Rượu Nho Xanh

Chương 10: Cắn




Cạch cạch.. Hữu Giang đẩy cửa, trong nhà không bật đèn.

- Trường ơi! Hôm nay đi khám thế nào? Cậu bị sao thế?

Xung quanh yên ắng không có tiếng đáp lại. Chẳng lẽ giờ này còn chưa về? Cậu đến chân cầu thang, đang định về phòng thì bỗng ngửi thấy một mùi rượu nồng đậm sánh như trào ra từ khe cửa đang khép hờ kia. Hình.. hình như là mùi của omega. Sao lại có omega trong phòng của Trần Mạnh Trường? Tim cậu hẫng một nhịp..

Kẽo kẹt.. cánh cửa bị đẩy ra. Mạnh Trường bám vào tường cực kỳ mệt mỏi đi đến:

Đưa tôi thuốc ức chế của cậu.. tôi quên chưa mua rồi.

Hả..à à. - mất vài giây Hữu Giang mới phản ứng được chạy lên phòng.

Lúc bàn tay đưa lọ thuốc kia qua anh vô tình chạm vào tay cậu. Nóng.. nóng quá! Bình thường anh đến kỳ nhạy cảm khó chịu cũng không đến mức thế này. Anh lo lắng hỏi:

Cậu.. cậu ổn chứ?

Cậu mở nắp lọ thuốc trực tiếp đổ vào miệng... Đắng ngắt. Nhưng hầu như không có tác dụng. Ngoài đầu óc tỉnh táo hơn chút thì cơ thể vẫn nóng như bốc lửa. Uống nốt ly nước trên bàn cậu nặng nề gọi:

Bạn cùng nhà! Tôi nhờ cậu chút việc được không?

Hữu Giang khó hiểu lại gần, lấy tay che hết nửa khuôn mặt chỉ chừa lại mỗi đôi mắt nhưng đuôi mắt ấy cũng nhiễm sắc hồng.

Cậu giúp tôi cắn một cái. Vào cổ ấy. Cám ơn.

Hữu Giang ngây ra khuôn mặt càng thêm đỏ. Anh chưa bao giờ thấy một omega cởi mở như vậy. Nhưng bây giờ đúng là trường hợp bất đắc dĩ thuốc ức chế hình như chả có tác dụng gì với cậu ấy. Lọ thuốc vừa rồi cũng là loại chất lượng dùng được cho cả A và O cậu mua phòng từ hồi chưa phân hoá..

Nhìn biểu cảm ngây ngốc đỏ bừng cả lên của Hữu Giang cậu khó hiểu:



Được không? Sao cậu đỏ thế? Cậu cũng bị sốt à? Bị sốt ... có cắn được không nhỉ? - lúc nói câu này đôi mắt cậu như có một tầng hơi nước mờ ảo. Cánh môi, mũi và đuôi mắt đều phiếm hồng trông cực kỳ... mê người.

Không phải. Chỉ là tôi ..tôi hơi nóng thôi.

Cậu nghi hoặc xoay người lại hai tay chống lên bàn, đầu khẽ cúi xuống. Tuyến thể mỏng manh của omega cứ thể phơi bày trước mắt Hữu Giang như mời gọi. Anh tiến lại gần:

Tôi.. tôi cũng là lần đầu thực hiện đánh dấu nếu cậu đau thì nói nhé.

Hữu Giang cúi xuống, cùng lúc đó một mùi nho xanh ngọt mát của toả ra. Cậu cảm nhận rõ ràng hơi thở của anh đang phả lên cổ mình. Cánh môi từ từ hạ xuống.. mềm mại. Có cái gì hơi nhói nhói. Hữu Giang cắn xuống tuyến thể của cậu. Tức thì mùi rượu càng trở nên đậm hơn, nồng nặc, bùng nổ trong không gian. Cổ có chút đau tê tê, bàn tay bám vào cạnh bàn hơi co lại nắm chặt :

Được chưa?

...

Hữu Giang không trả lời cậu. Anh từ từ rót pheromone của mình vào. Mùi nho xanh lập tức trào ra quấn lấy mùi rượu trong không khí. Xem ra chắc là chưa xong rồi. Cậu cũng cảm nhận được dường như có một dòng chất lỏng đang lan tỏa từ cổ đi khắp cơ thể mình, xoa dịu đi cái khô khốc, nóng ran khó chịu. Hữu Giang từ từ buông cậu ra đỡ cậu ngồi xuống sofa.

Cảm ơn cậu nhé! Tôi thấy ổn hơn nhiều rồi.

