Rượu Ngọt Ngào

Chương 28: Rượu ngọt, rượu ngon




Theo bản năng, Hu vươn tay, muốn chạm vào vật cản trước mặt…
Tuy nhiên, lại như có một lực đè xuống, trói bặt vào trong. Bàn tay nhỏ bất ngờ thõng xuống, lơ lửng giữa không trung.
Ư…
Chết tiệt!..
Người đàn ông lạ mặt càng bước tới thật gần, mỗi sải chân của hắn thật dài và rộng. Ngỡ là đang chà đạp cả lên từng khúc ruột người con gái.
Cô bất giác ngẩng đầu, cả người lại vật ngay xuống bàn lần nữa, hôn một cách ngấu nghiến!
Cô gái nhỏ tỏ vẻ không vui, mi mắt nhíu lại tưởng chừng mi trên và dưới có thể cụp lại vào nhau, cô khó chịu tay chân vươn ra quấn rồi vào hắn như sam.
Ốp cả cơ thể mình vào hắn, luồn cả chiếc lưỡi mềm mại của mình đá lấy lưỡi hắn. Cả người cô bất giác run lên bần bật.
Mày gã chau lại, liền thả cô ra.
Cô gái nhỏ mất thăng bằng, tấm lưng trực tiếp bị hạ xuống bàn một cách thô bạo. Nằm rạp xuống cả bàn, đôi má đỏ ậng lên vì rượu, chỉ thấy khóc tu tu lên vài tiếng. Chân tay liền đá thùm thụp vào không khí, phồng má nói lớn:
- Hư, không phải chồng tôi, chồng tôi sẽ không bao giờ thô bạo với tôi thế này, huhu!
Gã đàn ông đối diện bị dọa đến câm luôn.
Tên trộm này!
Tủ rượu của hắn là chỉ có mình hắn được phép bước vào, vậy mà cô gái này đã lén vào còn làm chai hai lít!
- Sao lại ăn mặc như này, lỡ bị cảm lạnh thì sao?
Dứt lời cúc áo hắn đã bung gần hết lộ ra cơ bụng tám múi hoàn mĩ, hắn khẽ cười liền vực cô gái dậy, ép cho sát lấy ngực mình, hắn thỏ thẻ:
- Hình như phần dưới bị chật rồi, giúp tôi tháo thắt lưng cái.
Cô gái nhỏ vẫn ngây ngô ngước lên, sụt sùi nhìn hắn:
- Huhu, anh bức tôi…
- Oa oa, chồng tôi sẽ mắng tôi mất…
Hắn không vui.
- Hắn ta, hay mắng lắm em à?
Mạc Thiểu Hu lắc đầu.
- Chưa từng!
- …
Mạc Thiểu Hu ngốc trệ, đôi mắt e lệ sợ hãi nhìn hắn, bỗng chốc đỏ lên rần rụi.
Nam nhân nét mặt đanh lại, nhưng hắn vẫn đẹp đến lạ thường.
Da thịt nóng bóng của cô khi ốp vào hắn, cứ thấy dễ dịu đến lạ. Lại nhún đầu gối tiến tới.
Miệng nhỏ vừa nói lại vừa rên rỉ, cứ trách sao bản thân hèn mọn. Ánh mắt cô trở nên mông lung, không tài nào hướng nổi về phía trước.
- Đây là thiên đường hay địa ngục?
- Là địa ngục! - Hắn nhẹ nhàng đáp lại.
Cô gái nhỏ dường như đã vứt bỏ hết tôn nghiêm của mình. Liền há ngay miệng ngoạm lấy cổ hắn, luôn miệng khen nó ngon. Rồi tháo đai lưng hắn tùy tiện quăng ra giữa sàn nhà.
Nhưng Mạc Thiểu Hu vẫn chưa thỏa mãn, lại vươn tay ra trước tính tháo bỏ vật cản còn lại. Thì ngay lập tức bị hắn ép ngay xuống bàn. Thiểu Hu hoảng hốt, chỉ có thể giương mắt nhìn người đàn ông dần xâm chiếm lấy cơ thể mình.
Khăn tắm một mực trải lên mặt bàn lạnh lẽo, trở cả người cô gái nhỏ lên trên.
Tuy nhiên, cảm giác khó chịu lúc này của Mạc Thiểu Hu đã bay đi đâu mất, thay vào đó cơn khoái lạc dần lan truyền tới, truyền qua bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông bóp thật mạnh vào bầu ngực của mình, Mạc Thiểu Hu khẽ kêu "a " lên một tiếng, một ít giọt sữa ấm nóng theo quán tính liền bắn ra ngoài, bắn lên cả khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trước mặt.
Môi hắn khẽ nhếch, cúi xuống liếm láp:
- Đau em anh…
Nam nhân đối diện rũ mắt, hắn đã nâng mông thiếu nữ lên từ lúc nào, chèn đùi non qua thắt lưng mình hắn cúi xuống, ngắm nghía thật kỹ đường nét thanh tú của người con gái trước mặt, đôi mắt cứ khép hờ, ấy thế mà gợi tình làm sao.
Tay hắn không run, chân hắn không đập, chỉ trân trân nói nhỏ:
- Địa ngục, địa ngục thì sao? Phải có hell, phải có heaven thế mới gọi là cuộc đời chứ?
Rượu ngọt, rượu ngon…
Người ta nói con gái chính là bình rượu mơ của cha mẹ. Vậy hắn ta có thể hủy hoại chiếc bình rượu ngọt ngào này để lợi dụng cha cô không chứ.
- Lè lưỡi ra đi- Y đột nhiên gắt lên nhẹ. Nhưng khiến Mạc Thiểu Hu đôi phần sợ hãi. Cộng thêm men rượu đã ngấm vào trong cơ thể khiến con người ta có suy nghĩ điên rồ. Thiểu Hu tâm trí mách bảo phải chạy trốn ngay đi lập tức.
Nghĩ là làm, cô liền luồn qua khỏi người hắn rồi lăn xuống đất.
Ngay tức thì, liền bị kéo ngược trở lại, đè xuống bàn và áp vật bằng nụ hôn cuồng bạo, day đi dưa lại trên nụ hoa đỏ chói.
Thiểu Hu hoảng hốt vô cùng. Cảm nhận được âm thanh khóa quần hắn kéo xuống, đưa vật tượng trưng của đàn ông trừu sáp ngay trước hang động lỗi lạc của mình.
cô run lên bần bật, mật ngọt trong miệng kéo ra gần hết.
Cơ hồ gương mặt của người đàn ông trên hết sức dâm tục, hắn thở gấp.
Hắn bắt đầu cúi xuống, liên tục hôn lên chiếc miệng ngọt ngào của cô gái nhỏ, thỏa thích nhấn đầu lưỡi nông cạn trong u cốc nhỏ bé.
Phút chót, Thiểu Hu đột nhiên cản lại khiến hắn hụt hẫng.
- Quỷnh Ngạn Hoa, không… thật sự… là anh đúng không. Tôi cũng không chắc nữa.
- Bé cưng này… Tại sao toàn tỉnh ra những lúc hệ trọng thế!
Đời này, cô được định sẵn là của riêng mình anh rồi, chỉ anh mới được phép thân mật như vậy, cho dù anh có lợi dụng, cho dù anh có dối trá cô đủ đường.
Cảm thấy như đã bôi trơn vừa đủ, hắn đứa cự long của mình đi vào. Nhún nhảy cực khoái như là cách để trừng phạt cô khi đã làm trái ý anh.
Mạc Thiểu Hu đột nhiên dưới thân truyền cảm giác nhộn nhạo, cô há miệng, đôi mắt nhắm tịt cam chịu, quay mặt sang một bên hét lớn:
- ĐỐN MẠT, KHÔNG LẤY CHỒNG NỮA ĐÂU!

