Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 124




- ------



Edit + Beta: Basic Needs



………..



Khói khổng lồ tạo thành một đám mây nấm bốc lên trời cao.



Dịch Trạch Khải thông qua vệ tinh giám sát nhìn chằm chằm vào cảnh tượng ở Bộ số 9, có thể tưởng bên dưới khói bụi khổng lồ là hình ảnh đá cũng bị nổ nát bấy, đám kiến trốn ra bên ngoài cũng bị dòng lũ che mất.



Chết rồi? Chắc chắn đã chết?



Trái tim hắn bồn chồn, nắm đấm siết chặt, lần đầu tiên sinh ra cảm giác hy vọng số phận chiếu cố mình.



“Không tốt! Thưa ngài! Thưa ngài!” Tổng thư ký hoảng sợ chạy vào, “Thiên Tử... Thiên Tử... nó…”



Sắc mặt Dịch Trạch Khải sa sầm.



Hệ thống Thiên Tử sụp đổ, sự giám sát của Chính phủ Đế Quốc đối với thế giới đã biến mất.



Nếu như chỉ phá hủy máy chủ, ít nhất bọn hắn vẫn còn có cơ hội cứu vãn, nhưng thứ bị phá chính là hệ thống. Do họ thiếu đoạn mã cốt lõi nên chẳng sao chép Thiên Tử được; ngay cả khi tái tạo một AI mới gần giống với Thiên Tử thì nó vẫn không đồng bộ với chip trong não người dân toàn quốc. Trong tình hình hiện nay, muốn phẫu thuật toàn dân để thay chip mới là điều không thực tế.



Không, cũng không phải là không thể, chỉ cần nhóm người muốn gây rối chết hết; không có thủ lĩnh, đám loài cấp thấp bình thường chỉ là một đàn cừu không có móng vuốt lẫn răng nanh mà thôi.



Cho nên đám người Codd đã bị tên lửa xuyên lục địa nổ chết rồi?



...



Ida và những người khác đã lao ra khỏi rừng Thiên Nga Đen, lợi dụng thẻ trên tay thuận lợi đi ra khu vực bên ngoài ngọn núi lớn, quân đội Đế Quốc cũng bị đánh cho liên tục bại lui.



Tuy nhiên khoảng cách này đã làm họ dùng cạn kiệt thời hạn và số lần dùng thẻ, thế nên quân đội Chính phủ Đế Quốc một lần nữa chiếm ưu thế. Họ chỉ có thể dựa vào địa hình núi rừng và súng trên tay để đối đầu với quân đội Chính phủ.



Nhưng chẳng bao lâu họ đã thấy hơi kiệt sức. Chính phủ Đế Quốc có Thiên Tử, nơi mọi người ẩn náu sẽ được xác định rõ ràng, ngay cả cuộc trò chuyện giữa họ cũng bị nghe rõ rành được. Đó là chưa kể không biết lúc nào vũ khí không người lái mini sẽ lặng lẽ rơi trên đầu, bắn đầu của họ nở hoa.



“Đáng ghét, Codd đang làm gì vậy? Có phải thất bại rồi không?”



“Sợ không phải hoàn toàn chả làm gì máy chủ được mà cầm thẻ bài chạy trốn!”



“...”



Một nhóm người vừa đánh nhau vừa há miệng chửi um, lòng họ như lửa đốt, cảm thấy mình sắp chết ở đây.



Ida quát lớn người bên mình một tiếng để bọn họ tĩnh tâm hết lại. Cô dựa lưng vào thân cây, dứt khoát hạ gục một máy bay không người lái làm nó rơi xuống và cau mày.



Cô cũng lo rằng hành động của Codd thất bại hoặc cậu ta bỏ chạy. Codd đã hứa hẹn giải quyết Thiên Tử xong thì sẽ đưa cô tấm thẻ Quan Tài Linh Hồn đó. Nếu cậu ta dám lừa dối cô, tốt nhất cậu ta nên cầu nguyện cô sẽ chết ở đây, nếu không cô không bao giờ để yên đâu!



Quân đội dưới chân núi bao vây toàn bộ ngọn núi. Dịch Doãn đang ở trong đó, y nhìn vào máy tính bảng trên tay, trên đó hiển thị rõ ràng vị trí của tất cả mọi người, máy bay không người lái đã giải quyết chẳng ít tên và chiến thắng đã gần kề trước mắt.



