Rượu Ngọt Ngào

Chương 32: Quá khứ




Kể từ khi cô bé tên là Mạc Thiểu Hu xuất hiện, cuộc đời cậu thiếu niên như thay đổi. Cậu bé mong manh dễ vỡ như chiếc bát sứ ấy được tráng đi tráng lại bằng lớp men trong sáng nhất cuộc đời.
Từ một cậu bé ngày ngày chỉ biết nằm bệnh ốm đau vì bệnh sắp chết nay đã vui vẻ tươi tỉnh hơn rất nhiều. Bác sỹ từ bệnh viện cũng rất nhanh báo tin vui về cho gia đình, nồng độ hồng cầu trong máu cậu tăng hẳn, ai nấy đều vui vẻ. Có người còn đoán chắc rằng, bệnh tình của cậu có chuyển biến tích cực như vậy là do cái cô bé mang họ Mạc kia kìa.
Quỷnh thiếu cũng tự mình nhận ra điều đó. Cậu biết rằng cô bé vẫn tự cho mình là anh trai nuôi tạm thời của mình. Nhưng cậu thì không, không bao giờ cho phép chuyện đó có thể xảy ra thêm lần nữa.
- Anh, anh trai, anh dắt em đi đâu vậy.
Trời tối, đường đi rất loạng quạng lắm sao bề, ổ voi ổ gà lấp bóng sau những bụi cỏ khó lòng mà tránh khỏi được, và còn có khi… có cả rắn đồng cỏ nữa, nó có thể gặm lên đôi chân chẻ que này bất cứ lúc nào.
- Aaaaahhhh…
Mạc Thiểu Hu sợ quá, cô la toáng lên rồi chạy thục mạng quay về.
Cậu thiếu niên mặt mày ưu tú sa sầm lại, hết cách cậu vác ngang người con bé lại, đặt lên trên đỉnh đầu, sải chân rộng tiến về phía trước.
Anh hơn cô tám tuổi cơ, nhưng nếu hồi đó không bị đẻ non thì con số đó thể bị tụt xuống bảy, nên cô bé khi ngồi trên cổ anh hệt như cây nấm mồ mà quàng lấy quàng để vào cổ cậu thiếu niên nhỏ tuổi. Anh bỗng dưng thở dài, ra vẻ mệt mỏi.
- Em quàng chặt như vậy làm gì, lỡ anh tắt thở thì em biết tính sao dầy. Không phải lúc trước em kể với anh hồi còn ở quê mình là cao thủ trèo cây rồi còn gì, còn được lũ bè bạn ở quê đặt cho biệt danh cái khỉ gió gì đó cơ mà!
Thiểu Hu đã run sợ, nay bị quát lớn nay lại càng sợ hãi hơn, không chịu nổi bèn khóc to. Đến nổi con rắn đồng cỏ lúc nãy có đi qua cũng phải trườn mải, cảnh vật xung quanh bỗng lại ‘yên tĩnh’ đến khó tin!
Mọi thứ đều trốn đi nhưng thật là vô tâm không kéo cậu theo. Để tránh đi tiếng ồn, cậu vừa bịt tai lại còn phải ra sức dỗ dành.
- Nào nào, Thiểu Năng ngoan, bảo bảo ngoan, đừng khóc nữa anh thương.
Tuy nhiên hình như lại càng khóc to hơn thì phải. Cô bé còn nhỏ thì đã biết gì, tưởng lời dỗ dành là lời cổ vũ để càng khóc to hơn nữa.
Lúc nãy chỉ là khóc còn giờ đây là đấm, đá loạn xạ lung tung hết cả, mái tóc tơ ngàn vàng của Quỷnh thiếu cũng bị giật tới giật lui, vò tung bù xù như tổ quạ.
Quỷnh Ngạn Hoa sắp chịu không nổi, thật muốn ném con bé ở đây mất thôi. Chợt phát ra tiếng giọng lanh lảnh từ miệng cô bé…
- Hu hu, mẹ ơi, mẹ ơi, Hu muốn về nhà, con nhớ nhà.
Nhớ nhà?
Phải rồi, Mạc Thiểu Hu này cũng xa nhà 1 tháng rồi, giờ này các chú công an cũng đã tìm ra được tung tích gia đình cô bé. Chẳng mấy nữa thông tin sẽ được gửi về gia đình cô được gửi về và họ sẽ bắt cô đi.
