Trình Túc ngoài cười nhưng trong không cười, "Nhưng lão phu nhìn cả nhà các ngươi sung sướng, ta thấy rất là thất vọng đây này."



Hắn đi đến bên cạnh cái bàn, bỗng lật ngược lên. Rượu, thức ăn, điểm tâm rơi vãi lung tung trên mặt đất.



Tống Dương giận dữ: "Trình Túc, ông thấy người khác sống tốt thì đến gây sự phải không? Người đâu mau kéo con chó dại này ra ngoài cho ta."



Mấy người gia đinh lực lưỡng của Tống gia đều muốn tiến lên, nhưng còn chưa đến gần đã bị người Trình Túc đem đến chặn lại, song phương nhất thời trong thế giằng co.



Trình Túc thản nhiên nói: "Ngươi cho rằng ta chỉ đến gây sự? Ngươi quá xem thường ta rồi."



Tống Linh Kỳ hơi híp mắt lại: "Vậy Trình thế bá, rốt cục tối nay ông đến đây là có việc gì?"



Trình Túc bỗng nhiên cười một tiếng, nhưng trong mắt lại hiện ra ánh sáng ngoan độc, nhìn chằm chằm Tống Linh Kỳ nói: "Ngươi ả tiện nhân này, còn không biết xấu hổ đi hỏi ta nguyên nhân? Con ta chết thảm, ngươi không thoát khỏi liên can!"



Tống Linh Kỳ hiểu rõ, thở dài: "Cái chết của Viễn ca, đích xác là quá đột nhiên. Ta cũng hiểu được tâm tình của Trình thế bá, nhưng Trình thế ba không nên cứ lung tung như thế cho hả giận. Ta chỉ là một nữ tử tay trói gà không chặt thì hại hắn bằng cách nào?"



"Cho dù ngươi không động thủ, hắn cũng là vì ngươi mà chết!" Trình Túc giận dữ, chỉ vào Tống Linh Kỳ, "Nếu không phải các ngươi xen vào việc của người khác, Trình gia sao có thể sụp đổ? Ngươi chướng mắt Trình gia, liền giở trò âm hiểm hãm hại, còn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn giải trừ hôn ước! A Viễn cũng là tên cứng đầu, hết lần này tới lần khác vẫn khăng khăng một mực với tiện nhân ngươi!"



Một tràng ngụy biện, khiến Tống Linh Kỳ thu lại biểu lộ, "Xem ra Trình thế bá không phải tới để nói đạo lý, ta không còn lời nào để nói."



"Đương nhiên ta không cùng ngươi phân rõ phải trái." Mặt Trình Túc lộ sát ý, "Ngươi sinh là người Trình gia, chết là quỷ Trình gia. Con ta chết rồi, ngươi nên đốt giấy để tang cho nó, thế mà lại ở nơi đây giăng đèn kết hoa, bồi một đám nam nhân ăn cơm, còn ra thể thống gì nữa! Trình gia ta tình cảnh thê lương, các ngươi lại tiêu diêu tự tại, dựa vào cái gì! Muốn chết thì cùng chết đi!"



Tiếng gào thét khàn đục, nương theo ánh lửa chiếu vào mặt ông ta, cả người Trình Túc đều trở nên dữ tợn.



Tống Linh Kỳ thấp giọng nói với Tống Nghị: "Tinh thần ông ta không được bình thường lắm, lại còn có chuẩn bị mà đến. Đệ dẫn những người còn lại rời khỏi đây trước đi, rồi đi gọi người Tư Mã gia tới."



Tuy Trình Túc không nghe thấy Tống Linh Kỳ đang phân phó điều gì, nhưng thấy Tống Nghị dẫn một đoàn người rời đi, lập tức quát lớn: "Một người cũng không thể rời đi!"



Nói chưa dứt, đã có một người áo đen bịt mặt xuất hiện sau lưng Trình Túc.



Người này khoát tay về hướng chân trời, chỉ thấy ánh sáng màu vàng kim thoáng hiện tựa như một cái lều vải to lớn, bao trọn tòa viện vào bên trong.



Mọi người trong Tống gia thấy thế, vừa sợ vừa giận.



Tống Linh Bích nhìn về phía người áo đen: "Còn dẫn theo đồng bọn, ngươi là người phương nào?"



