Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 50




Edit + Beta: Basic Needs



………..



“Tô Nại, rốt cuộc anh đã thấy tương lai gì?” Tất cả mọi người nhìn về phía Tô Nại.



Tô Nại đang tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe vậy, anh mới chậm rãi mở mắt ra với sắc mặt tái nhợt. Trạng thái này không khỏi khiến tất cả mọi người thêm phần lo âu, chẳng lẽ tương lai của bọn họ… không lạc quan như vậy sao? Bọn họ không thể giữ lại Giang Tinh Chước sao?



“Tôi thấy... Chúng ta...” Tô Nại hít một hơi thật sâu và nói, “Chúng ta giữ lại Ngài thành công.”



Bạch Vũ nhạy bén phát hiện cách xưng hô của Tô Nại đối với Giang Tinh Chước đã thay đổi, từ “Chúa Tể” biến thành “Ngài”.



“Sau đó thì sao? Chúng ta vẫn thất bại?”



“Không, chúng ta thắng. Nhưng Ngài thì chết.” Tô Nại nhắm mắt lại trong đau đớn. Nhìn thấy kết thúc đó, từ trong trái tim anh đã có một cảm giác đau thấu mạnh mẽ. Một vị thần đã chiến đấu với một vị thần khác vì con người không liên quan, cuối cùng vẫn lạc. Cảnh tượng mà anh nhìn thấy vừa đẹp lại bi tráng, đã làm anh dâng lên cảm giác xấu hổ vì bọn anh chẳng có tài cán gì. Bọn anh nhỏ bé như vậy mà không ngờ lại được một sinh vật xinh đẹp được vũ trụ yêu quý nhường này dùng sinh mạng để đổi lấy sự sống.



Hơn nữa bọn họ còn giữ lại Ngài dẫn đến việc Ngài phải chiến đấu với tên Ác Thần. Nếu con người trong thế giới khác do chính Ngài là chủ biết chuyện này sẽ đau đớn nhường nào. Chắc chắn sẽ sinh là hận thù mãnh liệt với bọn anh, coi họ là kẻ thù sống chết rồi.



Cái gì?



Tất cả mọi người sững sờ, họ nhìn nhau và thảo luận ầm ĩ.



“Ngài mạnh mẽ như vậy, vậy mà...”



“Ác Thần kia lại mạnh thế á?”



“Tính sao bây giờ...”



“Mọi người, chúng ta phải tìm cách thay đổi kết cục này.” Tô Nại bảo, “Mặc dù sự hy sinh của Ngài đã đổi lấy sự sống của chúng ta nhưng chắc hẳn mọi người cũng nghe thấy những lời Bạch Vũ nói vừa rồi. Trong vũ trụ có những sinh linh khác cao hơn nhân loại, hôm nay có kẻ xâm lược này, sau này chưa chắc đã không có những kẻ xâm lược khác. Ấy nhưng khi đó chúng ta có thể gặp lại một vị thần cao quý như vậy không?”



Lời này đánh thẳng vào tử huyệt của tất cả mọi người, thế là họ gấp gáp tức thảo luận làm sao thay đổi kết thúc khủng khiếp này. Họ cần một vị thần, so với những thứ không biết thì vị trước này làm ai nấy thấy đáng tin cậy nhất.



“Chúng ta đã biết quy tắc hạn chế Chúa và làm Chúa suy yếu là do tên Ác Thần đến thế giới của chúng ta trước, gắn nhãn tên này ở đây và biến nơi đây thành địa bàn của gã. Trong sân nhà của người khác, sức mạnh thần thánh của người ngoại lai sẽ bị suy yếu, bị cấm, cho nên Ngài mới chẳng thể nói thẳng cho chúng ta biết sự thật, ngược lại sẽ quấy rầy Ác Thần, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”



Bạch Vũ nói tiếp: “Rõ ràng tên Ác Thần đó dựa vào nỗi sợ hãi của chúng ta để đạt được sức mạnh, nhưng Chúa lại dựa vào sức mạnh của đức tin để mạnh lên. Nếu chúng ta muốn Ngài mạnh hơn Ác Thần và chiến thắng gã, chỉ có hai cách. Một là dùng tín ngưỡng của mình để cúng bái Chúa, hai là làm suy yếu sức mạnh của Ác Thần.”



“Thờ cúng Chúa là chuyện đương nhiên, cái này cũng dễ làm thôi. Nhưng làm sao mới làm suy yếu sức mạnh của Ác Thần?” Thờ phượng Giang Tinh Chước, tin vào cô và cho cô sức mạnh của đức tin rất đơn giản. Họ nghĩ bây giờ mình đang cung cấp sức mạnh bởi vì đã yêu cô từ tận đáy lòng, đồng thời không ai rõ hơn con người trong chuyện tẩy não con người.



Bạch Vũ: “Một khi gã mạnh lên nhờ cách hấp thụ nỗi sợ hãi của chúng ta thì chắc chắn ta cũng làm cho gã tiêu hao hết rồi trở nên yếu hơn. Ngài đã cho chúng ta câu trả lời.”



Tổng thống: “Thẻ bài?”



“Đúng vậy, Ngài đã cho chúng ta thẻ bài, cho chúng ta cơ hội để chiến đấu cho khả năng sống, có lẽ bởi vì chúng ta có thể tiêu thụ sức mạnh của tên súc vật đó. Thế nên khi gã tới, chúng ta chiến đấu với gã trước nhằm tiêu hao một phần sức mạnh của nó và tăng cơ hội sống sót của Chúa.”



Đó là điều duy nhất họ có thể làm một bên tăng cường sức mạnh của Chúa, một bên làm tiêu hao sức mạnh của Ác Thần, cố gắng làm cho sự chênh lệch giữa hai lực lượng không quá lớn. Cũng nhờ thế mà khả năng Giang Tinh Chước giành chiến thắng cũng cao hơn.



Sau một thời gian ngắn thảo luận giữa Chính phủ các nước, mặt trận thống nhất đã được thành lập.



Sử dụng một thẻ có khả năng đưa ký ức ra, Bạch Vũ và Tô Nại lần lượt đưa sự thật và tương lai của thế giới mà họ nhìn thấy vào, chuẩn bị công bố cho công chúng.



Người dân đang khoắc khoải chờ đợi, mong mỏi các quan chức lên tiếng chính thức, tiếp đó đã thấy được hai video này.



Chân tướng thật đê hèn, Lò Giết Mổ là một âm mưu của tên Ác Thần ngoại lai nhằm để trích xuất nỗi sợ hãi từ họ để tăng cường sức mạnh cho mình. Ai nấy tức giận chẳng thôi, nhưng sự tức giận này chưa đủ để hóa thành năng lượng thì họ lại thấy một video khác.



Trong video này, vị thần trong hình dáng nữ thần trong lòng họ đã chiến đấu cho họ, cuối cùng đã thành công trong việc đánh bại tên Ác Thần dữ tợn xấu xí, nhưng cũng vì sức mạnh của Thần tiêu hao quá mức nên cô đã ngã xuống. Cảnh bi tráng và mỹ lệ khiến tất cả mọi người rơi nước mắt trong bất giác, sinh ra cảm giác hệt như Tô Nại. Cảm xúc trong ngực căng đầy đến mức họ chẳng biết phải làm sao, đó là tình yêu thương mãnh liệt đối với Giang Tinh Chước.



Tình yêu mãnh liệt dành cho Thần chính là đức tin rồi, bởi vì tình yêu này mà họ có thể làm bất cứ điều gì cho cô dù là dâng lên sinh mạng của mình.



Hướng Cầm và các tín đồ thần giáo khác thì càng đau buồn muốn chết và gào khóc lên.



Những cảm xúc này hóa thành sức mạnh tín ngưỡng khổng lồ đổ xô đến Giang Tinh Chước ở trên đền thần.



Giang Tinh Chước nheo mắt lại, nụ cười bên khóe miệng hiện thật sâu.



Tựa như quá khứ mà Bạch Vũ nhìn thấy đã bị cô làm một chút thay đổi, đương nhiên tương lai mà Tô Nại nhìn thấy cũng do cô bịa ra nốt, thây kệ để anh ta đi xem. Ai biết tương lai sẽ như thế nào, lỡ mà có chỗ tiết lộ bộ mặt thật của cô thì coi như hỏng bét, cô sẽ không để cho loại chuyện vượt quá tầm kiểm soát xảy ra.



Thẻ Mắt Hộ Mệnh đó cũng không phải là thẻ bài nhìn thấy tương lai chân chính thật vì loại thẻ như vậy có chi phí chế tạo quá cao. Dù sao nhìn một lần là thời gian đông lạnh lên đến 50 năm, hiện tại Tô Nại còn chưa có cách nào phát hiện thẻ này là giả, chờ cô đánh thắng rồi thì bổ sung thẻ này cho anh ta.



Pin được tái sử dụng vô hạn và cũng tự động phát điện mới là thứ cô muốn cuối cùng. Với các khoản đầu tư ban đầu, bây giờ chi phí đã được thu hồi hoàn toàn và cũng tạo ra lợi nhuận hàng triệu lần. Lợi nhuận này sẽ tiếp tục phát sinh, ngay cả khi cô rời khỏi thế giới này thì nơi đây vẫn tiếp tục cung cấp năng lượng cho cô.



