Sa Điêu Sư Tổ

Sa Điêu Sư Tổ - Chương 16: Hà Hoa Tô Từ Đâu Đến




Có lẽ là bé thỏ trắng trốn ở gốc nào đó ngủ quên, nên mới không tìm thấy. Lúc này Lộc Thời Thanh ôm nó ngủ tiếp, sau nữa đêm cũng không năm mơ nữa.

Chẳng qua Lộc Thời Thanh cảm thấy, đó cũng không giống như là nằm mơ, giống những ký ức vụn vặt của nguyên chủ hơn.

Có thể xưng "Vi sư" với nguyên chủ, chắc hẳn đối phương chính là Dật Thiên Quân Bạch Tiêu.

Khó trách sau khi ông ta độ kiếp thành tiên, nguyên chủ vẫn thành thật mang mặt nạ. Thì ra trên mặt nạ có chú ngữ, một khi tháo xuống, nguyên chủ sẽ đứng trước nguy hiểm hồn phi phách tán. Người làm sư phụ này, thật quá nhẫn tâm.

Lộc Thời Thanh không nói chuyện này cho hệ thống nghe.

Dù sao nó là hệ thống, biết tất cả mọi chuyện. hành vi của Bạch Tiêu không chính thống, nếu nói ra, chắc hệ thống sẽ lại mắng một tràng dài.

Lộc Thời Thanh nghĩ, chắc chắn nguyên chủ rất kính yêu sư tôn hắn, thôi thì chiếu cố tâm tình của nguyên chú một chút đi.

Hắn quyết định có thời giang sẽ đọc lại « Sư Tôn Xấu Xí», xem xem trong những câu chữ này có chữ nào liên quan đến Bạch Tiêu hay không. Thế nhưng ngày hôm sau hắn phát hiện, quyển sách giấu trong ngăn tủ không cánh mà bay.

Hắn có chút mông lung.

Gian phòng này hắn chỉ mới vào ở, trong ngăn tủ chỉ có hai tấm trải giường, ngay cả y phục cũng không có. Hôm qua trước khi hắn đến Tàng Kinh Các, đã để sách ở nơi dễ thấy nhất, tuyệt đối sẽ không có chuyện nhớ lầm.

Là ai lấy?

Ổ chăn thoáng nhấp nhô hai lần, thỏ trắng ló đầu ra, hai con ngươi vừa trong vừa sáng, nhìn cực kỳ có tinh thần.

Lộc Thời Thanh đi đến bên giường, nhẹ nhàng chọc chọc lỗ tai nhỏ của nó, "Thỏ con, hôm qua có phải có người vào đây không?"

Thỏ trắng nhìn qua hắn, thờ ơ.

Hệ thống im lặng: "Ngươi nói chuyện với một súc sinh không có linh tính, nó có thể nghe hiểu không? Còn nữa, quyển sách kia đã xem xong, bỏ thì bỏ thôi, xem thêm nữa cũng là những chữ kia."

"Ừ ừ, ngươi nói đúng." Lộc Thời Thanh cũng không thể nói cho nó biết, mục đích hắn tìm quyển sách đó.

Tống Dương theo thường lệ tới gõ  cửa, "Tiểu Không mau mau đi ăn cơm với ta, sau đó phải tập hợp trước Nhật Nguyệt Đồng Sinh Trụ."

Lộc Thời Thanh hôm nay đau lưng nhức eo, thật không muốn đi.

Lại nghe Tống Dương nói: "Hôm nay mùng ba tháng ba, thực đường có làm Hà Hoa Tô, đi trễ là hết đó."

Lộc Thời Thanh đứng lên liền đi.

Tay áo lại có chút nặng, hắn nâng lên xem, thỏ con đang cắn ngay đó đung đưa qua lại. Lộc Thời Thanh kéo hai lần cũng không kéo ra, lại lo lắng nếu dùng sức quá mạnh, sẽ kéo rớt hai cái răng cửa của nó,chỉ đành phải giấu ở trong tay áo mang theo.

Hôm qua đi đường quá nhiều, trời vừa sang Lộc Thời Thanh đã đói bụng, hoàn toàn không ngăn cản được dụ hoặc củ Hà Hoa Tô. Vừa nghĩ tới màu trắng nõn nà kia, còn có lớp da giòn tan xôm xốp, hắn liền hận không thể một hơi ăn mười cái.