Đáng tiếc là tên Codd đó đã chạy đi, bằng không y nhất định bắt sống gã, tự mình rút từng cái móng tay của gã.



Đang nghĩ như vậy, đột nhiên toàn bộ chấm đỏ định vị trên máy tính bảng biến mất.



“Cái này... Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hỏng rồi?” Dịch Doãn cho rằng máy tính bảng bị hỏng bèn đổi sang một cái khác, ấy vậy mà cái kia cũng hệt thế.



Đầu tiên y bối rối, kế đó nghĩ đến giọng mà y nghe lén được, Codd đã đi giải quyết hệ thống Thiên Tử...



Trán y bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, không thể nào? Y ngay lập tức liên lạc với anh trai của mình, “Anh hai, hệ thống...”



Dịch Trạch Khải hiếm khi lặng thinh, kế đó nói cho y đáp án.



Mà đám người trên núi cũng nhanh chóng phát hiện ra máy bay không người lái từng tìm ra bọn họ rất chính xác đã bắt đầu rơi vào trạng thái ruồi không đầu.



“Chẵng lẽ Codd… thành công?” Giọng nói càng không thể tin được vang lên.



...



Ôn Lily trừng mắt nhìn mình đột nhiên xuất hiện ở một không gian khác từ chỗ Ban số 9, đầu cô bé trống rỗng vài giây mới lấy lại tinh thần. Nghĩ rõ ràng chuyện gì đã diễn ra, cô bé chợt quay đầu giận dữ nhìn Codd: “Cái tên khốn kiếp này, anh dám!



“Bình tĩnh, uống một ly nước hạ lửa đi.” Codd đưa qua một ly nước nấu sôi để nguội.



Lúc đầu Ôn Lily muốn đẩy ra, kết quả phát hiện cổ họng của mình thực sự khô đến mức gần như bốc cháy, chẳng qua lúc trước gấp rút quá nên cô bé nào có hay. Thế là cô bé vừa trừng gã vừa uống nước.



Codd không cho cô bé tục mắng mà cười tủm tỉm giải thích: “Do tôi tin chắc rằng em tin tôi nên tôi mới đưa ra sự lựa chọn thế này. Em xem đi, quả thật em không phụ lòng tin tưởng của tôi.”



“Tôi nhổ cho! Dù sao hồi nãy tôi mà hơi chần chừ là chết luôn ở đó cũng nên.” Ôn Lily dời ánh mắt, xấu hổ nói.



“Vậy tôi xin lỗi em, làm thế nào em mới tha thứ cho tôi đây?” Codd ngồi xổm xuống đối mặt với cô bé giống như anh trai hàng xóm dịu dàng đối xử với em gái nhà bên.




“Ai mà thèm lời xin lỗi của anh. Anh đang làm gì vậy? Đừng nói với tôi rằng anh không biết tôi chả phải là đứa con nít thật đấy.” Ôn Lily ngẩng đầu lên và quay đầu, chóp mũi nhỏ nhắn đổ mồ hôi một lần nữa, hai gò má trắng nõn lại ửng lên màu hồng phấn.



“Vậy thì phần nhận lỗi này tạm thời giữ lại, chờ đến khi em muốn thì cứ nói muốn gì với tôi.” Codd đứng lên, nhìn về phía cấp dưới của mình.



Bọn họ đi tới một phòng trà yên tĩnh, phòng trà đóng cửa, chẳng bao lâu bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập và cánh cửa đột nhiên được kéo ra. Đám người Antan giật mình, cảnh giác lấy thẻ. Thế mà họ đã thấy Codd xua tay, để cho họ yên tâm chớ vội.



Bên xuất hiện là mấy người từ khu Da Trắng mặc âu phục giày da, nhìn ăn mặc có thể thấy chắc chắn là chủng tộc cao cấp.



“Boss!” Thì ra bọn họ cũng là người của Codd. Sau khi hô xong họ vội vàng móc túi ra lấy giấy và bút, hai thứ này vẫn là công cụ được bọn họ dùng để tránh né Thiên Tử theo dõi cuộc giao tiếp.