Bằng chính lực lượng tín ngưỡng cao cấp nhất.



Đồng thời cũng dựa theo kế hoạch được cô vạch ra, con người của thế giới này sẽ giúp cô chống lại vị Chúa Tể mạnh mẽ nọ.



Điều duy nhất không thể kiểm soát bây giờ là khi nào Chúa Tể đó sẽ xuất hiện. Theo ước tính của cô, họ vẫn còn một thời gian nữa nhưng cụ thể bao nhiêu thì chẳng phải là chuyện dễ nắm trong lòng bàn tay.



“Doanh.”



Nghe lời kêu gọi của Đấng Tạo Hóa của chính mình, con rối Giang Doanh lập tức vui vẻ chạy tới, “Chủ nhân.”



“Có một điều nhà ngươi nên chú ý.”



...



Con người trên toàn thế giới có cùng một kẻ thù chung vào lúc này, mà tên này lại là một vị thần mờ ảo. Một thách thức như vậy vừa làm người ta sợ hãi vừa thú vị, đó là chưa kể họ còn kề vai chiến đấu với một vị thần khác. Mọi thứ khiến ai nấy không thể không sôi trào nhiệt huyết, không hiểu sao lại có nước mắt vui mừng.



Chính phủ các nước đã triệu tập tất cả các chủ sở hữu thẻ bài trên toàn quốc để nhận huấn luyện.



Rất nhiều công năng của mấy cái thẻ có thể mở rộng, nhưng một số người không dùng não nên cứ thấy thẻ mình không hữu ích hoặc không biết làm thế nào để mở rộng. Lúc này sức mạnh của sự đoàn kết đã thể hiện ra, tất cả mọi người tập hợp lại với nhau có thể giúp đỡ lẫn nhau, đưa ra ý tưởng cho nhau; đồng thời có mấy cái thẻ dùng phối hợp với nhau lại tạo thành sức mạnh hủy diệt rất dữ dội. Giờ đây sự cần thiết phải làm việc theo nhóm xuất hiện.



Sức mạnh của một số thẻ phụ thuộc rất nhiều vào thể lực của chủ thẻ, vì vậy tăng cường thể chất vào thời điểm này cũng là cần thiết.



Tình hình trong các nước hỗn loạn như nước S lại đặc thù, ngay cả trong trường hợp này thì chủ thẻ cũng rất khó để hợp tác trong hòa bình. Thế là các quốc gia khác đã gửi một số người đi qua để hiểu thẻ và chức năng mà họ có rồi cung cấp sự hỗ trợ tương quan. Ngay cả Trương Hoài Lâm cũng đích thân đến nước S để dạy kiếm thuật cho Lisa có thần kiếm thượng cổ. Song, cô cho rằng giờ mình có luyện cũng chẳng kịp bèn đưa thanh kiếm cho Trương Hoài Lâm mượn tạm thời, để thanh kiếm này phát huy tác dụng lớn nhất. Bên cạnh đó cô cũng đưa Giáp Thủ Hộ của mình cho Trương Hoài Lâm mượn.



Thậm chí, Lisa còn đóng góp quả Trứng Thú Đồng Hành của mình. Lá bài này không phải là một lá bài giới hạn, nói cách khác không phải chỉ có cô mới ấp được nó, thậm chí không phải chỉ có một người mới làm nó nở ra. Đưa vào đó đủ tình yêu và nguyện vọng, trứng sẽ nở thành những người bạn đồng sinh cộng tử với người ấp ra nó. Nó trông như thế nào toàn toàn dựa vào mong muốn của người ấp.



Còn cần nhiều cân nhắc hơn à? Quả trứng này cứ giao cho nhóm tín đồ cuồng tín Hướng Cầm này ấp ra. Tình yêu của họ dành cho Chúa là thứ không thể nghi ngờ được, nhất định có thể ấp nở quả trứng cấp SSR này, hơn nữa chắc chắn nó sẽ là con thú phối hợp mạnh nhất!



Trong một khoảng thời gian, thế giới này bận rộn cho cuộc chiến có một không hai đến trong tương lai. Những người bình thường không có thẻ thì cổ vũ cho mỗi chiến sĩ và cầu nguyện cho Giang Tinh Chước, cung cấp sức mạnh của đức tin cho cô.



Tại thời điểm này, bên ngoài thế giới, bên trong tháp thần.



Linh mở ra cánh cửa đó một lần nữa để quan sát những đám mây bên trong. Trái tim bà đập thình thịch một chút khi nhìn thấy đám mây của thế giới đó.



Màu sắc của nơi đó càng đậm, sắc đậm thâm thẫm bao bọc nó, thậm chí còn như muốn hiện tia chớp. Năng lượng mạnh mẽ như vậy… như vậy là có chỗ không đúng rồi.



Bây giờ bà chẳng còn là người vừa mới trở thành người hầu của thần lúc trước nữa. Kinh nghiệm làm việc của bà đã đủ đầy, dù sao 20 năm qua đi thì bà đã gần 40 trong khi Lý sắp tới 60 rồi.



Một màu đen sẫm như thế có nghĩa là năng lượng siêu mạnh, nhưng một nhóm người đã tuyệt vọng đến tê liệt thì sao còn có thể sản xuất năng lượng tiêu cực mạnh mẽ như vậy? Lần trước nó tăng lên thì bà còn có thể hiểu là hồi quang phản chiếu, ấy nhưng làm gì có hồi quang phản chiếu nào kéo dài trong một thời gian như vậy? Bọn họ phải có trạng thái vươn cổ ra chờ chết mới đúng chứ!



Bà bối rối không hiểu tại sao, cũng vì không hiểu mà sợ hãi. Thế là bà bưng lấy đám mây rồi quay người rời đi. Bà phải hỏi chủ nhân của mình một chút xem thế này là có chuyện gì.



Bước chân của bà vội vàng, trong lòng cứ đoán chừng hễ mình mà chậm một bước là sinh ra hậu quả đáng sợ gì đó đến nỗi bà bất cẩn đụng trúng Lý ở góc rẽ.



Một bộ xương già như Lý suýt nữa rơi ra khỏi khung.



“Không sao chứ, em xin lỗi chị, Lý.” Linh vội vàng đỡ bà ta dậy.



“Ây da... Em làm cái gì mà gấp gáp thế?”



Linh vội vàng nâng đám mây đó lên: “Lý, chị nhìn đi, thế giới này đã biến thành cái dạng này rồi! Chuyện này không đúng đâu!”



Đúng là không đúng, Lý nhíu mày.



“Em muốn đưa nó cho chủ nhân xem à?”



“Bằng không thì sao?”



“Con bé ngu ngốc, bây giờ chúng ta đang trông coi những thế giới này mà mấy người mới đến thay thế chúng ta đã tới. Em muốn chủ nhân cảm thấy chúng ta làm việc không hiệu quả nên lập tức thay thế chúng ta sao?”



Linh ngạc nhiên một chút, lúng ta lúng túng rụt tay lại.



Lý bảo: “Để chị đi vào trước xem tình huống thế nào đã.”



“Ừ.”



Chỉ thấy Lý kéo một sợi dây chuyền ra khỏi vạt áo, dây chuyền có bộ dáng như một chiếc chìa khóa. Thật ra mỗi một đám mây này là một ổ khóa, bằng cách sử dụng chìa khóa này, mấy bà mới đi vào thế giới kỳ lạ ấy. Nếu không, họ chỉ có cơ thể con người thì sao mà tùy tiện đi xuyên qua không gian như vậy.



Sau khi Lý tiến vào, Linh đưa đám mây trở lại ngay. Bà cũng không muốn bị người mới thay thế nhanh như vậy.



...



Trên bầu trời xanh thẫm có một bóng người xuất hiện. Bà nắm giữ chìa khóa trên tay, từ đó hấp thụ một chút sức mạnh của thần và thu được sức mạnh tàng hình nhằm tránh bị con người của thế giới này phát hiện ra.



Ngay sau khi bà xuất hiện, bà đã bị đè ép bởi ngôi đền vàng rực rỡ trên bầu trời.



Bà trợn tròn mắt, cái gì? Cái gì đây? Cái này không thể là đồ do nhân loại tạo nên được. Chính là một vị Chúa Tể khác! Một vị Chúa Tể khác đã xuất hiện ở đây! Kẻ thù!



Lòng bà tràn đầy hoảng sợ, muốn rời đi để báo cáo cho chủ nhân.



Đột nhiên đằng sau có một giọng nói: “Cuối cùng thì cô đã đến, tôi chờ đợi cô đã lâu rồi.”



Lý kinh hoảng quay lại thì nhìn thấy Giang Doanh. Giang Doanh nhìn thấy bà thì cũng lắp bắp kinh hãi: “Bản thân là người hầu của thần mà cô vẫn còn cơ thể của nhân loại à? Già như thế này?”



Câu nói này lập tức chọc Lý đau đớn, khiến hành động chạy trốn của bà cũng dừng lại: “Cô là… người hầu của vị Chúa Tể này? Cô muốn làm gì?”



