Rượu Nho Xanh

Chương 13




Không còn nghi ngờ gì nữa bọn họ chắc chắn phải viết bản kiểm điểm và mời phụ huynh lên làm việc. Riêng 3 người Hữu Giang, Mạnh Trường và thằng béo ngu ngốc kia được " đặc cách " thêm 1 tuần về nhà suy nghĩ lại về hành vi của bản thân. Giờ thì hay rồi. Cả trường đều biết hai học sinh giỏi không chỉ chọc giáo viên bật khóc tại chỗ mà còn tụ tập đánh nhau đến nỗi suýt bị đuổi học. Trong lúc đó cộng đồng fan cp của hai người lại thi nhau gặm đường. Không biết ai đã chụp được bức ảnh lúc cậu thổi vết thương cho Hữu Giang. Trong bức ảnh cậu đang cúi đầu cẩn thận nâng bàn tay kia lên. Hữu Giang thì nhìn cậu chăm chú đáy mắt hiện lên vẻ dịu dàng chưa từng có.

Aaaaa! Hai hotboy ở cạnh nhau đẹp đôi quá!

Huhu! Chồng ơi sao anh đối với omega khác lại dịu dàng thế kia?

Trời ơi! Hai anh trong bộ sưu tập chồng của tôi đang tình tứ với nhau quên mất sự tồn tại của tôi rồi !!!!

Bạn gì đó ơi. Đề nghị giữ lại liêm sỉ.

Trong khi cộng đồng fan đang bùng nổ thì hai người lại đang vui vẻ thu dọn đồ đạc không biết trời trăng gì hết.

Trần Mạnh Trường: Chúng ta suýt bị đuổi học sao tôi thấy cậu rất vui nhỉ?

Hữu Giang: Được trốn học công khai tận một tuần cơ mà phải vui chứ.

Trường: ...

Thầy chủ nhiệm còn lâu mới biết tâm tư của bọn họ vẫn hết lòng vì học sinh còn cẩn thận chuẩn bị tài liệu, bài tập cho hai học sinh của mình:

Haizz.. thầy biết lỗi không hoàn toàn ở các em nhưng việc các em ra tay đánh bạn vẫn phải phạt. Quyết định của nhà trường.. được rồi các em ở nhà mấy ngày nhớ chăm chỉ học tập...

Hai người đồng thời quay đầu nhìn nhau, cười gượng nhận tập tài liệu trong tay thầy chủ nhiệm.

Gọi là ở nhà hối lỗi nhưng đối với bọn họ chẳng khác nào kỳ nghỉ ngắn hạn. Hằng ngày ngoài xem qua bài vở chính là thưởng thức ẩm thực do Hữu Giang nghiên cứu và cùng nhau nằm dài dưới tán nho.

Ngày trở lại trường học hai người được chào đón như minh tinh. Sau vụ ẩu đả này mối quan hệ trong lớp cũng trở nên gần gũi hơn. Vũ Thanh Hà than thở:

Mười mấy năm cuộc đời lần đầu tiên tôi biết mùi vị của bảng kiểm điểm là như thế nào?



Được rồi. Vui lên đi không viết kiểm điểm là không có tuổi thơ dữ dội rồi.

Đúng đó viết kiểm điểm thì thời học sinh mới trọn vẹn được

...

Bọn họ cứ như vậy chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã từ những thiếu niên xa lạ trở thành những người bạn tốt để lại cho nhau những kí ức đẹp về thanh xuân. Cũng từ đó mà có cái nhìn hoàn toàn khác về hai người. Hai đại ca này không chỉ thành tích ổn định mà đánh nhau cũng rất được.

Cùng lúc đó một ngày lễ trọng đại trong năm cũng đang tới gần.

20 - 11 năm nay trùng hợp lại đúng vào kỉ niệm 30 năm thành lập trường. Nhà trường có vẻ rất chú trọng đến công tác chuẩn bị liên tục nhắc nhở, triển khai các phong trào học tập, văn nghệ, báo tường, thể thao.

Không khí của lớp A1 cũng náo nhiệt không kém. Nhìn Hoàng Minh Khuê - lớp phó văn nghệ liên tục chạy đôn chạy đáo năn nỉ bạn học đăng ký tham gia mấy mục còn trống Vũ Thanh Hà trêu chọc:

Hay là cậu gọi một tiếng chị yêu đi. Tớ sẽ đăng ký tất cả các mục.