Codd cho hay: “Về sau không cần phải như vậy nữa, cứ dũng cảm nói chuyện đi. Hệ thống Thiên Tử đã bị phá hủy thành công, tất cả đều nhờ các cậu ở đây, vất vả rồi.”



Những người này ngớ cả người, họ không dám tin bèn xác nhận một lần nữa.



Codd kiên nhẫn gật đầu.



Đôi mắt của họ ứa ra dòng lệ, kích động chẳng thôi. Vào lúc này đám người Antan cuối cùng cũng nhận ra họ đã thành công trong việc gì. Phá hủy hệ thống Thiên Tử, đó là một kỳ công tuyệt vời đủ để được ghi lại trong lịch sử, và cũng là mục tiêu mà họ hằng nghĩ cả đời này chẳng thể đạt nổi.



Thế là bọn họ cũng ôm đầu khóc rống lên theo.



Ôn Lily nhìn họ mà bặt thinh, nhưng cảm xúc có thể lây nhiễm, chẳng bao lâu hốc mắt của cô bé cũng hơi ẩm ướt.



Chỉ cách đây không lâu, khi hầu hết mọi người trải qua một cuộc sống chết lặng ngày này qua ngày khác, một nhóm người đã lặng lẽ thay đổi thế giới này. Đồng thời không lâu kế tiếp, một cơn sóng thần kinh thiên sẽ quét qua toàn bộ thế giới, cuốn tất cả mọi người vào cơn thủy triều đó.



Codd để cho bọn họ tùy ý ph4t tiết tâm tình của mình một chút. Đến khi thấy cũng đủ rồi, gã lên tiếng: “Thưa các quý ông quý cô, kiềm chế cảm xúc một tí, chúng ta còn có việc rất quan trọng để làm.”



Đã gần như trút hết nỗi lòng, họ nhanh chóng thu lại cảm xúc và nhìn sang Codd, bày rõ ý tứ gã muốn họ làm gì thì họ sẽ làm nấy. Trên thực tế đúng là thế thật.



Ôn Lily nhìn chằm chằm vào người này nghĩ thầm dù anh ta là tên điên thật đấy nhưng lại là loại người như thế nào? Người theo chủ nghĩa lý tưởng cực đoan? Dù có thế nào, anh ta tuyệt đối là một bậc thầy đùa bỡn lòng người. Ngay cả người như cô bé mà còn sinh ra tự tin tưởng với anh ta trong thời gian ngắn như vậy. Cô bé cứ một mực suy nghĩ làm sao mình lại tin anh ta nhanh thế và cuối cùng đã hiểu.



Bởi vì anh ta đã sử dụng thẻ đó để tạo dấu ấn trong đầu cô rằng anh ta sẽ không bao giờ phản bội, kế đó càng về sau, dùng ngôn ngữ cũng như giai điệu liên tục hình thành gợi ý, làm khắc sâu thêm ấn tượng anh ta không phản bội cô, là người đáng tin cậy.



Trước đó, anh ta đã nhìn thấu cô bé. Đối mặt với nhiều cuộc tra tấn của Chính phủ Đế Quốc mà chẳng chìa ra một tí thông tin nào, để không cho thẻ đánh bạc trong tay những anh chị em của cô bé mất đi giá trị. Cho nên anh ta biết cô bé là một người sẽ không dễ dàng phản bội người khác.



Thế là anh ta đưa cô bé đi cùng với thẻ triệu hồi, anh ta chẳng mang tâm lý cầu may chút nào bởi vì anh ta chắc chắn, hoàn toàn tự tin rằng mọi thứ sẽ xảy ra y như kế hoạch của mình.



Bởi vậy sau khi cô bé có suy nghĩ rằng anh ta sẽ không phản bội mình, hiển nhiên cô bé cũng không phản bội anh ta, thế là anh ta sẽ được thẻ triệu hoán mang đi là chắc. Không thể không nói rằng dạng người thế này rất hiếm thấy, cũng có một sức hấp dẫn về nhân cách mạnh mẽ. Khó trách người của anh ta một mực tin tưởng anh ta tới mức mù quáng.




Chẳng qua cô bé rất sợ dạng người thế này, cái dạng giống Dịch Trạch Khải khôn cùng; nói một câu lơ đãng đã ẩn giấu lòng suy tính nào đó, là một cạm bẫy đáng sợ.



