Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 147




Quỷ Vương trừng một đôi mắt to màu đỏ thẫm, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi chưa từng xuất hiện kể từ sau khi hắn trở thành Quỷ Vương, bao gồm luôn cả lúc người nọ hiện ra thì hắn cũng chưa từng hãi hùng như thế. Không phải bởi vì sinh vật thần bí đột nhiên xuất hiện này có thể dễ dàng làm cho hắn tan thành tro bụi mà là một loại run rẩy bắt nguồn từ linh hồn.



Song, Giang Tinh Chước nào có liếc mắt nhìn Quỷ Vương một cái, ánh mắt của cô rơi vào trên người quỷ nam kia – trên người Túc Kha.



Tựa như bắt được một rơm cứu mạng, gã ngay lập tức nói lớn: “Rút!”



Vì vậy vòng xoáy sương trắng cuộn lên, 10 thẻ phát sáng bay ra, từng thẻ bài lật lại, ánh sáng tan đi như chấm sao, để lộ các hình vẽ bí ẩn bên trong.



Dây Đỏ Dây Dưa (buộc nó vào cổ tay của mình và người khác, số phận của hai người sẽ được kết nối, cùng chết cùng sống); Phong Thư Chắc Chắn Được Đưa Đến (viết tên của người đó, dù cho người ấy có ở bất cứ đâu vẫn được đưa đến tay người đó là chắc, điều kiện trước tiên là người này còn sống); Dạ Dày Lỗ Đen (ăn nhiều như dạ dày dẫn đến lỗ đen, trên thực tế chỉ là chứa đồ ăn trong dạ dày, tiêu hóa từ từ, là một dạ dày cần thiết trong mưu sinh cực hạn); Lồng Tóm Lấy (bất cứ vật gì vào trong chiếc lồng này đừng hòng đi ra ngoài trong vòng 5 ngày.)



Kết cục ban đầu đã được đảo ngược, trước tiên Túc Kha dùng Lồng Tóm Lấy vây Quỷ Vương, trong vòng năm ngày này gã đi ra ngoài nuốt chửng một lượng lớn quỷ tướng.



Quỷ đạt được sức mạnh bằng cách nuốt chửng quỷ, nhưng đó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Coi như đánh bại được quỷ khác, chưa chắc gì đã nhét đối phương vào dạ dày của mình cho được, đến khi nhét vào rồi lại chắc gì đã tiêu hóa thành công, mà đã tiêu hóa thành công thì còn nỗi đau tiêu hóa phải chịu. Bởi lẽ nuốt chửng quỷ rồi, trên thân kẻ nuốt chửng sẽ mọc ra hoa văn của Lửa Nghiệp, hoa văn của nó phát triển trên linh hồn, mỗi giờ mỗi phút sẽ thiêu đốt cơ thể, không chết nhưng đau đớn tột cùng. Đây là hình phạt tự nhiên, bởi vì những điều như vậy rõ ràng là điều cấm kỵ, chạm vào điều cấm kỵ sẽ bị trừng phạt.



Dung tích dạ dày có hạn, chức năng tiêu hóa kém, sức nhẫn nại chẳng đủ, tất cả đều là những trở ngại cản trở một con quỷ trở nên mạnh mẽ hơn.



Linh hồn của Túc Kha vốn đã mạnh hơn những người khác, chức năng tiêu hóa và sức chịu đựng cũng ổn, thứ cản trở gã chỉ có dung tích dạ dày. Bây giờ có một Dạ Dày Lỗ Đen, thì đúng thật là ai bị gã chú ý tới ắt phải ở lại trong dạ dày của gã.



Trong lúc nhất thời đám quỷ trong Quỷ Thành sắp biến mất chẳng còn thấy tăm hơi, đám lệ quỷ ác quỷ đều đóng cửa không ra, sợ đến mức run lẩy bẩy, cầu nguyện Quỷ Vương mau xuất hiện, giải quyết gã.



Túc Kha nhanh chóng trưởng thành trong vòng vài ngày. Chờ đến khi Lồng Tóm Lấy hết thời hạn, Quỷ Vương đi ra khỏi đó, gã đã có sức đánh một trận với hắn. Gã xé một cánh tay của Quỷ Vương rồi há miệng ăn vào trong bụng, xé một chân cũng há miệng ăn vào trong bụng. Cuối cùng Quỷ Vương bị gã ăn từng ngụm từng ngụm bằng sạch.



Hoa văn Lửa Nghiệp mọc đầy toàn bộ cơ thể, lan rộng lên mặt, nhưng gã cứ như hoàn toàn không thể nhìn thấy những gì mình đang phải chịu đựng bây giờ. Gã đi đến cung điện sang trọng nhất trong Quỷ Thành, ngồi trên ngai vàng hoa lệ, vừa nhìn đã thấy là một người hoàn toàn khác so với 5 ngày trước. Gã cường tráng hơn, thêm thần ác độc, càng có cảm giác áp bức.



Tất cả những con quỷ trong Quỷ Thành đều sợ hãi cúi đầu, vái chào vị Quỷ Vương mới này.



Vẻn vẹn chỉ thu được một cơ hội rút thẻ mà gã đã thực hiện tâm nguyện ban đầu mình không có khả năng làm. Túc Kha nhìn đầu quỷ đen nghìn nghịt bên dưới đến xuất thần.



Lúc này, một cái bóng đột nhiên xuất hiện, Túc Kha lập tức đứng dậy nhìn qua. Chẳng phải là Giang Tinh Chước mà là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.




Mà người này có phản ứng vô cùng quái đản, xuất hiện rồi lại biến mất, chẳng lâu sau lại hiện ra lần nữa với thần sắc cổ quái.



