Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 135




- -------------



Edit + Beta: Basic Needs



………..



Bên trong tháp thần, Thần Của Cái Chết đứng phắt dậy.



Giang Tinh Chước cúi đầu, nhìn cây kiếm xuyên qua ngực mình. Cô từ từ quay đầu, nhìn về phía sau lưng mình và đối mặt với một đôi mắt màu xanh lá cây.



Tổng thống đầu tiên của thế giới mới này, người đàn ông sắp có tất cả mọi thứ, áo khoác quân đội trên người bị gió thổi phồng lên, vạt áo trôi nổi, tay cầm một thanh kiếm, xuất hiện trên bầu trời từ chỗ mặt đất, đâm xuyên qua cơ thể của Giang Tinh Chước.



Vụ ám sát đột ngột nhanh và mãnh liệt, không ai phản ứng kịp.



Những phía dưới hoảng sợ, không thể tin được một màn đang xảy ra trước mắt, tại sao... Tổng thống lại...



Bên trong tù, Dịch Trạch Khải và những người khác cũng trợn tròn hai mắt khó tin y thế.



“Cái gì?”



“Cái này...”



Hiển nhiên thanh kiếm này nào phải thanh kiếm bình thường, nó mang theo một loại lực lượng đặc biệt khiến Giang Tinh Chước không thể dùng tới hệ thống Chúa Tể trên người. Hơn nữa nó còn nuốt năng lượng của cô dữ dội khôn cùng làm cho sắc mặt cô dần dần tái nhợt.



Cô nhìn Codd, trông khá bình tĩnh: “Không thể không nói, làm tôi giật cả mình đấy.”



Codd nhìn cô với khuôn mặt lạnh băng: “Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ rằng thế giới này không cần Thần. Nếu không sau nhiều thế hệ, chế độ chủng tộc sẽ được sinh ra theo một cách khác. Ngài nhất định sẽ hiểu ý tôi.”



Từng giọt máu từ bầu trời rơi xuống đất, cuối cùng ai nấy mới phản ứng lại và quỳ xuống trong sợ hãi, đồng thời còn căm phẫn Codd đến cực điểm.



Nếu gã dám làm điều này với Chúa, đúng là đồ vô ơn, đáng chết ngàn lần!



“Mặc dù hành vi của anh khá phù hợp với thiết lập cho con người của anh nhưng lại có vẻ không được thông minh cho lắm. Bởi lẽ gười thông minh nên biết rằng chỉ cần Thần thực sự tồn tại, chế độ chủng tộc sẽ không được tái tạo trong bất kỳ tình hình nào.” Giang Tinh Chước nhìn vào thanh kiếm có thể cắt tất cả linh hồn của cô mà giọng điệu bình tĩnh đến mức dường như người đang gặp cảnh ngàn cân treo sợi tóc vào lúc này nào có phải là cô.



Trên thực tế, người gặp nguy hiểm thật sự chẳng phải cô.



Codd cúi đầu, thấy ngực mình bị thủng một lỗ lớn, máu tươi chảy ồ ạt ra ngoài và rơi thẳng xuống đất. Hóa ra máu nọ chẳng phải là máu của Giang Tinh Chước, mà là của gã.



Bề ngoài Giang Tinh Chước nhìn có vẻ đáng gờm là thế nhưng trên thực tế lại kỹ tính vô cùng, trên người cô lúc nào cũng có một tấm thẻ Bắn Ngược cấp UR. Hơn nữa bởi vì năng lượng càng ngày càng nhiều, mỗi ngày cô đều chia năng lượng ra một chút và bỏ vào cái thẻ này, làm cho nó không ngừng thăng cấp. Muốn giết cô không thể nào cứ nhẹ nhàng chẳng tốn sức như vậy.



Cho nên dù thanh kiếm này đi qua cơ thể của Giang Tinh Chước, nhưng trên thực tế nó lại đâm thủng cơ thể của Codd.



Thanh kiếm này nào có phải là loại thường, Codd cảm thấy sức mạnh của mình đang bị hút đi điên cuồng. Sắc mặt gã khó coi, phải rút ngay thanh kiếm đang cắm trên người Giang Tinh Chước.



