- -------------
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Bóng đen:...
Bóng đen:...
Giao đồ ra thật?
Sự thật chính là như vậy, Giang Tinh Chước giao nộp thẳng lên một số thẻ bài vượt quá phạm vi năng lực của con người cho nhà trước. Kế đó cô thoải mái tiếp tục sống cuộc sống bình thường của mình, cho dù có bạn bè giả dối hay bạn bè cùng lớp ghét khuôn mặt mình.
Ngay cả khi về sau thẻ bài nổi lên như cơn bão ở thế giới này. Rất nhiều người bị buộc phải tham gia vào làn sóng rút thẻ, Giang Tinh Chước chẳng gia nhập. Dẫu cho có lúc cô bị buộc tham gia vào những tình cảnh khốn cùng, cô luôn có thể dựa vào trí tuệ vượt trội và tố chất cơ thể để thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm tính mạng. Cô thường xuyên bị thương đấy nhưng chẳng bao giờ tham gia chuyện rút thẻ.
Bóng đen cảm thấy, có lẽ một thế giới chưa cho Giang Tinh đủ cực khổ nên cô mới chẳng bị thẻ bài mê hoặc.
Thế là thế giới bắt đầu được tái cấu trúc, hoành cảnh lớn lên của Giang Tinh Chước thêm phần tồi tệ, phải đối mặt với nhiều ác ý hơn.
“Tôi nghe được âm thanh của duc v0ng, bị tác động nên đến đây, rút thẻ không?”
Giang Tinh Chước rút thẻ, ngày hôm sau lại mang lên giao cho nhà nước, bắt đầu lặp lại chu trình hằng ngày như thế giới trước.
Không chừng do các vấn đề của thế giới.
Thế giới phụ lại được tái cấu trúc, Lò Giết Mổ đến trái đất, thế giới tê liệt cần anh hùng cứu vớt.
“Tôi nghe được âm thanh của duc v0ng, bị tác động nên đến đây, rút thẻ không?”
Giang Tinh Chước nộp thẻ bài cho nhà nước.
Dù có bao nhiêu lần đi nữa, dù cho cảnh ngộ Giang Tinh Chước gieo neo thế nào, thoát khỏi vũng bùn rồi là cô cứ mang thẻ bài lên cho nhà nước, tách mình ra khỏi thế giới phi thường, sống một cuộc sống bình thường.
Bóng đen không hiểu, cuối cùng nó không dằn lòng được mà tìm Giang Tinh Chước để hỏi.
“Tại sao cô lại nộp lên những thứ đó?”
“Giữ lại làm gì?”
“?” Vấn đề thế mà cần hỏi sao?
Giang Tinh Chước nhướng mày, “Phương pháp kiếm tiền có rất nhiều và tôi có năng lực kiếm lấy. Trả thù người làm tôi ghê tởm còn đơn giản hơn, đụng tay đụng chân là xong việc. Thế nên cần thẻ bài của anh làm gì?”
“Sao cô nghĩ hạn hẹp thế?” Bóng đen lặng thinh đôi giây bỗng nhiên thấy hệt nước đổ đầu vịt, nó bảo, “Trong đầu cô chỉ có chút thứ thế à?” Tại sao lại khác Giang Tinh Chước bên ngoài quá lớn như vậy, dù có là lề lối hay là tác phong làm việc.
“Giọng điệu của anh giống như hy vọng tôi sẽ lợi dụng những lá bài đó, làm ra mấy pha thật to vậy.”
“Nếu tôi nói vậy thì sao? Nếu cô không muốn trở thành một kẻ xấu, cô cũng hoàn toàn có thể lợi dụng những thẻ đó mà biến thành siêu anh hùng và thay đổi thế giới.”
“Mắc cái gì?” Giang Tinh Chước thả hai chân xuống giường, mang giày vào đứng lên, giọng điệu bình tĩnh lạnh lùng, “Chẳng lẽ là bởi vì câu nói kia, "Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn"?”
“Có gì không đúng?”
“Tôi không biết anh là ai hay là sinh vật chẵng rõ nào, bỗng dưng để cho tôi rút thẻ, cho tôi siêu năng lực, cũng không biết có bất kỳ cái giá ẩn giấu nào không. Tôi cứ thế hô to muốn làm anh hùng đi chém giết này nọ, đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành mục tiêu của công chúng, bị người ta đánh giá. Anh coi ai ngu xuẩn thế?”