Nhưng rất kỳ quái, Hà Hoa Tô sáng nay của thực đường ăn vào lại...

Dùng cơm nhiều người, Lộc Thời Thanh cũng không dám lấy thêm, chỉ lấy năm cái. Thế nhưng hắn ăn hai cái, động tác nhai nuốt rõ ràng chậm lại.

Hệ thống cảm thấy kỳ quái: "Tại sao lại ăn cháo rồi?không phải ngươi rất thích ăn Hà Hoa Tô à?"

Lộc Thời Thanh im lặng một lát, nói: "Ta cũng cảm thấy thật kỳ quái, mùi vị của Hà Hoa Tô này, hoàn toàn không giống cái Cố Tinh Phùng cho ta."

Thật ra hắn vẫn chưa nói xong. Dầu thực đường chiên Hà Hoa Tô, chắc là dùng lại dầu thừa đã chiên qua các loại thịt viên, củ sen gì gì đó, đến mức Hà Hoa Tô cảm giác cùng hương vị khi ăn cứ là lạ. Nhưng hắn không kén ăn, yên lặng ăn hết ba cái còn lại. Hương vị dù có chênh lệch, thì vẫn  là Hà Hoa Tô, không thể lãng phí.

Hệ thống giải thích với hắn: "Cố Tinh Phùng là chưởng môn, đương nhiên không thể giống như các ngươi ăn uống ở thực đường, ai biết Hà Hoa Tô kia là từ đâu lấy được."

Lộc Thời Thanh lâm vào nghi ngờ. Hắn lúc trước đã cho ra kết luận, Hà Hoa Tô Cố Tinh Phùng lấy ra, nhất định là buổi sáng vừa ra nồi. Nếu thực đường đã không làm được phẩm chất giống vậy, thì  Hà Hoa Tô Cố Tinh Phùng cho hắn  là từ đâu mà có?

Tống Dương chỉ lấy một cái Hà Hoa Tô, ăn một miếng liền đặt xuống."Quả nhiên trong núi tu hành phải kham khổ, Hà Hoa Tô này... chắc là nhắm mắt làm ra nè."

Hà Hoa Tô là điểm tâm ở Tiền Đường, Tống Dương đầy cõi lòng mong đợi đến đây, sau khi ăn cũng là thất vọng không thôi. Ngược lại hai huynh đệ Liễu Tuyền Liễu Khê vẫn ăn say sưa ngon lành, bọn hắn tới từ Trường Bạch tuyết lĩnh, chưa ăn qua Hà Hoa Tô chính cống, cái hương vị không mặn không ngọt này, đại khái là hợp ý bọn hắn.

Tay áo Lộc Thời Thanh giật giật,thỏ con chui đầu ra ngoài. Lộc Thời Thanh bẻ một cánh hoa Hà Hoa Tô đưa tới bên miệng nó, nó ngửi một chút, rồi phũ phàng rút vào trong tay áo.

Thật khó nuôi, Lộc Thời Thanh rất là bất đắc dĩ.

Đã theo Tống Dương ra ngoài, thì không có đạo lý lại quay về, ăn cơm xong, Lộc Thời Thanh bị hắn lôi đến trước Nhật Nguyệt Đồng Sinh Trụ.

Hôm qua Lộc Thời Thanh chỉ cảm thấy, Nhật Nguyệt Đồng Sinh Trụ cùng lắm  là hai cây cột nhỏ dài thòn lòn, cách nhau cũng chỉ hơn một thước. Xa xa nhìn qua, giống như là một đôi đũa vô cùng bự bằng kim loại đứng sừng sững. Lúc này vừa dùng xong điểm tâm,ở phía đông mặt trời đang nhú ra khỏi biển mây, vừa lúc hai cây cột cũng tại chính đông, mặt trời dọc theo kẽ hở giữa hai cây cột từ từ lên cao, tuyệt không thể tả.

Nếu bang đêm trăng lên, thì cũng như thế, chỉ là sắc váng ấm nóng, đổi thành sắc vàng lành lạnh.

Tống Dương thấy Lộc Thời Thanh nhìn dị tượng này,thì nói với hắn: "Cái này lúc lập phải đã có rồi, là biểu tượng của Biển Cả Một Cảnh, ngụ ý nhật nguyệt cùng sinh, biển cả vĩnh tại."

