Rượu Chàng Tiên

Chương 11




Cứ như vậy nằm nhoài ra thành bồn tắm nghĩ bậy nghĩ bạ, Lộ Tiểu Thiền ngủ thiếp đi.

Cảm giác này rất sảng khoái, y vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy tiểu thiếu niên trong mộng lúc trước đang ngồi trong một gian phòng trống trải.

Bốn phía trắng tinh sáng sủa, giống như gương, cũng bởi vì vậy nên cảm giác thê lương lạnh lẽo.

Tiểu thiếu niên vẻ mặt đau khổ, nhìn gương nghiêng đầu, kéo ra tóc của mình.

Ở phía bên trái trên đầu y, có một mảng nhỏ hình tròn, tóc tai rơi hết!

Tiểu thiếu niên không cam lòng mà không ngừng chỉnh sửa tóc của mình, muốn đem mảng trọc nhỏ kia che đi. Nhưng bất kể chỉnh sửa thế nào, chỗ bị trọc vẫn rành rành ra đó.

"A! A! A! Ta thế mà lại bị bệnh rụng tóc! Người người đều gọi ta một tiếng "tiểu tiên đồng" hai tiếng "tiểu tiên đồng"! Có ai từng thấy qua tiểu tiên đồng bị bệnh rụng tóc chưa!" Tiểu thiếu niên vạn phần oan ức, lập tức hướng về mặt gương đập một phát như đập lên vách tường.

"Đều tại lão già lừa đảo kia! Gạt ta tới nơi này! Nơi này thanh lãnh như thế, khắp nơi đều trọc lóc một màu trắng xóa! Cho nên trên đầu ta cũng trọc luôn rồi!"

"Hơn nữa vị Kiếm Tông đại nhân kia thanh tâm quả dục, mỗi ngày ngay cả cái rắm cũng không thả! Ta đến một người nói chuyện cũng không có! Từ sáng tới tối chỉ biết ôm chăn ngủ rồi run lẩy bẩy! Căn bản không cảm nhận được một chút ấm áp! Ưu tư quá độ nên bị bệnh rụng tóc rồi!"

Tiểu thiếu niên chưa từ bỏ ý định mà đem phần tóc bên phải đẩy qua bên trái, thế nhưng cái mảng nhỏ bị trọc kia cố tình lại gần ngay mép tóc, không giấu được a!

"A! A! A!" Tiểu thiếu niên vò loạn tóc mình, nhìn cái bóng của mình trên mặt tường, lại cười lên, "Ba ngàn sợi tơ phiền não — không cần cũng được! Tất cả đều cắt đi, toàn bộ đều trọc thì không còn phải để ý một điểm nho nhỏ bị rụng nữa rồi!"

Sau khi nghĩ thông suốt, tiểu thiếu niên liền khe khẽ hát, từ bên hông lấy ra một thanh đao nhỏ, bắt đầu cạo đầu của mình.

Bên tai là tiếng vang "Sàn sạt", một sợi rồi lại một sợi tóc đen mềm mại rời khỏi thân thể y, rơi rụng xuống.

Thời điểm y sắp đại công cáo thành, sau lưng bỗng nhiên mát lạnh, một trận hàn khí bức người ập đến, còn không kịp xoay người, tay cầm thanh đao đã bị giữ chặt, xương cổ tay thiếu chút nữa bị bóp nát, tiểu thiếu niên ầm ĩ mà gào lên "Ôi ——", ngón tay kia buông ra, thanh đao rơi xuống đất phát ra tiếng vang thật lâu không dứt.

"Ngươi đang làm gì?"

Thanh âm lạnh như băng cộng hưởng cùng bốn phía vách tường, áp bức đến khiến tiểu thiếu niên không nhấc nổi đầu lên.

"Ta bị bệnh rụng tóc! Cho nên muốn cạo trọc đầu!"

"Trọc đầu?"

"Trọc đầu chính là không có tóc!"

"Tại sao?"