Bóng đen cảm thấy bị khinh miệt sâu sắc.
“Bản thân ở vị trí nào thì nên làm việc của vị trí đó. Tôi là một công dân bình thường, giao những điều lớn cho Chính phủ để giải quyết thì có vấn đề là gì?”
“Huống hồ anh hẳn đã biết, tôi chẳng phải là người lương thiện gì, không muốn tự mình gánh trách nhiệm, vì sao phải đi gánh chứ?” Giang Tinh Chước bảo.
Đúng là biết, người trong sáng lương thiện tuyệt đối không thể đi đến tình trạng ngày hôm nay giống như Giang Tinh Chước, họ đã bị chính lòng tốt của mình hại chết rồi… Chờ đã!
Dưới mũ trùm, khuôn mặt đen sì của bóng đen chợt ngoái sang nhìn Giang Tinh Chước.
Giang Tinh Chước nhìn nó, trên gương mặt lạnh nhạt chậm rãi lộ ra nụ cười dịu dàng, ánh mắt dường như cũng có ánh sáng ấm áp lay động. Là nụ cười độc đáo, nó làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô thoạt trông mềm mại như nước khiến người ta sinh ra ảo giác không có tính gây hấn.
Nhưng khi nước diệt sạch sinh mạng lại rất khủng khiếp, tựa như nụ cười kia của Giang Tinh Chước. Sự dịu dàng đó có từng lớp và hàm súc, chứ nào phải chỉ là có mỗi nỗi dịu dàng trống rỗng; hệt gió yên sóng tĩnh của biển cả, mặt ngoài ẩn giấu nỗi thần bí sâu không lường được.
“Xin chào.” Giang Tinh Chước dịu dàng chào hỏi.
Bóng đen lùi lại nửa bước, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Giang Tinh Chước khôi phục trí nhớ và phát hiện có gì đó không ổn khi nào? Đừng nói từ lúc bắt đầu đã không mất đi ký ức, một mạch đùa nó đấy? Nó nghĩ bộ dáng Giang Tinh Chước ở bên ngoài tính kế những thế giới kia thì mồ hôi lạnh càng chảy dữ dội hơn.
“Động tác lùi nửa bước của cậu cũng nghiêm túc thế sao?” Giang Tinh Chước chớp chớp mắt, “ Dù sao chúng ta tốt xấu gì cũng từng cùng nhau trải qua nhiều thế giới như thế, người quen cũ.”
“Cô cô cô, cô biết tôi là ai?”
“Hệ thống Chúa Tể hàng thật.”
Đúng là bị nhận ra!
“Cô phát hiện khi nào? Làm sao khôi phục ký ức?” Hệ thống không cam lòng hỏi, mặc dù nó chỉ là một hệ thống nhưng có phải là hệ thống bình thường đâu, làm sao dễ dàng bị phát hiện thế.
“Lần tái cấu trúc thứ ba.” Giang Tinh Chước trả lời. Cô vươn tay, một cụm ánh sáng từ từ xuất hiện trong lòng bàn tay và ngưng tụ thành một lá bài.
Hệ thống trừng to mắt: “Sao cô có thể tạo ra thẻ bài? Rõ ràng cô không đụng tới năng lượng!”
“Tôi chỉ không động đến năng lượng lưu trữ ở chỗ cậu mà thôi.” Giang Tinh Chước cho hay, nhìn nó bằng ánh mắt khoan dung nhẹ nhàng nhưng lại là kiểu từ trên cao nhìn xuống, ấy thế mà lại người bị nhìn không thấy chút phản cảm nào, thậm chí còn làm người ta cảm động đến rơi nước mắt. Đó là quyền lợi đặc thù của Thần.
Hệ thống ngây dại, trong khoảnh khắc ấy, bóng hình Giang Tinh Chước như trùng với một bóng đen khác.
Nó không kìm lòng được mà nỉ non: “Chủ...”
Khi Giang Tinh Chước bị hệ thống Chúa Tể kéo vào một không gian, các tín đồ của cô ở các thế giới khác nhau liên tiếp nhận thấy sợi giây vô tình nối liền bọn họ với Giang Tinh Chước giật giật. Tín đồ đang truyền giáo đột nhiên dừng những gì mình đang nói, tín đồ đang ăn cơm đánh rơi bát đũa, tín đồ đang chém giết vì Giang Tinh Chước cũng đột nhiên dừng động tác...