Giang Tinh Chước thấy được máu của gã nhanh chóng ngừng lại, vết thương cũng khép lại mà nhìn bằng mắt thường là thấy rõ.



“Quả nhiên, anh không phải là Codd chân chính.” Giang Tinh Chước thoạt trông cũng thấy chẳng ngoài ý muốn. Thanh kiếm đó là thứ đặc biệt, con người bị thanh kiếm này chém sợ rằng linh hồn sẽ bị xé rách, tuyệt đối không phải là dạng tổn thương x4c thịt bình thường. Codd tự chữa lành chính mình mà không cần dùng tới thẻ của cô, có thể thấy gã không phải dạng tầm thường.



Chẳng qua rõ ràng trên người Codd tỏa ra mùi của con người. Thế nên chỉ có một khả năng.



“Cô phát hiện ra khi nào?” Codd nắm chuôi kiếm mà hỏi. Gã thực sự không phải là Codd, gã đến muộn hơn Giang Tinh Chước một bước, thay thế Codd thực sự, hoàn hảo đi vào thế giới.



Giang Tinh Chước: “Anh không chú ý quá mức tới thẻ bài. Con người nào mà không có duc v0ng với thẻ bài? Trừ phi con người này biết rõ mình không cần.”



Giang Tinh Chước nói xong, đôi mắt đong đưa, cười hỏi: “Là ai bảo anh đến chịu chết?”



Codd bất ngờ: “Làm sao cô lại nghĩ như vậy, có lẽ người chết là cô đấy?”



“Xem ra người kêu anh tới không có nói cho anh biết Thần Của Cái Chết là bạn trai của tôi, anh ấy sẽ chẳng bao giờ rời bỏ tôi một bước nữa. Anh đoán xem bây giờ anh ấy đang nhìn chằm chằm anh ở đâu đây.”



Hễ bất cứ ai biết một chút về vũ trụ và thế giới của thần này sẽ hiểu được Thần Của Cái Chết là một sự tồn tại khủng khiếp nhường nào. Sắc mặt Codd trở nên khó coi sắc ngay, rồi lại lập tức mỉm cười chế giễu. Gã lẩm bẩm: “Tôi biết.”



Gã ngẩng đầu lên, nới lỏng thanh kiếm trên tay. Cây kiếm rơi thẳng cắm xuống đất, mặt đất nứt một khe hở thật sâu: “Đã như vậy, tôi sẽ không đấu tranh vô nghĩa. Muốn chém muốn giết hay muốn róc thịt gì đó là tùy cô.”



“Codd!” Một giọng nữ mềm mại truyền đến. Theo lý thuyết, giọng nói của con người không thể truyền đến một nơi cao như vậy, rõ ràng là cô ấy đã sử dụng thẻ Loa. Ôn Lily cầm loa và hét lên với lo lắng: “Codd, anh điên rồi sao? Anh đang làm gì vậy?”



Codd đang bày ra bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, nay toàn thân gã hơi cứng đờ.



Giang Tinh Chước hạ mắt nhìn thoáng qua, cười bảo: “Bạn gái nhỏ của anh có biết thân phận của anh không?”



Codd cảnh giác nhìn Giang Tinh Chước: “Họ không biết gì về thân phận và hành vi của tôi. Cô đừng có mà giận chó đánh mèo, tất cả họ đều là những tín đồ sùng đạo của cô.”



“Ai bảo anh tới đây.”



“Thần Vực Sâu.” Codd không chần chừ.



Thanh kiếm này là thanh kiếm khát máu đầy tham tàng được Thần Vực Sâu đúc ra, dùng một đoạn xương thần của Thần, các vị thần bình thường sẽ bị nó gi3t ch3t. Giang Tinh Chước chỉ là một Á Thần có hệ thống Chúa Tể mà thôi, vốn hoàn toàn chẳng chống đỡ được thanh kiếm này. Chẳng qua gã không ngờ được cô đã có phòng bị từ sớm.



Giang Tinh Chước gật đầu: “Anh là con trai của Thần và nhân loại.”



Là một con người nhưng có một cơ thể siêu phàm và chút sức mạnh của Thần, âu chỉ có Á Thần, con lai giữa Thần và con người, mới có khả năng này.