Người áo đen ngậm miệng không nói, buông thõng tay đứng bên cạnh. Ngược lại là Trình Túc cười lạnh nói: "Không cần hỏi nhiều, đương nhiên là người đến để giúp ta rồi."



"Chỉ có chút tài lẻ trò mèo đó, muốn hù dọa ai?" Tống Dương hất tay Tống Nghị ra, sải bước đi đến trước ánh sáng màu vàng kim, nhất chân liền đá.



Nhưng sau một khắc, hắn như bị điện giật, toàn thân co quắp ngã xuống đất.




"A Dương!" Tống gia tỷ đệ kinh hô, Tống Nghị bước nhanh tới đỡ hắn.



Trình Túc cười ha ha,đi đến bên người Tống Dương trước một bước, nhấc hắn lên."Tiểu tử, ngươi đắc ý nữa đi, ta chính là muốn lấy mạng của ngươi đó!"



Trước mắt Tống Dương bay đầy sao vàng, lại không quên cắn lên tay ông ta. Trình Túc ăn đau, một chưởng vỗ xuống đỉnh đầu tống Dương, Tống Nghị nhanh tay lẹ mắt, lôi Tống Dương ra. Một chưởng này lướt qua trán Tống Dương, hắn kêu lên một tiếng đầy đau đớn, trên đầu máu chảy ồ ạt.



Sắc mặt Tống Nghị nặng nề, nắm lấy Tống Dương rời đi."Đi!"



"Muốn chết!" Tròng mắt Trình Túc đỏ hoe, nhắm ngay bóng lưng Tống Dương, giơ kiếm đăm thẳng.



"Cẩn thận phía sau!" Tống Linh Kỳ vội vàng nhắc nhở.



Con ngươi Tống Nghị co rụt lại, không kịp quay người kiểm tra, theo bản năng lách ra sau lưng Tống Dương, đồng thời cũng đẩy Tống Dương ra nơi khác.



Tiếng vang rõ ràng của vật bén nhọn đâm vào máu thịt lọt vào tai, máu nóng văng khắp nơi.



"A nghị!" Tống Linh Kỳ thét lớn, nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nàng thất thố trướcc mặt mọi người.



Tống Linh Bích vừa đỡ lấy Tống Dương, liền nhìn thấy một màn này, mặt mũi trắng bệch.



"Trưởng tỷ... Tha thứ... Ta vô năng..." Trái tim bị đâm thấu, kiếm khí nhập thể, Tống Nghị chỉ kịp nói xong câu nói đầy tiếc nuối này, liền mất đi âm thanh.



Tống Dương quay người lại, chỉ thấy đầu Tống Nghị cúi xuống, lớn tiếng gào thét: "Ca! Trình Túc lão già chết tiệt này! Ngươi thả ca ta ra!"



"Được, ta thả." Trình Túc rút kiếm, Tống Nghị nặng nề ngã xuống đất, ông ta dẫm lên thi thể Tống Nghị. Trên kiếm kia máu tươi vẫn còn chảy xuống, ông ta cười dài nói, "Nhanh như vậy đã thấy máu, mới dính những thứ kia, vẫn còn chưa khô hết."



Mỗi bước ông tiến lên, người nhà họ Tống liền lùi một bước, tựa như trước mắt không phải người mà là ác quỷ.



"Các ngươi có biết trên kiếm này là máu của ai không?", Không người trả lời, Trình Túc liền tự mình nói tiếp, "Là máu của cả nhà trượng phu Tống Anh. Nếu không phải do bọn chúng, Tống Anh sẽ không chết, chuyện của Sinh Sôi Nương Nương cũng sẽ không bị truyền ra ngoài, các ngươi cũng sẽ không tới quấy rối, hết thảy mọi việc sau này cũng sẽ không phát sinh."



Ông ta nói tới nói lui, tất cả đều là người khác sai, thật giống như bản thân ông ta hoàn toàn không sai gì hết.



Tống Dương không thể tin: "Ngươi ngay cả người nhà mình cũng giết?"



Tống Linh Bích dường như nhớ tới cái gì, trầm giọng nói: "A Tu ở nơi nào, ông đã làm gì hắn?"



