Sa Điêu Sư Tổ

Sa Điêu Sư Tổ - Chương 13: Sách Phỉ Báng Người Khác, Đọc Thật Bổ Mắt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thỏ trắng dường như cảm nhận được ánh mắt của Lộc Thời Thanh, hơi ngẩn đầu lên, lộ ra hai con mắt tròn xoe.

Không giống với thỏ mắt đỏ nuôi trong nhà, màu mắt của nó gióng như lưu ly, sáng lấp lánh.

Lộc Thời Thanh trong lòng tán thưởng, Biển Cả Một Cảnh quả nhiên là nơi đất lành chim đậu, tùy tiện chạy tới một con thỏ hoang, cũng có thể xinh xắn đáng yêu đến thế.

Còn nữa, hắn vừa mới nói thích thỏ con xong, thì đã chạy đến một con rồi, đây là duyên phận kiểu gì vậy.

Logic ở đâu?

Lộc Thời Thanh xoa xoa tay, khom lưng ôm nó lên. Con thỏ nhỏ này chắc là vẫn chưa thay lông,, sờ tới sờ lui vô cùng mềm mại, giống như là đang ôm một đống bông vải vừa mới  thu hoạch được.

"Manh  quá." Hắn nói.

Hệ thống trong đầu hắn có chút không cao hứng, hừ lạnh nói: "Một con thỏ mà thôi, ai khi còn bé không manh?"

Lộc Thời Thanh cảm thấy lời này không đúng. Nguyên chủ khi còn bé không có dính líu xíu nào tới chữ manh, nếu không cũng sẽ không bị nhiều người xa lánh như vậy.Nhưng hắn không nói ra miệng. Cái quan điểm náy quá không tôn trọng nguyên chủ

Lộc Thời Thanh nâng thỏ con lên cao một chút, ngang tầm nhìn của mình, nhẹ giọng hỏi, "thỏ con ơi,sao em lại chạy tới nơi này, có phải hay lạc đừng rồi không?"

Thỏ trắng trong tay hắn khẽ run, tự như đang bàng hoàng luống cuống.

Lộc Thời Thanh tranh thủ thời gian vuốt lông của nó, "Chớ sợ chớ sợ, nếu chưa tìm thấy cha mẹ, vậy em cứ đi theo ta trước đi."

Hình như thỏ trắng nghe hiểu ý hắn, không run rẩy nữa, thậm chí còn cọ cọ hắn. Mấy cọng râu non mịn bên mép kia cạ vào lòng bàn tay hắn, ngưa ngứa.

Lộc Thời Thanh không có sức chống cự với động vật nhỏ, thanh âm càng nhẹ: "Thỏ cơn ơi, em có đói bụng không, ta tìm chút thức ăn cho em  nha, chờ ta chút."

Hắn nhẹ nhàng bỏ thỏ trắng xuống đất, nhìn dáo dát xung quanh, thấy trong bụi cỏ dưới thềm đá tràn đầy cỏ hoang.

Trong đó có một loại Lộc Thời Thanh nhận ra. Thời điểm hắn còn tác trong thôn, lúc rảnh rỗi sẽ giúp các hộ nghèo khó làm chút việc, cùng bọn họ lên núi hái rau dại cắt cỏ nuôi súc vật. Mà loại cỏ này được thôn dân gọi là "Cỏ tai thỏ"*, có thể hái về cho thỏ ăn.

cỏ tai thỏ: hay rau Diếp đắng Trung QuốcĐam mỹEdit Sa Điêu Sư Tổ - Chương 13Sách Phỉ Bán Người KhácĐọc Thật Bổ Mắt

Lộc Thời Thanh vô cùng vui vẻ chạy qua, tay không bứng mấy cây. Buổi sáng sương nhiều, trên lá cây rất sạch, hắn chà vào người mình hai cái, cảm thấy thỏ con có thể ăn được.

Thỏ trắng nằm ở dưới hiên, thành thành thực thực nhìn  hắn, dường như hiếu kì hắn đang làm gì.

"Tại sao lại ngoan như vậy." Trái tim Lộc Thời Thanh mềm nhũn.

Hệ thống nhịn không được hừ lạnh lần nữa: "Lại nữa."