Codd là Á Thần.



Ôn Lily còn đang mắng, giống như muốn đánh thức người đàn ông điên dại đó. Giọng điệu cô bé gấp gáp không dằn được như ước gì có thể đè gã xuống đất để dập đầu cầu xin Giang Tinh Chước tha thứ.



Codd cúi đầu, trong đôi mắt hiện lên một chút bất lực và dịu dàng, trái tim sâu sắc cảm nhận được một ít bi ai.



Chẳng biết những con người thật tội nghiệp này vẫy vùng hồi lâu mới nhận ra mình chỉ là một con kiến hôi bị đùa giỡn trong lòng bàn tay, cái gọi là Thần yêu người trần là một lời nói dối, sẽ chịu một cú sốc tới mức nào đây.



Nhưng con người đầy buồn đau là thế kiểu gì cũng tưởng tượng rằng Thần sẽ giúp họ. Thế mà họ nào biết Thần cũng có thất tình lục dục, yêu hận tình cừu. Chẳng qua họ chỉ là sinh vật thuộc chủng tộc khác biệt với nhân loại thôi.



“Oan có đầu nợ có chủ, tôi sẽ không giết anh, anh có thể đi rồi.” Gã chợt nghe Giang Tinh Chước nói như vậy.




Gã ngẩng đầu lên: “Cô muốn thả tôi đi?”



“Nếu anh không muốn đi thì ở lại cũng được.” Giang Tinh Chước nghĩ thầm thế giới này vừa mới bắt đầu phát triển, nhà lãnh đạo đầu tiên lại bị Thần của bọn họ gi3t ch3t đúng là xui xẻo, phủ bóng đen lên sự giải phóng này. Cô không thích lắm, rõ ràng chuyện này có thể hoàn mỹ, cớ gì lại muốn để lại tì vết đây?



Cho nên nếu Codd không muốn ở lại, cô sẽ làm ra một con rối trông giống như Codd.



Codd nhìn ra suy nghĩ của Giang Tinh Chước mà đôi mắt trợn to, cảm thấy không thể tin được. Gã cho rằng Giang Tinh Chước sẽ giống như những người chơi Chúa Tể khác, làm tất cả mọi thứ chỉ để có được năng lượng mà thôi. Còn toàn bộ con người chỉ là công cụ của họ, là cục pin bị ép liên tục.



Nhưng Giang Tinh Chước lại suy nghĩ cho thế giới, còn chấp nhận để lại gã, một tai họa tiềm ẩn. Chẳng lẽ cô không sợ gã tìm cách loại bỏ niềm tin tôn giáo sau khi cô rời đi, biến tất cả những nỗ lực của cô thành thứ vô ích?



“Tôi thấy anh chẳng có bao nhiêu tôn kính với Thần Vực Sâu và Thần giới, thậm chí còn cảm thấy bất mãn. Chi bằng đổi chủ nhân khác, làm việc cho tôi đi.” Giang Tinh Chước khẽ đưa tay, thanh kiếm dưới lòng đất bay lên ngay, rơi vào trong tay cô.



“Cô... lá gan cô thật lớn, cô có biết mình thật sự đã gây thù với ai không?”



Codd nghĩ rằng Giang Tinh Chước không biết, nhưng nào ngờ cô lại nhẹ nhàng nói một cái tên làm cho đồng tử của gã thay đổi, nhìn cô với một cái nhìn khó tin hơn.



Nếu đã biết, cô không có một chút sợ hãi? Giờ khắc này, Giang Tinh Chước trong mắt gã chẳng còn là một người chơi Chúa Tể bình thường nữa. Trong mắt cô phảng phất ẩn giấu cái gì đó sâu không lường được, độ cong khóe miệng ẩn chứa một loại ý vị đặc thù nào đó. Rõ ràng cô là con người nhưng lại giống Thần hơn cả Thần.



Chẳng biết vì đâu mà một ý tưởng kỳ lạ xuất hiện trong đầu Codd: Thần nên có dáng vẻ như Giang Tinh Chước.



“Nếu cô là Chân Thần thì đã tốt.” Gã thở dài.



