Hữu Giang rất hiếm khi gọi cả họ và tên của cậu. Bình thường sẽ gọi Mạnh Trường. Thi thoảng nhăn nhở sẽ gọi đại ca Trường, bạn cùng nhà, .. Đây hình như là lần đầu tiên cậu thấy Hữu Giang nghiêm túc như vậy. Cậu chậm rì rì ra mở cửa:
- Sao thế?
Hữu Giang đứng đó trên mặt không để lộ bất kỳ biểu cảm gì hơi cúi thấp đầu xuống, nhẹ giọng:
Ý cậu là gì?Hả - Trần Mạnh Trường ngơ ra.Mặt Hữu Giang càng cúi thấp xuống khiến cậu không thấy rõ biểu cảm chỉ có giọng nói hình như hơi có gì đó khang khác:
- Không làm phiền tôi nữa là ý gì? Cậu... cậu định tìm một alpha khác à?
Lần đó Hữu Giang cũng thấy thuốc ức chế không có tác dụng với cậu. Vậy cậu nói sau này không để xảy ra chuyện như vậy nữa. Chính là đã tìm được người yêu rồi đúng không? Lúc Hữu Giang nhận được tin nhắn cậu đang ở trong bếp. Trái tim cậu hẫng một nhịp. Cái đĩa cũng trượt khỏi tay, rơi xuống đất vỡ tan tành. Thấy người đối diện không trả lời, cậu cũng đứng đó. Dần dà trở thành hai người đứng nhìn nhau ngay giữa lối đi. (1)
Vấn đề này Trần Mạnh Trường vẫn chưa nghĩ đến. Cậu chỉ biết hành động " nhờ vả" đánh dấu này cực kỳ không hợp quy củ. Mất vài giây cậu mới nhớ ra mình cần trả lời Hữu Giang:
- Tôi. tôi cũng không biết nữa. Có.. có lẽ thế đi.
Hữu Giang nghe được lời xác nhận thì lồng ngực cực kỳ khó chịu. Cậu cố nặn ra một nụ cười:
- Ừm. Vậy tôi về phòng nhé.
Hữu Giang đi rồi, cậu vẫn đứng đó không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất an, hơi nghẹt thở như có tảng đá đè nặng. Hữu Giang vẫn cười nhưng nụ cười ấy không còn giống với mọi ngày nữa. Như là vừa thu lại một cái gì đó. Cậu cũng cảm nhận được dường như có thứ gì đó đang rời xa cậu.
Hữu Giang trở về phòng chẳng còn tâm trạng nào nghĩ đến bài vở, ôn thi nữa. Thì ra cậu ấy có người yêu rồi.
Không biết alpha kia là kẻ như thế nào nhỉ?
Mấy ngày sau đó hai người vẫn sinh hoạt như bình thường nhưng không còn trò chuyện, cười đùa nữa. Có thứ gì đó rất khác đã thay đối. Có đôi lúc Hữu Giang vô tình theo thói quen làm ra một số hành động quan tâm cậu sẽ giật mình ngay lập tức thu tay về. Đám người Vũ Thanh Hà chỉ cần tinh ý một chút cũng nhận ra sự khác thường giữa hai người này. Nhưng kỳ thy giữa kỳ cũng đã đến sát đít rồi chẳng ai còn có thời gian đi quan tâm chuyện không đâu nữa. Huống hồ bạn bè dù có thân thiết đến mấy cũng cần có khoảng cách. Nếu người ta đã không muốn nói thì bản thân tuyệt đối đừng tọc mạch chuyện của người ta. Đây dường như đã trở thành luật bất thành văn trong nhóm của bọn họ.
Không giống lần trước kỳ thi lần này được diễn ra nghiêm ngặt hơn. Mỗi phòng được tăng thêm một giám thị.
Phòng thi và số thứ tự cũng được sắp xếp theo thành tích thi giữa kỳ lần trước. Hữu Giang và Trần Mạnh Trường đều thi ở phòng đầu tiên. Không có những học sinh cá biệt, phá phách kia bài thi diễn ra cực kỳ suôn sẻ
Mải suy nghĩ về sự khác lạ của Hữu Giang mấy ngày nay cậu thất thần ra một lúc. Mãi đến khi giám thị khó chịu gõ gõ bàn nhắc nhở chú ý thời gian cậu mới giật mình vội vàng cúi xuống làm bài. Đây cũng là môn thi cuối cùng của kỳ này. Vừa ra khỏi phòng thi đập vào lỗ tai cậu là những lời thở ngắn than dài:
Ôi sắp tết đến nơi rồi mà nhà trường ra đề khó vãi. Đây là muốn học sinh về nhà cơm chan nước mắt trước khi ăn tết à?Ủa tui thấy đề ngắn gọn mà.Người đổ xúc xắc khoanh bừa như cậu không có quyền lên tiếng. Tôi đọc nửa tiếng vẫn không biết đề đang hỏi gì đây.Xì. Đừng có coi thường tôi. Nên nhớ lần trước tôi đổ xúc xắc mà cao hơn cậu tận 1,4 điểm đấy.Vừa nãy vội quá không biết mình đã làm được bao nhiêu nhưng cậu nhẩm tính mình bỏ lại mặt sau áng chừng cũng khoảng 8 điểm. Yên tâm rồi.
Vũ Thanh Hà cũng vừa ra ngoài không biết cô từ đâu lấy được tờ đáp án đang ngồi co một chân trên ghế tỉ mỉ dò từng câu một. Đám bạn cũng xúm lại:
Nào nào cho anh em xem với.Nhanh lên còn đến lượt tao.Gửi lên nhóm đi!! Xúm lại xem 1 tờ giấy thì đến bao giờ.Tờ đáp án nhàu nát được gửi lên nhóm xen lẫn tiếng khóc tiếng cười. Trần Mạnh Trường cũng tiện tay mở ra xem.
Từ câu 1 đến câu 40 cậu đều đúng. Không lệch so với dự đoán 8 điểm. Nhưng vì tò mò cậu vẫn gửi lên một tin:
mặt sau 10 câu còn lại đâu?
Vốn chỉ là một câu hỏi hết sức bình thường nhưng lại khiến tất cả đều ngơ ngác:
Tôi không biết. Không phải đề thi chỉ có 40 câu thôi sao?Đề của tôi cũng chỉ có 40 câu. Mặt sau không có gì cả. Đề của cậu có à?Chắc không phải là in nhầm chứ? Tất cả mọi người đều là 40 câu mà.Mặt cậu lập tức xanh lại cắt không còn hột máu. Cậu còn không lật mặt sau lại làm sao biết gồm 50 hay 40 câu.
Không phải mọi khi thi thử đều là 50 à sao lại đổi thành 40 rồi?
Nhìn vẻ mặt khiếp đảm của cậu một cô nàng tiến đến an ủi vỗ vai:
- Không sao đâu. Lần này chỉ là nháp thôi lần sau chúng ta làm lại.
Đó là một bạn học omega. Chính là bạn học cùng giới ôm vai nhau cùng hết sức bình thường nhưng Trần Mạnh Trường với tư tưởng đến từ " trái đất" vẫn cực kỳ hốt hoảng khi thấy một nữ sinh ôm lấy vai mình. Theo bản năng cậu nhẹ nhàng nhích sang tránh khỏi vòng tay cô nàng..