Lộc Thời Thanh không rõ, "Tiểu Bạch, ngươi nói lại tới cái gì?"

又来了: Hệ thống muốn nói "lại nữa rồi", nhưng Lộc Thời Thanh nghe thành "Lại tới nữa rồi", tức là có thứ gì đó lại đến đây

Hệ thống trầm mặc một lát, "Trước kia ngươi cũng từng nhặt được một con hồ ly, làm linh sủng, lúc đem về việc đầu tiên cũng là nhét cho nó mấy quả táo."

Lộc Thời Thanh cảm thấy rất tốt, "Nguyên chủ rất có tấm lòng nhân ái, hồ ly chịu đi theo hắn trở về, chứng tỏ nó đói bụng, nếu không ở bên ngoài tự do tự tại, tại sao phải tìm một chủ nhân để đi theo?"

"Được rồi... Có đạo lý." Hệ thống dừng một chút, muốn nói lại thôi mở miệng, " Có điều con hồ ly kia mạnh hơn tiểu súc sinh này nhiều, đã tu thành yêu đan, sắp hóa thành hình người."

"thật lợi hại." Lộc Thời Thanh dứt lời, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, "Thế nhưng sau khi nguyên chủ chết, hồ ly kia đã đi phương nào?"

Hệ thống thản nhiên nói: " Thời điểm Bùi lệ đâm ngươi một kiếm kia, nó nhào tới thay ngươi ngăn cản,chết tại chỗ. Đáng tiếc thanh kiếm kia uy lực quá mạnh, nó chỉ có thể ngăn lại một nửa kiếm khí... Không có tác dụng gì."

Mặc dù hệ thống là người đứng xem, cũng không biết vì sao, bên trong lời hời hợt tự thuật này, tựa hồ mang theo một ít nghẹn ngào, hẳn là bị hạnh vi vĩ đại của hồ ly đại cảm động.

Lộc Thời Thanh ngẩn người, trái lại an ủi hệ thống, "Đừng buồn nữa, chuyện cũ đã qua, cố gắn của hồ ly tiên sinh sẽ không uổng phí, ta nhất định sẽ thay nguyên chủ sống thật tốt."

"...Ừm." Nửa ngày, hệ thống mới trả lời.

Lộc Thời Thanh lấy cỏ tai thỏ đả chùi sạch đưa đến bên miệng thỏ trắng, thế nhưng đối phương nghiêng đầu tránh khỏi.

Hắn nao nao, lại thử lần nữa. Kết quả thỏ trắng lại lệch đầu qua hướng khác, chết sống cũng không ăn.

Con thỏ không ăn cỏ? Tại sao?

Lộc Thời Thanh trầm tư suy nghĩ một chút, tìm được nguyên nhân, "A, nơi này khắp nơi đều là cỏ, trên đường em tới đây đã ăn no rồi đúng không? Vậy thôi, chờ em đói bụng, ta lại cho em ăn."

Lo liệu xong việc của thỏ trắng, Lộc Thời Thanh nhớ tới chính sự, sau khi ôm nó vào phòng, đóng lại cửa sổ thì lên giường tiếp tục xem « Sư Tôn Xấu Xí».

Lời tựa của nữa quyển sau là: Nghịch đồ diệt sư, sinh tử vĩnh cách.

Tám chữ này xem ra rất kích thích rất sảng khoái.

Quả nhiên.

Sau khi Bùi Lệ nhận Cố Tinh Phùng làm đồ đệ, nghĩ Thiên Kính Phong là chủ phong, Lộc Thời Thanh thì quen sống một mình, liền đưa Cố Tinh Phùng đến Hải Lâu Phong, do Phong chủ Đinh Hải Yến quản giáo. Chính hắn thì mỗi tháng qua nhìn một lần, bởi vậy,thời gian Cố Tinh Phùng và Lộc Thời Thanh gặp mặt không nhiều, cho đến năm mười lăm tuổi trở về Thiên Kính Phong, hai người mới coi như chính thức quen biết nhau. Mặt khác, Lộc Thời Thanh càng ngày càng ỷ lại Bùi lệ, bỗng nhiên có một ngày, Bùi lệ giữ chặt tay của hắn, thỉnh cầu kết làm đạo lữ. Lộc Thời Thanh vô cùng khiếp sợ, mới biết được đồ đệ cũng có tâm ý đó với hắn, chỉ là trở ngại nhân luân không dám thổ lộ.