Giang Tinh Chước: “Tại sao tôi lại không thể?”



Codd giật mình.



“Theo như tôi biết, cái vị hiện tại vốn là một người vô danh. Bởi vì chiếm được thần cách mới trở thành Thần trên cao tột cùng. Đã như vậy vì sao cô ta có thể còn tôi thì không?” Giọng nói đó vẫn còn nhẹ nhàng, thoạt nghe chẳng hung hăng, cũng giống như khuôn mặt mềm mại như nước của cô.



Nhưng khi bạn nhìn kỹ, bạn sẽ thấy chẳng qua đó chỉ ảo ảnh mà thôi.



Codd trở về mặt đất từ trên trời.



Chưa kịp chờ mọi người hợp sức tấn công Codd, giọng nói của Giang Tinh Chước đã truyền vào tai tất cả: “Thần giả chết rồi cũng không hối cải, điều khiển tín đồ sùng đạo của ta. Bây giờ anh ta đã tỉnh táo lại, anh ta không sai, đừng trách tội.”



Hóa ra là như vậy, Codd đã bị tên thần giả đáng ghét đó điều khiển! Chúa đã nói như vậy, lửa giận của họ hiển nhiên đã dập tắt. Tín đồ nơi nào mà không nghe theo Chúa và làm trái với những gì Chúa nghĩ?



Xung quanh vang lên mảng âm thanh rộng lớn cảm ơn lòng nhân từ của Chúa. Trong đám đông, Codd ngẩng đầu lên nhìn Giang Tinh Chước. Ánh sáng thần thánh bao phủ quanh người cô vừa thánh khiết chói lòa mà lại chẳng bỏng mắt, song, con người khó nhìn thẳng, bởi vì nỗi sợ hãi từ linh hồn làm cho họ không kìm được mà cúi đầu.



Trong tai của Codd là nhịp tim đập lớn của chính mình.



Ý cô vừa rồi chẳng lẽ là...



Gã từng thấy rất nhiều vị thần, bọn người đó giống như Thần Vực Sâu, đầy trụy lạc chẳng bị trói vuộc, để mắt tới con người nào là quyến rũ hoặc thậm chí là ép buộc. Nhóm Thần không có đạo đức, cũng chẳng xem con người là sinh mạng đặc thù gì cả, hiển nhiên không chịu trách nhiệm cho những người phụ nữ đã sinh ra con cái cho Thần.



Nhiều phụ nữ không thể chịu đựng được nỗi đau của việc thai nghén con cái của Thần, cuối cùng chết đi. Codd thì may mắn hơn, mẹ đã sinh ra gã thành công và sống sót. Càng may mắn hơn khi mẹ yêu gã vô bờ.




Thời thơ ấu là thời gian hạnh phúc nhất của Codd, không biết thân phận của mình, không lo không nghĩ sống chung với mẹ, ban sớm thức dậy là thảo nguyên bạt ngàn, là cừu trắng đáng yêu, là những ngọn núi tuyết xa xôi uốn khúc xuống một dòng suối trong vắt, là bầy cá sinh động bên trong, cầm một cái giỏ tre là đã bắt được rất nhiều.



Nếu như có thể, không cần phải lớn lên sẽ tốt biết bao.



Thần Vực Sâu có rất nhiều con riêng, ngoài việc sinh con với con người còn có các chủng tộc khác, nhưng chẳng có gì bất ngờ khi Á Thần sinh ra từ nhân loại lại yếu nhất. Về bản chất họ chính là con người, chỉ có được máu thịt con người và và tuổi thọ tương đối hơn người.



Cho nên sau khi được đưa trở lại vực sâu, gã tránh không thoát chuyện bị bắt nạt hệt như những đứa con Á Thần từ người mẹ nhân loại khác. Cũng may những người còn lại thông minh nên đã nhanh chóng thoát đi. Song, trong mắt người cha, bọn họ chẳng qua là người vô hình, xưa nay không được chú ý.