“Chủ nhân tôi biết cô nhất định sẽ tới nên để tôi gặp cô một lần, nhìn xem cô có muốn nhảy việc không.”



“Cái gì?”



“Chủ nhân của tôi là một Chúa Tể mới, trước mắt người tài giỏi bên người chỉ có mỗi tôi. Ngài muốn người dưới trướng có thâm niên, hiểu nhiều biết rộng tới giúp đỡ. Cô đi theo chủ nhân của mình lâu như vậy, chắc chắn rành rọt nhiều nghiệp vụ. Cô có nguyện ý đổi việc hay không, chịu đi theo một vị Chúa Tể hào phóng khéo léo tương lai rộng mở khác không?”



Lần này Lý đã rõ, bà cực kỳ cảnh giác, nhìn chằm chằm dò xét Giang Doanh. Bà ta lập tức cảm giác được Giang Doanh không phải là con người. Bà đã nhìn thấy rất nhiều thế giới, gặp nhiều nhân loại là thế, nên cũng sớm hiểu rõ con người trông như thế nào.



“Cô thấy tôi trông rất dễ lừa gạt à?” Có khi đang sợ bà trở về nói với chủ nhân thế giới này xuất hiện một vị Chúa Tể khác làm chủ nhân chạy tới giết cô ta.



Giang Doanh nở nụ cười: “Cô xem tôi có giống như cần phải lừa gạt cô?”



Giang Doanh nói xong, Lý liền cảm giác được có thứ gì đó bao phủ mình. Bà hãi hùng, siết chặt chìa khóa muốn chạy trốn nhưng không thể thoát thân. Trán bà đổ mồ hôi lạnh, nhận ra rằng tính mạng mình đang gặp nguy hiểm.



Nhưng ngay sau đó, áp lực trên cơ thể biến mất.



Giang Doanh nói: “Nói đi, chúng tôi chỉ muốn đào người khác đi thôi chứ không muốn giết cô.”



Phòng tuyến của Lý lập tức buông lỏng, bàn tay cầm chìa khóa hơi buông.



Giang Doanh: “Cô xem thế giới này một tí đi, xem chủ nhân của tôi đã cho những người này sức mạnh như thế nào.”



Lý xem xét chăm chú mới nhận ra con người trên thế giới này thực sự có được sức mạnh sáng tạo ra thẻ bài của thần, có được sức mạnh siêu việt khỏi thân xác người phàm. Cái này tạo thành một cú sốc lớn cho bà.



Không có bất kỳ con người nào nhìn thấy trời đất rộng lớn, nhìn thấy vũ trụ vô tận, mà lại không muốn thoát khỏi cơ thể người phàm yếu ớt và chịu đựng sinh lão bệnh tử. Họ muốn có năng lực sống mãi không chết để thấy được nhiều phong cảnh tuyệt vời và đáng kinh ngạc hơn. Đó là lý do tại sao bà đi theo chủ nhân của mình.



Tuy nhiên bà chẳng ngờ là chủ nhân mình lại keo kiệt tới mức như vậy. Ông ta như một con rồng tham lam và bủn xỉn trông coi núi vàng của mình, chẳng chịu chia một ít cho bất kỳ người dưới trướng nào. Đi theo ông ta, thứ người ta thu hoạch được duy nhất chỉ đơn giản là đi đến tất cả các thế giới rồi sau đó để cho thời gian trôi qua lưu lại dấu vết trên khuôn mặt của mình. Đến khi người ta già đi, họ sẽ được mang tới thế giới khác để nghỉ hưu và chờ đợi cái chết, đồng thời bị thay thế bởi những người mới trẻ đẹp.



Nhưng mà càng thấy càng hiểu thì bà chẳng cam lòng và trái tim oán thán khôn cùng. Đối với ông ta mà nói, chuyện bà được cuộc sống vĩnh cửu, không, dù chỉ thu được vài trăm năm tuổi thọ, cũng là một chuyện quá đỗi đơn giản. Thế nhưng ông ta lại chả chịu nhúc nhích một ngón tay ban cho bà! Chắc chắn không chỉ có mỗi bà có tâm tình như vậy bởi vì bà luôn nhớ khi mình tiếp quản công việc của người tiền nhiệm, đôi mắt của người kia cũng không cam lòng và buồn bã.



Nhưng Chúa Tể này lại đối xử với những người là công cụ, là cục pin của mình đầy hào phóng như vậy. Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy Chúa Tể khác và mới biết được sự khác biệt giữa các Chúa Tể lớn nhường này!



“Thế nào?” Giang Doanh hỏi.



Lý rất động lòng, làm sao mà bà có được có tín ngưỡng và lòng trung liệt thà chết bất khuất đối với loại người như chủ nhân của mình, song, bà vẫn còn e dè: “Chủ nhân của tôi rất mạnh mẽ, giờ ông ta lấy lại Lò Giết Mổ có nghĩa là ông ta sẽ sớm tìm thời gian tới thế giới này cho nó một đòn cuối cùng. Chủ nhân của cô..."



Giang Doanh: “Cô yên tâm, chủ nhân của tôi chẳng yếu. Chúng tôi có kế hoạch phản công chủ nhân cô đầy đủ, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa.”



“Các cô muốn tôi kéo dài thời gian phải không?”



“Chỉ cần xem cô có nguyện ý đổi chủ nhân hay không.”



Lý: “Tôi phải làm gì?”



Trên tay Giang Doanh có thêm một lá bài màu trắng tinh khiết, cô ném về phía Lý: “Đây là một thẻ trống, cô cần có loại chức năng nào thì cứ viết lên. Đây là một tín vật mà chúng ta đã hẹn và cũng là công cụ liên lạc của chúng ta. Cô ẩn nấp bên cạnh chủ nhân của mình nhằm kéo thời gian, còn không thể trì hoãn được thì cứ thông báo cho chúng tôi ngay lập tức. Nếu chúng tôi thất bại, chúng tôi sẽ không bán đứng cô, cô có thể tiếp tục đi theo chủ nhân hiện tại của mình. Và nếu chúng tôi thành công, tôi mong được làm việc với cô.”



Lý nắm chặt tấm thẻ này, cảm nhận được bên trong thẻ ẩn chứa sức mạnh vừa tương tự cũng hơi khác chủ nhân. Tim bà đập dồn vì cơ hội đột nhiên xuất hiện và trận đánh cược này.



“Tốt!




Nắm chặt chìa khóa trên tay, Lý rời khỏi thế giới này.



Giang Doanh thu hồi nụ cười trên mặt, xoa xoa hai gò má có chút cứng ngắc, đoạn, xoay người trở lại điện thờ nói cho Giang Tinh chuyện mình lôi kéo người ta thành công.



“Cho nên mới nói các nhà tư bản không nên quá hẹp hòi. Muốn mọi người 996 mà không tăng lương không trả tiền làm thêm giờ, cái này chả phải là gặp ông chủ trả cao hơn là đi liền à?” Giang Tinh Chước không ngạc nhiên về kết quả này, trừ phi bị PUA thì mới trung thành tuyệt đối với Chúa Tể. Nhưng rõ ràng, Chúa Tể lười biếng đó sẽ không tốn thời gian và năng lượng để đi PUA nhân loại mà ông ta chẳng để ý.



Giang Doanh sùng bái gật gật đầu, cũng không hỏi vì sao Giang Tinh Chước lại biết Chúa Tể kia là tên quỷ hẹp hòi. Giang Tinh Chước đương nhiên biết rồi, Chúa Sáng Thế của cô là mạnh nhất, Ngài có biết cái gì cũng chả kỳ quái!



Đúng là Giang Tinh Chước biết Chúa Tể kia là tên quỷ hẹp hòi, thậm chí chả cần cần hao phí năng lượng sáng tạo ra một lá bài khác để xác nhận. Từ đủ loại hành vi của ông ta, cô đã đoán được đại để ông ta là dạng người gì rồi.



Rõ ràng đã có thực lực giống như thần mà đến thế giới này còn cần thăm dò mấy lần, có thể nói là cẩn thận, cũng có thể nói là nhát gan. Trực tiếp sử dụng Lò Giết Mổ để ép ra cảm xúc sợ hãi chứng minh ông ta lười biếng, cũng chứng minh có thể ông ta không được thông minh lắm. Kế đó ông ta lại giao thế giới cho cấp dưới trông coi đã minh chứng mình không quan tâm, chứng minh sự tự phụ của ông ta, không nghĩ tới chuyện người dưới tay sẽ lừa gạt mình và không để cấp dưới vào mắt.



Một người tập hợp đủ nhút nhát, lười biếng, ngu ngốc và tự phụ thì hiển nhiên sự khoan dung cũng chẳng cao bao nhiêu, sao mà ông ta lại cho thuộc hạ mà mình không thèm ngó tới được bao nhiêu sức mạnh được? Giống như những nhà tư bản tham lam và keo kiệt. Nhưng keo tới mức này làm cô lôi kéo người ta đi quá dễ tới như vậy thì đúng là để cô thấy ngoài ý muốn một chút.



Vốn Giang Tinh Chước cảm thấy mình là một nhà tư bản rất có lương tâm, so với ông ta, cô quả thực là ông chủ tốt siêu cấp.