Nghĩ đến chuyện này, cô bé lại không khỏi tò mò, loại người này sẽ bị người khác tính toán sao?



...



Giang Tinh Chước tựa vào cửa phòng bếp nhìn dáng vẻ Thần Của Cái Chết mặc tạp dề nấu cơm, đôi mắt đen ẩn chứa ý cười. Thỉnh thoảng cô quay đầu liếc mắt nhìn Con Mắt Biết Tuốt, nụ cười trên mặt sẽ lại biến hóa chẳng mà dò được. Trong mắt cô sẽ có thêm một chút sắc thái nói không nên lời, đường cong trên khóe miệng sẽ có thêm một loại ý vị khó diễn tả.



Có lẽ chính bản thân Giang Tinh Chước cũng không phát hiện loại biến hóa này.



Giang Miên lại quét sạch tháp thần một lần nữa, nhà bếp đã trở thành địa bàn của Thần Của Cái Chết, cô nàng chẳng dám đi vào bằng không anh ta sẽ thở dài với cô, để linh hồn cô nàng đi bán muối.



Vì Cho nên cô nàng chỉ có thể bĩu môi đi sang: “Chủ nhân, ngài có chuyện cần em làm sao?”



Giang Tinh Chước nhìn cô nàng: “Ừm...” Thật sự không có nhưng cô không thể cứ nói như vậy, con rối cũng có ý chí của con rối, không muốn trở thành cá muối.



“Vậy thì ngươi cứ tới thế giới khác của Chúa Tể này đi, cứ dựa theo phương pháp của ta mà làm.” Giang Tinh Chước trả lời.



Dưới quyền Chúa Tể này cũng có rất nhiều thế giới khác, mỗi thế giới toàn dùng cùng một cách để tiếp cận, gieo một lời nói dối khiến cho chế độ chủng tộc của con người nảy mầm trong thế giới nhân loại, tay không bắt sói. Tên này dùng cùng một phương pháp, hiển nhiên bọn cô cũng chỉ cần sử dụng một ý tưởng để giải quyết vấn đề.



Vốn Giang Tinh Chước dự định tự mình làm mẫu, sau đó để cho tín đồ của cô học cách cứu vớt thế giới bị chế độ chủng tộc khác trói buộc, tạo ra năng lượng cho cô. Giang Miên nhìn thấy được toàn bộ quá trình nên hiển nhiên cũng học được.



Giang Miên vui mừng khôn cùng, cô nàng hâm mộ Giang Doanh chết đi được, khi được chủ nhân giao trọng trách, mang theo người chạy tới nhiều thế giới để truyền giáo thu tín ngưỡng cho chủ nhân. Nào giống cô nàng, hiện tại ngay cả nhà bếp cũng bị cướp hu hu!



“Thế nhưng chủ nhân, về sau nên làm thế nào?” Giang Miên hỏi trong nghi hoặc, mới đi giới này một nửa, cô nàng không biết tính toán sau này của Giang Tinh Chước, chẳng biết mục đích cuối cùng của ngài ấy, ngộ nhỡ đi trượt bước nào phá hỏng bố cục của chủ nhân thì làm sao bây giờ?



Giang Tinh Chước mỉm cười: “Về sau ngươi chỉ cần cho bọn họ rút thẻ là được.”



“Vâng!”



Giang Miên vui vẻ rời đi.



Giang Tinh Chước dựa vào khung cửa nhìn hình ảnh trong Con Mắt Biết Tuốt, ý cười trên khóe miệng thêm sâu. Đương nhiên sau này không cần sắp xếp bố cục nữa bởi vì tất cả đã sẵn sàng, quân cờ sẽ đi theo lộ trình cô hằng vẽ sẵn.



...



Trong phòng trà, tất cả mọi người ngồi ngay ngắn phía sau bàn trà, hương trà tươi mát xa xăm bảng lảng trong không khí, bàn tay đẹp của Codd cầm một tách trà ấm áp đưa vào chóp mũi ngửi nhẹ, gã uống một ngụm làm thấm giọng.




Thủ hạ trông mong nhìn lăm lăm, Boss cái gì cũng tốt chẳng qua đôi khi cứ thích thừa nước đục thả câu. Người vừa mới muốn nói chuyện là anh ấy mà kết quả lại đột nhiên ngồi xuống pha trà, hoàng đế không vội thái giám đã gấp.