Họ cảm thấy rằng Chúa của họ phải đối mặt với mối nguy, nỗi sợ hãi Thần sẽ ngã xuống quấn chặt lấy họ.
Thế là họ cầu nguyện điên cuồng cả ngày lẫn đêm không ngơi nghỉ, ngay cả khi họ té xỉu, họ vẫn còn cầu nguyện từ sâu trong thế giới tiềm thức. Bọn họ tin rằng đức tin của mình có thể làm tăng sức mạnh thần thánh của Chúa và làm cho Ngài chuyển nguy thành an, đồng thời nhóm giáo sĩ truyền giáo thêm phần làm việc chăm chỉ hơn.
Lực lượng tín ngưỡng trong một thời gian ngắn tiến vào sự tăng trưởng bùng nổ, và đổ thẳng vào Giang Tinh Chước chứ không phải là hệ thống Chúa Tể.
Thực sự cô có thể phát hiện ra manh mối từ lâu vì trong các thế giới do hệ thống thiết lập, Giang Tinh Chước có tố chất cơ thể mạnh mẽ hơn người bình thường vĩnh viễn và không đổi. Thậm chí theo đà cô càng lớn lên thì cô càng mạnh lên, đã có sức mạnh phản kháng bẩm sinh, ngay cả bị thẻ bài tập kích mà cũng sống sót được.
Chẳng qua hệ thống dù sao cũng chỉ là hệ thống, chẳng được thông minh lắm để phát giác, còn tưởng rằng do cô cũng thông minh và phản ứng nhanh nhẹn hơn.
Giang Tinh Chước mỉm cười, vươn tay về phía nó: “Tôi nghĩ cậu có thứ gì đấy muốn đưa cho tôi.”
Hệ thống ngây đơ, cố sức chớp mắt, chuyện gì thế này? Nó vừa xem Giang Tinh Chước như Đấng Tạo Hóa của nó. Nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ đó là ý muốn của Thần rồi.
“Đừng nói cái đó là cái gì mà cô cũng đoán ra đấy?” Nó hỏi trong nỗi không cam lòng.
“Có một suy đoán táo bạo.”
... Đến đây là biết ngay cô ta có một suy đoán táo bạo, chắc chắn rất gan dạ, có lẽ là đoán được sự thật. Hệ thống bĩu môi nhưng lại thấy vui sướng đôi chút bởi vì cuối cùng nó cũng hoàn thành sứ mệnh, cũng coi là chủ nhân của nó tính rất chính xác.
Chỉ thấy hệ thống vươn tay đặt ngay ngực, ánh sáng lóa lên từ trái tim nó, khối ánh sáng càng lúc càng lớn và rơi vào trong tay nó. Ánh sáng có sức hấp dẫn đặc biệt, thiêng liêng mà mỹ lệ, như thể là một thứ tinh khiết nhất không có một hạt bụi trong vũ trụ, làm lòng người người nhìn vào nó sẽ rúng động.
“Sao cô đoán được là nó?” Hệ thống hỏi một lần nữa.
Giang Tinh Chước dời ánh mắt khỏi đám ánh sáng, cho hay: “Trước khi nữ Thần Sáng Thế giết tới, tôi đã gi3t ch3t tất cả người chơi Chúa Tể phi pháp và bọn họ nhìn tôi đều cho rằng tôi là Thần. Song, trước đó đâu phải tôi chưa từng giết người chơi Chúa Tể, lúc ấy bọn họ chỉ cần liếc mắt là nhận ra tôi là con người. Chẳng lẽ do bọn họ mạnh yếu khác nhau sao? Tôi không thấy vậy. Cùng lúc đó, tôi nhận ra mình dùng được một chút sức mạnh từ tín ngưỡng mà không cần thông qua cậu. Dưới tình huống thông thường, sinh vật không cần phải sử dụng sức giúp đỡ bên ngoài mà dùng được sức mạnh của đức tin thì chỉ có Thần.”
