Rước Hôn

Chương 14: Chương 14:






 
Sau khi cúp máy, Thư Minh Yên cảm thấy việc đi tới công ty Mộ Du Trầm cũng được.
 
Chẳng phải ông cụ đang nghi ngờ hôn nhân của hai người sao, cô đến đón Mộ Du Trầm, cũng đủ tinh tế rồi nhỉ? Nói không chừng còn có thể đánh tan một chút băn khoăn của ông cụ.
 
Thư Minh Yên trở về phòng thay đồ chuẩn bị ra ngoài, thoa một lớp chống nắng đơn giản, xuống lầu một nói với ông cụ chuyện này.
 
Vừa nghe cô nói đi đón Mộ Du Trầm tan ca thì ông ấy rất vui: “Được chứ, con đi đi, lái xe chậm thôi nhé, tới đón nó về sớm một chút.”
 
Thấy Thư Minh Yên dạ một tiếng rồi đi ra ngoài, trong lòng ông cụ thầm nói, chẳng lẽ hai đứa nhỏ thật sự có tình cảm sao?
 
Hay là, chỉ diễn trò trước mặt ông?
 
Ông ấy quay đầu hỏi quản gia: “Cậu thấy giữa hai đứa nó rốt cuộc là thật, hay chỉ là diễn cho tôi xem?”
 
Quản gia suy nghĩ: “Chẳng phải ngài đã nói sao, cho dù là giả, nhưng ở chung một chỗ thì sớm muộn gì cũng thành thật thoi.”
 
Ông cụ ngẫm lại một hồi, gật đầu nói: “Đúng vậy, mặc kệ bọn nó muốn diễn trò gì hay muốn chơi trò gì, dù sao cũng đã lĩnh chứng rồi, muốn ly hôn thì tôi cũng nhất quyết không đồng ý!”
 
Hiểu rõ những chuyện này, khoé môi ông cụ lại nhếch lên, cả người thư thái.
 
-
 
Hồi bé Thư Minh Yên đã từng đến tập đoàn Mộ thị vài lần, nhưng lúc lớn thì chưa từng đến đây.
 
Cô tìm đến theo trí nhớ của mình, sau đó tìm một chỗ thích hợp để đậu xe, rồi cầm chìa khoá đi vào đại sảnh lầu một.
 
Đại sảnh có hai lầu cao như vậy, được mấy cây cột cao to chống đỡ, bên trong được trang hoàng tráng lệ, sàn nhà được lót gạch men sứ sạch sẽ, sáng bóng đến nỗi có thể phản chiếu được bóng người.
 
Điều hoà trong sảnh rất vừa phải, nhanh chóng xua tan hơi nóng do Thư Minh Yên mang vào từ bên ngoài.
 
Bên cạnh thang máy có người đứng canh, lúc Thư Minh Yên đi tới, đã bị lễ tân giữ lại: “Vị tiểu thư này, xin hỏi cô đến tìm ai?”
 
Thư Minh Yên lễ phép nói: “Tôi tìm Mộ Du Trầm.”
 
Trên mặt lễ tân lộ vẻ kinh ngạc, chợt quan sát Thư Minh Yên một cách kỹ lưỡng, cô mặc chiếc đầm màu xanh nhạt, để lộ hai cánh tay trắng nõn nà, hai má hồng hào, ngũ quan xinh đẹp sắc sảo nhưng không thiếu sự dịu dàng, góc mắt và đuôi mày đều lộ ra phong thái điềm tĩnh của người tri thức, vẻ đẹp cực kỳ tao nhã.
 
Lễ tân cười khéo léo, lễ phép hỏi lại: “Đã đến giờ tan ca rồi, xin hỏi cô có hẹn trước không?”
 
“Không có hẹn trước, nhưng anh ấy kêu tôi tới đón, tôi là…” Lúc Thư Minh Yên định giới thiệu bản thân thì đột nhiên khựng lại.
 
Trước đó cô và Mộ Du Trầm đã từng thương lượng với nhau, sẽ không công khai cuộc hôn nhân này, bây giờ nếu để lộ quan hệ vợ chồng thì sẽ không hay, nhưng nếu nói Mộ Du Trầm là chú cô thì lại càng không hay?
 
Thư Minh Yên có chút rối rắm, đành cầm điện thoại lên: “Vậy đi, để tôi gọi anh ấy.”
 
Đúng lúc này, một giọng nói hoà hoãn vang lên: “Cô Minh Yên, sao cô lại tới đây?”
 
Đối phương vừa đi xuống bằng thang máy, ông ta cười đi tới chào hỏi.
 
Ông ta là Cao Khởi Phong, tổng giám đốc tài vụ của Mộ Thị, là nhân vật cấp cao của tập đoàn, trước kia thỉnh thoảng có đến nhà cũ gặp ông cụ Mộ nên nhận ra Thư Minh Yên.
 
Nhìn thấy ông ta, Thư Minh Yên lễ phép chào hỏi: “Chào bác Cao.”
 
Lễ tân nhìn Thư Minh Yên, rồi lại cung kính chào hỏi Cao Khởi Phong: “Tổng giám đốc Cao, ngài quen biết vị tiểu thư này sao?”
 
Cao Khởi Phong giới thiệu: “Đây là cháu gái của tổng giám đốc Mộ chúng ta.”
 
Ông ta lại hỏi Thư Minh Yên: “Ông cụ kêu con tới tìm Mộ tổng à? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”
 
Thư Minh Yên vội lắc đầu: “Trong nhà không có gì cả, con đến gọi anh ấy về nhà ăn cơm thôi.”
 
Cao Khởi Phong chỉ cho rằng Mộ Du Trầm quá bận rộn, chủ tịch nhớ con trai mình nên đặc biệt kêu Thư Minh Yên đến gọi anh về.
 
Ông ta đã hiểu, gật đầu rồi nói với lễ tân: “Để cô ấy vào đi, xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
 
Cao Khởi Phong nói xong thì quay đầu nhìn Thư Minh Yên: “Mộ tổng đang mở cuộc họp, cô lên đó thì phải chờ thêm một lát nữa.”
 
“Con biết rồi, cảm ơn bác Cao.” Thư Minh Yên lễ phép mỉm cười.
 
Lễ Tân giúp Thư Minh Yên quẹt thẻ thang máy để lên thẳng văn phòng tổng giám đốc, Thư Minh Yên nói cảm ơn xong thì bước vào thang máy.
 
Thang máy chạy thẳng lên, lễ tân trở lại vị trí làm việc của mình, cô ta rất bất ngờ, cháu gái của Mộ tổng xinh đẹp vậy sao, gien của nhà họ Mộ mạnh vậy à?
 
Bỗng nhiên cô ta lại có chút không rõ, vị tiểu thư vừa rồi trông cũng không giống với Mộ tổng, trước kia cháu gái Mộ tổng là cô Mộ Dữu cũng từng tới tập đoàn, trông mặt mũi cô ấy giống với Mộ tổng hơn.
 
Trong phòng vệ sinh lầu một, thư ký Khâu đang rửa tay.
 
