Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 122




Edit + Beta: Basic Needs



………..



Để vận hành thẻ này đòi hỏi một không gian rộng rãi, một khi có một người hay đồ vật gì đó không liên quan đi vào vòng tròn sẽ làm nó thất bại. Cho nên Codd phải thu thẻ Kết Giới này trước, mọi người tạm dừng chuyện đang bàn tính khác.



Thẻ hóa thành ánh sáng, rơi trên mặt đất. Chẳng bao lâu mặt đất căng tin xuất hiện một vòng tròn ma thuật đầy phức tạp từ các hoa văn và chữ viết cùng hệ thống trên thẻ bài chồng chất, có một loại hương vị cổ xưa bí ẩn.



Những người vây xem nhìn lăm lăm trong nỗi tò mò.



Codd đứng trong vòng tròn ma thuật như một phù thủy, ánh sáng chiếu rọi khuôn mặt đẹp trai với đường nét rõ ràng của gã: “Đến giúp đỡ tôi hỡi các dũng sĩ đáng tin cậy của tôi.”



“Bọn chúng đang làm gì thế?” Dịch Doãn nhìn chằm chằm màn hình giám sát và nhíu mày. Ngay cả thẻ Kết Giới cũng bị gỡ bỏ, trên tay Codd có thẻ nào?



Lính canh thúc giục y: “Thưa sếp, chúng ta phải đi thôi.”



Dịch Doãn không còn rối rắm nữa mà xoay người sải bước rời đi, trực thăng đang chờ y.



Bất kể Codd muốn làm cái gì, số phận của chúng đã được định đoạt trước, đó là biến mất dưới tên lửa xuyên lục địa cùng với rừng Thiên Nga Đen.



...



Các quan chức Chính phủ bị bắt bị nhét vào xe một cách thô bạo, cảnh sát Mugan nhìn họ trong nỗi hung tợn: “Tụi bây nên cảm thấy! Thần đã nhân từ với chúng mày là thế, dùng máu thịt sáng tạo ra tụi bây, để chúng bây có một cuộc sống tốt đẹp như vậy. Thế mà chúng mày lại phản bội Ngài!”



Giọng điệu này tràn ngập vị ghen tị nồng đậm, loại người sinh ra đã là chủng tộc cao cấp mà không biết quý trọng, đáng ghét nhất là sao không đổi cho hắn tới làm! Mắt Thần mù thật rồi.



“Thần? À, cái thứ mang lại hệ thống chủng tộc được coi là Thần gì đó à. Tỉnh dậy đi bạn tôi ơi, trong cơ thể chúng ta cùng chảy dòng máu đỏ, cơ thể có cùng một cấu tạo. Đến cùng bạn thực sự thấp hơn chúng tôi chỗ nào, nơi nào chúng tôi cao cấp hơn bạn?” Trong đó có một người đối mặt với gương mặt xấu xa như vậy bèn nói lời khuyên bảo.



“Lúc này còn muốn dụ dỗ tao phạm sai lầm, mày chờ đi, chắn chắn tao sẽ dạy dỗ mày thật tốt. Chẳng mấy chốc mày sẽ biết kẻ phản bội có kết cục gì!”



Những người bị bắt nhìn vào khuôn mặt tàn nhẫn và không lay chuyển của đối phương bèn cười khổ, thực sự đáng buồn.



Đương nhiên bọn họ biết rõ khôn cùng những kẻ phản bội sẽ có kết cục gì, nhưng bọn họ đã chọn con đường này là đã dự đoán sẽ có ngày như thế, và đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi. Khi họ gọi cho Antan, nhắc nhở bọn anh mau trốn đi, họ biết rằng mạng sống của mình đã chấm dứt.



Nhưng không quan trọng, họ tin rằng Codd có thể thay đổi thế giới ngay cả khi họ nghe nói rằng Dịch Trạch Khải sẽ sử dụng tên lửa xuyên lục địa để san bằng rừng Thiên Nga Đen, họ vẫn tin Codd sẽ không chết. Chưa kể thế giới đã trở nên khác biệt, đang trong quá trình thay đổi, có lẽ bọn họ không có cơ hội để nhìn thấy thế giới của ngày mai, nhưng họ đã nhìn thấy ánh rạng đông của thế giới mới.



Dẫu có tồi tệ hơn nữa, nó sẽ không tồi tệ hơn bây giờ.



Chiếc xe nhanh chóng chạy đến bộ phận chuyên dùng để tra tấn kẻ phản bội. Họ được đẩy vào không gian lạnh lẽo tanh hôi, bên trong có những chiếc ghế khiến da đầu tê dại, trên tường cũng treo đầy đủ các loại đồ vật, mặt đất được máu nhuộm thành màu đỏ thẫm, kiểu gì cũng không dọn sạch cho được.