"À,tên nghịch tử vô dụng kia hả, A Viễn còn biết thay ta đi tìm Sinh sôi Nương Nương, ngược lại hắn thì sao, suốt ngày nhai tới nhai lui chỉ có mấy câu ta không nên như thế, như thế là không tốt." Trình Túc thản nhiên nói, "Nhưng ai biểu hắn là nhi tử của Trình Túc ta, nếu mà giết hắn ta sẽ tuyệt hậu mất. Giam hắn mấy ngày mà thôi, cho hắn biết cái gì gọi là trung hiếu."



Tống Linh Bích vịn Tống Dương, trầm giọng nói: "Ta cho ngươi biết trung hiếu là cái gì. Bách Lý Ổ người thuận ngươi, nịnh bợ ngươi, mặc ngươi đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa, đây là trung. Con của ngươi nghe lời ngươi răm rắp, đúng sai đều nghe đó là hiếu."



"Đúng, chính là như vậy." Trình Túc cười ha ha, "Linh Bích à, đáng tiếc ngươi không phải nhi tử ta. A Viễn làm rất tốt, nhưng hắn đã chết, chỉ còn lại một a Tu không chịu nghe lời gì cả."



Ông ta thu hồi tiếu dung, "Nhiều lời vô ích, đều chết hết đi, Tống gia, một tên cũng không lưu lại."



Theo một tiếng ra lệnh này, người ông mang đến cùng nhau xông lên, nhắm ngay gia quyến Tống gia chém lung tung, âm thanh la khóc và xin tha liên tục vang lên, cũng không thể ngăn cản những hành vi tàn bạo này. Người áo đen kia cũng giơ tay lên, mấy ngọn lửa liền rơi xuống phía trên các phòng ốc, lửa lớn hừng hực cấp tốc lan tràn, lụa đỏ xung hỉ dần dần hóa thành tro tàn.



Tống Dương ra sức giãy dụa trong vòng tay Tống Linh Bích, "Thả ta ra, ta liều mạng với chúng!"



Tống Linh Bích cắn chặt hàm răng, trợn mắt nhìn Trình Túc, nhưng thủy chung không có buông tay.



Đôi mắt Tống Linh Kỳ ước đẫm, nhưng giọng nói vẫn ổn, nói với Trình Túc: "Người đang làm thì trời đang nhìn, hôm nay ông hạ độc thủ như vậy, Tư Mã gia sẽ không ngồi yên mặc kệ, Biển Cả Một Cảnh và các môn phái còn lại cũng sẽ không buông tha ông."




"Thì có sao?" Trình Túc hồng quang đầy mặt,tựa như vừa ăn linh đan diệu dược, Diệt cả nhà ngươi, tuy Trình gia ta suy tàn, dù sao cũng tốt hơn Tống gia ngươi đoạn tử tuyệt tôn! Ta đã lợi rồi!"



Quanh mình kim quang lấp lóe, người muốn chạy đi bị bắn ngược trở về, đón chờ họ là bị chặt thành thịt nát.



Cuối cùng, một đám người thối lui đến trước phòng ốc ở hậu viện, đường bị phá hỏng, rốt cuộc không ra được nữa, mà phong xá đang bốc lửa hừng hực, tránh cũng không thể tránh.



Bỗng nhiên, trên vai Tống Linh Bích trúng một đao, máu chảy như suối, nhất thời ngã xuống đất. Tống Dương mất đi chỗ dựa, cũng đi theo ngã sấp xuống.



Tống Linh Kỳ trừng to mắt, muốn tiến lên, lại bị Trình Túc cầm kiếm ngăn lại, cười gằn nói: "Hai người bọn họ chết rồi, giờ đến phiên ngươi."



Người bên cạnh từng người từng người ngã xuống, mà nhóm đao phủ vẫn chưa ngừng, còn đang bổ xuống, cho đến khi chặt thành vài ba khúc mới bằng lòng bỏ qua.



Ánh lửa loá mắt, Tống Linh Kỳ chỉ thấy họ đứng trên mặt đất chém lung tung, nhưng lại không biết người bị chặt là ai.



Vốn nơi Tống Dương và Tống Linh Bích ngã xuống, đã bị đao bổ xuống cả trăm lần.Thứ còn lại sừng sững không ngã ở Tống gia chỉ có mấy cây mai già chưa bị lửa lớn cắn nuốt.



Trước mắt Tống Linh Bích một mảnh huyết hồng, hắn ôm chặt Tống Dương, nỗ lực chớp mắt năm lần. Ánh sáng dân lên, bao hai người họ vào giữa. Lại có đao kiếm ập tới cũng liền xuyên qua, nơi đó đã không có vật gì.