Mộ Du Trầm lo rằng lễ tân không biết Thư Minh Yên, nên đặc biệt kêu anh ta xuống sảnh đón cô.
 
Tính toán thời gian thì giờ này hẳn là Thư Minh Yên đã tới, nhưng đại sảnh vẫn không một bóng người.
 
Thư ký Khâu sợ rằng lúc nãy khi anh ta ở trong nhà vệ sinh, Thư Minh Yên đã tới rồi.
 
Anh ta đi tới hỏi lễ tân: “Vừa rồi có ai đến tìm Mộ tổng không, là phu nhân của ngài ấy.”
 
“Phu nhân?” Trên mặt lễ tân lộ ra vẻ khó hiểu, cô ta chưa từng nghe nói Mộ tổng đã kết hôn.
 
Cô ta đè nén nỗi khiếp sợ, khéo léo nở nụ cười: “Phu nhân của Mộ tổng thì chưa tới, nhưng vừa rồi cháu gái của ngài ấy có tới đây, Cao tổng của phòng tài vụ đã kêu tôi cho cô ấy vào.”
 
“Cháu gái?” Thư ký Khâu vô thức hỏi: “Cô Mộ Dữu à?”
 
Nhưng anh ta chợt nhớ ra, nghỉ hè lần này Mộ Dữu đã đến Lan Thành, người mà lễ tân nói có thể chính là Thư Minh Yên.
 
Lễ tân cũng đúng lúc lắc đầu: “Không phải cô Mộ Dữu, là người khác, cô Minh Yên.”
 
Thư ký Khâu nheo mắt, vừa hướng về phía thang máy, vừa gọi cho người ở ban thư ký.
 
Lễ tân thấy anh ta chuẩn bị rời đi thì nghiêng đầu dò hỏi: “Thư ký Khâu, vậy lát nữa Mộ phu nhân tới đây thì tôi dẫn cô ấy đi thẳng lên đó sao?”
 
Thư ký Khâu quay đầu, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng anh ta không nói gì mà đi vào thang máy.
 
Sau khi nối thông cuộc gọi với ban thư ký, anh ta nói: “Phu nhân vừa lên rồi, Mộ tổng đang mở cuộc họp, mọi người tiếp đón cô ấy đi.”
 
Cửa thang máy đóng lại, lễ tân vẫn đang đứng ở vị trí canh cửa thang máy của mình, thường xuyên nhìn ra cổng lớn.
 
Phu nhân của Mộ tổng chắc chắn rất xinh đẹp, chắc là rất dễ phân biệt, giá trị nhan sắc hẳn là phải ngang ngửa cô cháu gái vừa rồi của ngài ấy.
 
Nghĩ đến việc lát nữa có thể gặp bà chủ, ca trực tối nay của cô ta có triển vọng rồi.
 
Ngày mai khi gặp đồng nghiệp, chắc chắn bọn họ sẽ ganh tị chết thôi.
 
— 
 
Đến lầu 58, cửa thang máy mở ra.
 
Thư Minh Yên bước ra ngoài thang máy, phát hiện phía trước vẫn còn một một cửa cấm, cô không thể vào.
 
Mọi người trong ban thư ký đều đang bận rộn trước máy tính, tiếng bàn phím lạch cạch truyền đến bên tai.
 
Không có người nhận ra cô, Thư Minh Yên cũng không vội, quan sát tình hình xung quanh một lát.
 
Khu nghỉ ngơi ở giữa rất lớn, bên cạnh bố trí đủ loại dụng cụ máy móc tập thể hình, trên kệ còn đặt rất nhiều thức uống và đồ ăn vặt.
 

Bên tay phải là văn phòng tổng giám đốc, cửa đóng, một nhóm thư ký đeo kính ngồi trước cửa, đang cúi đầu ghi chép gì đó.
 
Bên tay trái là phòng họp lớn, cách một lớp cửa thuỷ tinh, có thể nhìn thấy những người có địa vị uy quyền mặc tây trang ngồi bên trong, trước mặt mỗi người đều có một chiếc laptop.
 
Ở vị trí chủ toạ, Mộ Du Trầm chống hai tay lên bàn làm việc, thân trên hơi ngả về phía trước, anh đang luyên thuyên nói gì đó với mọi người.
 
Ánh sáng từ chiếc PPT sau lưng rọi vào góc nghiêng khuôn mặt sắc sảo kia, ánh mắt của người đàn ông sắc bén, hàng chân mày sắc lạnh, cách một lớp kính thuỷ tinh nên Thư Minh Yên không nghe được âm thanh bên trong, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự uy hiếp và áp bức mạnh mẽ.
 
Đây là lần đầu tiên Thư Minh Yên nhìn thấy trạng thái lúc làm việc của Mộ Du Trầm, anh nghiêm túc, mạnh mẽ, bá đạo, khiến người ta phải kính nể.
 
Tầm mắt dường như lơ đãng quét sang phía này.
 
Thư Minh Yên không chút đề phòng, vừa vặn chạm phải đôi đồng tử tối đen sâu hun hút của anh.
 
Không hiểu sao cô lại cảm thấy hồi hộp như vừa bị bắt gian tại trận, sợ tới mức quên cả thở.
 
Nhưng giây tiếp theo, người đàn ông đã nhanh chóng dời tầm mắt, anh đứng dậy, anh cầm chiếc bút trên tay vòng vào số liệu trên PPT, môi mỏng khẽ mím chặt, sau đó tiếp tục nói chuyện, không nhìn ra bên ngoài nữa.
 
Vì vậy trong phút chốc, Thư Minh Yên hoài nghi cái nhìn lạnh lùng không chút tình người khi nãy của anh, căn bản không nhận ra cô.
 
Thư Minh Yên mím môi, đáy lòng chợt thoáng qua một tia mất mát khó phát hiện.
 
Trước cửa văn phòng tổng giám đốc, thư ký nhỏ đeo kính sau khi nhận được cuộc gọi thì vội vàng chạy tới.
 
Đứng trước mặt Thư Minh Yên, cô ta thử thăm dò, cung kính nói: “Phu nhân?”
 
Thấy Thư Minh Yên nhìn sang, cô ta vội vàng quẹt thẻ mở cửa: “Mộ tổng đang mở cuộc họp, tôi dẫn người vào văn phòng nghỉ ngơi trước nhé.”
 
Thư Minh Yên gật nhẹ đầu, theo thư ký vào văn phòng tổng giám đốc.
 
“Phu nhân muốn uống gì không ạ? Cà phê hay là trà sữa?”
 
Thư Minh Yên vẫn chưa quen với cách xưng hô lạ lẫm này, cô ngồi xuống sô pha ở khu vực nghỉ ngơi, suy nghĩ: “Một ly cà phê đen.”
 
Thư ký nhỏ lên tiếng đáp rồi đi ra ngoài, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Thư Minh Yên, lúc này cô mới thả lỏng người, do dự nhìn xung quanh.
 
Trong văn phòng được bày trí theo tông màu lạnh, không gian rất rộng, sạch sẽ gọn gàng, có khu làm việc, khu nghỉ ngơi, ở phía đông có một cửa sổ sát đất rất to, với độ cao này có thể quan sát được hơn một nửa thành phố An Cầm.
 