Mấy cảnh sát Mugan đang ở trong phòng, chúng lộ ra nụ cười xấu xa, nhìn vào họ.



Trong khi đó ở phía bên kia, đám người Antan cũng được đẩy vào một căn phòng như thế. Hai thành phố, cùng một nhóm người, họ sẽ trải qua cùng một số phận tương tự.



“Phụt, cho rằng ông đây sẽ sợ tụi mày chắc? Tao nói cho tụi mày biết, tao chết rồi cũng biến thành lệ quỷ tìm tụi bây để trả thù!” Cừu Duy nói kháy, sau đó bị một bàn tay vả cho lệch mặt.





“Không biết sống chết, được, bắt đầu với mày trước.” Người đàn ông nhặt một thanh sắt in dấu và đặt nó vào lửa.



Lưu Nghĩa và vợ dùng thẻ Độn Địa ẩn mình dưới một quán bar đông đúc, cách Tòa nhà Chính phủ này hai dãy nhà. Họ chẳng dám đến quá gần, sợ Bản Đồ Cờ Sống phát hiện ra bọn họ ngay; song, muốn bọn họ ngồi im thì họ lại không cam tâm.



Lưu Nghĩa vừa cầu nguyện với Giang Tinh Chước, vừa nắm chặt chùy trên tay, Đàm Mai ở bên cạnh ném xúc xắc: “Số đơn chính là Ngài nhất định sẽ phù hộ bọn họ bình an vô sự, số chẵn chính là sinh tử có mệnh, tự cầu phúc cho mình.”



Họ thề một khi ném ra là số chẵn sẽ liều chết dùng Chùy Thiên Lôi bổ vào toàn bộ tòa nhà, cho dù không thể xông vào cứu họ, ít nhất cũng để bọn họ chết dứt khoát một chút, không nhận quá nhiều đớn đau.



Xúc xắc rơi xuống đất, lạch cà lạch cạch nhảy xung quanh, hai vợ chồng nhìn đau đáu: “Một, ba, năm...”



Họ sửng sốt, nhìn về phía nhau.



Là số lẻ.



...



Sắt in dấu được nung đỏ rực giơ lên nhưng lại không vươn về phía Cừu Duy mà lại về phía bên cạnh cậu. Cừu Duy biến sắc: “Mày làm gì thế? Có bản lĩnh thì dùng trên người tao này!”



“Ha ha, tao còn tưởng mày sẽ phách lối tới khi nào.” Người đàn ông không dừng lại, hắn muốn làm cho thằng thiếu niên kiêu ngạo này đau đớn.



“Ồn ào quá, em không sợ hắn chả lẽ tôi lại sợ hắn à? Câm miệng!” Cừu Tiên mắng, hung tợn trừng mắt nhìn người đàn ông nọ. Cảm nhận được nhiệt độ nóng rực kia đến gần, cô theo bản năng thở gấp, nhưng rất nhanh sau đó, cô đã buông xuôi nhắm hai mắt lại hệt như chấp nhận kết cục này.



Sắt in dấu vươn về phía Cừu Tiên, sắp in dấu vào mắt cô, bỗng nhiên, trên mặt đất lại hiện lên một vòng tròn ma thuật thần bí.



“Cái này... Đây là cái gì?”



Chỉ thấy đám người Antan bị bắt đã biến thành ánh sáng, tan biến cùng với sự biến mất của vòng tròn ma thuật.



Bên trong thủ đô. Đám người đang nhắm mắt lại, chờ cơn đau giáng xuống, cũng biến mất.



Bọn họ mở mắt ra một cách ngạc nhiên và nhìn thấy cảnh quan xung quanh chỉ là mảng mù mờ, nhưng sự mơ hồ này nhanh chóng rõ dần, rất nhiều bóng hình xuất hiện trong tầm nhìn, trong đó có…



“Boss!”



“Antan?”



“Meire?”



“Thằng nhóc thối?”



“Giả Vờ Vịt?”



“Đây là...”




Giọng nói ngạc nhiên vang lên liên tiếp, sau một thời gian ngắn bối rối, họ đã phản ứng lại. Chắc chắn bởi vì thẻ bài, chỉ có thẻ bài mới làm ra được chuyện diệu kỳ thế này!