Lần này đột nhiên được chỉ đích danh để giao nhiệm vụ đã khiến gã thấy ngoài ý muốn, thì ra để cho gã tới tìm cái chết. Nếu ám sát thành công, gã sẽ bị Thần Của Cái Chết gi3t ch3t; còn ám sát thất bại thì bị Giang Tinh Chước gi3t ch3t. Tóm lại có thành công hay không, đối với gã mà nói toàn là một con đường chết.



Những vị thần mà gã đã nhìn thấy thật xấu xí, trụy lạc, vênh vang, tuyệt không phải là bộ dáng như con người hằng tưởng.



Giang Tinh Chước thì khác, mặc dù bản chất là con người nhưng cô vừa nhân từ lại lạnh lùng, khoan dung xen lẫn uy nghiêm, càng gần hơn với hình dạng của Thần mà họ mong đợi.



Nếu cô để tay sai của kẻ thù sống sót, không những mạnh mẽ mà còn đầy quyến rũ là thế, tại sao cô lại không thể là vị Thần đó chứ?



Á Thần nghĩ tới thì từ từ cúi đầu xuống.



Trái tim gã bốc lên ngọn lửa nóng, khóe miệng nhếch lên. Gã thích những điều thú vị nhưng chưa từng cảm thấy nhiệt huyết sôi sục như ngày hôm nay, cảm thấy như thể mình đang đánh một canh bạc lớn; hệt đám bề tôi xếp hàng thuở xa xưa tin rằng vị ứng cử viên mà mình đi theo chắc chắn sẽ lên ngôi vua, đồng thời gã sẽ cống hiến lòng trung thành và hết thảy mọi thứ của mình cho nó.



Như vậy tôi sẽ lẳng lặng chờ Ngài khải hoàn.



Dường như Giang Tinh Chước nghe thấy tiếng lòng của gã, nụ cười cô càng lộ rõ, và cô biến mất tại chỗ.



Thần giả đã bị giết, Chân Thần biến mất, thế giới trở lại bình thường, tâm trạng của mọi người không thể lắng xuống trong một lúc lâu. Song, lễ Quốc khánh vẫn phải tiếp tục, một ngày đặc biệt như vậy đúng là chẳng còn gì phù hợp hơn.



Codd trở lại cổng thành phố, Ôn Lily lao đến như một quả đạn pháo và ôm lấy gã. Những người khác nhao nhao quay đầu đi chỗ khác, làm ra bộ dạng họ chẳng thấy cái gì cả.



“Sao thế? Dọa cho sợ?” Codd cười.



“Bị hù sợ chết đi được đấy? Còn tưởng anh điên rồi.” Ôn Lily thốt ra bằng giọng nói rầu rĩ chỗ eo gã.



Codd sờ đầu cô bé mà rằng: “Đúng vậy, may là Chúa rất nhân từ nên tha thứ cho anh.”



Sau buổi lễ thành lập đất nước, Tổng thống Codd tự trách mình bị Thần giả kiểm soát và xúc phạm Chúa. Dù Chúa đã tha thứ cho ngài nhưng ngài lại chẳng thể tha thứ cho chính mình, vì vậy ngài quyết định đóng cửa tự suy ngẫm 3 tháng, và trong 3 tháng này đã tự mình thiết kế nhà thờ cho Thần của họ vân vân. Chuyện nhà nước tạm thời giao cho Phó Tổng thống và mấy người khác quản lý.



Thể hiện đầy đủ sự tôn trọng của mình đối với Giang Tinh Chước, thực hiện bước đầu tiên để củng cố tín ngưỡng của Giang Tinh Chước, đồng thời mỗi ngày về sau, gã cố gắng để tăng cường phần tín ngưỡng này.



Dù sao gã cũng đang tiến hành một trận đánh cược có thể gây chấn động toàn vũ trụ.



...



Giang Tinh Chước trở lại trong tháp thần, Thần Của Cái Chết xông lên kiểm tra một phen.



“Không có việc gì đâu.”




Thần Của Cái Chết mềm nhũn ngã xuống đất, nằm ngang trước chân Giang Tinh Chước mà nói ồm ồm: “Làm anh sợ muốn chết.”



Giang Tinh Chước giẫm lên thắt lưng anh mà cười: “Thần Của Cái Chết bị hù muốn chết trông quá lố bịch một chút rồi. Cho em mượn quân đội của anh dùng đi.”