Phía tây là thư phòng nhỏ để Mộ Du Trầm có thể tạm nghỉ ngơi, bên cạnh còn có một căn phòng riêng bày trí nhiều loại thiết bị tập thể hình.
 
Rõ ràng bên ngoài đã có một khu tập thể hình lớn như vậy rồi, sao anh còn làm một khu riêng ở đây chứ, chẳng lẽ là người cuồng sạch sẽ sao?
 
Thư Minh Yên nghĩ vậy rồi lắc lắc cái đầu, ngoan ngoãn cúi đầu chơi điện thoại.
 
Không lâu sau, thư ký Khâu đích thân mang một ly cà phê đen vào phòng, đặt trên bàn trà: “Loại cà phê đen này ở công ty cực kỳ đắng, phu nhân có muốn thêm một chút đường không?”
 
Thư Minh Yên giương mắt nhìn bên trong chiếc đ ĩa nhỏ đã chuẩn bị sẵn hai gói đường.
 
Cô cười rồi nghiêng người bưng ly cà phê lên: “Không sao, không cần đâu.”
 
Cô nhấp một ngụm nhỏ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, sau khi đầu lưỡi cảm nhận được hương vị dịu ngọt thì lập tức nhướng mày khen một câu: “Cà phê này rất ngon.”
 
Thư Minh Yên uống thêm một ngụm nữa, đôi mắt xinh đẹp cười tít lên.
 
Thư ký Khâu nhìn thấy biểu cảm này của cô thì trong lòng thầm cảm thấy ngạc nhiên.
 
Cà phê này, là loại đắng nhất anh ta từng uống từ trước đến nay, từ trên xuống dưới trong công ty đều không quen uống loại này.
 
Sở dĩ vẫn còn giữ lại là vì Mộ tổng thích uống nó.
 
Anh ta không ngờ, Thư Minh Yên cũng thích loại này.
 
Đột nhiên thư ký Khâu cảm thấy, hai người này rất xứng đôi, có thể trở thành vợ chồng cũng không hẳn là tình cờ.
 
Thư ký Khâu vẫn luôn nhìn mình nên Thư Minh Yên cảm thấy không quen: “Anh có việc thì cứ làm đi, không cần để ý đến tôi đâu.”
 
Thư ký Khâu: “Được, vậy phu nhân cứ nghỉ ngơi đi nhé, chắc là Mộ tổng sắp họp xong rồi, người có chuyện gì thì cứ gọi tôi.”
 
Anh ta vừa đi tới cửa thì đã bị Thư Minh Yên gọi lại.
 
“Phu nhân còn có việc gì sao?”
 
Thư Minh Yên ngượng ngùng chỉ vào ly cà phê: “Nhãn hiệu của cà phê này là gì thế, trước kia tôi chưa từng uống qua, anh có thể gửi tôi link mua không?”
 
Bình thường ở đoàn phim, cô không có thời gian nghỉ ngơi cố định, uống cái này chắc hẳn sẽ giúp nâng cao tinh thần.
 
Thư ký Khâu cười: “Đây là sản phẩm của một thương hiệu trong nước vừa mới sáng lập, Mộ tổng là nhà đầu tư của họ, nếu phu nhân thích thì công ty vẫn còn rất nhiều, tôi đi lấy cho người một ít mang về nhé?”
 
“... Cái này không hay lắm nhỉ, anh cứ gửi link cho tôi đi, tôi tự mua là được rồi.”
 
“Không sao đâu, những người khác trong công ty cũng thường lấy một ít quà vặt trong công ty đem về cho người nhà ăn, về phương diện này thì Mộ tổng rất hào phóng, người là bà chủ, lấy một chút càng không có vấn đề gì. Người chờ nhé, bây giờ tôi đi lấy ngay.”
 
Thư Minh Yên còn chưa kịp ngăn cản thì thư ký Khâu đã vội vàng rời đi.
 
-
 
Thư ký Khâu đi tới khu để trà và trái cây lấy một hộp cà phê hạt và hai hộp cà phê hoà tan.
 
Lúc đi ra, hội nghị cũng vừa kết thúc, Mộ Du Trầm đang nhanh chóng rời khỏi phòng họp, thấy thư ký Khâu thì gọi anh ta lại.
 
“Chẳng phải tôi đã nói cậu đón Minh Yên đến văn phòng à, sao vừa rồi cô ấy lại đứng bên ngoài?”
 
Thư ký Khâu hổ thẹn nói: “Tôi đi toilet giải quyết một lát, vừa đúng lúc để vuột mất phu nhân, nên cô ấy đã tự mình lên đây.”
 
“Cô ấy không quen biết ai ở đây, khó tránh khỏi phiền phức, sau này chú ý một chút.”
 
“Tôi biết rồi, thưa Mộ tổng.”
 
Mộ Du Trầm chú ý tới mấy hộp cà phê anh ta đang ôm, khẽ cau mày: “Làm gì đấy?”
 
Thư ký Khâu: “Phu nhân nói cà phê đen này uống ngon, vừa rồi hỏi tôi link mua, tôi nói cô ấy cứ mang về một ít đi.”
 
“Đưa tôi.” Mộ Du Trầm vươn tay đón lấy: “Hôm nay không tăng ca, mọi người về sớm đi.”
 
Mộ Du Trầm đẩy cửa văn phòng ra, liếc mắt nhìn thấy Thư Minh Yên ngồi trên sô pha.
 
Cô đang uống cà phê, lúc phát hiện anh vào thì vội buông ly xuống, định đứng dậy.
 
Mộ Du Trầm đóng cửa lại: “Ngồi đi.”
 
Anh đi tới đặt cà phê trên bàn trà: “Thư ký Khâu nói em thích cái này?”
 
Một hộp cà phê hạt, hai hộp cà phê hoà tan, cũng nhiều quá rồi, có thể uống được mấy tháng luôn đấy.
 
Lần đầu tiên đến công ty đã lấy đồ, còn để Mộ Du Trầm biết, Thư Minh Yên cảm thấy rất xấu hổ: “Thật ra tôi chỉ cần biết là hiệu gì thôi, tự mình mua là được rồi.”
 
“Loại này ở công ty chỉ có một mình tôi thích uống, vốn dĩ cũng không uống hết.” Mộ Du Trầm nhìn cà phê trên bàn, suy nghĩ một lát rồi nói: “Đợi chút.”
 
Sau khi Mộ Du Trầm rời đi, anh nhanh chóng quay lại một chiếc túi giấy hình hộp.
 
Chiếc túi màu xám khói, mặt trên có in vài chữ cái tiếng anh, trên chữ còn có ánh vàng, khi có ánh sáng chiếu vào vô cùng rực rỡ.
 
Anh đi tới, cúi người cất cà phê vào: “Thế này mang đi dễ hơn.”

 
Thư Minh Yên bất ngờ bởi sự quan tâm của anh, mí mắt cô rũ xuống, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
 
Mộ Du Trầm tới trước bàn làm việc tắt máy tính, thu dọn một số văn kiện trên bàn.
 