Nhân luân: luân lý làm người thời xưa

Lộc Thời Thanh làm người quái gở, tâm tư đương nhiên khác hẳn với người thường.Đến Bùi Lệ còn quyết ý dứt bỏ thế tục, thì sao hắn có thể nghĩ nhiều được, tuyên bố với bên ngoài muốn cùng Bùi lệ kết một đôi. Biển Cả Một Cảnh trong ngoài xôn xao, lúc đầu đám người đã có phê bình kín đáo đối với vị chưởng muôn không có thành tựu gì này, việc như thế vừa lộ càng bị ngàn người chỉ trỏ, tiếng mắng vang trời.

Ngay cả đồ tôn Cố Tinh Phùng cũng giận dữ rời khỏi Thiên Kính Phong, không quay trở lại.

Hợp tịch đêm đó,lạnh lẽo vắng lặng.Trên đài Noãn Nguyệt, chỉ có hai người Lộc Thời Thanh và Bùi Lệ mà thôi. Nguyên bản nên là một đêm ôn tình, lại có biến cố nảy sinh. Bùi lệ lừa Lộc Thời Thanh đeo Phược Linh Hoàn, đợi thời điểm linh lực của hắn biến mất hoàn toàn, Cởi bỏ hỉ phục trên người hắn, thọc cho hắn một kiếm ngay ngực sau đó vứt xác vào Đông Hải.

Một đời chưởng môn, cứ thế ngã xuống.

Sau khi Lộc Thời Thanh chết, Bùi lệ lấy kiếm phong chấm  máu hắn chảy ra, Trên vách tường ở chính điện Thiên Kính Phong lưu lại bốn chữ lớn "Đại Thù Đã Báo", từ đây rời đi Biển Cả Một Cảnh, bặt vô âm tín.

Xem đến đây, hệ thống cười lạnh: "Viết đều đúng, nhưng lại thiếu chi tiết hồ ly đỡ kiếm, cho ba sao."

"Thế này đã rất thảm rồi, nếu như viết thêm đoạn giết hồ ly, chắc ta sẽ khóc mất." Lộc Thời Thanh thở dài, tiếp tục lật.

Chỉ còn lại hai trang giấy cuối cùng, hắn chợt nghe thấy thanh âm cào gỗ, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là thỏ nhỏ đang đào chân giường.

Lộc Thời Thanh hỏi nó: "Em  muốn lên giường chơi phải không?"

Thỏ con nhìn hắn, cái ánh mắt kia rõ ràng là khát vọng.

Hắn ôm thỏ con lên, sờ sờ đầu nó, sau đó đọc tiếp.

Hai trang cuối cùng, viết là phong ba qua đi, mặt khác tất cả các Phong chủ vốn muốn đưa Đinh Hải Yến lên làm chưởng môn, nhưng Cố Tinh Phùng lại lấy tư thái ương ngạnh làm chủ Thiên Kính Phong, đảm nhiệm chức chưởng môn đến nay.

Lộc Thời Thanh thở dài, khép lại quyển sách, tự nhủ nói, "Cũng may Cố Tinh Phùng đã trưởng thành, nếu như Thanh Nhai Quân biết, nhất định rất vui mừng."

Thỏ trắng lúc đầu lặng yên nằm ở một bên nhắm mắt dưỡng thần, cũng không biết Lộc Thời Thanh nói chữ nào khiến nó nãy sinh hứng thú, mở to mắt hướng trên sách nhìn.

Trên bìa sách mấy chữ to đập vào tầm mắt của nó.

Lộc Thời Thanh thấy thế, ngạc nhiên cầm sách lên, quơ quơ trước mặt nó, "Em thích quyển sách này sao? Còn rất đẹp mắt, có muốn ta đọc cho em nghe không?"

Thỏ trắng nhìn hắn, lại nhìn về phía quyển sách, ánh mắt lạnh lẽo, bỗng nhiên nhảy dựng lên, bổ nhào qua cắn chặt bìa sách.