Rượu Nhạt Pha Trà

Chương 2






Dịch: Tứ Cửu
"Mẫu thân! Người sợ hắn làm gì?" Phó Cảnh Nghiệp chịu lấn áp ở từ đường, bản thân trở lại phòng, thay y phục, nổi giận đùng đùng chất vấn Liễu thị: "Ngày hôm nay rõ ràng là lão nhị kiếm chuyện, nếu phụ thân chịu nghe con giải thích tường tận thì làm sao ông có thể trách con được!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chyện gì?" Liễu thị tỉnh táo lại, ngồi trên chiếc ghế tròn đầu làm từ gỗ cây đàn hương.

Bà nhấc một chén trà nóng, thổi nhẹ cho vơi bớt bọt trà.

Phó Cảnh Nghiệp nện một quyền lên bàn, giận chó đánh mèo* nói: "Còn không phải là do mấy ngày nay mẫu thân bảo con đi trà lâu phụ việc? Con thấy vị Tôn viên ngoại ở tây nam kia hiếm khi vào thành, liền dốc lòng làm ông ta cao hứng.

Cũng là vì kính nể nên mới dẫn ông ta đi Hoa Xuân Uyển uống rượu.

Ai ngờ ngủ một giấc dậy thì y phục treo trong phòng đã không cánh mà bay, ngay cả quần lót cũng không còn!"
*Giận chó đánh mèo: Giống với câu "giận cá chém thớt", khi một điều gì đó khiến ta giận dữ xảy đến, ta đã lấy một thứ gì đó khác hay một ai đó khác không liên quan đến nó để trút cơn giận.

Liễu thị hỏi: "Vậy làm sao con biết y phục là do Phó Cảnh Hiên phái người lấy?"
"Cư nhiên là Cẩm Nương nói.

Con nghe xong liền tức giận không thôi.

Vốn muốn chạy đến chỗ hắn đánh hắn một trận, vậy mà lại thấy hắn...cái chó chết đem quần lót của lão tử treo trên cây trúc phơi nắng cho mọi người đều thấy!"
Liễu thị ngờ vực: "Sự tình kia là Cẩm Nương chủ động nói với con?"
"Đương nhiên."
"Nàng nói thế nào?"
"Tất nhiên là nàng nói đúng sự thật rồi, rằng Phó lão nhị phái Tam Bảo đi vào uy hiếp, phá cửa, đoạt quần áo.

Chỉ trách con vô năng, hành sự lộ liễu!"

Liễu thị mạnh tay đặt bát trà xuống bàn kêu "rầm" một tiếng.

Nước trà màu ố bắn lên bộ y phục thượng hạng bà cũng không để ý tới, hướng về phía Phó Cảnh Nghiệp, mắng: "Ta xem con quả thật là lỗ mãng! Đã khuyên con nhiều lần kiềm chế bản thân! Đa duy nhân đạo*! Bây giờ ngay cả tú bà cũng hại con! Con kêu ta làm sao yên tâm để con tranh đoạt gia nghiệp!"
*Đa duy nhân đạo: Con người hơn nhau ở đạo làm người.

Phó Cảnh Nghiệp cố chấp nói: "Cẩm Nương sao lại không giúp con? Chẳng phải nàng đem tất cả sự tình đều nói với con?"
"Nói, nói cái rắm! Phụ thân con là một thương nhân, không phải quan viên.

Ông ấy làm sao có bản lĩnh phá án mất trộm cho con? Lại nói, tạp dịch ở Hoa Xuân Uyển đều chết cả rồi sao? Mặc cho tên tiểu kê Tam Bảo kia tới lui tự nhiên như kia? Phó nhị công tử quanh năm đi đó đây thưởng ngoạn, hơn một nửa người ở huyện Giang Lăng này đều quen mặt hắn.

So với con thì hắn sống biết điều hơn nhiều.

Vả lại, làm sao con biết hắn với Cẩm Nương có cấu kết với nhau cố ý khích con, làm con mất hết lý trí xông vào từ đường hay không?"
Phó Cảnh Nghiệp bị mẫu thân nói đến mức đầu óc mơ hồ.

Hắn suy nghĩ kĩ lại một chút, xác thực không đúng.

Trước kia vừa tỉnh lại đã thấy Cẩm Nương đứng chắn ở cửa mật báo cho hắn.

Theo lẽ thường mà nói không chăm sóc chu đáo, không tỏ được thái độ hiếu khách với người giàu tiền giàu của là lỗi ở nàng, có thể che giấu được mới là cách tốt nhất.