...



“Người đàn ông kia là ai?” Lăng Phượng Thanh lập tức truy hỏi tới cùng. Cô có linh cảm rằng người đàn ông này có thể là chìa khóa cho bí ẩn to lớn ấy.



Thay vì vội vàng thỏa mãn cô, Túc Kha ngồi đối diện cô chống má nhìn cô, thoạt trông vừa chẳng đàng hoàng lại mất tập trung: “Cuộc sống của ngài cho tới nay đều đang nỗ lực vì quốc gia này sao?”



Đột nhiên bị chuyển chủ đề. Song, Lăng Phượng Thanh biết, gã đang cố ý nhữ mình, nếu không chiều theo gã một ít, chỉ e cô không chiếm được thứ mình muốn.



Cô không nhận thấy Tổng thư ký của mình đã căng thẳng hơn ngay. Anh ta thật sự không thể tưởng tượng được Quỷ Vương mới nhận chức lại là cậu ta! Đó là người yêu bí mật của Tổng thống vài năm trước đây, càng làm cho anh ta không ngờ tới hơn là người trẻ tuổi trông lương thiện khôn cùng mà khi chết đi lại thành quỷ, và trở thành Quỷ Vương. Cậu ta không phải là một người tốt! Xem ra năm đó đuổi cậu ta đi là chính xác, chắc chắn cậu ta có lòng dạ khó lường, bọn anh kịp thời đuổi cậu ta đi mới để cho Lăng Phượng Thanh không rơi vào cạm bẫy sói!



Lăng Phượng Thanh ôn hòa không mất uy nghiêm: “Không sai.”




“Ồ, nói cách khác, không có h4m muốn cá nhân?”



“Đất nước này chính là h4m muốn cá nhân của tôi.”



“Thật đúng là vĩ đại. Nói thẳng ra, cô đã bao giờ thích ai đó chưa? Loại tình yêu giữa nam giới và nữ giới.” Thoạt trông gã như đang cố tình tìm cớ, mang theo một chút ác ý chẳng thể giải thích được. Và ở nơi mà người khác không thể nhìn thấy, ngón tay của gã căng thẳng tới mức co quắp.



Không nhìn ra chút không vui nào vì bị xúc phạm, Lăng Phượng Thanh cho hay: “Quỷ Vương, tôi trả lời vấn đề này thì anh sẽ tiếp tục nói tiếp sao?”



Túc Kha gật đầu.



Lăng Phượng Thanh ngay lập tức mở miệng muốn cho hay, câu trả lời này rất dễ. Đến nay cô chưa từng lập gia đình, đời này cũng không có ý định kết hôn, bởi vì không có người đàn ông nào xứng đôi với cô, kết hôn với đàn ông luôn cảm thấy có lợi cho người ta, ngẫm lại là khó chịu. Ngược lại tình nhân từng có mấy người nhưng chỉ giới hạn trong mối quan hệ trên giường mà thôi, một khi người kia bày tỏ ý định muốn đi xa hơn, cô sẽ ngay lập tức kết thúc mối quan hệ. Cho nên cô không đụng vào tình yêu.



Tuy nhiên khi cô muốn trả lời, một cái bóng đột nhiên xẹt qua tâm trí của cô, một bóng người mơ hồ hiện ra làm trái tin cô xúc động đôi chút.




Tựa như rất lâu trước đây cô cũng có người yêu, đó là chuyện của 10 năm trước. Bởi vì tính đặc thù của cô khi đó mà không có bất kỳ hình ảnh chụp chung nào của cả hai bên, cô cũng không có ảnh chụp của cậu ấy thế nên có vẻ chẳng nhớ rõ người kia trông làm sao. Cô chỉ nhớ ở cùng một chỗ với cậu ta rất thoải mái, trong một lúc ngắn ngủi là áp lực có thể biến mất. Cô rất thích gặp mặt tiếp xúc với cậu ra trong một thời gian ngắn.



Cái này... là thích sao? Dù sao sau khi người này biến mất, sau lúc bận rộn, cô vẫn nghĩ về cậu ta, vẫn hỏi Tổng thư ký có tìm thấy cậu ta chưa, ở không như vậy mấy năm mới tìm tình nhân. Mà tình huống y như thế thì trừ cái đấy ra, chẳng còn phát sinh trên người mấy tình nhân khác nữa.



Sự do dự của cô khiến Túc Kha càng thêm căng thẳng, gã ra vẻ thoải mái: “Xem ra là có.”



Lăng Phượng Thanh cũng không cho rằng cái này có gì đáng xấu hổ, thản nhiên nhìn gã: “Có.”



“Là ai?”



Con mắt Lăng Phượng Thanh hai bình tĩnh mà giàu sức mạnh: “Quỷ Vương.”



“Nếu cô không trả lời tôi, tôi sẽ không nói.”



Rõ ràng là Quỷ Vương mà chơi xấu như một đứa trẻ. Lăng Phượng Thanh nhìn chằm chằm mặt gã, cái loại cảm giác quen thuộc hình như đã từng gặp ở nơi nào lại xuất hiện. Chẳng qua thân phận người chết trong đầu luôn không cách nào trùng khớp với khuôn mặt này.



Nếu một chút quá khứ có thể đổi được một sự thật, như vậy nói cũng không sao.



“Là ai chắc Quỷ Vương cũng không biết, cũng không cần phải nói tên của cậu ấy, huống hồ người đó đã chết.”



“Chết rồi?”



“Đúng vậy, đã chết sau khi bỏ rơi tôi.”



- -----oOo------