Mấy người Ida nhìn nhau trao đổi ánh mắt. Codd này lợi hại hơn họ những tưởng, thông qua chuyện cậu ta có thể triệu tập nhiều người như vậy là biết ngay. Thử hỏi cả đời một người có thể gặp được mấy người không dao động, mãi không bao giờ phản bội bạn? Codd đã gặp, hơn nữa còn gặp rất nhiều người. Hoặc cậu ta là một người có nhân cách quyến rũ, hoặc cậu ta có khả năng tẩy não mạnh khôn cùng.



“Boss! Không xong rồi, Dịch Trạch Khải định dùng tên lửa xuyên lục địa san bằng nơi này!” Không kịp hàn huyên, Giả Thời Văn nói ngay tin trí mạng này cho Codd.



“Cái gì? Tên lửa xuyên lục địa?”



“Tên lửa xuyên lục địa ghê gớm lắm hả?”



“Đương nhiên ghê gớm rồi! San bằng rừng Thiên Nga Đen không phải là vấn đề, nổ chúng ta thành cặn bã càng không phải là vấn đề lớn!”



“Không phải chúng ta có thẻ sao?”



“Chúng ta có loại thẻ bay hoặc dịch chuyển không?”



Khi tất cả mọi người rút thẻ, ai nấy trông mong nhìn sang, dù là người có trí nhớ cá vàng cũng hiện ra bộ nhớ tuyệt vời ngay tại lúc này. Cho nên bọn họ suy nghĩ một chút là biết câu trả lời ngay.



“Có, có một thẻ Dịch Chuyển tầm xa, nhưng chỉ cho một người xử dụng.” Có nghĩa là chỉ có chủ nhân thẻ bài mới lập tức thoát khỏi nguy hiểm.



Trong một khoảnh khắc, bầu không khí đã trở nên căng thẳng, thành công ra khỏi sân chơi của ma quỷ rồi còn chiếm được thẻ bài, ai cam tâm chết ở đây chứ.



“Kể từ khi tên lửa xuyên lục địa được sử dụng, có nghĩa là quân đội bên ngoài đã rút đi.” Ida lên tiếng, “Bây giờ chúng ta giết ra ngoài còn kịp, chỉ cần chúng ta không ở đây, tên lửa xuyên sẽ không bắn tới chúng ta.”



“Nhưng Thiên Tử thì sao?”



Vấn đề cơ bản vẫn chưa được giải quyết, coi như bây giờ bọn họ giết ra ngoài và thoát khỏi tên lửa xuyên lục địa, sẽ có những kẻ nối tiếp nhau săn lùng họ. Chưa kể phần lớn thẻ bài toàn là loại thẻ giới hạn thời gian, thẻ giới hạn lần sử dụng, Chính phủ Đế Quốc vẫn chiếm ưu thế lớn hơn.



Gọt sạch chip trong vỏ não sau gáy là một cách, đáng tiếc là có quá ít loại thẻ chữa trị, chỉ có một vài người có trong tay.




Nếu không giải quyết được vấn đề này, cảnh tự tương tàn trong lúc chống địch trong sân chơi trước đó sẽ được tái hiện bên phía họ. Dù sao không phải ai cũng chịu được nỗi đau này, chưa chắc gọt bỏ nó đi là còn sống; gặp mất máu quá nhiều, nhiễm trùng và nguy cơ khác là rất lớn.



“Hãy yên tâm, chúng ta có thể giải quyết vấn đề này.” Codd nói. Gã mở lại thẻ Kết Giới để tránh những lời tiếp theo bị nghe Thiên Tử trong đầu họ nghe lén.



...



Dịch Trạch Khải rất nhanh biết được tin kẻ phản bội mà mình vất vả lắm mới bắt được đã biến mất hết. Cảm xúc nhẫn nhịn thật lâu bỗng nhiên bùng nổ vào giờ khắc này, hắn dập điện thoại với sắc mặt khó coi. Thẻ bài thẻ bài thẻ bài! Lại bởi vì thẻ bài! Hắn hận thứ này! Càng hận ma quỷ ấy hơn, cô ta đang cố tình nhắm vào bọn hắn nhưng bọn hắn lại chỉ có thể hành động theo các quy tắc của cô ta. Lớn tới từng tuổi này rồi mà hắn chưa từng uất ức như vậy!



Tại thời điểm này hắn thật mong Thần sáng tạo ra chủng tộc không phải là lời trí trá mà thật sự tồn tại. Như thế sẽ có người chỉnh đốn con ma quỷ chết tiệt này.



Hắn, cùng với những người được hưởng lời từ chế độ chủng tộc khác, đã cho Giang Tinh Chước nhận được vô vàn năng lượng hận thù. Thẻ bài thực sự thần kỳ, làm cho mọi người vượt khỏi những chuyện bình thường. Song, vấn đề là không chỉ chủng tộc cao đẳng siêu thoát máu thịt người phàm. Thế là bọn họ không chấp nhận nổi, nhất là Apetto đang ở đỉnh của Kim Tự Tháp. Thẻ bài kéo bọn họ vào sự bình đẳng, họ không đời nào muốn bình đẳng, họ muốn sống cuộc đời vượt lên trên người khác.