May mắn thay Codd chẳng kéo dài quá lâu, gã khát thật, cần thấm giọng. Lúc đầu gã rót một ly nước muốn để mình uống chứ không phải vì thấy Ôn Lily đang bốc cháy nên mới để cho cô bé.



“Hệ thống Thiên Tử đã bị phá hủy, chúng ta cần phải nói chuyện này cho thế giới.” Codd bảo.



Một người da trắng trong đó là thủ hạ mở lời: “Em sẽ đi sắp xếp ngay lập tức.”



“Ừ, trước đó, chúng ta sẽ nhận Lưu Nghĩa và Đàm Mai và giao điều này cho bọn họ thông báo. Họ giống như vợ chồng Trần Lương Lưu Tuệ khi trước, có ý nghĩa đặc thù trong mắt công chúng và là người phát ngôn thích hợp nhất trước công chúng hiện nay.”



Ôn Lily ngước mắt nhìn gã, lông mi thật dài run rẩy. Đẩy Lưu Nghĩa ra ngoài phát biểu, người này đúng là… Anh ta chả màng công lao của mình có được công chúng nhìn thấy không. Rõ ràng từ đầu đến cuối toàn do anh ta bày mưu tính kế.



“Một chuyện quan trọng nhất.” Codd lại chậm rãi lên tiếng, đôi mắt màu xanh sẫm đã nghiêm túc hơn bao giờ hết, “Từ hôm nay trở đi, đừng gọi chủ nhân của sân chơi là "ma quỷ", gọi cô ấy là "Chúa".”



Tất cả mọi người mở to mắt, “Ý của anh là…”



Codd: “Không sai, từ ngày hôm nay, Ngài là Thần của chúng ta. Không chỉ là của chúng ta, chúng ta còn phải cho nhiều người biết, càng thêm nhiều người tin vào đó. Chúng ta phải truyền giáo rộng rãi ra bên ngoài.”



Codd biết chính xác bọn gã muốn cải biến thế giới sẽ khó khăn nhường nào. Không chỉ vì Chính phủ Đế Quốc, thứ mà mọi người bị khóa không chỉ có thân xác mà còn cả linh hồn.



“Thần” là đặc thù đối với nhân loại, từ bốn từ “Thần dạy quân quyền” có thể cảm nhận được. Cái này do đám người thời xưa phát minh ra, nhưng bây giờ Chính phủ Đế Quốc cũng đang sử dụng bốn từ này và đó là lý do tại sao nó phát triển đến mức này.



Bấy giờ mỗi Mugan cứ nhẫn nhục chịu đựng là thế, ngoại trừ chuyện biến thành nô lệ thì cũng bị tẩy não. Họ thực sự cho rằng mình được tạo ra bởi bùn, sinh ra đã là bọn người cấp thấp thấp, tin rằng nếu họ không tôn trọng đám người cấp cao sẽ nhận trừng phạt sau khi chết. Ngược lại, kiếp sau họ sẽ được Thần ban ơn, nhận được máu và thịt của ngài, trở thành một chủng tộc cao hơn.



Nếu đám người nổi dậy chỉ có số ít như bọn gã, thế giới vĩnh viễn không thay đổi, các chủng tộc cao hơn luôn luôn tồn tại, thậm chí Mugan lại giúp đám chủng tộc cao hơn chống lại bọn gã.



Nhưng rất khó để thay đổi nhận thức về cấp bậc của chủng tộc, trừ phi... có một vị Thần khác xuất hiện.



Trên thực tế bọn gã hoàn toàn chẳng biết Giang Tinh Chước là cái gì, chỉ biết cô nhất định là sự tồn tại cao hơn nhân loại. Người chủng tộc cao cấp xác định cô là “ma quỷ” bởi vì sự xuất hiện của cô đã uy hiếp chủng tộc cao cấp. Song, đối với những người căm hận chế độ chủng tộc như bọn gã mà nói, sự xuất hiện của cô giống như hạn hán kéo dài gặp nước sương ngọt mát dịu, là một trận mưa làm con người mừng rỡ, cơn mưa đúng lúc ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.



