Rượu Ngọt Ngào

CHƯƠNG 12: TÂM TÍNH KHÓ ĐOÁN




Mạc Thiểu Hu vừa gặp, Hà Khiên này cũng có vẻ đẹp trai, lịch lãm đấy, vibe rất giống với Quỷnh Ngạn Hoa, có vẻ là bạn thân. Nhưng hành động suồng sã của hắn khiến cô không thích chút nào.

Bất chấp không còn trông chờ vào được ai khác Mạc Thiểu Hu mới phải miễn cưỡng nhờ hắn dẫn đi. Tuy nhiên đi suốt dọc đường, tên Hà Khiên này không lúc nào là không có đụng chạm vào cô cả.

- Ha ha, khà khà. Khá! Thằng này khá.

Hắn vừa vỗ vai cô vừa nói như thể cô chính là bạn thân của hắn vậy.

Hai người đi mãi hết sảnh tầng trệt mới đến được chỗ thang máy. Đến nơi, Hà Khiên vẫn không ngừng có ý đồ tình tứ với cô, cả hai đã ở trong phòng làm việc của Ngạn Hoa lúc nào không hay.

- Ủa, khoan! - Mạc Thiểu Hu đột nhiên hét lên.

Hình ảnh người đàn ông trước mắt với râu ria lồm xồm kéo eo cô lại gần khiến Thiểu Hu không khỏi bàng hoàng.

Thiểu Hu đỏ mặt, đẩy vội hắn ra nhưng rốt cuộc lại bị kéo vào sâu hơn.

Đồ Quỷnh Ngạn Hoa từng chơi qua, Hà Khiên nào chưa một lần từng nếm thử. Nhưng chỉ duy nhất có cô gái nhỏ này là hắn chưa đụng chạm bao giờ.

Tuy nhiên, loại gái kiểu như này là đầu tiên y chứng kiến. Phụ nữ theo Quỷnh Ngạn Hoa thì rất nhiều, nhưng là toàn là những cô nàng cá tính quyến rũ với thân hình nóng bỏng, đâu phải nhóc con tuổi tác đã quá trưởng thành nhưng đội lốt trẻ con thế này. Quỷnh Ngạn Hoa này phải chăng là gu quá nhạt nhẽo, đam mê ấu dâm trẻ nhỏ nhưng sợ bản thân đi tù mới tìm đại một cô nhóc nhằm phát tiết đây mà.

Mạc Thiểu Hu vùng vẫy muốn thoát ra thì Hà Khiên đã cầm tay nhanh chóng trấn tĩnh lại cô.

- Em bé, tôi biết là em nhất không muốn bên hắn nhưng lại bị bắt đi đây mà. Đừng lo lắng, có tôi đây, em sẽ bình an trở về, tôi sẽ cho em đi học lại.

Hả, e...em bé?

- E hèm...

Cả căn phòng đang im lặng chợt có tiếng hắng giọng trầm trầm vang lên kèm theo đó là mùi thuốc súng tỏa ra nồng nặc. Hà Khiên vã hết mồ hôi ra cả, rón rén bỏ tay ra khỏi người Thiểu Hu tính chạy đi.

- A, a ha, người anh em lâu không gặp vẫn ổn chứ. A ha... a ha nhìn biểu hiện của cậu đáng sợ quá, tôi đi trước đây.

Thấy Hà Khiên vội vã chạy đi mà không đóng cửa lại làm Mạc Thiểu Hu đứng hình, lúc này cô mới bẽn lẽn quay người ra sau. Hình ảnh người đàn ông trầm ổn trước mắt không khỏi làm trái tim bé nhỏ lỡ một nhịp.

- Hoa, anh!

- Đóng cửa vào đi rồi lại đây.

- Vâ... vâng.

Mạc Thiểu Hu nghe theo lời anh liền đóng cửa vào sau đó cô bước tới bàn làm việc của hắn. Vốn chỉ định đưa cơm cho anh rồi đi khỏi nhưng người đàn ông này lại kéo cô lại gần, đầu dụi dụi vào ngực cô như một đứa trẻ.

- Đừng, để em đi đi.

- Không biết tôi đang ghen sao, hửm?

Mạc bối rối, muốn giải thích rõ tường tận mọi việc nhưng chẳng biết nên phải nói gì cho anh hiểu nữa.

