Rượu Mừng Hoá Người Dưng

Chương 1: Thế cô dâu.




Đoàn xe đón dâu lướt trên đường đến Hạ gia, bên trong xe hoa rước dâu, là một người đàn ông lịch lãm trong bộ âu phục trắng, cài hoa đỏ tân lang bên ngực trái, mái tóc đen tuyền được trao chuốt kỹ lưỡng, tôn rõ khuôn mặt điển trai...

"Thật xin lỗi... Con bé vừa lên chuyến bay sang nước Ý rồi!"

- "Ầm."

Trong phòng khách trang hoàn hỷ sự, thế mà cô dâu lại tự ý thói hôn, rõ ràng không coi nhà trai ra gì. Trác Thành dộng bàn một cái, khuôn mặt đầy phẫn nộ.

Hôn nhân này là do thằng con trai quý tử của ông chọn, giờ con đặt đâu cha ngồi đó, có trách thì nó cũng có nghe ông đâu.

Lúc này Trác Quân Đình trông thấy một cô gái nhà bên với nụ cười toả nắng, khá là xinh xắn, hắn ngắm nhìn đắm đuối mà quên mất chuyện cô dâu đã chạy mất.

Đoàn rước dâu ai cũng nhốn nha nhốn nháo, chỉ riêng chú rễ bình tĩnh nhìn gái đẹp.

Lúc này Cẩm Tú Nhi bất giác nhìn sang đám cưới của cô bạn thân Hạ Vy, trúng ánh mắt kỳ quặc của nam nhân, vô thức cô ném quả ổi đang cạp dở, hai gò má phúng phính còn dính vài hạt ổi, chọi trúng trán Trác Quân Đình.

Hắn ôm trán đau tỉnh mộng mị, thì ra cô gái hắn nhìn trúng không hiền lành cho mấy, thế là xoay lưng muốn rời đi thì nghe như xét đánh bên tai.

"Cẩm lão gia, chúng ta kết thông gia được chứ?"

Cả hai quay lại 4 mắt nhìn nhau, Cẩm Tú Nhi vô ý đánh rơi luôn rổ ổi đang ôm trước bụng, chúng lăn tung toé dưới chân, một trái ổi lăn sang chạm mũi giày âu của Trác Quân Đình, cô há hốc miệng nhìn chú rễ điển trai, lòng thầm vô thức nghĩ anh ta cũng không tệ, lại còn cười hài lòng.

Trác Quân Đình khoanh tay tựa xe lắng nghe cuộc thương lượng mượn dâu tráo hôn, Cẩm Tú Nhi bước đến kề tai hắn:

"Này chú... Cô dâu của chú đâu rồi?"

"Chú! !" Trác Quân Đình kinh ngạc nghiêng người hỏi lại: "Gọi chồng bằng chú..." Hắn cười tà mị rồi tiếp câu: "Không sợ thụt lưỡi sao?"

Cẩm Tú Nhi đỏ mặt lui người xa nam nhân nguy hiểm này, chưa được nữa bước thì hắn đã bế cô trên tay, khi thấy hai ông thông gia vừa bắt tay chốt kèo.

Khoang đã... Quá nhanh quá nguy hiểm rồi. Cẩm Tú Nhi đang lang mang thì bản thân bị ném vào xe rước dâu mất rồi, mới bò dậy thì một nụ hôn dịu dàng dán lên trán.

Trác Quân Đình đúng là một người đàn ông không thích nói mà chỉ dùng hành động, ngày trọng đại trong đời bị từ hôn đúng là nhục nhã cho một đại tổng tài, vừa hay thì cô gái này không tệ với khẩu vị của hắn, chuyện Hạ Vy hắn sẽ tính sau.

Đoàn rước dâu về đến Trác Gia, khung cảnh một biệt thự theo phong cách cổ điển, khuôn viên sân là tạo hình thành một bàn cờ vua với những quân cờ Mã, Hậu, Vua, Chốt...

"Oa... Đây là kiệt tác rồi!" Cẩm Tú Nhi trầm trồ khen ngợi, Trác Quân Đình đứng phía sau cau mày.



"Thế cháu gái chưa biết chú còn tuyệt hơn!" Hắn cười ma mị, khoát eo nữ nhân, hướng mắt xuống chỗ cần số của mình khoe khoang.

Phản xạ Cẩm Tú Nhi cũng nhìn theo: "Lưu manh!"

Cô đạp lên đôi giày âu bóng loáng, hắn vô thức giơ tay đầu hàng, lùi bước về sau, ngẫm nghĩ. Cô bé này thật thú vị.

Trác Quân Đình tính tình không thuộc dạng hướng nội, mỗi tội nói ra câu nào là báo câu đó. Nếu không nói là tàn khốc. Gốc gác chính của hắn là đại ca xã hội đen. Bên Nhật Bản năm 8 tuổi đã cầm đầu đám trẻ mồ côi, lên 12 tuổi đứng đầu làm đại ca bảo kê, đến 22 tuổi lấn sân vào giới kinh doanh. Và hiện tại là đứa con trai tài giỏi của Trác Thành.