Hơn nữa Giang Tinh Chước khác ở chỗ là ai nấy thấy cô được, thẻ bài là bằng chứng rõ rành. Ngược lại vị Thần xuất hiện tạo ra cấp bậc chủng tộc lại bắn một cú rồi biến mất, ngay cả đám cao đẳng còn không tin tên này tồn tại thật, cho rằng chẳng qua lúc trước Chính phủ Đế Quốc muốn có quyền lực vĩnh viễn nên cố tình tạo ra lời trí trá mà thôi.



Sử dụng lời nói dối để đánh vỡ lời nói dối, dùng Thần dạy quân quyền đánh bại Thần dạy quân quyền.



...



Vào ban đêm, Lưu Nghĩa, Đàm Mai và mẹ là Lưu Chính Phương, đang trốn trong một nhà máy bỏ hoang để nghỉ ngơi. Mặt đất đột nhiên xuất hiện các đường vân ma thuật làm họ ngạc nhiên, chẳng bao lâu họ xuất hiện trong một phòng trà, phía trước mặt là Antan.



Antan không ngờ được anh ta thật sự sẽ triệu tập ba người bọn họ được, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cảm thấy rằng gia đình này đúng là người tốt có tình có nghĩa.



Nhưng điều làm anh ta thêm phần không tưởng nỗi chính là bọn Lưu Nghĩa thấy đám người bên này không chết lại chả ngỡ ngàng chút nào, mà chỉ nói ngạc nhiên: “Chúng tôi biết ngay bọn anh ổn mà! Đây là...”



“Đây là lãnh đạo của chúng tôi, ngài Codd.” Antan ngay lập tức giới thiệu họ với Codd và lùi lại nửa bước.



Nhìn thấy Codd thì bọn họ ngây cả người, chẳng nghĩ rằng gã lại là một Korah. Ngay cả trong nhóm Mugan, Korah vẫn để lại ấn tượng khuôn mẫu là đồ đần xinh đẹp bởi vì nhóm Korah là nhóm chủng tộc cấp cao có đóng góp ít nhất.



“Sao mấy anh biết được bọn họ sẽ ổn?” Codd tò mò hỏi.



Bọn anh nói về việc ném xúc xắc làm Codd ngớ người. Thật bất ngờ nhưng cũng có thể là mèo mù vớ cá rán, trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.



“Sau khi về nhà, mẹ tôi cảm thấy chúng tôi chỉ ném một lần quá trẻ con, thế là chính bà ấy ném thêm một lần nữa, lại là số lẻ!”



“Vậy đúng là quá bất ngờ thật.” Codd gật đầu, cho dù đó có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay không, dù sao chuyện bọn họ cần làm đã được xác định. Ánh mắt và phản ứng của bọn Lưu Nghĩa vừa đúng lúc là thứ bọn họ cần có bây giờ.



Thông báo cho bọn anh về kế hoạch, gia đình ba người không ngần ngại nhận nhiệm vụ này và cảm thấy vinh dự khôn cùng. Một nhiệm vụ phi thường có trách nhiệm nặng nề. Bọn anh sẽ công bố sự tồn tại của Chân Thần thay vì để cho Chính phủ Đế Quốc bôi nhọ, gọi Ngài là “ma quỷ”!



“Lần này vẫn livestream sao?”



“Không, đợt này phải đổi cách.”



Sau khi Chính phủ Đế Quốc ăn mấy lần thiệt thòi, thẩm quyền lên mạng đã rất khắc nghiệt, chưa kể bọn họ không còn cái đinh nào trong Chính phủ Đế Quốc, không thể chui vào chỗ trống. Họ chẳng còn cách nào phát sóng trực tiếp trên toàn cần.



Thời xa xưa không có internet mà những cuộc khởi nghĩa vẫn diễn ra suôn sẻ huống chi là hiện tại.



- -------------------



Tác giả có lời muốn nói:



Giáo viên yoga: Dùng sức mạnh cốt lõi, dùng phần bụng! Phần bụng!



Cậu Giang cúi đầu sờ đám thịt mỡ trên bụng mà khiếp sợ, thì ra thịt trên bụng dùng sức được à? Rốt cuộc như thế nào mới có thể làm cho khối thịt này dùng sức hu hu 〒▽〒.



- -----oOo------