Thần Của Cái Chết bật lên và vui mừng quá đỗi: “Thật sao? Em cần đội quân của anh?”



“Ừ.”



Ngoài những Tử Thần đó, dưới bàn tay của Thần Của Cái Chết còn có đội quân vong linh khủng khiếp.



Hầu hết các chủng tộc sau khi chết sẽ biến mất ngay, trở thành chất dinh dưỡng của vũ trụ, một số ít linh hồn đặc biệt sẽ đi đến Minh giới, có được cơ hội đầu thai. Nhưng nếu linh hồn đặc biệt này không muốn đi tới Minh Giới vì oán khí quá mãnh liện, không muốn đầu thai, thậm chí còn phá phách ầm ĩ, chúng sẽ bị Tử Thần đưa đến Chốn Tịch Liêu, trở thành đại quân vong linh của Thần Của Cái Chết.



Do những đội quân vong linh lớn này có oán khí mãnh liệt, rồi lại ở cùng một chỗ với Thần Của Cái Chết mỗi ngày, chúng có sức gây sát thương rất mạnh. Hơn nữa chúng chỉ bị Thần Của Cái Chết điều khiển, một khi chúng xuất cảnh, ngay cả Thần cũng muốn nhượng bộ lui đi.



Thần Của Cái Chết cho rằng mình chỉ là một người đàn ông ăn bám không có tác dụng cho công việc của bạn gái, ngờ đâu lại có ích, đúng là cầu còn không được. Cô muốn bao nhiêu là cho cô bấy nhiêu.



Thần Của Cái Chết phấn khởi khôn cùng đi về Chốn Tịch Liêu chọn binh lính.



Giang Tinh Chước thì ngồi xuống sô-pha nghỉ ngơi, đôi mắt hơi nheo lại. Codd nói rằng cô sẽ bị người ta chú ý bởi vì cô đã phá hủy trò chơi của Thần, phải bị trừng phạt. Nói cách khác, chuyện cô giết người chơi Chúa Tể đã được phơi bày.



Cô đã biết từ sớm rằng sự tình chẳng lừa được lâu, bị phơi bày cũng là chuyện là sớm hay muộn. Chẳng qua cô không ngờ nó bị vạch trần nhanh như thế, cũng may trước giờ cô luôn cẩn thận, nếu không đã bị Codd ám sát thành công.



Bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, chuyện bị bóc trần nhanh thế có khả năng liên quan đến bạn trai của cô. Trước đây thiếu chút nữa anh đã chết rồi lại đột nhiên sống dậy, lại đi cướp quần áo của người ta (bây giờ không cần phải cướp nữa). Nếu thế giới của cô bị phá hủy thực sự là vì sự tồn tại của Người Giữ Lời Ước như cô, như vậy dẫu lúc trước người đó không biết nhưng điều tra một chút là sẽ tìm thấy mối quan hệ của cô với Thần Của Cái Chết. Nhờ đó thông qua sự thay đổi của Thần Của Cái Chết mà biết được chuyện cô vẫn còn sống.



Biết cô vẫn còn sống hiển nhiên lại hành động – nếu như sự tồn tại của cô đe dọa cô ả. Nhưng bởi vì Thần Của Cái Chết ở ngay bên cạnh cô, luôn luôn nhìn chằm chằm, cho nên đối phương nào có dám giống trống khua chiêng để không chọc giận Thần Của Cái Chết, rước lấy rắc rối lớn.



Thấy được thế, chuyện bị phơi bày chẳng có vấn đề gì. Dẫu cho nữ Thần Sáng Thế kế thừa thần cách của Thần Sáng Thế, có sức mạnh để đối đầu với Thần Của Cái Chết, nhưng cô ả lại không muốn cứng rắn đối chọi với Thần Của Cái Chết.



Rất tốt, chỉ cần không phải gặp chính diện, kế đó cô có thể tiếp tục phát triển, sớm hay muộn gì cô cũng sẽ tự mình đâm kẻ thù hủy diệt nhà của cô và từng giết cô một lần.



...



Chốn Tịch Liêu.