Bọn họ là những người muốn thế giới cứ mãi không thay đổi như thế.




Đáng tiếc Giang Tinh Chước cũng không làm như bọn họ mong muốn, dù sao cừu hận của bọn họ mang đến năng lượng rất thơm.



Từ khi Giang Tinh Chước xuất hiện đến nay, lần đầu tiên Dịch Trạch Khải mất hình tượng như vậy. Tổng thư ký kinh hãi tại chỗ, chả dám thở mạnh chút nào.



Thở hổn hển đôi hơi, Dịch Trạch Khải buộc mình phải bình tĩnh lại, nổi nóng cũng vô dụng, hắn là thủ lĩnh Đế Quốc, hắn không có ai để dựa vào.



Hắn ngồi lại ghế với khuôn mặt đã tĩnh trí, như thể người vừa tức giận nện đồ không phải là hắn.



“Rút lui thế nào rồi?”



“Còn, còn chưa hoàn toàn rút khỏi phạm vi của vụ nổ.”



“Để họ di chuyển nhanh hơn đi.”



“Vâng!”



Dịch Trạch Khải chợt nghĩ đến một chuyện, đám phản Thần biến đi đâu? Ai đã đưa họ đi bằng thẻ? Trong đầu đám người đó không có chip, Thiên Tử chẳng có cách nào định vị, ấy nhưng giờ đây hắn đã nghi một người. Cho nên chỉ cần điều tra nội dung nghe lén của một số người trong nhà tù Hessen là sẽ biết ngay.



Chẳng bao lâu, cuộc trò chuyện của Codd và những người khác đã lọt vào tầm mắt hắn. Đúng là nghe thấy được đám người đó bị Codd triệu tập. Chuyện nghe lén cuộc đối thoại dừng lại ngay sau khi Codd sử dụng thẻ Kết Giới.



Codd triệu tập họ đi qua để làm gì? Không có thẻ bài âu chỉ tăng thêm nhân số cản trở mà thôi. Trừ khi... hắn cần lấy được một ít tin tức trên người bọn chúng.



Thông tin...



Mặt Dịch Trạch Khải khẽ thay đổi.



Đó là vị trí của máy chủ Thiên Tử!



“Nhưng thưa ngài, người ngoài khó lòng thao tác trên hệ thống Thiên Tử được. Chúng không thể thành công!” Tổng thư ký nói, ấy vậy mà trong lòng ông ta đã luống cuống.



Chỉ phá hoại máy chủ ở mặt đất về cơ bản là vô ích, một nửa còn lại nằm ngoài không gian có thể gánh vác toàn bộ trách nhiệm. Tuy nhiên nếu dùng virus trực tiếp phá hủy hệ thống Thiên Tử, đó là một câu chuyện khác. Rất khó để vận hành Thiên Tử, chỉ riêng khóa mật mã bên ngoài thôi mà từ trước tới nay người biết mật mã có mỗi Tổng thống, Trưởng Ban số 9 và cha đẻ của Thiên Tử là Ôn Xương.



Coi như mở được lớp vỏ ngoài máy chủ rồi, cũng cần phải biết mã cốt lõi để vận hành máy chủ. Bằng không Thiên Tử nhận ra ý định của kẻ phá hoại sẽ khởi động thiết bị tự bảo vệ, hoàn toàn chẳng có cách nào điều khiển.



Cho nên ngay cả khi chúng chạy đến Ban số 9, tìm thấy máy chủ, cuối cùng chỉ có thể phá hủy khung máy mà thôi. Khung máy bị hư thì bọn hắn lại tạo ra một cái mới, chả phải là việc ghê gớm gì.



Dịch Trạch Khải nghiến răng nghiến lợi: “Ôn Lily ở đó.”



Đứa con gái nhỏ yêu quý nhất của lão Ôn Xương. Ông ta đã cho Ôn Lily rất nhiều thứ, bao gồm cả những thứ bảo vệ tính mạng. Do vậy nên đám đời sau khác của Ôn Xương đã chết, chỉ còn mỗi Ôn Lily còn sống. Bọn hắn chưa đạt được mã cốt lõi từ miệng của nó nên vẫn chưa để nó chết.



“Đừng để ý đến rừng Thiên Nga Đen, tất cả đi đến Ban số 9 hết đi!” Dịch Trạch Khải gào thét.



- -----oOo------