Sau đó đứng dậy, cởi áo vest rồi vắt lên lưng ghế sô pha, ngồi xuống bên cạnh Thư Minh Yên: “Chúng ta nói chuyện nhé?”
 
Thư Minh Yên vội vàng buông ly cà phê xuống, ngồi ngay ngắn thẳng tắp.
 
Mộ Du Trầm liếc mắt nhìn cô: “Sau khi chuyện của Mộ Tri Diễn chấm dứt, em muốn khi nào sẽ ly hôn với tôi?”
 
Trong mắt Thư Minh Yên lộ ra vẻ kinh ngạc.
 
Cô tưởng rằng Mộ Du Trầm sẽ bàn bạc điều kiện với cô, hoặc sẽ thương lượng với cô về cách thức sống chung của hai người sau khi kết hôn.
 
Cô không ngờ rằng, câu đầu tiên anh nói lại là câu này.
 
Buổi sáng vừa lĩnh chứng, buổi tối đã hỏi khi nào ly hôn.
 
Điện thoại Mộ Du Trầm rung lên, anh liếc mắt nhìn một cái, úp ngược điện thoại lên bàn trà: “Chúng ta lĩnh chứng rất vội vàng nên cần phải bàn bạc rõ ràng, em có ý kiến gì thì cứ nói ra, tốt nhất là trong hôm nay phải nói hết mọi chuyện.”
 
Thư Minh Yên cảm thấy câu hỏi này của anh cũng rất vội vàng, cô còn chưa từng nghĩ tới.
 
Dù sao chuyện này cũng là Mộ Du Trầm giúp cô, cô cũng không phải là người vô ơn.
 
Lúc trước Mộ Du Trầm nói rằng sau khi kết hôn thì phải tiến hành một cách thật tốt, điều này cô đồng ý.
 
Nếu bây giờ Mộ Du Trầm thay đổi chủ ý, anh cảm thấy nên tìm một người mình yêu thật lòng để kết hôn thì cô cũng có thể hiểu được.
 
Thư Minh Yên suy nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn nên xem ý tử của Mộ Du Trầm thế nào, chính mình sẽ tận lực phối hợp: “Tôi sao cũng được, anh nghĩ thế nào?”
 
Tầm mắt Mộ Du Trầm dừng trên mặt cô: “Em đã không nghĩ tới chuyện ly hôn, vậy hai chữ này, về sau đừng nhắc tới nữa.”
 
Thư Minh Yên: “?”
 
Mộ Du Trầm không phải muốn ly hôn với cô, mà là thử cô?
 
Mộ Du Trầm mân mê cây bút máy trong tay, anh cân nhắc một lúc rồi nói: “Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Mộ Thị, đối với tôi mà nói, hôn nhân không phải là trò đùa, chỉ khi nào đời sống riêng tư ổn định, tôi mới có thể làm việc một cách tốt nhất.”
 
Anh ghé mắt nhìn Thư Minh Yên: “Điều này em có hiểu không?”
 
Thư Minh Yên vội gật đầu: “Tôi hiểu.”
 
Mộ Du Trầm là một người cuồng công việc, đối với anh mà nói, hôn nhân này nọ chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống, anh không bàn đến chuyện yêu đương, có lẽ vì cảm thấy nó rất phiền toái, sẽ làm ảnh hưởng đến công việc.
 
Đột nhiên Thư Minh Yên cảm thấy, về phương diện này, cô và Mộ Du Trầm rất giống nhau.
 
Đều đặt sự nghiệp lên hàng đầu, không muốn hôn nhân làm ảnh hưởng đến công việc.
 
Điểm duy nhất không giống nhau chính là, Mộ Du Trầm cảm thấy hôn nhân chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống và muốn lấy tình yêu làm tiền đề.
 
Còn cô lại cảm thấy, tình yêu có hay không cũng không quan trọng, dù sao hai người đều có công việc riêng, chỉ cần có được trạng thái tương đối thoải mái khi về đến nhà và sống chung với nhau là được rồi.
 
Thật ra cái bất đồng quan điểm đó, cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cô và Mộ Du Trầm.
 
Mộ Du Trầm đi công tác ở biển bắc trời nam, không thường xuyên ở nhà, còn cô cũng phải ở lại đoàn phim suốt mấy tháng không về nhà.
 
Trong khoảng thời gian hiếm hoi ở bên nhau, cùng lắm thì cô phối hợp với anh một chút, hai người vun đắp tình cảm, đây cũng không phải việc gì khó.
 
Hơn nữa về mọi phương diện Mộ Du Trầm đã là tiêu chuẩn cao nhất.
 
Nếu thật sự ly hôn, cô muốn tìm một người tốt như vậy cũng không dễ.
 
Bên phía ông cụ cũng không dễ ăn nói.
 
Thư Minh Yên suy nghĩ một lúc, tỏ thái độ với anh: “Được, sau này chúng ta không đề cập tới chuyện ly hôn nữa, cứ làm vợ chồng thôi.”
 
Mộ Du Trầm khẽ nhếch mày, ngắm nhìn khuôn mặt tinh xảo điềm tĩnh kia.
 
Mộ Du Trầm: “Vậy nhất định phải làm hôn lễ, nếu em muốn kín đáo một chút thì chúng ta chỉ cần mở tiệc chiêu đãi người thân và bạn bè thân thiết thôi, hoặc là cử hành hôn lễ ở nước ngoài. Chuyện này em có đồng ý không?”
 
Mộ Du Trầm là một người có địa vị, chắc chắn phải có một hôn lễ đàng hoàng, Thư Minh Yên gật đầu: “Tôi đồng ý.”
 
“Còn một điều cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất.” Mộ Du Trầm dừng một lát: “Tôi không thích một cuộc hôn nhân giả tạo được ràng buộc bởi hợp đồng, chúng ta là đôi bên tự nguyện lĩnh chứng, sau khi kết hôn, tốt nhất là nên đối xử với nhau một cách thẳng thắn. Hết lòng tiến hành cuộc hôn nhân này, sống những ngày tháng tươi đẹp, chính là trách nhiệm của cả hai chúng ta. Tôi hy vọng chúng ta có thể phối hợp với nhau và thể hiện tốt vai trò của mình trong cuộc hôn nhân này.”
 
Trong đầu Thư Minh Yên nhanh chóng hiểu được gì đó, cô ngẩng đầu: “Ý anh là nghĩa vụ vợ chồng à?”
 
Vừa dứt lời, cô hối hận cúi đầu, thầm mắng mình lanh mồm lẹ miệng, cái gì cũng hỏi.
 
Mộ Du Trầm đảo mắt nhìn hai tai đỏ ửng của cô, nhắc nhở: “Nghĩa vụ vợ chồng, không phải chỉ là nghĩa vụ sống chung với nhau, còn có nghĩa vụ xây dựng gia đình, dìu dắt đỡ đần cho nhau, kế hoạch hóa gia đình v.v, những điều này em phải cân nhắc tới.”
 
Thư Minh Yên: “...”
 