Đột nhiên Quỷnh Ngạn Hoa tháo nút cúc váy hoa nhí của cô xuống. Mạc Thiểu Hu hoảng hốt bèn giữ tay hắn lại không cho gỡ thêm nút tiếp.

- Hoa thiếu, không được đâu, đây là công ty đó!

- Cho anh xem một xíu thôi, đi mà~.

Quỷnh Ngạn Hoa nũng nịu đáp lại.

Mạc Thiểu Hu ban đầu cũng cảm thấy khá ngại ngùng nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại một hồi, dù sao bản thân cũng đã mất giá từ lâu, đành bỏ tay ra cho Quỷnh Ngạn Hoa làm gì thì làm.

Thoáng chốc chiếc váy hoa nhí mà Thiểu Hu thường ngày thích mặc nhất đã nằm yên vị dưới đất, chỉ còn bộ đồ lót là duy nhất còn sót lại trên cơ thể.

Quỷnh Ngạn Hoa ngây ngốc nhìn cơ thể cô làm Mạc Thiểu Hu thẹn thùng che lại.

- Quả nhiên là vẫn còn trẻ con thật.

To đầu tồi mà vẫn mặc đồ lót của mấy đứa con nít đang tuổi dậy thì làm chính hắn cảm giác như đang phạm tội vậy.

Khuôn mặt khả ái của cô gái nhỏ bỗng xị ra. Lời nói của hắn đúng là làm mất hết cả duyên. Gì mà nói cô như trẻ con, vậy hắn là ấu dâm chắc.

Quỷnh Ngạn Hoa động tay vén tóc cô ra đằng sau rồi tiện tay lột luôn áo bra ra ngoài.

Hắn bắt đầu cúi xuống, chiêm ngưỡng đầu ngực nhỏ đỏ hỏn liền không nhịn được há miệng mút chùn chụt.

Thân hình nhỏ bé đã sớm ngồi lên đùi anh. Đôi chân đôi dang rộng hết cỡ rồi đột ngột co quắp vào thắt lưng lớn hệt như con sứa.

Trí óc cô như hoàn toàn trống rỗng, chìm đắm vào trong vào cơn mưa dịu dàng đem lại của người đàn ông đến mức chẳng nghĩ gì được nữa.

Thiểu Hu ôm lấy chặt đầu y, mân mê những lọn tóc tơ trên đỉnh đầu anh. Nghĩa sáng là làm cho chúng càng trở nên mượt mà. Nghĩa tối là đang kích thích anh càng tiến sâu về cơ thể cô hơn nữa.

...

Đã quá buổi trưa nắng đã lên rất gắt, nắng rọi thẳng qua tấm kính mà chiếu tới căn phòng được xây lắp theo kiến trúc Châu Âu hiện đại càng làm chúng càng trở nên sang trọng và nổi bật.

Quỷnh Ngạn Hoa ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn từ phía sau lưng, đầu ngón tay điêu luyện không ngừng vân vê lấy đầu ngực khiến nó không ngừng mẫn cảm mà tiết ra hocmorn nữ tính. Quỷnh Ngạn Hoa rướn người lên trước mà hôn cô, ngón tay không ngừng chuyển động nhanh hơn khiến Mạc Thiểu Hu có chút hoảng loạn.

Nhịp hòa âm giữa miệng lưỡi bị kéo ra kéo vào chóp chép với cấu mạnh đầu ngực cô rồi xoay theo chiều vòng tròn với tốc độ chóng mặt.

Ngạn Hoa không thể chịu được nữa, vật cồng kềnh của hắn đã sớm cọ sát nhiều vào quần lót nhỏ từ lâu nên càng muốn giải phóng ra ngay lập tức.

Hắn đành đẩy cô quỳ bò lên mặt bàn. Để mông cô chổng về phía mặt mình.

- Anh lật lọng, không phải anh chỉ muốn nhìn thôi sao. - Mạc Thiểu Hu thảng thốt kêu lên.

Ngạn Hoa kéo quần lót cô xuống, gấp gáp phả hơi nóng của cơ thể vào nơi nữ tính, giở giọng điệu ma mị làm trái tim cô gái nhỏ run lên bần bật.

Cốc cốc!!