"Cái kia... Cái kia... Muốn rịt thuốc a! Có tóc sẽ không tiện!" Đôi mắt tiểu thiếu niên trông mong mà nhìn chằm chằm cổ tay mình.

Sắp gãy rồi! Y không chỉ bị bệnh rụng tóc, mà còn sắp gãy tay gãy chân nữa sao?

Đối phương buông lỏng tay y ra, tiểu thiếu niên liền co cẳng bỏ chạy.

"Ta là khách nhân, ta không thu dọn đâu! Tóc trên đất ngươi chỉ cần vung ống tay áo một cái là thổi bay đi liền!"

Y liều mạng bỏ chạy trên hành lang uốn khúc dài vô tận, chỉ lo đối phương sẽ đem y tóm trở lại.

Chạy thật xa, phát hiện ngoại trừ tiếng bước chân của mình thì không ai đuổi tới, vì vậy liền quay đầu trở về.

Lúc quay về chỗ cũ thì nhìn thấy, thân ảnh trong ấn tượng luôn thẳng tắp đứng yên kia chậm rãi cúi người xuống, tựa hồ đang dùng tay đem tóc trên mặt đất từng sợi từng sợi đều nhặt lên.

Phảng phất giống như kia không phải là tóc của y, mà là gấm vóc quý giá mềm mại nhất thế gian.

"Không phải chỉ là tóc thôi sao....."

Tiểu thiếu niên quay người, một đường chạy trở về gian phòng nhỏ, lấy thảo dược, chế thành thuốc cao sền sệt đen thùi lại rất nồng, trét lên cao dán, "Bang" một cái dán vào chỗ bị rụng tóc của mình.

Y ngồi ngắm nghía, nghiêng đầu qua bên phải, tuy rằng đôi mắt đều sắp bị thuốc cao xông chảy nước mắt, y vẫn quyết định nhẫn nhịn.

Thứ nhất tóc dài ra rất quan trọng, thứ hai y có thể ngồi trước mặt tên quỷ đáng ghét kia, xông chết hắn!

"Ôi chao? Sao mà càng nhìn càng thấy giống tiểu suy thần* trong hí kịch đang ôm cái bát vỡ xin tiền khắp nơi vậy cà?" Lộ Tiểu Thiền sờ sờ đầu của mình, "Thôi mặc kệ nó!"

[*thần xui xẻo, chữ "suy" trong suy tàn, trái nghĩa với chữ "thịnh" trong thịnh vượng.]

Y một đường chạy tới phòng tên quỷ đáng ghét mà y vẫn luôn treo trên miệng kia.

Đối phương đang khom lưng đem thứ gì đó bỏ vào trong một cái hộp gấm nhỏ dài, nghe thấy y tiến vào, nhanh chóng đem hộp gấm kia đóng lại.

Tiểu thiếu niên ngồi xếp bằng xuống, nhấc cằm: "Giấu bảo bối gì đó?"

"Không có gì." Nam tử một thân trường sam màu trắng ngồi xuống, cổ tay của hắn rất đẹp, xương cổ tay có độ cong tao nhã nhưng lại mơ hồ lộ ra sức mạnh, ngón tay thon dài ung dung mở ra cao dán.

Tiểu thiếu niên cố ý đem đầu của mình đến gần, nghĩ muốn nhìn thấy bộ dạng đối phương khi ngửi phải mùi thuốc cao gay mũi, cho dù không chảy nước mắt, ít nhất cũng phải hắt hơi một cái đi?

Ai ngờ hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu trơn láng của tiểu thiếu niên, chỉ nói một câu: "Sẽ dài ra thôi."

Tiểu thiếu niên tiếp tục bảo trì tư thế đưa đầu, y cũng không tin xông không được hắn.

Mà nam tử kia thật sự một chút phản ứng đều không có, bản thân y lại bị xông đến đôi mắt ửng đỏ, hơn nữa chỗ dán thuốc cao vừa nóng vừa đau rát.