Y đã quên mất cô đã có gia đình riêng của mình từ lúc nào. Chỉ tại cô bé này quá tốt bụng, thậm chí lúc biết bản thân bị bắt cóc cũng khóc rất ít.
Ở một nơi xa lạ như nhà người khác lại thích ứng rất nhanh. Cô coi những người vừa quen biết như chính người thân trong gia đình mình vậy, luôn tạo những khoảnh khắc bất ngờ và tiếng vui cười cho gia đình họ. Y để ý hình như chỉ có ngoài lúc này ra thôi thì chưa than khóc hay kể khổ về điều gì.
Vì cô mà hắn khỏi bệnh, con người đặc biệt như thế làm sao hắn lỡ để mất đi được?
Người thiếu niên ấy quỳ xuống, tư thế thật sự đã quỳ phục thật rồi. Cô gái bé nhỏ ngơ ngác, đôi mắt hoang mang bất giác hướng lên bầu trời một cảnh sao trời tròn đầy mà đẹp. Lúc ấy, con người cô như chứa đựng cả vũ trụ vậy. Cô ngừng khóc, rồi thiếp đi.
Cậu thanh niên thì cúi gằm mặt xuống, bước đều đến nơi đài voi thác nước phun xối xả, nặng trĩu hệt như lòng cậu vậy.
Ngày hôm nay, anh chính là muốn thổ lộ.
Cậu đặt mông xuống bệ đá lạnh, dìu em bé xuống ngay sát cạnh mình. Đột nhiên cậu nhếch môi, xoa xoa quanh trước núm ngực cô bé một cách thuần thục.
Đôi tai lạnh ngắt của cô bé phải truân rót thêm thứ âm thanh 'đen tối ’ vào, nhưng mà… nó ngọt quá!
- Phí chăm sóc đêm nay của anh không rẻ đâu. Đợi sau này lớn lên lãi suất nhân lên hai ngày một lần đấy. Cố mà 'chăm sóc ’ anh tốt đi nhé.
- Anh yêu em.
Tiếc quá, người như hắn không bao giờ lỗ mãng, luôn biến cái tai hại thành cái lợi. Đôi môi ngọt ngào của cô gái này, đương nhiên hắn không thể không thưởng thức rồi.
Gió đông cò tới cưa lui trên mặt bằng rộng, lạnh lẽo đến thấu xương. Nhưng ở một điểm nào đó cái lạnh dường như là cơ hội để họ sáp lại gần nhau hơn, truyền hơi ấm cho nhau qua miệng, trao nhau nụ hôn đầu đời đầu tiên.

Hôm sau,
- Cậu chủ, bé Hu phải đi rồi, cảnh sát vừa gọi điện đến thông báo cho gia đình.
Lục quản gia trưng bày ra vẻ mặt nghiêm trọng chìa một lá thư ra phía trước, ra hiệu bảo cậu chủ đọc. Bấy giờ, nền kinh tế Trung Hoa sụt giảm, chưa có bàn đạp để nền kinh tế đi lên nên mọi người dân phải nhắn tin, gửi thăm nhau qua từng bức thư. Nhưng cậu bé trước mặt này đây, sau này sẽ khiến Trung Quốc nói riêng và Thế Giới nói chung sẽ phải nhìn cậu bằng con mắt khác.
- Tôi biết rồi, tôi không sao.
Không sao mà lại hùng hổ ném lá thư đó đi rồi quay phắt vào trong nhà thế kia- Lực quản gia rầu rĩ, nhìn tư thế thẳng tắp, dong dỏng cao còn tuổi lớn dần khuất dạng kia lại có chút buồn phiền.
- Mình không buồn, mình không có buồn mà. Mình không giận mình không có giận gì hết.
Miệng cậu lẩm bẩm cố trấn an bản thân không sao, nhưng đôi mắt lại đổ ngầu hơn bao giờ hết.
Rõ ràng cậu đã chuẩn bị tinh thần cho ngày hôm nay rồi, nhưng khi cảnh sát nhắc đến muốn đưa cô đi, cậu lại đau lòng hơn bao giờ hết.