Nhưng ngay cả khi Chúa Tể này nhát gan, lười biếng, kiêu ngạo và keo kiệt thì không thể phủ nhận rằng ông ta rất mạnh. Bình thường loại thần giữ của này sẽ chẳng lãng phí một chút năng lượng nào, e là không biết ông ta đã tích cóp được bao nhiêu. Dạng người này một khi phát hiện lãnh thổ bị xâm phạm, bị cấp dưới phản bội, phản ứng của họ cũng sẽ rất kịch liệt và cũng rất đáng sợ.



Bởi vậy vẫn cần thiết để kéo dài thời gian một chút.



...



Lý trở lại tháp thần, Linh lập tức nghênh đón, hỏi: “Thế nào? Thế giới này đúng là quá kỳ lạ, ngay cả khi chủ nhân đã thu Lò Giết Mổ rồi nhưng nghĩ như thế nào cũng không thể hồi phục sức sống nhanh như vậy. Thậm chí họ còn chưa phát hiện ra rằng Lò Giết Mổ đã không còn giáng xuống mới đúng…”



Lý bình tĩnh trả lời: “Không sao đâu, thế giới đó xuất hiện một nhà khoa học giỏi, nghiên cứu ra vũ khí rất lợi hại cho nên họ nghĩ rằng có hy vọng mới thành ra vậy.”



“Như vậy á? Nhà khoa học kia giỏi lắm à?”



“Cũng không tệ lắm. Nhưng chủ nhân là Thần, vũ khí đó không có tác dụng gì. Để nó khôi phục lại sức sống cũng tốt, khi chủ nhân cho một đòn cuối cùng thì năng lượng được ép ra mới nhiều hơn!” Lý bình tĩnh cho hay.



Linh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn nhưng Lý đã đi xác nhận làm bà nghĩ do mình đã lo lắng quá nhiều cũng nên. Bà gật gật đầu, thả đám mây trở lại: “Em đi nói cho chủ nhân tin tức tốt này!”



“Chủ nhân có thể cảm nhận được, không cần em đi nói với ông ấy. Ông ấy sẽ thấy em phiền phức.”, Lý bảo, “Bây giờ ông ấy trông thấy hai cái mặt mo của chúng ta là đã khó chịu.”



Linh ngẩn người, cảm thấy oán khí của Lý lộ liễu quá nhưng lại thấy có thể hiểu được. Nghe nói Lý vốn là một người được chủ nhân chú ý, chị ấy bỏ thế giới của mình vì dã tâm và đi theo chủ nhân. Nhưng chủ nhân đã không cho chị ấy những gì chị ấy hằng muốn.



Lý thấy sự chú ý của Linh dời khỏi đám mây bèn thở phào nhẹ nhõm. Suy nghĩ trong đầu chuyển động, bà ta nghĩ về cách để chủ nhân trì hoãn thời gian đi vào đó. Ngay sau đó, dựa trên sự hiểu biết của bà về mấy tật xấu của chủ nhân, bà đã có được một ý tưởng.



...



Có nội ứng mật báo và kéo dài thời gian, Giang Tinh Chước bên này thu được càng nhiều thời gian tích lũy lực lượng.



Mỗi ngày Giang Tinh Chước dần mạnh hơn và theo thời gian, chức năng của mỗi thẻ được mở rộng đến mức tối đa bởi một nhóm người thông minh, được gọi là siêu tiến hóa.



Giang Tinh Chước nhìn mà nhịn không được tán thưởng sinh vật nhân loại nhỏ bé yếu ớt này, khi họ đoàn kết là bộc phát ra lực lượng làm người rúng động. Cô nghĩ chắc chắn cũng có một số nhân loại trên thế giới nào đó đã phát triển trình độ khoa học kỹ thuật đến mức tiếp cận với sức mạnh của thần. Nếu có cơ hội, cô nhất định phải mở mang tầm mắt một chút.



Nhưng thời gian sẽ không kéo dài vô tận.



Ngày hôm đó, bên trong tháp thần, Chúa Tể rời giường với cô hầu gái trẻ đẹp làm mình mê muội không biết phương hướng và chuẩn bị đi vứt bỏ hết đám pin gần như chẳng còn dùng được nữa, để cho người đẹp nhìn thấy sức mạnh vĩ đại của mình.



Nghe nói tới điều này, khuôn mặt của Lý đã thay đổi, cứ thế nhìn chằm chằm vào người mới.



Người mới leo lên được vị trí cao dưới sự chỉ bảo của bà đã không còn sợ bà, ngay lập tức cáo trạng: “Chủ nhân, bà ta cứ nhìn chằm chằm vào em.”



“Lý, cô có gì bất mãn à?”



“Không có thưa chủ nhân. Tôi thấy có một thế giới khác trong phòng với năng lượng gần như tương tự, sao không đợi năng lượng thế giới kia cũng ép được gần hết thì giải quyết cùng một thể luôn? Đỡ cho ngài đi thêm một chuyến, hao phí sức mạnh của thần nhiều hơn.”



Chúa Tể lười biếng suy nghĩ cũng đúng, cùng nhau giải quyết cũng bớt việc.



“Nhưng chủ nhân, chuyện ngài vừa hứa với em thì sao?” Mỹ nhân nóng lòng chứng minh vị trí của mình trong lòng Chúa Tể, bằng không chắc chắn Lý sẽ dạy dỗ ả.



Chúa tể vẫn còn rất quan tâm đối với niềm vui mới, ông ta ngay lập tức không còn nhiều lời mà ôm cô gái đi tới phòng quan sát.



Lý thấy không can được bèn ngay lập tức lấy ra thẻ trống, dùng bút viết hai chữ “thông báo”. Thẻ trở thành một máy thông tin liên lạc đặc biệt và tự động kết nối Giang Doanh bên kia.



“Ông ấy đã qua rồi, mấy cô chuẩn bị đi.” Lý thì thầm.



Giang Doanh: “Đã biết.”



Máy truyền tin kết thúc, Lý thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo chỉ cần chờ đợi kết quả là ổn, thỏa thuận này vô cùng có lợi cho bà. Chúa Tể mới giành chiến thắng thì bà sẽ thoát được cơ thể con người, thu được sức mạnh bà hằng ao ước có được, vì cái này mà ngay cả thế giới mình hồi trước bà còn bỏ được; nếu Chúa Tể mới thua, bà đành tiếp tục số phận trước đó mà thôi. Đúng là kiếm bộn không lỗ.



Bà đang vui sướng nghĩ tới, bỗng nhiên…



“Lý, trên tay cô là thứ gì?” Giọng nói của chủ nhân bay tới như ma.



Biểu hiện của Lý cứng đờ, bà hoảng sợ quay đầu và đối mặt với đôi mắt kinh khủng của chủ nhân.



Bà nào biết khi mình sử dụng thẻ này thì sức mạnh sẽ tràn ra làm ông ta cảm thấy không đúng ngay.



Người đàn ông phát hiện mình bị phản bội, sức mạnh này là của một vị Chúa Tể khác. Ông ta nổi giận không kềm được, sát khí sôi trào.



Cánh môi Lý run rẩy, bà lui về phía sau để kéo dài thời gian. Hai tay để sau lưng, Lý dùng bút viết nhanh chữ “trốn” lên thẻ bài, muốn chạy trốn đến bên cạnh Chúa Tể mới. Chỉ bằng cách này bà mới có được một chút hy vọng sống.



Thế mà thẻ bài chả có tí cục cựa nào.



“Sao lại thế…” Lý khó mà tin nổi, bà không viết sai từ, dù là viết ở sau lưng nhưng bà viết đúng lắm. Bà suy sụp, lau dòng chữ trên tấm thẻ sau lưng rồi viết hai chữ “thông báo”.



Thế mà lần này cũng chả có hiệu quả, cái gọi là thẻ có chức năng viết ra thứ gì thì nó có công năng như thế chỉ dùng được một lần, sau đó thì vô dụng ngay.



Bỗng nhiên Lý hiểu được điều gì đó, bà trừng to hai mắt, cơ thể bị một thanh trường đao xuyên qua từ phía sau. Bà ngã xuống đất mà không cam lòng, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Giang Doanh. Còn Chúa Tể mới mà bà chưa từng gặp dường như cũng xuất hiện phía sau Giang Doanh với dáng người yểu điệu mê người, khuôn mặt được che phủ bởi một tấm màn che bí ẩn, khóe miệng như có một nụ cười mơ hồ khó nắm bắt, vừa đẹp vừa nguy hiểm.



Bà đã bị mấy người đó tính kế, vì sao chứ? Bởi vì bà đã phản bội thế giới của mình? Nhưng chẳng lẽ bà muốn chết cùng bọn họ à!



Bà nhắm mắt lại với một ý nghĩ lóe lên trong đầu, có lẽ họ thực sự sẽ giành chiến thắng bởi vì họ quá độc ác.



Chúa Tể nhặt thẻ trống trên mặt đất rồi bóp nát thật mạnh, biến mất tại chỗ với khuôn mặt vặn vẹo. Ông ta lao về phía thế giới đó.