Ban đêm lúc này đã khô hoeo khô hoắt. Chỉ có từng cơn gió nơi đau quanh đi quẩn lại, chẻ từng khúc phố ra trăm mảnh.
Cùng lúc đó, một bóng ba người trượt dài lên thành cổng.
Người đàn ông khuôn mặt chứa đầy sự kiêu ngạo, nắm chặt vợ, rồi giương chân đạp mạnh cánh cổng sắt trước mặt. Đột nhiên…
Cốp!
- UI DA, MẸ KIẾP, THẰNG CHÓ NÀO!!
Cốp!
Cốpp!
Cốppp!
- Mạt, Mạt Sắt! lại là mày, cắt cụt cái đống tóc dài của mày luôn đi, rõ khác gì mấy con đ*.- Người đàn ông mở miệng tục tĩu.
Tiểu Mạt khuỵu gối xuống cành cây rải đầy hoa tím xểu mểu, với bộ đồ undercut nhanh nhẹn. Tuy quanh đây có mùi oải hương của màu Paulowlia tomenposa độc lạ, hyreoni- sắc nước hương trời nhưng vẫn không thể tùy hứng với gã gia trưởng trước mặt.
Lại càng chán ngấy với cảnh tượng phía trước. Khẽ nhai sồn sồn lấy ngọn cỏ, hắn đu cây lên tầng cao hơn. Đuôi tóc dài buộc lỏng chuyển động nhanh nhẹn đến sát phần ngọn cây.
Đến nơi, hắn thè lưỡi, liền nhổ trọn nhúm lá chát mặn vào thẳng mặt gã.
Ngay lúc ấy, ánh trăng đi qua, rọi cả khuôn mặt điển trai của hắn cùng với bực tức thảm hại của người đàn ông bên dưới.
Bàn tay bàn chân muốn trèo lên cây để đấm tiểu Mạt cho bõ tức. Nhưng thể lực nào cho phép, vừa lên được nửa mét liền ngã chổng vó.
Chó Pit bull hung dữ lao tới, cùng với tiếng còi rung chuông đầy náo động ầm ĩ vang khắp căn nhà.
Tiểu Mạt kéo lưới che một mắt mình xuống, ánh mắt chứa đầy khinh khỉnh.
- Câm mồm, Lăng Mạt tên tao!
- Đã ăn nhờ ở đậu còn rước theo tình nhân đến đây chứ, đúng loại cặn bã!
Không biết xấu hổ còn lết xác đi về!
Aya, tên Lăng Mạt này đúng là không biết trời cao đất dày. Người trước mắt chính là cậu ba nhà họ Quỷnh- Quỷnh Thành mà còn có thể ăn nói hàm hồ như vậy.
Lăng Mạt bình thường hay tỏ vẻ là vậy nhưng xét về trình độ võ nghệ tinh thông không mạnh như tiểu Khôn.
Chỉ hóa thân thành hạt cát nhỏ bé làm sạn mắt ta vậy thôi… Vốn dĩ ở thế giới hắc đạo, nhiều kẻ khôn lỏi, có máu mặt hơn nhiều…