Đột nhiên tiếng cửa phòng vang lên làm Mạc Thiểu Hu giật bắn mình.

Sao lại có người tới vào lúc này chứ?!

Nhưng Quỷnh tổng lại có vẻ thản nhiên vô cùng, hắn bình tĩnh kìm nén dục vọng lại rồi thì thầm vai tai cô.

- Hừ, xem ra hôm nay ông trời chưa muốn tôi được phép động tay động chân với em rồi!

Hắn kéo cô ngồi dậy, đưa cho cô hẳn bộ quần áo mới khác hẳn với bộ quần áo ban nãy, hôn chụt tạm biệt rồi đẩy cô vào trong phòng ngủ ngay phòng ngủ của mình.

Mạc Thiểu Hu chạy mải, kịp đóng cửa lại ngay khi "vị khách không mời mà đến " kia mở cửa bước vào.

- Thưa Quỷnh tổng, tôi có chuyện cần bàn bạc với ngài!

Vừa vào phòng, không kìm nén được cảm xúc của mình liền ngồi thụp xuống đất ngồi ôm bó gối của mình.

Biến thái, đúng là biến thái thật mà!

Mạc Thiểu Hu tắm rửa xong bước ra với bộ váy trắng tinh khôi, chất liệu mát mẻ, có thắt eo ngay vùng dưới bụng, chân váy có nhiều tấm vải voan được cắt xẻ ra thành nhiều tầng không quá cầu kì nhưng lại rất thoáng mát.

Nhưng chắc là đắt tiền lắm ấy. Là tự tay hắn chọn cho sao?

Mạc Thiểu Hu ngồi giường đợi mãi, hết ngóng ra ngoài cửa sổ lại nhìn lên trần nhà, vị khách kia mới đi khỏi.

Chờ không có động tĩnh gì hẳn, lúc này Thiểu Hu mới dám bước ra khỏi phòng. Đã quá 2 giờ chiều, nhìn Quỷnh Ngạn Hoa đang say mê làm việc, Mạc Thiểu Hu tự biết ý, liền nhẹ nhàng mang cơm tới đút cho hắn.

May quá, mặc dù cơm để không đã rất lâu nhưng vẫn còn nóng hôi hổi.

- Không phải em vẫn còn chưa ăn trưa sao, mau ăn đi chứ! - Ngạn Hoa vừa gõ bàn phím, vừa nhai cơm.

Mạc Thiểu Hu gật đầu, đúng là từ sáng tới giờ cô vẫn chưa được miếng nào vào bụng thật. Nhưng đây là cơm của chồng cô. Cô không đâu thể động vào được.

Mạc Thiểu Hu bèn nghĩ ra một cách là gọi quản gia Lục đến mang thức ăn cho cô.

Cô không tiện ăn cơm ngoài quán vì thực phẩm ở đó không được cho lắm, không tốt cho bảo bảo của cô.

- Ngạn Hoa, em cần ra ngoài có chút việc.

- À, nếu em xuống tầng cầm điện thoại tôi xuống thì giúp tôi rút một số tiền vào cây ATM ngay dưới sảnh với nhé. Mật khẩu điện thoại và mật khẩu ngân hàng là...

Vừa dứt lời, Mạc Thiểu Hu đã nhanh cầm điện thoại của anh xuống tầng.

- Kia rồi, ATM ngay ngoài cửa luôn.

Rất nhanh chóng, Mạc Thiểu Hu đã hoàn thành nhiệm vụ mà anh giao cho.

Cô ngồi xuống ghế chờ, móc điện thoại ra gọi cho Lục quản gia.

Bốp!

- A!

Mạc Thiểu Hu không cẩn thận, để điện thoại rơi xuống đất văng đi mấy vòng nhưng rất may lại có người đi qua nhặt giúp cô kịp thời.

- Của cô nè!

Mạc Thiểu Hu toát hết mồ hôi hột, lật điện thoại lên thấy màn hình không bị xước gì quá mạnh. Cô liền ngước lên nói lời cảm ơn người đối diện trước mặt.

- Phù, may quá, cảm ơn cô... A!

Đẹp quá!!

Đẹp không thể tưởng tượng được luôn!

Này là đệ nhất mỹ nữ kinh thành chứ người thường gì!