Tống Linh Bích muốn gọi Tống Linh Kỳ tới đây, nhưng Tống Linh Kỳ lại chậm rãi đi vào những phòng xá có ánh lửa ngập trời, trên mặt nàng tràn đầy tuyệt vọng.



Tiếng cười của trình Túc càng vang lên chói tai, Tống Linh Bích muốn đứng lên, nhưng trên vai bị thương nặng, đầu nặng chân nhẹ, giãy dụa mấy lần rồi ngã lại. Tống Dương nhìn chằm chằm hướng ánh lửa, lớn tiếng nói: "Thả ta ra! Ta muốn liều mạng với chúng! Ta muốn đi cứu trưởng tỷ!"



Tống Linh Bích cũng muốn.




Nhưng hắn biết, không thể làm như thế. Hắn không có linh lực, không cách nào xê dịch kết giới, lúc này nếu để Tống Dương ra ngoài, cũng là đường chết.



Việc duy nhất hắn có thể làm, chính là bắt lấy hai tay Tống Dương tuyệt không buông lỏng.



Váy áo Tống Linh Kỳ bắt đầu bốc cháy, ánh lửa leo lên người nàng, làn da bỏng rát khó mà chịu đựng.



Nhưng nàng nhịn, trên mặt một chút đau đớn cũng không có. Nàng giương mắt lên, cuối cùng nhìn những người bị tai bay vạ gió, nhìn căn nhà bị lửa lớn thiêu rụi, cùng những người thân vô tội chết thảm không nơi để về.



Nàng cũng chỉ có thể nở một nụ cười cay đắng.



Những thứ nàng coi trọng, toàn bộ hóa thành hư không. Những người nàng muốn bảo hộ, toàn bộ chết trước mặt nàng.



Thế đạo này...



Xin lỗi, Hồng Trần Giới.



"Trình Túc." Ngay trước mặt mọi người, Tống Linh Kỳ lưu lại trên thế gian này giọt nước mắt cuối cùng, xem ra bi thương đến cực điểm, "Cực Lạc quyển trục đã thuộc sở hữu của ngươi từ sớm, nhưng ngươi vẫn không chịu buông tha cho bọn ta... Ngươi thật là ác độc."



Trình Túc chỉ coi như nàng sợ đến choáng váng, nói xằng nói bậy, "Cực Lạc quyển trục gì, điên điên khùng khùng."



Toàn thân Tống Linh Kỳ bị lửa vây quanh, lại dùng hết sức lực bản thân hô to: "Mất con thống khổ cái gì, thù nhà cái gì, cũng chỉ là muốn giết người diệt khẩu mà thôi! Cực Lạc quyển Trục, ở trong tay của Trình Túc!"



Trình Túc nhìn người áo đen, "Ngài biết nàng đang nói những gì không?"



Người áo đen lắc đầu, lộ ra đôi mắt rủ xuống, dường như đang suy tư điều gì đó.



Trình Túc bị vây quanh trong niềm vui sướng báo được thù, nào để ý đến những chi tiết kia. Đồng thời, căn bản hắn cũng không quan tâm lắm, hắn nhìn lưng Tống Linh Kỳ chậm rãi oằn xuống trong ánh lửa, cười to không ngớt "Chết đi, cuối cùng Tống gia ngươi cũng đắc ý không được nữa!"



"Trưởng tỷ! Trưởng tỷ!" Cuống họng Tống Dương khàn đặc, nhưng thanh âm của hắn không truyền ra được kết giới bên ngoài.



"A Dương... Đừng... Tùy hứng..." Tống Linh Bích mắt thấy bóng người trong ngọn lửa ngã xuống, rốt cục chịu không nổi. Từ đầu đến cuối hắn không phát ra một tiếng nghẹn ngào nào, thận chí, hắn là người lý trí nhất toàn bộ Tống gia. Nhưng trên nước mắt trên mặt hắn không ít hơn những người đã ngã xuống ở đây.



"Tống Linh Bích, ngươi thả ta ra! Cho dù ta có chết. Cũng phải chết cùng một chỗ với ca ca tỷ tỷ ta!" Tống Dương đấm đá Tống Linh Bích nhưng Tống Linh Bích không mải mai phản ứng, hắn mới phát hiện, Tống Linh Bích đã mất đi ý thức. Vết thương trên vay hắn sâu đến tận xương, máu chảy đầy đất, giao hòa với máu của người chết ở Tống gia.