Cái này gọi là giết địch địch không chết, còn tự tổn hại tám ngàn quân, tiểu thiếu niên quyết định không thèm.

Qua mấy ngày, chỗ rịt thuốc của tiểu thiếu niên thật sự bắt đầu có tóc mọc ra.

Ban đầu chỉ là một mảng nhỏ lông tơ thưa thớt, ôn nhu mềm mại, nhưng tiểu thiếu niên cũng đã rất vui mừng, mỗi ngày còn tự mình sờ mấy lần, sinh hoạt thanh lãnh không tìm được nửa điểm niềm vui bắt đầu có chút hi vọng.

Nhưng vào buổi tối ngày nào đó bị nín tiểu đến tỉnh giấc, tiểu thiếu niên lại hoàn toàn vui mừng không nổi nữa.

Trong lúc y đang mơ màng chưa tỉnh hẳn, chợt phát hiện phía sau lưng mình nằm nghiêng một người.

Bởi vì lồng ngực của đối phương thật ấm áp, tiểu thiếu niên sợ lạnh liên tục vùi lưng vào trong lồng ngực đối phương, đối phương liền thuận thế đem y ôm chặt, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên chỗ mới vừa mọc ra lông tơ nhỏ của y!

Một chốc dùng đầu ngón tay gảy, một chốc lại dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ, một lần rồi lại một lần, không dứt!

Lẽ nào có lí đó!

Tiểu thiếu niên lập tức hích cùi chỏ về phía sau đầu, ai ngờ đối phương ôm y trực tiếp vươn mình một cái, đem y đè xuống.

Hai cặp mắt liền đối diện nhau, tiểu thiếu niên giật mình, y biết đôi mắt của người kia rất dễ nhìn.

Hốc mắt sâu đậm, đường viền tao nhã lại ôn hòa, đuôi mắt giương lên một chút, mang theo một tia sắc bén.

Nhưng tiểu thiếu niên lại thấy được ánh nến trường sinh kéo dài không dứt bên trong đôi mắt ấy, nhìn như thiêu đốt, giống như mong đợi cái gì đó giữa dòng thời gian chết lặng dài dằng dặc.

"Ngươi tại sao không ngủ?"

Vẫn là giọng nói nhàn nhạt, nghe không ra tâm tình, không biết có phải hay không bởi vì thời điểm hắn nói chuyện, hơi thở ấm áp thổi tới trên môi tiểu thiếu niên, bất động thanh sắc xẹt qua môi y.

"Ngươi... Ngươi tại sao cứ sờ chỗ đó của ta!"

Đem tóc thật vất vả mới mọc ra được của ta sờ trọc thì làm sao bây giờ!

Y trừng đôi mắt to tròn, thể hiện ra khí thế không chịu thua của mình. Mà ánh mắt của đối phương trước sau vẫn nhàn nhạt, hai mắt y trừng đến mỏi mệt, liền chớp một cái.

"Bởi vì tóc của ngươi rất mềm."

Tiểu thiếu niên bỗng nhiên ý thức được cái gì đó: "Chờ đã! Ngươi từ khi nào thì bắt đầu sờ tóc của ta!"

"Mỗi ngày."

Một giọt nước rơi xuống chảo dầu đang nóng thiêu đốt, nổ tung tóe!

Một cơn lửa giận từ trong lồng ngực tiểu thiếu niên vọt thẳng lên đỉnh đầu: "Hóa ra tóc trên đầu ta bị rụng là do ngươi sờ! Bị ngươi sờ tới trọc có phải là do mỗi lần ngươi đều sờ đúng một chỗ hay không!"

"Phải."

Đối phương vậy mà còn dám trả lời như chuyện đương nhiên!

"Ngươi tại sao mỗi lần đều sờ ở đây của ta!" Tiểu thiếu niên chỉ vào chỗ bị rụng tóc hỏi.