Phụ nữ với hắn không quan trọng lắm, nhưng Hạ Vy là cô gái may mắn nhất được hắn yêu và cưới, thế mà cô ta đã trêu đùa tình cảm của hắn.

- "Reng reng."

Cùng lúc này điện thoại reo, hắn nheo mắt khó chịu khi hiền thị ""Em Yêu...đang gọi...""

Hắn bắt máy thì bên kia giọng nói ngọt ngào: "Quân Đình, em xin lỗi! Khi về em sẽ bù cho anh!"

Trác Quân Đình không ngờ cô gái này còn dám gọi điện cho hắn, khoé miệng hắn cong lên, đáy mắt đen tuyền ánh lên tia sắt lẻm:

"Được anh đợi em!"

[.....]

Sau hôm đêm tân hôn không có chú rễ... Sáng ra Cẩm Tú Nhi tỉnh dậy mò mẩm bước xuống phòng khách, thấy Trác Quân Đình ngủ trên sofa, áo xộc xệch đầu tóc rối bù, dưới đất toàn là miễn thủy tinh lẫn trong rượu vang đỏ, mùi rượu nặc nồng phản phất hết gian phòng.

"Trời đất thiên địa... Ông chú lại báo nữa rồi!"

Cẩm Tú Nhi vừa càm ràm vừa thu dọn tàn cuộc kia, vô tình miễn thủy tinh cắt vào tay.

"Á!"

"Chuyện gì?" Trác Quân Đình giật mình bật dậy vô thức hỏi, khi nhìn thấy máu me trên đầu ngón tay nhỏ, liền bay xuống ngậm vào miệng cầm máu. Hắn nghĩ gì thì Cẩm Tú Nhi không biết, nhưng hành động này làm nữ nhân đỏ mặt ái ngại.

"Chú làm gì vậy?"

"Bé có ngốc vừa thôi, thủy tinh không phải để chơi!"



Cẩm Tú Nhi nghe xong cạn lời, nếu không nói ông chú này phát ngôn luôn khiến người ta ngã ngửa.

Trác Quân Đình mang bông băng thuốc đỏ xử lý vết thương rất chuyên nghiệp, nhưng thoáng thấy khuôn mặt nam nhân có gì đó rất đau lòng, Cẩm Tú Nhi khá khó hiểu cô và hắn chỉ mới trải qua một ngày một đêm biết nhau, thế mà hắn xót cho ngón tay nhỏ của cô thế sao?

"Trác tổng, trà giải rượu..." Tần Thiên bước lên phòng khách, miệng vừa nói sơ ý nhìn thấy cảnh chồng lo cho vợ, anh ngưng lời xoay người trở vào bếp, thì giọng âm lãnh vọng lại sau lưng:

"Anh đặt đó đi, chuẩn bị xe!"

Tần Thiên quay lại thấy Trác Quân Đình đã xoay lưng bế cô vợ mới cưới trở lên lầu. Anh rất kinh ngạc, đây có gọi là đốt cháy giai đoạn không?

Mới bị vợ sắp cưới đá, mà sau cơn say xoá hết tình yêu nồng cháy kia rồi sao? Anh nhớ không lầm thì Trác Quân Đình đã yêu đương với Hạ Vy tận một năm dài cơ mà.

Trác Thành đến thăm đôi vợ chồng son, lúc ngoài cửa đã thấy con trai đối tốt với con dâu bất đáp dĩ, ông mừng thầm, ông chỉ sợ con trai không chịu hôn nhân sắp đặt rồi hành vợ.

Trác Thành quay người ra về, Tần Thiên cũng chuẩn bị xe xong...

Trác Quân Đình đến Tập Đoàn I. Z làm việc, là một tập toàn lớn mạnh trong thành phố A, lĩnh vực hoạt động về quảng trị mạng.

Cẩm Tú Nhi ở nhà buồn chán nên cũng lẻn ra ngoài giải khoay. Đang lo ton trên đường, thì có một anh chàng lướt qua mình, cô ngoái lại nhìn, nhận ra là crush năm cấp 3 của mình, liền gọi:

"Anh Quân Hạo!"

Nam nhân anh tuấn quay lại thấy cô bé học khoá dưới vô thức hỏi:

"Tú Nhi, sao em ở đây?"

Hoá ra Lâm Quân Hạo quan sát thấy đấy là đoạn đường cách nhà của Trác Quân Đình không xa, anh vô cùng kinh ngạc, bởi anh biết nhà của cô bé này ở tận vùng ngoại ô.

Cẩm Tú Nhi bối rối, trước mặt người mà cô thương thầm, sao có thế nói đây là nhà chồng được.

Hành động gải gải cổ ái ngại lọt vào tầm mắt Lâm Quân Hạo, anh chột lấy cổ tay nhỏ, cúi người sát cổ đang ửng đỏ theo vết cào, nữ nhân hồi hợp tim đập nhanh.

Một luồng hơi ấm nóng lướt qua vị trí đó, là Lâm Quân Hạo thổi hơi muốn giúp giảm đau cho cô.

Anh ấy vậy mà! Hai má Cẩm Tú Nhi ửng đỏ.

Dáng vẻ đó khiến Lâm Quân Hạo mỉm môi cười hài lòng.