Còn giả như không che giấu được thì trước tiên cũng phải tìm cho hắn một kiện quần áo tươm tất để thay vào, nào có đâu cái đạo lý tiện tay đưa hắn một cái yếm?
Phó Cảnh Nghiệp nghiến răng, xoay người rời đi.

Liễu thị đứng lên hỏi: "Con đi đâu đấy?"

"Đương nhiên là đi tìm Phó lão nhị đối chất!"
Liễu thị tức đến mức sắp bất tỉnh, tiến lên véo tai hắn, chỉ tiếc mài sắt không nên kim*, nói: "Sao ta lại sinh ra loại vừa tùy ý lại lỗ mãng như con thế chứ? Hiện tại con đã để cho người xung quanh đùa giỡn, vậy chờ đến khi ta không còn, chẳng phải con sẽ bị Phó Cảnh Hiên chơi đùa tới chết hay sao?"
*Mài sắt không nên kim: "Có công mài sắt, có ngày nên kim", ở đây ý Liễu thị muốn ám chỉ bản thân dày công mài dũa Phó Cảnh Nghiệp nhưng hiện tại đều công cốc.

Phó đại thiếu gia giành lại lỗ tai của chính mình, quát: "Vậy phải làm sao bây giờ? Đối với việc hắn chơi đùa con, dù con không cho phép thì cũng đâu có nghĩa lý gì."
Liễu thị cẩn thận ngẫm nghĩ: "Đừng thấy Phó Cảnh Hiên bày lên vẻ mặt xem vạn vật nhẹ tựa mây gió, thực tế việc không có lợi với bản thân, hắn tuyệt không làm.

Đột nhiên tìm cớ như vậy, nhất định không đơn thuần chỉ vì muốn cho con xấu mặt."
"Ý của người là?"
Liễu thị nói: "Hắn yên tĩnh một mùa đông, sao lại cố tình chờ đúng thời điểm Trình Tích Thu lộ diện mà chạy đến kiếm chuyện? Lẽ nào...Phó lão nhị cũng coi trọng gia sản?"
Liễu thị còn chưa kết luận, Phó Cảnh Nghiệp liền đánh nhịp nói: "Nhất định là như vậy!" Rồi khịt mũi coi thường: "Chỉ bằng hắn cùng với muội muội ốm yếu của hắn cũng dám ôm phần tâm tư này?"
Liễu thị không nghĩ tới nhi tử ngốc nghếch của mình lại có được suy nghĩ như vậy.

Bà ta lẩm nhẩm cái tên Phó Song Nhi, bắt đầu tính kế.

Phó Song Nhi là nhi nữ duy nhất của Phó gia.

Tuy Phó Thượng Nghị không thích mẫu thân nàng, nhưng lại đối xử với nàng không tệ, từ nhỏ đã tìm sư phụ dạy nàng cầm kỳ thi họa, cốt là muốn noi theo các thư hương môn đệ*, từ trong khuê cát dưỡng thành một tiểu thư thế gia.

*Thư hương môn đệ: Dòng dõi có truyền thống học tập.

Phó Cảnh Hiên cùng Song Nhi ngồi lại phòng của Trình Tích Thu một lúc rồi đi đến tiểu đình giữa hồ ở sân sau.


Phó Thượng Nghị học đòi văn vẻ, bày trí trạch viện rất ưu nhã, lại mang một phong cách riêng.

Hai huynh muội vào trong đình.

Phó Cảnh Hiên đem chậu cây mình rồng đã lâu ra xem xét.

Song Nhi ngồi ở trên băng đá thấy thế, nói: "Nhị ca, chậu tước mai của huynh đã thay lá rồi sao?"
Phó Cảnh Hiên đáp: "Vừa mới gần đây thôi.

Loài cây này dễ sinh trưởng, mọc rễ rất nhanh, bên trong chậu còn rộng rãi, nhiều đất; tổng thể trông rất đẹp mắt, ưa nhìn.

Nhưng không thể cứ dùng đất cũ trong chậu mãi, phải thường xuyên thay, ngay cả nước cũng phải thường xuyên tưới, khó chăm sóc vô cùng."
Phó Song Nhi pha trà, ôn nhu cười nói: "Nhị ca ngoài miệng nói khó chăm sóc, nhưng vẫn chăm sóc suốt nhiều năm như vậy, xem ra là rất yêu thích nó."
"Đúng vậy." Chậu ngọc lớn hình tròn đặt trên bàn đá cùng phiến lá xanh ngắt tạo ra một cây tước mai cứng cáp lạ kì.