Tuy rằng y lập tức ý thức được cái mà mình nên quan tâm phải là — người này có tật xấu, ban đêm chạy đến bên giường của y nằm rồi còn sờ tóc của y cả một buổi tối!

"Bởi vì còn có thể sờ tới lông mày của ngươi."

Đối với sự thành thật của ngươi, ta có phải nên vô cùng cảm kích hay không a!

Không đúng, phải là may mắn thay lông mày của ta vẫn còn! Cảm tạ trời đất!

"Đi ra — sau này không cho phép ngủ bên cạnh ta nữa! Không cho phép sờ tóc ta! Bất kỳ chỗ nào của ta đều không được sờ!"

Tiểu thiếu niên nổi giận, giơ tay liền đẩy một cái trên bả vai đối phương, nhưng đối phương lại sừng sững bất động, tư thế nằm nghiêng của hắn một chút cũng không run chuyển, thế nhưng lần đầu tiên, tiểu thiếu niên nhìn thấy mi tâm của hắn chau lại.

"Tại sao không cho?"

"Sờ tóc của người khác là cổ quái! Cổ quái thì phải bỏ!" Tiểu thiếu niên quạu mặt lại, dùng sức đẩy đối phương cái nữa, nhưng lần này cổ tay của y bị kiềm giữ, cả người đều bị lôi qua.

"Ta không thích sờ tóc của người khác." Hắn hạ thấp mắt, nhìn tiểu thiếu niên, thanh âm gần ở bên tai, rõ ràng không lớn cũng rất có lực độ, thật giống như bất kì lúc nào cũng có thể cắn vào lỗ tai tiểu thiếu niên.

"Lừa người! Ngươi mà không thích sờ tóc người khác! Ngươi đem tóc của ta sờ trọc rồi!"

Tiểu thiếu niên cắn răng, quyết định báo thù cho cái đầu trọc của mình, đầu ngón tay ở trong không khí vẽ ra một vòng tròn, một đạo linh chú còn chưa kịp xuất ra, tay của đối phương đã chưởng tới, đạo linh chú kia lập tức hôi phi yên diệt.

Ngay sau đó, ngón tay của thiếu niên cũng bị trói lại chặt chẽ, đối phương phóng ra huyền linh chân khí hơn hai ngàn năm tu luyện của mình, trong nháy mắt liền đem tiểu thiếu niên trấn áp.

"Ta không thích tóc của người khác, ta chỉ thích của ngươi."

Một câu nói nhẹ nhàng rơi xuống.

"Ngươi bắt nạt ta! Hơn hai ngàn năm tu vi sao chịu nổi a! Bắt nạt ta chỉ có sáu trăm năm tu vi phải không?"

Tiểu thiếu niên dùng sức giãy giụa, lông tơ nhỏ mới vừa mọc ra trên đỉnh đầu không ngừng cọ tới cọ lui cằm đối phương.

"Không được nhúc nhích."

Tốc độ nói của hắn so với bình thường nhanh hơn một chút, đột nhiên siết chặt ôm ấp, xương cốt tiểu thiếu niên thiếu chút nữa bị siết gãy, hơn nữa huyền linh chân khí mà đối phương phóng ra phảng phất như ngưng kết thành một loại đại trận nào đó, trực tiếp trấn áp tiểu thiếu niên đến nỗi ngoại trừ nháy mắt, ngay cả ngón tay cũng đều không động đậy được.

"Ngươi có thể đừng sờ chỗ trên đầu kia của ta nữa hay không......"

Tiểu thiếu niên rốt cục ý thức được khoảng cách cảnh giới tu vi giữa bọn họ, hết thảy giãy dụa đều không còn ý nghĩa, càng nén giận hơn chính là, đối phương không hiểu cũng không thèm quan tâm tới bất mãn của mình. Chỉ đành lùi bước mà cầu việc khác vậy......

"Tại sao?"

"Sẽ khiến ta liên tục bị trọc a....."

Tiểu thiếu niên ai oán cực kỳ.