Giờ phút này, cô mới cảm nhận được rằng, mình thật sự đã kết hôn rồi.
 
Thư Minh Yên càng cúi thấp đầu, không nói thêm gì, Mộ Du Trầm lại lên tiếng: “Nếu những việc này em cảm thấy quá khó để đồng ý, thì tôi cho em thời gian suy nghĩ, em cần bao lâu?”
 
Thư Minh Yên cau mày nhớ lại câu nói của Mộ Du Trầm, cô lại lâm vào trầm tư.
 
Ban đầu là cô tìm được Mộ Du Trầm trước, nói rằng muốn gả cho anh.
 
Một mặt là vì Mộ Tri Diễn, mặt khác là vì cô thật sự cảm thấy đối tượng kết hôn là Mộ Du Trầm cũng khá tốt.
 
Nếu Mộ Du Trầm đã đồng ý và giúp cô rồi, vậy lúc này cô còn phân vân cái gì chứ.
 
Huống chi cô cũng không phải là một người cố chấp ưỡn ẹo.
 
Thư Minh Yên mím chặt môi thành một đường, do dự một lát rồi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt thâm trầm của anh, nhỏ giọng trả lời: “Tôi đồng ý.”
 
Không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy, Mộ Du Trầm lại cảm thấy có chút không theo kịp.
 
Một lát sau, anh cũng khẽ cười, gật đầu: “Được.”
 
“Vậy em còn muốn bổ sung việc gì không?” Mộ Du Trầm hỏi.
 
Thư Minh Yên nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Trước mắt công việc của tôi vẫn chưa kiếm được tiền, mặc dù sau này có thể nổi tiếng nhưng mức lương vẫn chỉ là số lẻ so với anh, nhưng tôi thích viết kịch bản, tôi mong rằng sau hôn nhân, anh vẫn cho tôi làm công việc của mình, tôi không muốn làm một người vợ toàn thời gian.”
 
“Chỉ có điều này thôi.” Cô còn thận trọng giơ một ngón tay lên, lén thăm dò nhìn Mộ Du Trầm: “Có thể chứ?”
 
Đây chỉ là một chút sự nhiệt huyết cô tìm được trong suốt mấy năm nay.
 
“Có thể.” Mộ Du Trầm nhận ra nỗi lo lắng trong mắt cô, anh nói: “Minh Yên, tôi không cần em phải hy sinh vì tôi, tôi chỉ hy vọng chúng ta hãy để tâm một chút vào cuộc hôn nhân này, đừng khiến nó trở thành kiểu người thì ân ái người thì lạnh nhạt. Tôi cần em phải để tâm, có hiểu không?”
 
Ngón tay thon dài của anh ấn nhẹ vào ngực mình.
 
Thư Minh Yên nhẹ lòng, vội vàng gật đầu liên tục: “Tôi hiểu, tôi sẽ để tâm!”
 

“Vậy chúng ta bắt đầu từ bây giờ nhé.” Mộ Du Trầm nhìn đồng hồ, anh đứng dậy đi tới trước bàn làm việc lấy cặp đựng laptop, quay đầu hỏi: “Đi chưa?”
 
Thư Minh Yên thấy cà phê trên bàn vẫn còn lại một ít, cô bưng lên ngửa đầu uống cạn.
 
Ném ly dùng một lần vào thùng rác, rồi vội vàng quay lại xách túi cà phê trên bàn, đeo lên vai: “Được rồi, đi thôi.”
 
Mộ Du Trầm nhìn cô chằm chằm, một lát sau anh cúi người rút tờ khăn giấy trên bàn.
 
Đứng trước mặt Thư Minh Yên, dưới ánh mắt hoang mang của cô gái, anh dịu dàng lau đi vệt cà phê dính trên môi cô.
 
Hàng mi khẽ run, cô mở to hai mắt.
 
Người đàn ông hơi cúi người, khuôn mặt lạnh lùng sắc sảo kia cách cô rất gần, hàng mày kiếm lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy.
 
Lúc Thư Minh Yên vẫn còn đang thất thần thì Mộ Du Trầm đã đứng thẳng dậy, anh vứt khăn giấy vào thùng rác: “Đi thôi.”
 
Mộ Du Trầm cầm lấy túi cà phê cô đang đeo, dẫn trước đi ra ngoài.
 
Thư Minh Yên giật mình đứng ngây người, vươn tay sờ vị trí môi dưới vừa được anh lau qua, trong lòng nói thầm, có vẻ như Mộ Du Trầm đã quan tâm và dịu dàng với cô hơn trước rất nhiều.
 
Đây là đang để tâm đ ến chuyện làm một đôi vợ chồng sao?
 
Chẳng qua cách quan tâm này, sao lại giống như đang chăm sóc một cô bé chưa lớn nhỉ?
 
Trên miệng còn dính nước mà không biết, phải đợi người khác tới lau giùm, đây chẳng phải là hành vi của con nít sao.
 
Thư Minh Yên xấu hổ, nhanh chóng xua đi những suy nghĩ lung tung trong đầu, cất bước theo sau anh.
 
Vào thang máy, khi định ấn tầng, Mộ Du Trầm dừng lại: “Đậu xe ở đâu? Dưới hầm hay lầu một?”
 
Thư Minh Yên chủ động ấn lầu 1: “Trước cổng đúng lúc còn chỗ đậu nên tôi để ở đó luôn.”
 
Thang máy di chuyển, từ lầu 58 xuống lầu 1 phải mất một lúc, không gian xung quanh kín mít, Thư Minh Yên vẫn luôn cúi đầu nhìn mũi giày.
 
Sau đó lại không nhịn được, che miệng ngáp một cái.
 
Đêm qua ở phòng của Mộ Du Trầm, vốn dĩ cô không thể ngủ ngon, hôm nay trong một ngày lại xảy ra đủ chuyện, tinh thần đã sớm cạn kiệt rồi, toàn bộ đều phải dựa vào ý thức chống đỡ.
 
Mộ Du Trầm liếc mắt nhìn cô một cái: “Hồi chiều có ngủ không?”
 
Thư Minh Yên ngẩng đầu, mở to đôi mắt ngập nước nhìn anh, chưa kịp phản ứng mà hả một tiếng, rồi lại nhanh chóng lắc đầu: “Không có.”
 
“Vậy tối nay về ngủ sớm một chút.”
 
Thư Minh Yên biết anh đang quan tâm mình, chẳng qua hai người chỉ vừa mới nhắc đến nghĩa vụ vợ chồng, bây giờ nghe anh nói như vậy, cô lại cảm thấy có gì đó lạ lẫm.
 
Ánh sáng nơi khoé mắt liếc nhìn khuôn mặt sắc sảo lạnh lùng của người đàn ông, tầm mắt lướt qua xương quai hàm gợi cảm, rồi đảo mắt xuống nhìn dáng người cao ráo rắn chắc của anh, tâm tư của Thư Minh Yên không nhịn được mà thêm thắt vài hình ảnh trong đầu.
 
Trong văn phòng của Mộ Du Trầm còn có phòng tập, anh chú trọng việc tập thể hình như vậy, chắc trên người anh cũng có cơ bắp nhỉ?
 