Chương 50: Chúa tể tính toán



Edit + Beta: Basic Needs




………..



“Tô Nại, rốt cuộc anh đã thấy tương lai gì?” Tất cả mọi người nhìn về phía Tô Nại.



Tô Nại đang tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe vậy, anh mới chậm rãi mở mắt ra với sắc mặt tái nhợt. Trạng thái này không khỏi khiến tất cả mọi người thêm phần lo âu, chẳng lẽ tương lai của bọn họ… không lạc quan như vậy sao? Bọn họ không thể giữ lại Giang Tinh Chước sao?



“Tôi thấy... Chúng ta...” Tô Nại hít một hơi thật sâu và nói, “Chúng ta giữ lại Ngài thành công.”



Bạch Vũ nhạy bén phát hiện cách xưng hô của Tô Nại đối với Giang Tinh Chước đã thay đổi, từ “Chúa Tể” biến thành “Ngài”.



“Sau đó thì sao? Chúng ta vẫn thất bại?”



“Không, chúng ta thắng. Nhưng Ngài thì chết.” Tô Nại nhắm mắt lại trong đau đớn. Nhìn thấy kết thúc đó, từ trong trái tim anh đã có một cảm giác đau thấu mạnh mẽ. Một vị thần đã chiến đấu với một vị thần khác vì con người không liên quan, cuối cùng vẫn lạc. Cảnh tượng mà anh nhìn thấy vừa đẹp lại bi tráng, đã làm anh dâng lên cảm giác xấu hổ vì bọn anh chẳng có tài cán gì. Bọn anh nhỏ bé như vậy mà không ngờ lại được một sinh vật xinh đẹp được vũ trụ yêu quý nhường này dùng sinh mạng để đổi lấy sự sống.



Hơn nữa bọn họ còn giữ lại Ngài dẫn đến việc Ngài phải chiến đấu với tên Ác Thần. Nếu con người trong thế giới khác do chính Ngài là chủ biết chuyện này sẽ đau đớn nhường nào. Chắc chắn sẽ sinh là hận thù mãnh liệt với bọn anh, coi họ là kẻ thù sống chết rồi.



Cái gì?



Tất cả mọi người sững sờ, họ nhìn nhau và thảo luận ầm ĩ.



“Ngài mạnh mẽ như vậy, vậy mà...”



“Ác Thần kia lại mạnh thế á?”



“Tính sao bây giờ...”



“Mọi người, chúng ta phải tìm cách thay đổi kết cục này.” Tô Nại bảo, “Mặc dù sự hy sinh của Ngài đã đổi lấy sự sống của chúng ta nhưng chắc hẳn mọi người cũng nghe thấy những lời Bạch Vũ nói vừa rồi. Trong vũ trụ có những sinh linh khác cao hơn nhân loại, hôm nay có kẻ xâm lược này, sau này chưa chắc đã không có những kẻ xâm lược khác. Ấy nhưng khi đó chúng ta có thể gặp lại một vị thần cao quý như vậy không?”



Lời này đánh thẳng vào tử huyệt của tất cả mọi người, thế là họ gấp gáp tức thảo luận làm sao thay đổi kết thúc khủng khiếp này. Họ cần một vị thần, so với những thứ không biết thì vị trước này làm ai nấy thấy đáng tin cậy nhất.



“Chúng ta đã biết quy tắc hạn chế Chúa và làm Chúa suy yếu là do tên Ác Thần đến thế giới của chúng ta trước, gắn nhãn tên này ở đây và biến nơi đây thành địa bàn của gã. Trong sân nhà của người khác, sức mạnh thần thánh của người ngoại lai sẽ bị suy yếu, bị cấm, cho nên Ngài mới chẳng thể nói thẳng cho chúng ta biết sự thật, ngược lại sẽ quấy rầy Ác Thần, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”



Bạch Vũ nói tiếp: “Rõ ràng tên Ác Thần đó dựa vào nỗi sợ hãi của chúng ta để đạt được sức mạnh, nhưng Chúa lại dựa vào sức mạnh của đức tin để mạnh lên. Nếu chúng ta muốn Ngài mạnh hơn Ác Thần và chiến thắng gã, chỉ có hai cách. Một là dùng tín ngưỡng của mình để cúng bái Chúa, hai là làm suy yếu sức mạnh của Ác Thần.”



“Thờ cúng Chúa là chuyện đương nhiên, cái này cũng dễ làm thôi. Nhưng làm sao mới làm suy yếu sức mạnh của Ác Thần?” Thờ phượng Giang Tinh Chước, tin vào cô và cho cô sức mạnh của đức tin rất đơn giản. Họ nghĩ bây giờ mình đang cung cấp sức mạnh bởi vì đã yêu cô từ tận đáy lòng, đồng thời không ai rõ hơn con người trong chuyện tẩy não con người.



Bạch Vũ: “Một khi gã mạnh lên nhờ cách hấp thụ nỗi sợ hãi của chúng ta thì chắc chắn ta cũng làm cho gã tiêu hao hết rồi trở nên yếu hơn. Ngài đã cho chúng ta câu trả lời.”



Tổng thống: “Thẻ bài?”



“Đúng vậy, Ngài đã cho chúng ta thẻ bài, cho chúng ta cơ hội để chiến đấu cho khả năng sống, có lẽ bởi vì chúng ta có thể tiêu thụ sức mạnh của tên súc vật đó. Thế nên khi gã tới, chúng ta chiến đấu với gã trước nhằm tiêu hao một phần sức mạnh của nó và tăng cơ hội sống sót của Chúa.”



Đó là điều duy nhất họ có thể làm một bên tăng cường sức mạnh của Chúa, một bên làm tiêu hao sức mạnh của Ác Thần, cố gắng làm cho sự chênh lệch giữa hai lực lượng không quá lớn. Cũng nhờ thế mà khả năng Giang Tinh Chước giành chiến thắng cũng cao hơn.



Sau một thời gian ngắn thảo luận giữa Chính phủ các nước, mặt trận thống nhất đã được thành lập.



Sử dụng một thẻ có khả năng đưa ký ức ra, Bạch Vũ và Tô Nại lần lượt đưa sự thật và tương lai của thế giới mà họ nhìn thấy vào, chuẩn bị công bố cho công chúng.



Người dân đang khoắc khoải chờ đợi, mong mỏi các quan chức lên tiếng chính thức, tiếp đó đã thấy được hai video này.



Chân tướng thật đê hèn, Lò Giết Mổ là một âm mưu của tên Ác Thần ngoại lai nhằm để trích xuất nỗi sợ hãi từ họ để tăng cường sức mạnh cho mình. Ai nấy tức giận chẳng thôi, nhưng sự tức giận này chưa đủ để hóa thành năng lượng thì họ lại thấy một video khác.



Trong video này, vị thần trong hình dáng nữ thần trong lòng họ đã chiến đấu cho họ, cuối cùng đã thành công trong việc đánh bại tên Ác Thần dữ tợn xấu xí, nhưng cũng vì sức mạnh của Thần tiêu hao quá mức nên cô đã ngã xuống. Cảnh bi tráng và mỹ lệ khiến tất cả mọi người rơi nước mắt trong bất giác, sinh ra cảm giác hệt như Tô Nại. Cảm xúc trong ngực căng đầy đến mức họ chẳng biết phải làm sao, đó là tình yêu thương mãnh liệt đối với Giang Tinh Chước.



Tình yêu mãnh liệt dành cho Thần chính là đức tin rồi, bởi vì tình yêu này mà họ có thể làm bất cứ điều gì cho cô dù là dâng lên sinh mạng của mình.



Hướng Cầm và các tín đồ thần giáo khác thì càng đau buồn muốn chết và gào khóc lên.



Những cảm xúc này hóa thành sức mạnh tín ngưỡng khổng lồ đổ xô đến Giang Tinh Chước ở trên đền thần.



Giang Tinh Chước nheo mắt lại, nụ cười bên khóe miệng hiện thật sâu.



Tựa như quá khứ mà Bạch Vũ nhìn thấy đã bị cô làm một chút thay đổi, đương nhiên tương lai mà Tô Nại nhìn thấy cũng do cô bịa ra nốt, thây kệ để anh ta đi xem. Ai biết tương lai sẽ như thế nào, lỡ mà có chỗ tiết lộ bộ mặt thật của cô thì coi như hỏng bét, cô sẽ không để cho loại chuyện vượt quá tầm kiểm soát xảy ra.



Thẻ Mắt Hộ Mệnh đó cũng không phải là thẻ bài nhìn thấy tương lai chân chính thật vì loại thẻ như vậy có chi phí chế tạo quá cao. Dù sao nhìn một lần là thời gian đông lạnh lên đến 50 năm, hiện tại Tô Nại còn chưa có cách nào phát hiện thẻ này là giả, chờ cô đánh thắng rồi thì bổ sung thẻ này cho anh ta.



Pin được tái sử dụng vô hạn và cũng tự động phát điện mới là thứ cô muốn cuối cùng. Với các khoản đầu tư ban đầu, bây giờ chi phí đã được thu hồi hoàn toàn và cũng tạo ra lợi nhuận hàng triệu lần. Lợi nhuận này sẽ tiếp tục phát sinh, ngay cả khi cô rời khỏi thế giới này thì nơi đây vẫn tiếp tục cung cấp năng lượng cho cô.