Đôi chân tất không dép bước thẳng lên lầu tìm thẳng đến phòng ba mình tìm chút khuây khỏa.
Nắm tay cầm dẹt dẹt được kéo ra, cánh cửa mở toang như sắp bung ba bản lề đến nơi thì…
Choang!!
Cậu nhóc sững sờ, cô nhóc trong phòng cũng sững sờ nhìn cậu, bốn mắt nhìn nhau. Đôi tay cô cầm không vựng nữa bèn cúi xuống nhặt những mảnh vỡ thủy tinh văng đầy trên sàn. Có lúc sơ ý, cậu thiếu niên để ý mảnh thủy tinh quá sắc, cứa ra máu trên bàn tay em bé kia được một vết rồi.
- Em làm gì vậy!
Cậu thiếu niên tức giận lao tới, nhanh chóng đẩy cô bé ra khỏi bãi sắc nhọn còn bản thân thì gặp nguy hiểm, một mảnh vỡ to lớn đã ghim vào chân cậu đến mức toạc cả máu ra ngoài.
Cô bé cũng sợ đến mức không nói lên được câu gì nữa.
Ngạn Hoa nhìn thấy khuôn mặt ấy của cô cũng cuống quýt cả lên, sợ sau này sẽ để lại hình ảnh không hay trong đầu cô. Cậu cố cắn răng chịu đựng, lê đôi chân đầy máu bước đi, gồng mình lên quát.
- Sao em lại tự tiện vào phòng người khác còn làm vỡ đồ như vậy, bây giờ anh bị thương em đã thấy tác hại của mình chưa.
- Anh ghét ghét ghét, anh ghê tởm em. Em cút đi!!
Cô khóc lóc chạy đi, không một lời cảm thông, không một lời từ biệt, cứ như biến mất khỏi thế gian vậy.
Sau này có thể sẽ không được gặp người con gái ấy thêm một lần nào nữa, cậu biết chứ. Để vuột mất cô khỏi tay là hối hận cả một đời, nhưng cậu phải làm như vậy để bớt đau hơn mà thôi.
Năm ấy, cậu đã nghĩ mình mắc chứng ảo tưởng rất nặng, đến nỗi hy vọng cả sản nghiệp của gia đình chỉ còn đến con số âm tỉ tệ kia còn có thể xứng với người con gái ấy nữa cơ mà.
Giọt máu từ bàn chân cậu loang ra khắp nền nhà, cậu ngất đi, bàn tay vẫn ôm khư khư lấy tấm ảnh bị nhàu nát. Từ góc độ nào đó chúng ta có thể bắt gặp hình ảnh hai ông lão cười toe toét bắt tay nhau thân mật, trên vai còn vác túi đánh golf năng động.
Không ai khác, đó chính là Quỷnh Hổ và Cảnh Cử Dạc, hồi trẻ từng chơi rất thân với nhau. Nhưng một biến lớn ập tới, hai bang phái lớn từ bạn thành thù…

Từ sau ngày Mạc Thiểu Hu đi khỏi, Quỷnh Ngạn Hoa ngày nào cũng buồn sầu.
- Thôi nào con trai bé bỏng của ta, đừng cứ suốt ngày ủ rũ như vậy nữa được không.
Quỷnh Ngạn Hoa tảng lờ, đặt chân Dạ phu nhân vào trong chậu nước ấm bằng sứ, nhẹ nhàng rưới đi rưới lại như nâng niu một báu vật vậy.
Nhưng câu tiếp theo của Quỷnh Ngạn Hoa lại chắc như đinh đóng cột khiến Quỷnh phu nhân phải trợn tròn con mắt.
- Mẹ đừng nghĩ con trai mẹ tầm thường đến mức vậy chứ. Thứ con gái tầm thường ăn bám nhà mình suốt hai tháng qua đó không xứng với con!
Chỉ là… chỉ là
Y bỗng dưng rơi nước mắt.
Gần đây hắn nghe tin cảnh sát đưa Mạc Thiểu Hu về nhà, do đi nhanh quá tốc độ liền xảy ra tai nạn phải đi cấp cứu. Nghe nói đầu cô chảy ra nhiều máu dữ lắm, nhẹ nhất là mất trí nhớ, còn nặng nhất… là trở thành người thực vật!