Chẳng qua trông anh lạnh lùng như thế, cả người đều toát ra vẻ cấm dục, không biết ở phương điện đó anh có nhu cầu gì không ta?
 
Trong đầu suy nghĩ lung tung, đến khi tới lầu một, thang máy “ting” một cái, khiến cô sợ tới mức hoàn hồn lại.
 
Mộ Du Trầm quay đầu, thấy hai má cô đỏ hồng: “Em nóng à?”
 
Thư Minh Yên có chút chột dạ, làm bộ giơ hai tay lên trước mặt phẩy phẩy: “Có một chút.”
 
Thấy Mộ Du Trầm dời tầm mắt rồi đi ra ngoài, cô vội đuổi theo sau.
 
Lễ tân ca trực vẫn đang nhìn về phía cổng lớn, ánh sáng nơi khoé mắt lại chú ý tới Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên, nhanh chóng đứng thẳng tắp chào hỏi: “Xin chào Mộ tổng!”
 
Mộ Du Trầm gật nhẹ đầu, sóng vai cùng Thư Minh Yên đi ra ngoài.
 
Lễ tân có chút thất vọng thở dài, chẳng phải thư ký Khâu nói rằng phu nhân sẽ đến sao?
 
Bây giờ Mộ tổng và cháu gái đã rời đi rồi mà ngay cả bóng dáng của bà chủ cũng không thấy, xem ra đêm nay cô ta không thể gặp rồi.
 
-
 
Đến cạnh xe, Mộ Du Trầm vươn tay: “Tôi lái.”
 
Thư Minh Yên ngoan ngoãn đặt chìa khoá vào lòng bàn tay anh, tự mình mở cửa ghế phó rồi ngồi vào.
 
Mộ Du Trầm lái xe rất êm, tốc độ cũng không nhanh.
 
Thư Minh Yên không biết nên nói gì, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Trời đã tối rồi, trong không khí như có một lớp bụi, đèn đường đã được bật, những tòa cao ốc hai bên cũng sáng đèn.
 
Một toà nhà trung tâm cách đó không xa, trên biển quảng cáo đang chiếu ảnh tuyên truyền cho một bộ phim điện ảnh, đây là bộ phim khoa học viễn tưởng mới ra của công ty con của Mộ Thị - Diệu Khởi Ảnh Nghiệp. Phim vừa ra mắt đã chiếm nhiều đầu đề lớn của tin tức giải trí, thường xuyên lên hot search Weibo, được khen ngợi rất nhiều.
 
Trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại, Thư Minh Yên nhìn về phía túi quần của Mộ Du Trầm: “Điện thoại của anh.”
 
Mộ Du Trầm đang lái xe nên không tiện tay, nhàn nhạt nói: “Lấy ra giúp tôi đi.”
 
Thư Minh Yên nhìn túi quần anh, do dự hai giây rồi mới bấm bụng vươn tay lấy ra.
 
Cô nhìn tên hiển thị trên màn hình, rồi nhìn sang Mộ Du Trầm: “Du Uyển Ngưng, em họ của anh, anh có muốn nghe máy không?”
 
Mộ Du Trầm khẽ cau mày, không lên tiếng.
 
Thư Minh Yên cầm điện thoại, tiếng chuông vang lên liên tục, đến khi sắp tự động cúp máy, anh mới nói: “Nhận đi, mở loa ngoài.”
 
Thư Minh Yên bấm nút theo lời anh, đầu bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nữ lanh lợi: “Anh họ, đêm nay anh có rảnh không, bố mẹ em kêu anh tới nhà ăn cơm.”
 
Mộ Du Trầm vẫn đang lái xe, đường nét góc mặt nghiêng trông vô cùng sắc sảo, thanh âm nhàn nhạt nói: “Không.”
 
Du Uyển Ngưng: “Vậy ngày mai thì sao?”
 
Mộ Du Trầm: “Có lịch trình rồi.”
 
Bên kia im lặng, có vài tiếng thảo luận nho nhỏ.
 
Tiếng nói chuyện cố gắng tránh xa mic điện thoại, Mộ Du Trầm không nghe rõ nhưng anh cũng không có hứng nghe.
 
Anh đang định kêu Thư Minh Yên cúp máy thì đầu bên kia truyền đến giọng của mợ anh, Tô Anh Lam, bà ta cười nói: “Du Trầm à, là thế này, cậu của con mấy ngày nay không gặp con nên cứ nhắc suốt thôi. Con cũng biết mà, ông ấy không tiện đi đứng nên cũng không thể tới gặp con, nếu con có thời gian thì đến nhà chơi nhé, mợ sẽ làm món ngon cho con. Mợ biết con công việc bận rộn, nhưng bận rộn thì cũng phải nhớ đến người cậu ruột thịt của mình chứ đúng không? Mẹ con mất, con chỉ còn ông ấy thôi, năm đó ông ấy còn…”
 
“Đã biết.” Mộ Du Trầm cắt lời bà ta, giọng điệu kính cẩn: “Mợ chuyển lời đến cậu giúp con, có thời gian tới con sẽ đến gặp cậu.”
 
Sau khi kết thúc cuộc gọi, bên trong xe yên tĩnh trở lại, Thư Minh Yên phát hiện bầu không khí xung quanh có chút kỳ lạ.
 
Mộ Du Trầm khẽ nhếch môi, anh chuyện tâm lái xe nhưng có vẻ tâm trạng không vui lắm.
 
Ở Mộ gia nhiều năm như vậy, Thư Minh Yên cũng không biết rõ quan hệ giữa Mộ Du Trầm và cậu của anh.
 
Cô chỉ biết, cậu của anh ngồi xe lăn, không tiện đi lại, người nhà họ Du đều nhờ Mộ Du Trầm nuôi, chỉ cần có chút chuyện nhỏ, bọn họ sẽ lập tức tìm Mộ Du Trầm giúp đỡ.
 
Mộ Du Trầm là một người nói nguyên tắc, đối với anh trai ruột như Mộ Bách Uy hay Mộ Bách Liêm, anh đều chẳng bao giờ cho họ điều gì.
 
Nhưng đối với chuyện nhà họ Du, nếu như có thể dung túng thì anh sẽ dung túng.
 
Thư Minh Yên cảm thấy, dựa theo tính cách của Mộ Du Trầm, nếu anh làm vậy thì chắc hẳn trong chuyện này có ẩn tình gì đó.
 
Khi chờ đèn đỏ, Mộ Du Trầm nhìn sang: “Ngày mai khi nào về Giá Huyện?”
 
Giá Huyện là quê nhà của Thư Minh Yên, bố mẹ cô đều được an táng ở đó.
 
Thư Minh Yên suy nghĩ: “Từ An Cầm phải đi xe hai tiếng mới đến Giá Huyện, không cần quá gấp, đến chiều trở về là được. Tối mai tôi phải về đoàn phim, đã mua vé máy bay rồi.”
 
Đối diện với ánh mắt của Mộ Du Trầm, giọng cô chợt yếu đi: “Xin lỗi, vừa rồi ở trong văn phòng, tôi quên nói.”
 