Dù không nhận được tiếng " chị yêu " như mong đợi nhưng Thanh Hà vẫn " tự nguyện " đăng ký vào hai mục là thể thao và văn nghệ. Hai người Giang - Trường cũng đã báo danh vào đội bóng rổ cho phần thi thể thao. Đội bóng rổ không có yêu cầu về giới tính. Lớp bọn họ cũng không thiếu những alpha cao ráo, khoẻ mạnh. Nhưng báo tường và văn nghệ thì không như vậy. Dù đã ở lại tập luyện nhiều ngày nhưng vẫn chẳng ra sao. Mãi vẫn không chọn được bài múa nào ra hồn. Đến Hữu Giang luôn lạnh nhạt với bạn học cũng không nhịn được mà lên tiếng:

Thanh Hà. Cậu múa kiểu gì thế kia? Thiên nga gãy cánh hay gà khoe xương thế?

Bao ngày tập luyện chẳng ra sao giờ lại bị chê thảm hại cái tôi của alpha trỗi dậy, cô không tập nữa. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh ...

Mạnh Trường cũng nhiệt tình phối hợp vỗ vai anh:

Đội hình trống rồi. Nhường sân khấu lại cho cậu đó.

Hữu Giang đang ngồi trên mặt bàn khụ một tiếng, nhảy xuống:

Có đàn guitar không? Ngoài cái này ra tôi không biết gì hết.



Bây giờ cũng không còn cách nào khác. Lớp phó văn nghệ chỉ đành xuống phòng dụng cụ mượn cho cậu. Hữu Giang rất chuyên nghiệp mà chỉnh dây đàn. Mọi người không khỏi có chút nghi ngờ:

Anh Giang được không đó?

Sẽ không hỏng luôn cây đàn đấy chứ?

...

Trái ngược với sự nghi ngờ âm thanh phát ra cực kỳ êm tai du dương, trầm bổng...

Ôi vãi! Anh Giang biết đàn thật à?

Gương mặt thiếu niên nghiêm túc môi hơi mím lại có chút lạnh lùng lại dịu dàng khó nói. Đồng phục học sinh cùng mái tóc đen quy củ cũng không che đi được khí chất bất cần đời trong con người cậu. Mạnh Trường nhìn đến ngây người mãi đến khi Thanh Hà quơ quơ tay trước mặt cậu mới hoàn hồn :

Đại ca Trường ngắm gì đấy? Nhìn hotboy lớp mình đến nở hoa rồi. Đẹp lắm à?

So với Hữu Giang mọi người trong lớp vẫn thích đùa với cậu hơn. Cậu chính là kiểu người vui vẻ hoạt ngôn. Có thể đùa giỡn cùng nhau quậy phá với bạn bè. Cũng có thể là học sinh ngoan ngoãn trước mặt thầy cô. Rất nhiều thầy cô đều bị vẻ ngoài của cậu đánh lừa.

Nhưng chúng ta chọn bài gì bây giờ? Có cần múa phụ họa không?

Minh Khuê đề nghị:

Đoạn nhạc truyền thống của trường mình nhé! Cái bài gì mà la la lá la la la là ..ý. Vừa thể hiện sức sống tuổi trẻ vừa đề cao giá trị văn hóa của nhà trường.

Không ai phản đối. Hữu Giang cũng xua xua tay:

Sao cũng được tôi chỉ cần 1 tuần để luyện tập thôi. Còn múa phụ họa gì đó hay hát hò thì bỏ đi.

Từ giờ đến khi đó vẫn còn gần 2 tuần nữa. Văn nghệ và báo tường coi như tạm xong. Báo tường cũng được thầy chủ nhiệm vẽ hộ. Vì chủ đề lần này là sự hoà hợp giữa giáo viên nhà trường với học sinh nên việc giáo viên tham gia không những không phạm quy mà còn là một điểm cộng lớn nhưng vì giáo viên các lớp khác không quan tâm đến nên lớp A1 các cậu gần như đã chạm tay đến giải thưởng khiến cho lớp khác không khỏi có vài phần không phục. Không sao. Không cần quan tâm đến bọn họ. Thầy chủ nhiệm muôn năm!