Bằng chính lực lượng tín ngưỡng cao cấp nhất.



Đồng thời cũng dựa theo kế hoạch được cô vạch ra, con người của thế giới này sẽ giúp cô chống lại vị Chúa Tể mạnh mẽ nọ.



Điều duy nhất không thể kiểm soát bây giờ là khi nào Chúa Tể đó sẽ xuất hiện. Theo ước tính của cô, họ vẫn còn một thời gian nữa nhưng cụ thể bao nhiêu thì chẳng phải là chuyện dễ nắm trong lòng bàn tay.



“Doanh.”



Nghe lời kêu gọi của Đấng Tạo Hóa của chính mình, con rối Giang Doanh lập tức vui vẻ chạy tới, “Chủ nhân.”



“Có một điều nhà ngươi nên chú ý.”



...



Con người trên toàn thế giới có cùng một kẻ thù chung vào lúc này, mà tên này lại là một vị thần mờ ảo. Một thách thức như vậy vừa làm người ta sợ hãi vừa thú vị, đó là chưa kể họ còn kề vai chiến đấu với một vị thần khác. Mọi thứ khiến ai nấy không thể không sôi trào nhiệt huyết, không hiểu sao lại có nước mắt vui mừng.



Chính phủ các nước đã triệu tập tất cả các chủ sở hữu thẻ bài trên toàn quốc để nhận huấn luyện.



Rất nhiều công năng của mấy cái thẻ có thể mở rộng, nhưng một số người không dùng não nên cứ thấy thẻ mình không hữu ích hoặc không biết làm thế nào để mở rộng. Lúc này sức mạnh của sự đoàn kết đã thể hiện ra, tất cả mọi người tập hợp lại với nhau có thể giúp đỡ lẫn nhau, đưa ra ý tưởng cho nhau; đồng thời có mấy cái thẻ dùng phối hợp với nhau lại tạo thành sức mạnh hủy diệt rất dữ dội. Giờ đây sự cần thiết phải làm việc theo nhóm xuất hiện.



Sức mạnh của một số thẻ phụ thuộc rất nhiều vào thể lực của chủ thẻ, vì vậy tăng cường thể chất vào thời điểm này cũng là cần thiết.



Tình hình trong các nước hỗn loạn như nước S lại đặc thù, ngay cả trong trường hợp này thì chủ thẻ cũng rất khó để hợp tác trong hòa bình. Thế là các quốc gia khác đã gửi một số người đi qua để hiểu thẻ và chức năng mà họ có rồi cung cấp sự hỗ trợ tương quan. Ngay cả Trương Hoài Lâm cũng đích thân đến nước S để dạy kiếm thuật cho Lisa có thần kiếm thượng cổ. Song, cô cho rằng giờ mình có luyện cũng chẳng kịp bèn đưa thanh kiếm cho Trương Hoài Lâm mượn tạm thời, để thanh kiếm này phát huy tác dụng lớn nhất. Bên cạnh đó cô cũng đưa Giáp Thủ Hộ của mình cho Trương Hoài Lâm mượn.



Thậm chí, Lisa còn đóng góp quả Trứng Thú Đồng Hành của mình. Lá bài này không phải là một lá bài giới hạn, nói cách khác không phải chỉ có cô mới ấp được nó, thậm chí không phải chỉ có một người mới làm nó nở ra. Đưa vào đó đủ tình yêu và nguyện vọng, trứng sẽ nở thành những người bạn đồng sinh cộng tử với người ấp ra nó. Nó trông như thế nào toàn toàn dựa vào mong muốn của người ấp.



Còn cần nhiều cân nhắc hơn à? Quả trứng này cứ giao cho nhóm tín đồ cuồng tín Hướng Cầm này ấp ra. Tình yêu của họ dành cho Chúa là thứ không thể nghi ngờ được, nhất định có thể ấp nở quả trứng cấp SSR này, hơn nữa chắc chắn nó sẽ là con thú phối hợp mạnh nhất!



Trong một khoảng thời gian, thế giới này bận rộn cho cuộc chiến có một không hai đến trong tương lai. Những người bình thường không có thẻ thì cổ vũ cho mỗi chiến sĩ và cầu nguyện cho Giang Tinh Chước, cung cấp sức mạnh của đức tin cho cô.



Tại thời điểm này, bên ngoài thế giới, bên trong tháp thần.



Linh mở ra cánh cửa đó một lần nữa để quan sát những đám mây bên trong. Trái tim bà đập thình thịch một chút khi nhìn thấy đám mây của thế giới đó.




Màu sắc của nơi đó càng đậm, sắc đậm thâm thẫm bao bọc nó, thậm chí còn như muốn hiện tia chớp. Năng lượng mạnh mẽ như vậy… như vậy là có chỗ không đúng rồi.



Bây giờ bà chẳng còn là người vừa mới trở thành người hầu của thần lúc trước nữa. Kinh nghiệm làm việc của bà đã đủ đầy, dù sao 20 năm qua đi thì bà đã gần 40 trong khi Lý sắp tới 60 rồi.



Một màu đen sẫm như thế có nghĩa là năng lượng siêu mạnh, nhưng một nhóm người đã tuyệt vọng đến tê liệt thì sao còn có thể sản xuất năng lượng tiêu cực mạnh mẽ như vậy? Lần trước nó tăng lên thì bà còn có thể hiểu là hồi quang phản chiếu, ấy nhưng làm gì có hồi quang phản chiếu nào kéo dài trong một thời gian như vậy? Bọn họ phải có trạng thái vươn cổ ra chờ chết mới đúng chứ!



Bà bối rối không hiểu tại sao, cũng vì không hiểu mà sợ hãi. Thế là bà bưng lấy đám mây rồi quay người rời đi. Bà phải hỏi chủ nhân của mình một chút xem thế này là có chuyện gì.



Bước chân của bà vội vàng, trong lòng cứ đoán chừng hễ mình mà chậm một bước là sinh ra hậu quả đáng sợ gì đó đến nỗi bà bất cẩn đụng trúng Lý ở góc rẽ.



Một bộ xương già như Lý suýt nữa rơi ra khỏi khung.



“Không sao chứ, em xin lỗi chị, Lý.” Linh vội vàng đỡ bà ta dậy.



“Ây da... Em làm cái gì mà gấp gáp thế?”



Linh vội vàng nâng đám mây đó lên: “Lý, chị nhìn đi, thế giới này đã biến thành cái dạng này rồi! Chuyện này không đúng đâu!”



Đúng là không đúng, Lý nhíu mày.



“Em muốn đưa nó cho chủ nhân xem à?”



“Bằng không thì sao?”



“Con bé ngu ngốc, bây giờ chúng ta đang trông coi những thế giới này mà mấy người mới đến thay thế chúng ta đã tới. Em muốn chủ nhân cảm thấy chúng ta làm việc không hiệu quả nên lập tức thay thế chúng ta sao?”



Linh ngạc nhiên một chút, lúng ta lúng túng rụt tay lại.



Lý bảo: “Để chị đi vào trước xem tình huống thế nào đã.”



“Ừ.”



Chỉ thấy Lý kéo một sợi dây chuyền ra khỏi vạt áo, dây chuyền có bộ dáng như một chiếc chìa khóa. Thật ra mỗi một đám mây này là một ổ khóa, bằng cách sử dụng chìa khóa này, mấy bà mới đi vào thế giới kỳ lạ ấy. Nếu không, họ chỉ có cơ thể con người thì sao mà tùy tiện đi xuyên qua không gian như vậy.



Sau khi Lý tiến vào, Linh đưa đám mây trở lại ngay. Bà cũng không muốn bị người mới thay thế nhanh như vậy.



...



Trên bầu trời xanh thẫm có một bóng người xuất hiện. Bà nắm giữ chìa khóa trên tay, từ đó hấp thụ một chút sức mạnh của thần và thu được sức mạnh tàng hình nhằm tránh bị con người của thế giới này phát hiện ra.



Ngay sau khi bà xuất hiện, bà đã bị đè ép bởi ngôi đền vàng rực rỡ trên bầu trời.



Bà trợn tròn mắt, cái gì? Cái gì đây? Cái này không thể là đồ do nhân loại tạo nên được. Chính là một vị Chúa Tể khác! Một vị Chúa Tể khác đã xuất hiện ở đây! Kẻ thù!



Lòng bà tràn đầy hoảng sợ, muốn rời đi để báo cáo cho chủ nhân.



Đột nhiên đằng sau có một giọng nói: “Cuối cùng thì cô đã đến, tôi chờ đợi cô đã lâu rồi.”



Lý kinh hoảng quay lại thì nhìn thấy Giang Doanh. Giang Doanh nhìn thấy bà thì cũng lắp bắp kinh hãi: “Bản thân là người hầu của thần mà cô vẫn còn cơ thể của nhân loại à? Già như thế này?”



Câu nói này lập tức chọc Lý đau đớn, khiến hành động chạy trốn của bà cũng dừng lại: “Cô là… người hầu của vị Chúa Tể này? Cô muốn làm gì?”