Thấy Mộ Du Trầm cau mày nhưng không nói gì, cô lại cụp mắt xuống, ngón trỏ và ngón cái vân vê vải áo, giải thích: “Tôi vẫn chỉ là trợ lý biên kịch, đang là lúc học tập nên không thể xin nghỉ phép lâu. Sau khi trở về xảy ra nhiều chuyện quá, không phải tôi cố ý đến bây giờ mới nói với anh đâu, thật sự xin lỗi.”
 
Mộ Du Trầm liếc mắt nhìn cô, thở dài: “Tôi không trách em, không cần xin lỗi.”
 
Mộ Du Trầm gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, suy nghĩ một lát: “Sáng mai chúng ta đến thăm cậu một chút, giữa trưa thì đến Giá Huyện, buổi chiều sau khi cúng bái bố mẹ em xong thì tôi sẽ đưa em ra sân bay.”
 
Anh không tức giận, Thư Minh Yên cũng thở phào nhẹ nhõm, lanh lợi gật đầu: “Được.”
 
Xe chạy như bay trên đường, cuối cùng đã tiến vào khu biệt thự, vào nhà cụ Mộ gia.
 

Người giúp việc đi tới mở cửa cho hai người.
 
Khi vào nhà, Mộ Du Trầm vươn tay về phía Thư Minh Yên.
 
Bàn tay anh to, ngón tay thon dài lộ ra từng khớp xương rõ ràng, dưới ngọn đèn trông vô cùng xinh đẹp.
 
Người đàn ông nắm lấy tay cô, cảm giác ấm áp, cứ như có một luồng điện chạy ra từ chỗ tiếp xúc, rồi chầm chậm di chuyển khắp tứ chi, Thư Minh Yên có chút lạ lẫm nhưng không hề bài xích.
 
Hai người tiến vào phòng khách, ông cụ Mộ ngồi trên sô pha đeo kính viễn thị đọc báo, khi phát hiện động tĩnh thì quay đầu nhìn.
 
Thấy hai người đang nắm tay nhau, đuôi mắt ông ấy cong lên lộ ra những nếp nhăn rất sâu, vẻ mặt hiền từ.
 
Ông cụ cười ha hả buông tờ báo xuống: “Đã về rồi sao, mau rửa tay ăn cơm đi, đồ ăn đều do Minh Yên bận rộn cả chiều để làm đấy, ta đang chờ hai đứa về ăn đây.”
 
-
 
Trên bàn cơm, chỉ có ba người ông cụ Mộ, Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên.
 
Thư Minh Yên nói rằng ngày mai mình sẽ quay về đoàn phim.
 
Ông cụ nghe xong thì không vui lắm: “Minh Yên, con hiếm lắm mới về nhà, sao chưa ở được mấy ngày mà đã đi rồi. Huống chi con và Du Trầm chỉ vừa mới lĩnh chứng, thế mà lại tách ra rồi, việc này cũng không tốt lắm, hay là con xin nghỉ phép thêm hai ngày đi, ra ngoài chơi với Du Trầm? Con nói với đạu con kết hôn rồi, sao ông ta có thể không cho nghỉ chứ, nếu thật sự không được thì kêu Mộ Du Trầm nói đạo diễn giúp con.”
 
Thư Minh Yên gượng cười, nhất thời không biết trả lời thế nào.
 
“Cô ấy còn nhỏ, sự nghiệp quan trọng hơn, bố cũng đừng để tâm quá.”
 
Mộ Du Trầm nói xong thì chậm rãi múc canh cho Thư Minh Yên, giọng điệu ôn hoà: “Đồng Thành cũng gần Trường Hoàn, tôi cũng thường xuyên đi công tác ở Trường Hoàn, đến lúc đó sẽ rẽ qua thăm em.”
 
Thư Minh Yên cầm bát canh, ngoan ngoãn đáp lại: “Được.”
 
Hai đứa nhỏ đã đều có dự tính cả rồi, ông ấy cũng không thể nói quá nhiều, chỉ đành thở dài: “Ta còn đang nghĩ đến việc chuẩn bị hôn sự của các con đây, hai đứa đã có tính toán gì chưa? Doãn Mặc và Mộ Dữu dù đã lĩnh chứng rồi nhưng đến bây giờ vẫn chưa làm hôn lễ, các con muốn giống hai đứa nó à, đợi Minh Yên tốt nghiệp đại học?”
 
Mộ Du Trầm: “Chúng con làm trước, bố cứ chọn ngày lành tháng tốt đi, tổ chức trong năm nay luôn.”
 
Ông cụ nhướng mày vui mừng, lại quay sang hỏi Thư Minh Yên: “Minh Yên cũng đồng ý sao?”
 
Tuy rằng cô và Mộ Du Trầm đã thương lượng xong xuôi ở văn phòng, như lúc này bị ông cụ hỏi bất chợt như vậy, không hiểu sao hai má cô lại nóng lên.
 
Cô cụp mắt nhỏ giọng đáp: “Con sao cũng được ạ, nhưng tốt nhất là hai tháng sau đi ạ, lúc đó đã quay phim xong rồi nên tôi không cần xin nghỉ phép nữa, thời gian cũng dư dả.”
 
Ông cụ lại càng hào hứng: “Được, vốn dĩ cũng cần thời gian để chuẩn bị cho tốt mà. Ta sẽ kiếm người để chọn ngày lành tháng tốt, vậy hai tháng sau nhé!”
 
Ông cụ lại nhớ tới gì đó, hỏi Mộ Du Trầm: “Vậy kết hôn rồi hai đứa sẽ ở ngoài, hay vẫn ở đây? Nếu ở ngoài thì căn biệt thự Ngự Trà kia của con trang trí phòng cưới được không? Hay là biệt thự Tinh Lan Loan kia cũng được.”
 
Mộ Du Trầm nói: “Cứ ở đây thôi ạ, đi hết rồi chỉ còn một mình bố thì sao đây?”
 
“Trời, còn nhiều người làm vậy mà, gì mà còn một mình ta chứ? Nói cứ như ta đáng thương lắm vậy.” Ông cụ ngoài miệng nói vậy nhưng bên trong lại rất ấm lòng, hốc mắt cũng nóng lên.
 
Ông ấy cười ha hả nói: “Chẳng qua nếu hai đứa muốn ở đây thì đương nhiên là quá tốt rồi, bình thường ta cũng không lên lầu, lầu hai lầu ba đều là của mấy đứa, so với bên ngoài thì ở đây tốt hơn nhiều. Hơn nữa con bé Minh Yên cũng ở đây quen rồi, vừa thư thái, dễ chịu đúng không?”
 
Ông cụ hiền hoà nhìn về phía Thư Minh Yên, trong ánh mắt lộ ra tia mong chờ.
 
Thư Minh Yên gật đầu: “Vâng, còn thích ở đây với bố.”
 
Đây là nơi Thư Minh Yên đã sống mười mấy năm nay, ông cụ đối xử với cô rất tốt, người làm trong nhà đã quen với cô, quả thật nơi này tốt hơn bên ngoài.
 