Khuôn mặt vừa mới trở lại bình thường của anh cứ thế vì câu nói của cậu mà lại như ngọn lửa từ từ bốc lên. Hữu - dùng vận tốc ánh sáng trở về phòng - Giang - chạy vào phòng tắm. Có.. có omega nào trong hoàn cảnh này lại đi nói cảm ơn với alpha đã đánh dấu cậu ấy không? Anh cứ như tên trai đểu đánh dấu omega nhà lành rồi không chịu trách nhiệm ý nhỉ? Không được!! Nhưng mình còn chưa đủ tuổi kết hôn?? Mà chuyện rối rắm hơn chính là Trần Mạnh Trường ấy vậy mà lại là omega. Cái tên con trai cao mét 8 ấy là omega?? Lúc đầu cậu quyết định ở đây vì nghĩ chủ nhà cũng là một alpha sẽ rất phóng khoáng thoải mái. Nhưng bây giờ... cũng vẫn phóng khoáng thoải mái đó nhưng ... Hay là cậu dọn đi??? Nhưng như thế chẳng phải càng giống red flag hơn sao!!

Ở đây Hữu - bối rối - Giang đang overthinking thì dưới nhà ai đó lại rất thoải mái bấm điện thoại. Cậu nằm dài trên giường gửi một tin nhắn đến cho "bạn cùng nhà": Bữa tối tôi có chút mệt không muốn ra ngoài ăn cậu muốn ăn gì tôi đặt luôn cho cậu thay lời cảm ơn.

Hữu Giang trầm mặc nhìn điện thoại. Anh vừa mới tắm xong nhưng xem ra phải tắm lại lần nữa rồi.

Đừng đặt. Cậu đang không khoẻ đừng ăn đồ linh tinh. Tôi làm đồ ăn cho cậu. Khoảng 1 tiếng nữa ra ăn cơm.

...

Vì thế mà 30 phút sau một cảnh tượng chấn động đập thẳng vào mắt Trần Văn Khiêm. Anh bất động đứng ở cửa nhìn alpha lạ đang mở cửa cho mình trên eo còn đeo tạp dề màu hồng nam tính. Mà đứa nhỏ anh họ trời đánh của anh thì đang ngủ trương lên trong phòng. Anh ngồi đối diện Trần Mạnh Trường nghiêm túc như đang hỏi tội:



Cậu ta là ai?

Bạn cùng nhà.

Trần Văn Khiêm trợn tròn mắt:

Hai đứa đã tiến đến bước ở chung rồi ???

Cậu bị sặc ngụm nước cũng không nuốt nổi nữa:

Chỉ là cho thuê nhà thôi. Làm gì có chuyện đó. Khụ anh cũng không thích con trai.

Em họ nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm. Tất nhiên đó là vì anh là beta nên không ngửi thấy gì chứ nếu anh phát hiện trong căn phòng này mùi rượu và nho xanh vẫn đang quấn lấy nhau như một chai rượu vang nho ủ lâu năm thì chắc chắn anh đã không bình tĩnh như thế. Anh vốn lo lắng đứa anh họ nhỏ tuổi này sáng nay tự nhiên đến bệnh viện sợ có mệnh hệ gì nên vừa hết ca trực anh liền lái xe về đây một chuyến coi sao thấy cậu thực sự không có vấn đề gì anh mới yên tâm ra về. Mà người anh nào đó cũng không hề có ý định muốn mời họ hàng ở lại ăn cơm. Tiễn em họ ra ngoài cửa cậu vẫn bị kéo lại dặn dò:

Nếu thiếu tiền thì cứ nói với người nhà. Không thì để em chuyển thêm ít sinh hoạt phí nhà chúng ta cũng không thiếu món tiền này không nhất thiết phải ở chung với một alpha, quá bất tiện lại không an toàn. Hay em tống cậu ta ra ngoài đi ..

Hữu Giang đang đứng trong bếp khuấy nồi cháo thịt bằm tự nhiên dính đạn: ... Trông mặt anh rất không uy tín đến vậy sao???

Được rồi em họ, về đi. Đó cũng là bạn cùng lớp của anh nhân phẩm cậu ta rất tốt. Trong nhà có alpha hẳn phải an toàn hơn chứ sẽ không vào tầm ngắm của kẻ xấu.

Lời này nghe cứ thấy kì kì nhưng cậu nói quá tự nhiên khiến em họ cũng không nhận ra điểm bất thường chỉ liếc xéo Hữu Giang đang đứng trong bếp, hạ thấp giọng nói:

Hừ! Nếu cậu ta giám có ý đồ xấu thì phải liên lạc ngay với em biết chưa?

...

Hữu Giang xem ra mặt cậu thực sự rất không uy tín.