(ý nói tồn tại mãi mãi)

Có thể nói ngụ ý này rất độc đáo, Lộc Thời Thanh khen: "Thật  lợi hại."

Tống Dương nói: "Biển Cả Một Cảnh là danh môn, phẩm vị đương nhiên khác biệt với nơi khác."

Hắn vốn chỉ thuận miệng khen, cũng không có ý khoe khoang. Nhưng Liễu Tuyền đến từ phương Bắc này nhanh mồm nhanh miệng chen vào nói: "Nhật Nguyệt Đồng Sinh Trụ đúng là không tệ, nhưng chưa chắc Biển Cả Một Cảnh cái gì cũng tốt a?"

Lại sắp tranh cãi nữa rồi, Tống Dương nhíu mày: "Vậy ngươi cảm thấy cái gì không tốt?"

"Mai chu sa trên Noãn Nguyệt Đài đó." Liễu Tuyền đưa mắt về hướng nhà Thủy Tạ của Cố Tinh Phùng, "Người phương nam các ngươi không phải không thích xanh đỏ loè loẹt sao,sao còn bưng cái cây mai đỏ này đến đây trồng."

Liễu Khê lấy tay đấm hắn một đấm, "ăn nói vớ vẩn, đây là Dật Thiên Quân trồng."

Bạch Tiêu cái tên này nghe vào là thất thanh tâm quả dục, thế mà lại trồng mai đỏ. Lộc Thời Thanh thấy rất mới lạ, liền hỏi hệ thống: "Có đúng không Tiểu Bạch?"

Hệ thống hồi tưởng một chút: "Đúng. Lúc đó Bạch Tiêu trồng ở  Noãn Nguyệt Đài, cũng chính là loại mai chu sa ở nhà Thủy Tạ ngươi từng đi qua, lúc ấy còn bị người khác chỉ trích một trận, tất cả mọi người đều không muốn trong Thiên Kính Phong xuất thế tuyệt trần này tồn tại một cái cây có màu sắc diêm dúa như vậy. Nhưng xuất thân của Bạch Tiêu là con nhà thương nhân mà, thích châu báu tơ lụa, cũng thích muôn hồng nghìn tía, cuối cùng ai cũng không ngăn lại.Sau khi Bạch Tiêu thành tiên, đám người liền hợp lại đem cây mai này dời đi, ngươi không có dị nghị gì, ngược lại là Đinh Hải Yến cực lực phản đối. Tóm lại... Liền giữ lại đến nay."

Lộc Thời Thanh từng thấy chân dung của Bạch Tiêu, mặt mày tuấn lãng, thần thái ôn hòa, thực sự không tưởng tượng ra được dáng vẻ đeo vàng đeo bạc của nhân vật thần tiên này.

Tống Dương ở một bên nhỏ giọng lầm bầm: "Xem ra phẩm vị của Dật Thiên Quân chẳng ra sao cả."

Lời nay vốn là không nên nói ra, bởi vậy thanh âm hắn ép xuống rất thấp. Thế nhưng dư âm vừa mới dứt, hắn bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, quỳ trên mặt đất.

Đám người trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy một thanh niên mặc trường bào màu lam đậm, đầu đội cao quan đang trợn mắt đứng, trong tay cầm một cây thước hàn quang lưu chuyển."Kẻ như ngươi mà cũng dám chỉ trích Dật Thiên Quân!"

Lộc Thời Thanh còn đang kinh ngạc, người này dám động thủ trước mặt mọi người, không sợ cùng Tống Dương tay cầm tay đứng phơi nắng trước Nhật Nguyệt Đồng Sinh Trụ?

Nhưng nhìn trang phục trên người hắn,  vạt áo trước thiêu nguyệt văn màu vàng kim nhạt, bên trên cao quan lại có minh châu khảm nạm... Trước đó Diêu Phủng Châu cùng Tư Mã Lan đều không có cái kiểu cách này.

Tống Dương không duyên cớ bị đánh một cái, lúc đầu định mắng chửi người, nhưng vừa ngẩng đầu lên, mặt lập tức xanh lè nói: "Thái... Thái Sư Thúc Tổ?"