“Chủ nhân tôi biết cô nhất định sẽ tới nên để tôi gặp cô một lần, nhìn xem cô có muốn nhảy việc không.”



“Cái gì?”



“Chủ nhân của tôi là một Chúa Tể mới, trước mắt người tài giỏi bên người chỉ có mỗi tôi. Ngài muốn người dưới trướng có thâm niên, hiểu nhiều biết rộng tới giúp đỡ. Cô đi theo chủ nhân của mình lâu như vậy, chắc chắn rành rọt nhiều nghiệp vụ. Cô có nguyện ý đổi việc hay không, chịu đi theo một vị Chúa Tể hào phóng khéo léo tương lai rộng mở khác không?”



Lần này Lý đã rõ, bà cực kỳ cảnh giác, nhìn chằm chằm dò xét Giang Doanh. Bà ta lập tức cảm giác được Giang Doanh không phải là con người. Bà đã nhìn thấy rất nhiều thế giới, gặp nhiều nhân loại là thế, nên cũng sớm hiểu rõ con người trông như thế nào.



“Cô thấy tôi trông rất dễ lừa gạt à?” Có khi đang sợ bà trở về nói với chủ nhân thế giới này xuất hiện một vị Chúa Tể khác làm chủ nhân chạy tới giết cô ta.



Giang Doanh nở nụ cười: “Cô xem tôi có giống như cần phải lừa gạt cô?”



Giang Doanh nói xong, Lý liền cảm giác được có thứ gì đó bao phủ mình. Bà hãi hùng, siết chặt chìa khóa muốn chạy trốn nhưng không thể thoát thân. Trán bà đổ mồ hôi lạnh, nhận ra rằng tính mạng mình đang gặp nguy hiểm.



Nhưng ngay sau đó, áp lực trên cơ thể biến mất.



Giang Doanh nói: “Nói đi, chúng tôi chỉ muốn đào người khác đi thôi chứ không muốn giết cô.”



Phòng tuyến của Lý lập tức buông lỏng, bàn tay cầm chìa khóa hơi buông.



Giang Doanh: “Cô xem thế giới này một tí đi, xem chủ nhân của tôi đã cho những người này sức mạnh như thế nào.”



Lý xem xét chăm chú mới nhận ra con người trên thế giới này thực sự có được sức mạnh sáng tạo ra thẻ bài của thần, có được sức mạnh siêu việt khỏi thân xác người phàm. Cái này tạo thành một cú sốc lớn cho bà.



Không có bất kỳ con người nào nhìn thấy trời đất rộng lớn, nhìn thấy vũ trụ vô tận, mà lại không muốn thoát khỏi cơ thể người phàm yếu ớt và chịu đựng sinh lão bệnh tử. Họ muốn có năng lực sống mãi không chết để thấy được nhiều phong cảnh tuyệt vời và đáng kinh ngạc hơn. Đó là lý do tại sao bà đi theo chủ nhân của mình.



Tuy nhiên bà chẳng ngờ là chủ nhân mình lại keo kiệt tới mức như vậy. Ông ta như một con rồng tham lam và bủn xỉn trông coi núi vàng của mình, chẳng chịu chia một ít cho bất kỳ người dưới trướng nào. Đi theo ông ta, thứ người ta thu hoạch được duy nhất chỉ đơn giản là đi đến tất cả các thế giới rồi sau đó để cho thời gian trôi qua lưu lại dấu vết trên khuôn mặt của mình. Đến khi người ta già đi, họ sẽ được mang tới thế giới khác để nghỉ hưu và chờ đợi cái chết, đồng thời bị thay thế bởi những người mới trẻ đẹp.



Nhưng mà càng thấy càng hiểu thì bà chẳng cam lòng và trái tim oán thán khôn cùng. Đối với ông ta mà nói, chuyện bà được cuộc sống vĩnh cửu, không, dù chỉ thu được vài trăm năm tuổi thọ, cũng là một chuyện quá đỗi đơn giản. Thế nhưng ông ta lại chả chịu nhúc nhích một ngón tay ban cho bà! Chắc chắn không chỉ có mỗi bà có tâm tình như vậy bởi vì bà luôn nhớ khi mình tiếp quản công việc của người tiền nhiệm, đôi mắt của người kia cũng không cam lòng và buồn bã.



Nhưng Chúa Tể này lại đối xử với những người là công cụ, là cục pin của mình đầy hào phóng như vậy. Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy Chúa Tể khác và mới biết được sự khác biệt giữa các Chúa Tể lớn nhường này!



“Thế nào?” Giang Doanh hỏi.



Lý rất động lòng, làm sao mà bà có được có tín ngưỡng và lòng trung liệt thà chết bất khuất đối với loại người như chủ nhân của mình, song, bà vẫn còn e dè: “Chủ nhân của tôi rất mạnh mẽ, giờ ông ta lấy lại Lò Giết Mổ có nghĩa là ông ta sẽ sớm tìm thời gian tới thế giới này cho nó một đòn cuối cùng. Chủ nhân của cô..."



Giang Doanh: “Cô yên tâm, chủ nhân của tôi chẳng yếu. Chúng tôi có kế hoạch phản công chủ nhân cô đầy đủ, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa.”



“Các cô muốn tôi kéo dài thời gian phải không?”



“Chỉ cần xem cô có nguyện ý đổi chủ nhân hay không.”



Lý: “Tôi phải làm gì?”



Trên tay Giang Doanh có thêm một lá bài màu trắng tinh khiết, cô ném về phía Lý: “Đây là một thẻ trống, cô cần có loại chức năng nào thì cứ viết lên. Đây là một tín vật mà chúng ta đã hẹn và cũng là công cụ liên lạc của chúng ta. Cô ẩn nấp bên cạnh chủ nhân của mình nhằm kéo thời gian, còn không thể trì hoãn được thì cứ thông báo cho chúng tôi ngay lập tức. Nếu chúng tôi thất bại, chúng tôi sẽ không bán đứng cô, cô có thể tiếp tục đi theo chủ nhân hiện tại của mình. Và nếu chúng tôi thành công, tôi mong được làm việc với cô.”



Lý nắm chặt tấm thẻ này, cảm nhận được bên trong thẻ ẩn chứa sức mạnh vừa tương tự cũng hơi khác chủ nhân. Tim bà đập dồn vì cơ hội đột nhiên xuất hiện và trận đánh cược này.



“Tốt!



Nắm chặt chìa khóa trên tay, Lý rời khỏi thế giới này.



Giang Doanh thu hồi nụ cười trên mặt, xoa xoa hai gò má có chút cứng ngắc, đoạn, xoay người trở lại điện thờ nói cho Giang Tinh chuyện mình lôi kéo người ta thành công.



“Cho nên mới nói các nhà tư bản không nên quá hẹp hòi. Muốn mọi người 996 mà không tăng lương không trả tiền làm thêm giờ, cái này chả phải là gặp ông chủ trả cao hơn là đi liền à?” Giang Tinh Chước không ngạc nhiên về kết quả này, trừ phi bị PUA thì mới trung thành tuyệt đối với Chúa Tể. Nhưng rõ ràng, Chúa Tể lười biếng đó sẽ không tốn thời gian và năng lượng để đi PUA nhân loại mà ông ta chẳng để ý.



Giang Doanh sùng bái gật gật đầu, cũng không hỏi vì sao Giang Tinh Chước lại biết Chúa Tể kia là tên quỷ hẹp hòi. Giang Tinh Chước đương nhiên biết rồi, Chúa Sáng Thế của cô là mạnh nhất, Ngài có biết cái gì cũng chả kỳ quái!



Đúng là Giang Tinh Chước biết Chúa Tể kia là tên quỷ hẹp hòi, thậm chí chả cần cần hao phí năng lượng sáng tạo ra một lá bài khác để xác nhận. Từ đủ loại hành vi của ông ta, cô đã đoán được đại để ông ta là dạng người gì rồi.



Rõ ràng đã có thực lực giống như thần mà đến thế giới này còn cần thăm dò mấy lần, có thể nói là cẩn thận, cũng có thể nói là nhát gan. Trực tiếp sử dụng Lò Giết Mổ để ép ra cảm xúc sợ hãi chứng minh ông ta lười biếng, cũng chứng minh có thể ông ta không được thông minh lắm. Kế đó ông ta lại giao thế giới cho cấp dưới trông coi đã minh chứng mình không quan tâm, chứng minh sự tự phụ của ông ta, không nghĩ tới chuyện người dưới tay sẽ lừa gạt mình và không để cấp dưới vào mắt.



Một người tập hợp đủ nhút nhát, lười biếng, ngu ngốc và tự phụ thì hiển nhiên sự khoan dung cũng chẳng cao bao nhiêu, sao mà ông ta lại cho thuộc hạ mà mình không thèm ngó tới được bao nhiêu sức mạnh được? Giống như những nhà tư bản tham lam và keo kiệt. Nhưng keo tới mức này làm cô lôi kéo người ta đi quá dễ tới như vậy thì đúng là để cô thấy ngoài ý muốn một chút.



Vốn Giang Tinh Chước cảm thấy mình là một nhà tư bản rất có lương tâm, so với ông ta, cô quả thực là ông chủ tốt siêu cấp.