"Linh ca!" Tống Dương bị dọa sợ, tìm kiếm hơi thở, Tống Linh Bích còn sống, chỉ là lâm vào hôn mê. Nhưng cánh tay Tống Linh Bích chộp vào bắp tay hắn kia, vẫn y nguyên nắm chặt cứng như sắt.



Âm thanh đánh đập dần dần đi xa, giữa đất trời chỉ còn lại động tĩnh của lửa đỏ thiêu đốt. Tống Dương chôn mặt xuống đất, mùi hương còn sót lại của hoa mai và mùi huyết tinh xộc thẳng vào mũi.



Một mình hắn,khóc tức tửi.



Trong đầu hắn cảnh tượng người thân từng người từng người chết đi lặp lại không ngừng



"Tống Linh Bích, ta hận ngươi!Tại sao ngươi lại cản ta!" Trong mắt Tống Dương đã không còn nước mắt, chỉ còn lại thanh âm gào thét, dựa vào nó để phát tiết một chút cảm xúc hiện giờ.



Tống Linh Bích lẩm bẩm: "Thả ngươi ra ngoài... Để ngươi chết cùng mọi người à?"



"Thì sao chứ! Cùng chết, trên đường xuống suối vàng cũng không còn cô đơn nữa."Hốc mắt Tống Dương đỏ bừng, "Hiện tại lẻ loi trơ trọi, giống thứ gì!"



Tống Linh Bích dùng sức nắm bờ vai của hắn, "Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù cho trưởng tỷ và a Nghị? Từ trên xuống dưới nhà họ Tống hơn trăm mạng người, chẳng lẽ ngươi muốn chết một cách vô ích ư?"



"Đúng, báo thù... Báo thù!" Trong mắt Tống Dương xuất hiện thần thái khác thường, "Giết Trình Túc,muốn Trình gia bọn hắn chôn cùng!"



Hắn nản lòng thoái chí nửa ngày, lúc này rốt cục bị Tống Linh Bích kích thích nhiệt huyết.



Tư Mã Kỷ ôn thanh nói: "Hai vị hiền chất chớ hoảng sợ, ta đã đi mời Trình gia chủ, nếu là hắn hạ độc thủ, các ngươi lại tận mắt nhìn thấy, chờ sau khi hỏi rõ, ta nhất định sẽ cho các ngươi một lời công đạo."



Toàn thân Tống Dương tràn ra sát khí, nghiến răng nghiến lợi nói: "Có ý gì? Là không tin lời bọn ta nói? Còn muốn hỏi han cái gì, trực tiếp đền mạng là được!"



Tống Linh Bích cũng nói: "Tư Mã gia chủ, cả nhà Tống gia chết thảm, chẳng lẽ chúng ta sẽ đi vu oan hãm hại người khác?"



"Đương nhiên không phải." Tư Mã Kỷ cười cười, "Hai hiền chất an tâm chớ vội, ta nhất định mau chóng tra ra. Chỉ là tối hôm qua hung hiểm, không biết hai vị chạy trốn bằng cách nào?"



Đôi mắt Tống Linh Bích hơi nheo lại, lập tức xem như không có việc gì nói: "Ta cùng A Dương trốn dưới những lớp thi thể, tránh được một kiếp, a Dương có thương tích trong người, nhờ có ta ngăn hắn lại, nếu không hắn sẽ xúc động chạy ra ngoài."



"Thì ra là thế." Tư Mã Kỷ gật đầu.



Đang lúc nói chuyện,một người của Tư Mã gia ngự kiếm đến, sau khi thi lễ với Tư Mã Kỷ, ghé vào lỗ tai ông ta nói nhỏ vài câu. Tư Mã Kỷ sắc mặt biến hóa, hỏi: "Chuyện này là thật?"



Người kia xác định: "Hồi gia chủ, thiên chân vạn xác."



Tư Mã kỷ nhắm mắt lại, lắc đầu thở dài.



Tống Dương nôn nóng, thúc giục: "Là tin tức từ Bách Lý Ổ phải không? Sao không bắt người tới?"



"Bắt không được." Tư Mã Kỷ hít sâu một hơi, nửa ngày sau mới nói, "Toàn bộ Bách Lý Ổ, đã không còn người sống."