Một vũ trụ nhỏ riêng biệt trong vũ trụ lớn vô cùng này, không có ngôi sao cũng chẳng có hành tinh, chỉ có bóng tối vô tận và từng cơn gió lạnh lẽo.



Tử Thần phiêu đãng trong không gian ấy, đại quân vong linh gào thét không ngừng.



Nhưng tại thời điểm này, trong không gian lại có chỗ thay đổi.



Trên mấy cái máy dệt, đám Tử Thần mặt ủ màu chau dệt vải, thậm chí còn có Tử Thần đuổi theo con heo đang chạy, náo nhiệt khôn cùng.



Đại quân vong linh hiếm khi yên tĩnh và nhìn chằm chằm nhóm Tử Thần.



[Họ đang làm gì vậy?] Vong linh phát ra âm thanh âm u.



[Nhóm Tử Thần điên rồi.]



[Tôi nghe nói đó là mệnh lệnh của chủ nhân.]



[Chủ nhân bị điên rồi.]



Sau đó, Thần Của Cái Chết, người được cho là bị điên, đã trở lại, mang đi một quân đoàn.



Giang Tinh Chước đã gửi một đội quân vong linh đến thế giới đã trở thành nhà máy điện của cô, canh giữ bên ngoài hành tinh để tránh bị người khác bưng hang ổ đi. Đội quân vong linh thuộc về Thần Của Cái Chết, Thần nào muốn giở trò thì tới tính toán xem mình chịu được mấy cái hơi thở của Thần Của Cái Chết.



...



Miền Bất Tử.



Trong Tháp Du Hí, lại có một người chơi bị xử lý, đám con bạc không rõ chân tướng chỉ có thể la lên tiếng thắng tiền hay thua tiền.



Bên trong tầng cao nhất, nữ Thần Sáng Thế hơi nheo mắt lại.



Một lát sau như thể ý thức được điều gì đó, Thần Vực Sâu phát ra giọng nói: “Hừ, rác rưởi vô dụng, ngay cả một con người cũng không đối phó được.”



Một nữ thần khác mỉm cười đôi câu, bảo: “Ân cần hiến tặng nhanh như vậy, kết quả lại như thế.”



“Đây có phải là con người bình thường đâu. Nếu không do là Chủ Thần, chúng ta sao mà phát hiện ra cô ta đang phá hoại trò chơi của chúng ta chứ. Anh kêu đứa con trai loài người của mình đi sang muốn trừng phạt cô ta đúng là đánh giá quá cao huyết mạch của anh rồi.”



“Đầu óc Thần Trại Tàn Ác không được tốt lắm.”



Vị Thần này mở ra bản đồ bắn pháo, thế là Thần Trại Tàn Ác ở hiện trường tức giận, song phương cãi nhau ầm ã mãi cho đến khi nữ Thần Sáng Thế giơ tay lên, tất cả bắt đầu tĩnh lặng lại.



“Đó là một con người ưu tú. Nếu cô ta có thể vượt qua thử thách của ta, ta sẽ để cho cô ta đi tới bên cạnh mình và trở thành người hầu của Thần.” Nữ Thần Sáng Thế cho hay. Cô ta kêu một tên tay sai tới và nói một vài từ: “Lần này, mi đi đi.”



Đám thần khác nhao nhao ca ngợi lòng tốt của cô ả.



Mà tên cấp dưới nọ thì lặng lẽ đến rồi lại lặng lẽ rời đi.



...



Sắp xếp xong xuôi hết thảy, Giang Tinh Chước mở bảng điều khiển để chọn thế giới mới.



Thế giới có chế độc chủng tộc của Ôn Thăng đã trao cho Giang Miên và Codd, chỉ cần nhân danh cô để đi theo con đường cô dã dẫn ra bên đây là về cơ bản sẽ đi đến cùng một kết thúc. Bởi lẽ hiển nhiên mỗi cái thế giới đều có những người đấu tranh, chờ đợi bình minh đến.



Còn cô sẽ tiếp tục công việc của mình, nữ Thần Sáng Thế cho cô thời gian, cô phải nắm bắt thời gian để có đôi cánh đầy đủ.



- -------------------