Nhưng ngay cả khi Chúa Tể này nhát gan, lười biếng, kiêu ngạo và keo kiệt thì không thể phủ nhận rằng ông ta rất mạnh. Bình thường loại thần giữ của này sẽ chẳng lãng phí một chút năng lượng nào, e là không biết ông ta đã tích cóp được bao nhiêu. Dạng người này một khi phát hiện lãnh thổ bị xâm phạm, bị cấp dưới phản bội, phản ứng của họ cũng sẽ rất kịch liệt và cũng rất đáng sợ.



Bởi vậy vẫn cần thiết để kéo dài thời gian một chút.



...



Lý trở lại tháp thần, Linh lập tức nghênh đón, hỏi: “Thế nào? Thế giới này đúng là quá kỳ lạ, ngay cả khi chủ nhân đã thu Lò Giết Mổ rồi nhưng nghĩ như thế nào cũng không thể hồi phục sức sống nhanh như vậy. Thậm chí họ còn chưa phát hiện ra rằng Lò Giết Mổ đã không còn giáng xuống mới đúng…”



Lý bình tĩnh trả lời: “Không sao đâu, thế giới đó xuất hiện một nhà khoa học giỏi, nghiên cứu ra vũ khí rất lợi hại cho nên họ nghĩ rằng có hy vọng mới thành ra vậy.”



“Như vậy á? Nhà khoa học kia giỏi lắm à?”



“Cũng không tệ lắm. Nhưng chủ nhân là Thần, vũ khí đó không có tác dụng gì. Để nó khôi phục lại sức sống cũng tốt, khi chủ nhân cho một đòn cuối cùng thì năng lượng được ép ra mới nhiều hơn!” Lý bình tĩnh cho hay.



Linh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn nhưng Lý đã đi xác nhận làm bà nghĩ do mình đã lo lắng quá nhiều cũng nên. Bà gật gật đầu, thả đám mây trở lại: “Em đi nói cho chủ nhân tin tức tốt này!”



“Chủ nhân có thể cảm nhận được, không cần em đi nói với ông ấy. Ông ấy sẽ thấy em phiền phức.”, Lý bảo, “Bây giờ ông ấy trông thấy hai cái mặt mo của chúng ta là đã khó chịu.”



Linh ngẩn người, cảm thấy oán khí của Lý lộ liễu quá nhưng lại thấy có thể hiểu được. Nghe nói Lý vốn là một người được chủ nhân chú ý, chị ấy bỏ thế giới của mình vì dã tâm và đi theo chủ nhân. Nhưng chủ nhân đã không cho chị ấy những gì chị ấy hằng muốn.



Lý thấy sự chú ý của Linh dời khỏi đám mây bèn thở phào nhẹ nhõm. Suy nghĩ trong đầu chuyển động, bà ta nghĩ về cách để chủ nhân trì hoãn thời gian đi vào đó. Ngay sau đó, dựa trên sự hiểu biết của bà về mấy tật xấu của chủ nhân, bà đã có được một ý tưởng.



...



Có nội ứng mật báo và kéo dài thời gian, Giang Tinh Chước bên này thu được càng nhiều thời gian tích lũy lực lượng.



Mỗi ngày Giang Tinh Chước dần mạnh hơn và theo thời gian, chức năng của mỗi thẻ được mở rộng đến mức tối đa bởi một nhóm người thông minh, được gọi là siêu tiến hóa.



Giang Tinh Chước nhìn mà nhịn không được tán thưởng sinh vật nhân loại nhỏ bé yếu ớt này, khi họ đoàn kết là bộc phát ra lực lượng làm người rúng động. Cô nghĩ chắc chắn cũng có một số nhân loại trên thế giới nào đó đã phát triển trình độ khoa học kỹ thuật đến mức tiếp cận với sức mạnh của thần. Nếu có cơ hội, cô nhất định phải mở mang tầm mắt một chút.



Nhưng thời gian sẽ không kéo dài vô tận.



Ngày hôm đó, bên trong tháp thần, Chúa Tể rời giường với cô hầu gái trẻ đẹp làm mình mê muội không biết phương hướng và chuẩn bị đi vứt bỏ hết đám pin gần như chẳng còn dùng được nữa, để cho người đẹp nhìn thấy sức mạnh vĩ đại của mình.



Nghe nói tới điều này, khuôn mặt của Lý đã thay đổi, cứ thế nhìn chằm chằm vào người mới.



Người mới leo lên được vị trí cao dưới sự chỉ bảo của bà đã không còn sợ bà, ngay lập tức cáo trạng: “Chủ nhân, bà ta cứ nhìn chằm chằm vào em.”



“Lý, cô có gì bất mãn à?”



“Không có thưa chủ nhân. Tôi thấy có một thế giới khác trong phòng với năng lượng gần như tương tự, sao không đợi năng lượng thế giới kia cũng ép được gần hết thì giải quyết cùng một thể luôn? Đỡ cho ngài đi thêm một chuyến, hao phí sức mạnh của thần nhiều hơn.”



Chúa Tể lười biếng suy nghĩ cũng đúng, cùng nhau giải quyết cũng bớt việc.



“Nhưng chủ nhân, chuyện ngài vừa hứa với em thì sao?” Mỹ nhân nóng lòng chứng minh vị trí của mình trong lòng Chúa Tể, bằng không chắc chắn Lý sẽ dạy dỗ ả.



Chúa tể vẫn còn rất quan tâm đối với niềm vui mới, ông ta ngay lập tức không còn nhiều lời mà ôm cô gái đi tới phòng quan sát.



Lý thấy không can được bèn ngay lập tức lấy ra thẻ trống, dùng bút viết hai chữ “thông báo”. Thẻ trở thành một máy thông tin liên lạc đặc biệt và tự động kết nối Giang Doanh bên kia.



“Ông ấy đã qua rồi, mấy cô chuẩn bị đi.” Lý thì thầm.



Giang Doanh: “Đã biết.”



Máy truyền tin kết thúc, Lý thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo chỉ cần chờ đợi kết quả là ổn, thỏa thuận này vô cùng có lợi cho bà. Chúa Tể mới giành chiến thắng thì bà sẽ thoát được cơ thể con người, thu được sức mạnh bà hằng ao ước có được, vì cái này mà ngay cả thế giới mình hồi trước bà còn bỏ được; nếu Chúa Tể mới thua, bà đành tiếp tục số phận trước đó mà thôi. Đúng là kiếm bộn không lỗ.



Bà đang vui sướng nghĩ tới, bỗng nhiên…



“Lý, trên tay cô là thứ gì?” Giọng nói của chủ nhân bay tới như ma.



Biểu hiện của Lý cứng đờ, bà hoảng sợ quay đầu và đối mặt với đôi mắt kinh khủng của chủ nhân.



Bà nào biết khi mình sử dụng thẻ này thì sức mạnh sẽ tràn ra làm ông ta cảm thấy không đúng ngay.



Người đàn ông phát hiện mình bị phản bội, sức mạnh này là của một vị Chúa Tể khác. Ông ta nổi giận không kềm được, sát khí sôi trào.



Cánh môi Lý run rẩy, bà lui về phía sau để kéo dài thời gian. Hai tay để sau lưng, Lý dùng bút viết nhanh chữ “trốn” lên thẻ bài, muốn chạy trốn đến bên cạnh Chúa Tể mới. Chỉ bằng cách này bà mới có được một chút hy vọng sống.



Thế mà thẻ bài chả có tí cục cựa nào.



“Sao lại thế…” Lý khó mà tin nổi, bà không viết sai từ, dù là viết ở sau lưng nhưng bà viết đúng lắm. Bà suy sụp, lau dòng chữ trên tấm thẻ sau lưng rồi viết hai chữ “thông báo”.



Thế mà lần này cũng chả có hiệu quả, cái gọi là thẻ có chức năng viết ra thứ gì thì nó có công năng như thế chỉ dùng được một lần, sau đó thì vô dụng ngay.



Bỗng nhiên Lý hiểu được điều gì đó, bà trừng to hai mắt, cơ thể bị một thanh trường đao xuyên qua từ phía sau. Bà ngã xuống đất mà không cam lòng, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Giang Doanh. Còn Chúa Tể mới mà bà chưa từng gặp dường như cũng xuất hiện phía sau Giang Doanh với dáng người yểu điệu mê người, khuôn mặt được che phủ bởi một tấm màn che bí ẩn, khóe miệng như có một nụ cười mơ hồ khó nắm bắt, vừa đẹp vừa nguy hiểm.



Bà đã bị mấy người đó tính kế, vì sao chứ? Bởi vì bà đã phản bội thế giới của mình? Nhưng chẳng lẽ bà muốn chết cùng bọn họ à!



Bà nhắm mắt lại với một ý nghĩ lóe lên trong đầu, có lẽ họ thực sự sẽ giành chiến thắng bởi vì họ quá độc ác.



Chúa Tể nhặt thẻ trống trên mặt đất rồi bóp nát thật mạnh, biến mất tại chỗ với khuôn mặt vặn vẹo. Ông ta lao về phía thế giới đó.



- -----oOo------