“Tôi đã có thần hồn sơ cấp.” Ánh sáng bị thu vào tấm thẻ bài trong lòng bàn tay Giang Tinh Chước, cô kẹp nó ở đầu ngón tay, “Trước đây tôi đã hoài nghi hệ thống Chúa Tể là hệ thống tạo Thần, hiện tại xem ra tôi hoài nghi không sai, cậu đúng là hệ thống tạo ra Thần. Có được mấy người có khả năng chế tạo ra hệ thống này trong vũ trụ đâu? Và khi tôi còn là con người, nữ Thần Sáng Thế mới đã cố gắng giết tôi, đến khi phát hiện ra tôi còn sống, ả không ngần ngại tự h4 thân phận, bám vào tên thần nhỏ để tới xử tôi… Những dấu vết này, có lẽ tất cả đều mang một ý nghĩa nào đó.”
Giang Tinh Chước nhìn hệ thống, ánh mắt ấm áp lại chắc chắn: “Mặc dù tôi không rõ nguyên nhân, tôi mới là Thần Sáng Thế tiền nhiệm chận chức từ Thần Sáng Thế tiền nhiệm. Trên tay cậu có lẽ là thần cách Thần Sáng Để lại cho tôi rồi.”
Hệ thống: “Cô đúng là tự đề cao mình quá. Mặc dù chủ nhân thực sự thích cô nhưng cô cũng không phải là Người Giữ Lời Ước duy nhất trong vũ trụ. Nếu cô không thể vượt qua bài kiểm tra, thần cách sẽ không được đưa cho cô.”
“Có thể nói cho tôi biết vì sao Thần Sáng Thế lại đưa ra giao ước với nhân loại không?” Giang Tinh Chước tò mò hỏi.
Cô đã đoán đúng, “Giữ Lời Ước” không phải là thực sự bảo vệ một thỏa thuận nào mà để nhắc nhở một vị thần nào đấy làm theo giao hẹn, và đó chính là Thần Sáng Thế.
“Đó là chuyện đã lâu lắm rồi, ngoài trừ chủ nhân, không ai biết đầy đủ chi tiết cả.”
Nó đã lâu lắm rồi, hàng chục tỷ năm trước.
Vũ trụ đã sinh ra quy luật sinh tử, và các vị thần lâu đời nhất là Thần Của Cái Chết và Thần Sáng Thế ra đời. Thần Sáng Thế bắt đầu thực hiện nhiệm vụ sáng tạo của mình, vô số thế giới được sinh ra trong vũ trụ, vũ trụ hoang vắng bắt đầu có sức sống, và cũng nhờ vậy mà vũ trụ thêm phần mạnh mẽ.
Bên trong các thế giới lại có vô số sinh vật ra đời, con người là một tộc tương đối yếu ớt, chẳng đáng nhắc tới, không gây nhiều sự chú ý cho Thần Sáng Thế.
Một ngày nào đó, Thần thấy sinh linh với tuổi thọ ngắn ngủi và yếu ớt này lại mang tới năng lượng cao hơn sinh linh của chính Thần. Bàn tay yếu đuối của họ sáng tạo ra vũ khí đủ để gi3t ch3t sinh linh cấp bậc cao hơn, bộ não đầy tò mò của họ khiến họ không ngừng tiếp cận bản nguyên vũ trụ. Càng kỳ diệu hơn chính là đức tin của họ vào Thần lại nuôi dưỡng Thần, làm lực lượng từ thần hồn và thần cách càng mạnh mẽ và vững chắc hơn.
Một tộc yếu đuối vậy mà có sức mạnh phi phàm, ngay cả Thần mà cũng bị bọn họ ảnh hưởng. Thần Sáng Thế sinh ra lòng hiếu kỳ và Thần đã hạ xuống nhân gian.
Thần Sáng Thế hóa thành con người, sống trên nhân gian 200 năm, anh ta có được mấy người bạn thân thiết mà tộc thần như anh ta chẳng có nổi. Nhân loại là sinh linh có tình cảm phong phú nhất mà anh từng thấy. Bọn họ có khuyết điểm mà các tộc khác cũng có, song, ưu điểm của họ thì mấy tộc khác lại chưa chắc có được.
Ai có thể kế thừa hoàn hảo thần cách của ta khi ta ngã xuống và thực hiện đúng quyền của Thần Sáng Thế?
Một câu hỏi ám ảnh Thần Sáng Thế từ ngày Thần được sinh ra, đến cuối Thần đã có được đáp án. Anh ta muốn chọn người kế thừa trong nhân loại.