Phó Cảnh Hiên hẳn là đã bỏ ra không ít tâm tư.

Phó Song Nhi rót cho Nhị ca nàng một chén trà rồi cùng y xem cảnh, nhìn một lát liền có chút mất tập trung, tựa hồ đang che giấu tâm sự.

Phó Cảnh Hiên gõ gõ ngón tay lên bàn đá, hỏi: "Song Nhi, muội có thích không?"
Phó Song Nhi đột nhiên giật mình, hoảng hốt mà đáp lời: "Cây là do Nhị ca nuôi.

Nhị ca thích thì đương nhiên muội cũng thích rồi."
Phó Cảnh Hiên hào phóng nói: "Nếu muội thích, vậy thì cây này liền cho muội."
"Cho muội? Nhưng Nhị ca đã dày công chăm sóc nó suốt năm năm, phí hết tâm tư..."
Phó Cảnh Hiên nói: "Năm năm thì sao? Song Nhi làm muội muội của huynh mười sáu năm, huynh chẳng qua là cho muội một chậu cây mà thôi, không có gì là không thích hợp cả."
Quả thật không có gì là không thích hợp, Phó Song Nhi cũng không cự tuyệt nữa, nói tiếng cám ơn rồi nhận lấy: "Muội..."
"Làm sao vậy?"
"Không, không có chuyện gì..."

"Không có chuyện gì mới lạ." Phó nhị thiếu gia cười tủm tỉm hỏi: "Có chuyện gì mà không thể nói với huynh?"
Phó Song Nhi nhíu mày, đôi gò má đỏ ửng, hai bàn tay cứ xoắn xuýt vào nhau trông rất mất tự nhiên: "Cũng không có gì.

Chính là...chính là...muội muốn hỏi một chút..."
Phó Cảnh Hiên thấy nàng ấp úng mãi cũng không nói được trọn vẹn một câu liền thay lời nàng, hỏi rằng: "Gần đây tình hình của Khang Lâm thế nào rồi?"
Khi cái tên này được thốt ra, mặt Phó Song Nhi lại càng đỏ hơn.

Khang Lâm là con trai của một hộ nông dân làm thuê cho Phó gia.

Năm đó, lúc cùng Khang lão bá tới phủ nộp tô thuế đã vô tình bắt gặp Phó Song Nhi ở bên hồ xem cá.

Hai người nhất kiến chung tình, nhưng vì cách biệt về gia thế nên chỉ có thể lén lút gặp gỡ mỗi tháng.

Lần này đã hơn một tháng rồi, Khang Lâm kia sao còn chưa chịu xuống núi? Trong lòng Song Nhi lo lắng, bất an, không nhịn được, hỏi: "Nhị ca, Khang Lâm ca ở nhà không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Phó Cảnh Hiên bưng chén trà lên, bình tĩnh uống một ngụm, trầm ngâm nói: "Ngược lại, chính là không có chuyện gì.

Trước đó vài ngày hắn còn hái ít trà mới đưa tới cho huynh."
"Trước đó vài ngày?" Song Nhi kinh ngạc: "Huynh ấy xuống núi sao lại không tới gặp muội?"
Phó Cảnh Hiên di chuyển ánh mắt, nhìn Phó Song Nhi nửa ngày, mới nói: "Khang Lâm nhờ huynh giúp hắn giấu muội."
Tuy rằng thân thể của Phó Song Nhi gầy yếu, nhưng tính khí lại rất quật cường, kéo ống tay áo của Nhị ca, lớn tiếng: "Tại sao phải giấu muội?"
Phó Cảnh Hiên bị làm khó, do dự nói: "Là Khang lão bá...Ông ấy nói đã nhắm trúng cô nương của một nhà nào đó."
"Thật sao?" Phó Song Nhi lộ rõ nét căng thẳng, mặt tái nhợt.

"Bất quá Song Nhi yên tâm." Phó Cảnh Hiên động viên nói: "Trong mắt Khang Lâm chỉ có muội.

Hắn đã sớm cự tuyệt gia đình kia, chỉ là..."
Phó Song Nhi hỏi: "Chỉ là cái gì?"
Phó Cảnh Hiên đặt chén trà xuống, dùng ánh mắt tràn ngập bất an nhìn nàng: "Chỉ là muội và Khang Lâm đều đã đến tuổi cập kê, nếu hắn còn không tới cầu hôn, huynh sợ phụ thân sẽ tìm cho muội một mối hôn sự khác.".