Ông cụ suy nghĩ một lát: “Vậy phòng của Du Trầm ở lầu hai trang hoàng thành phòng cưới đi, sau này hai đứa sẽ ở chung trong đó, nếu hôm nào đó đôi vợ chồng trẻ các con ngại trong nhà không tiện thì cứ ra ngoài ở một thời gian, trải qua thế giới của riêng đôi ta, vậy chẳng phải rất tốt sao.”
 
Ông cụ suy nghĩ rất chu đáo, Mộ Du Trầm nhìn Thư Minh Yên: “Vậy cứ làm theo lời bố nói nhé, bình thường chúng ta sẽ ở đây với ông ấy, thỉnh thoảng có thể đến biệt thự Ngự Trà ở một khoảng thời gian.”
 
Thư Minh Yên: “Được.”
 
-
 
Sau cơm tối, Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên trò chuyện với ông cụ một hồi trong phòng khách.
 
Nội dung của cuộc trò chuyện vẫn xoay quanh vấn đề hôn lễ.
 
Cuối cùng ba người đã quyết định, ông cụ sẽ phụ trách việc chọn ngày, mở tiệc chiêu đãi khách và một số kế hoạch hôn lễ, còn nhẫn cưới, áo cưới và những chuyện lặt vặt thì sẽ do đôi vợ chồng trẻ này tự giải quyết.
 
Sau khi trò chuyện xong, tâm trạng của ông cụ rất vui, đảo mắt nhìn đồng hồ treo tường xong thì giục Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm lên lầu ngủ: “Muộn rồi, hai đứa mau về phòng nghỉ ngơi đi, xương cốt ta già cỗi nên cũng mệt rồi, phải về phòng nằm nghỉ.”
 
Thư Minh Yên thấy đồng hồ treo tường chỉ mới hơn 8 giờ tối.
 
Ông cụ lớn tuổi, ngủ ít, bình thường giờ này rất thích kéo con cháu ra nói chuyện.
 
Hôm nay lại vội vàng kêu họ lên lầu, rõ ràng là muốn để lại không gian riêng tư cho hai người.
 
Ông cụ nói đi là đi, lúc đến cửa phòng ngủ, ông quay đầu lại nhưng thấy Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên vẫn còn ngồi trên sô pha không nhúc nhích, ông lại thúc giục: “Còn ngồi đó làm gì, mau lên phòng nghỉ ngơi đi.”
 
Nói xong còn nháy mắt ra hiệu với Mộ Du Trầm.
 
Giọng Mộ Du Trầm rõ ràng, nhìn về phía Thư Minh Yên: “Tối hôm qua em nghỉ ngơi không đủ, tối nay ngủ sớm một chút đi?”
 
Lần đầu tiên mới tám giờ mà đã bị giục đi ngủ, Thư Minh Yên cũng không biết nói gì, cô đứng dậy khỏi sô pha, đi theo Mộ Du Trầm lên lầu.
 
Khi nghe tiếng cửa thang máy đóng lại, ông cụ kêu quản gia tới nói nhỏ: “Cậu dặn dò người làm trong nhà, đêm nay đừng đi lên lầu, sáng mai đến quét nhà lau nhà cũng phải muộn hơn mọi ngày hai tiếng, đừng làm phiền đến vợ chồng son bọn nó.”
 
Cô nam quả nữ, lại có hôn nhân ràng buộc.
 
Cho dù giữa Mộ Du Trầm và Minh Yên có tình cảm thật hay giả, thì dưới sự tác hợp của ông ấy, sớm muộn gì cũng trở thành sự thật.
 
Ông cụ ngâm nga một điệu nhạc rồi chống gậy ba toong nhàn nhã trở về phòng.
 
-
 
Thư Minh Yên đứng trước cửa phòng Mộ Du Trầm, lúc định đi vào bỗng dưng nhớ tới gì đó, nhìn Mộ Du Trầm đang đứng bên cạnh: “Quần áo tôi để trên lầu, tôi lên đó thu dọn một chút.”
 
“Cần giúp đỡ không?” Mộ Du Trầm hỏi.
 
Thư Minh Yên vội lắc đầu: “Không cần đâu, tôi có thể tự làm.”
 
Mộ Du Trầm gật nhẹ đầu: “Thu dọn đơn giản thôi, quần áo cho tối nay và ngày mai là được rồi, còn đồ dùng hằng ngày, ngày mai tôi sẽ kêu dì Dung dọn qua giúp em.”
 
“Được.” Thư Minh Yên ngoan ngoãn trả lời, rồi xoay người lên lầu.
 
Đợi đến khi bóng dáng của cô đi xa rồi, Mộ Du Trầm mới đẩy cửa vào phòng.
 
Anh cởi cúc áo sơ mi rồi tiến vào phòng để quần áo, khi đẩy cửa ra, phát hiện bên cạnh bàn trưng đồng hồ giữa tủ đồ có thêm một bàn trưng trang sức, bên trong có đầy đủ các loại trang sức quý báu.
 
Có mấy món Mộ Du Trầm nhận ra được.
 
Trước kia anh đi công tác về, thỉnh thoảng sẽ mua quà cho Mộ Dữu và Thư Minh Yên.
 
Trang sức trước mắt, là của Thư Minh Yên.
 
Bình thường cô ăn mặc rất đơn giản mộc mạc, hiếm khi thấy cô đeo những thứ này.
 
Chẳng qua trang sức của Thư Minh Yên đã chạy đến phòng quần áo của anh từ lúc nào thế?
 
Mộ Du Trầm chợt nhận ra gì đó, anh đi tới mở tủ đồ ra.
 
Vốn dĩ bên trong chỉ có duy nhất đồ của anh, nhưng bây giờ cả quần áo, giày dép và túi xách của Thư Minh Yên đều được sắp xếp ngay ngắn bên trong.
 
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Mộ Du Trầm đi ra khỏi phòng để đồ, anh tới mở cửa.
 
Thư Minh Yên thở hổn hển đứng bên ngoài, vẻ hốt hoảng và nghi ngờ trên mặt vẫn chưa tiêu tan: “Trong phòng tôi trống rỗng, chẳng biết đã bị dọn đi đâu hết rồi.”
 
Đối diện với ánh mắt phức tạp của Mộ Du Trầm, sự nghi ngờ vô căn cứ trong lòng Thư Minh Yên lại càng chắc chắn hơn: “Thật sự ở chỗ anh sao?”
 
Mộ Du Trầm cẩn thận nhớ lại từng chút một: “Chắc là lúc em đến công ty đón tôi, ông cụ đã nhân cơ hội đó kêu dì Dung thu dọn.”
 
Thư Minh Yên: “...”
 
Hai người đứng đối diện nhau, bầu không khí lại có chút xấu hổ.
 
Hai giây sau, Mộ Du Trầm nghiêng người để trống một lối đi: “Vào trong đã.”
 
----
 
Editor: Chời ơi cíu tui cíu tui, bắt đầu vô chương vip là 90% chương toàn ~5,6k chữ, ~8-10k chữ cũng có luôn nên tiến độ có thể hơi bị chậm một xíu >